Nhức đầu một trận, hắn đảo mắt nhìn các vách đá tảng to tướng xung quanh, rồi lại nhìn xuống phía dưới. Chẳng thấy chỗ nào có thể đi ra cả, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể dài chán nản, uể oải ngã phịch xuống, nằm thở dốc. Hai cánh tay quàng ra sau đầu, hắn nằm trên nền đá mà tựa như nằm trân một cách đồng xanh bát ngát vậy, chỉ là không có cỏ để ngậm thôi.
Thời gian như rùa, nằm trong một không gian mà bốn bề đều là đá, tĩnh mịch đến ghê sợ, La Trần có cảm giác như muốn phát điên, thậm chí hắn còn nghĩ đến việc đập đầu vô tảng đá chết đi cho rồi, nhưng bất quá hắn vẫn nhịn lại được, dù gì thì, hắn vẫn còn chưa có muốn chết, vẫn còn ham sống lắm. Mấy năm trước hắn toàn bị tên Áo hồng truy sát không thôi…
Nghĩ tới đây, thì khoé mắt La Trần bỗng loé lên một tia linh quang.
Nhanh như nhớp bật người dậy, rồi hắn liền hướng một vách đá mà đi tới. Sau đó hai cánh tay bỗng nắm chặt lại. Vù một tiếng liền hung hăng nện vào vách đá cứng rắn. Mặc dù có điểm không chắc chắn lắm về quyết định lần này, nhưng thôi, cho dù có không thành công thì cũng có mất mát gì đâu, đau thêm một chút thôi mà!
Hai tay như cuồng bạo nện vào vách đá cứng. Một hồi lâu, hai nấm tay của hắn đã ứa đầy máu, da thịt cũng mơ hồ lẫn lộn, thậm chí có chỗ còn lộ ra xương trắng. Hắn cắn răng nhịn đau, tiếp tục nện ầm ầm vào vách đá, cát bụi cũng rơi đầy lên vai hắn . Nhưng như thế, lại càng làm cho tay hắn đập mạnh hơn, gần như lâm vào trạng thái cuồng bạo.
“Arrrr”
Thét to một tiếng kinh khủng, rồi hai nấm tay không còn hình dạng của La Trần chợt biến hoá. Từ hai nấm tay đầy máu, giờ đây nó đã được bao bọc bởi một lớp tử khí đậm đặc, âm u đến lạnh người.
“Huyết mạch bất tử, chỉ trông mong vào nó thôi!”
Bất tử huyết mạch? Cái loại huyết mạch này thì bản thân La Trần cũng không biết tại sao nó lại tồn tại trên người mình. Duy chỉ là hồi nhỏ, trong một lần giành ăn với tụi nhỏ mồ coi gần làng, gặp xúi quẩy hắn bị một tên đánh cho gần chết, lúc ấy thì bỗng từ đâu không biết hắn bị một lớp tử khí bao trùm lại, cơ thể liền lâm vào trạng thái kích thích, thân thể đau đớn đến tột độ, sức mạnh của hắn dường như bị bạo phát lên mười lần, rồi liền mơ hồ một phát đấm chết tươi thằng bé kia…
…Cho đến khi tỉnh táo lại thì hắn mới biết được mình đã giết người, hơn nữa còn là một phát đấm nát mặt một thằng bé hơn 10 tuổi. Điều ấy làm hắn hoảng sợ vô cùng, nhưng rồi lại nghĩ đến thứ trong người mình. Hắn lại càng thấy hoảng sợ hơn…
Mà đáng ra cái sức mạnh đó phải được gọi là Cuồng bạo huyết mạch mới đúng, nhưng La Trần lại bị một lão già kỳ bí không biết từ đâu tìm đến, nói cho một câu, khiến cho hắn biết cái sức mạnh đó chính là sức mạnh cuồng bạo của Bất tử huyết mạch, chứ chân chính không phải là toàn bộ những gì sức mạnh ấy có. Chỉ nghe ông ta nói thế này:
- Cuồng bạo thành bất tử, chỉ là một phần nhỏ trong vô số loại sức mạnh của bất tử huyết mạch mà thôi… ngươi ngày hôm nay vô tình kích phát được nó, thì xem ra cũng là một đứa bé có duyên, vậy thì… ngươi hãy sống cho tốt, đợi một thời điểm nào đó ta sẽ tới đưa ngươi đi, đi về một nơi mà người cần đến…!
Lão già ấy sau khi nói xong với hắn lời đó. Thì liền biến mất tăm, chỉ để lại trong đầu hắn những câu hỏi mơ hồ về một chữ “Bất tử”…
oOo
Trở lại không gian mà La Trần hoá dại.
Chỉ thấy lúc này đây, hai con mắt của La Trần đang chậm rãi hoá thành một màu huyết sắc đỏ rực. Còn khoé miệng thì lại cắn chặt không buông, cố gắng kìm cho không thét to lên vì đau đớn. Thân thể hắn đang dần bị lớp tử khí bao phủ, mặc dù nơi hắn muốn kích thích chỉ là hai cánh tay thôi, nhưng không ngờ huyết mạch bất tử này lại làm khó hắn đến thế, muốn kích thích luôn toàn bộ thân thể của hắn.
Điều này hắn chẳng muốn chút nào, vì khi kích thích cuồng bạo lực lượng, hắn sẽ phải chịu một sự đau đớn kinh hoàng nơi da thịt - giống như bị nhúng trong vạc dầu xôi, tựa như bị một thanh đao sắc nhọn cứa từ từ từng phát, từng phát lên da thịt.
“Arrr”
Ngửa mắt thét to, hai con mắt màu đỏ sẫm điên cuồng chớp loé lên quang mang cuồng nộ.
“Uỳnh”
Một quyền như lôi điện nện vào vách đá, bụi bay tứ tung, đá cụi rơi vung vãi. Một vách đá rắn chắc cứ thế mà bị cho La Trần cuồng bạo đánh nổ tung, lộ ra một cái lỗ sâu hoắm. Hắn sau khi nện một quyền, vẫn không dừng lại, mà tiếp tục nện thêm một quyền nữa.
“Uỳnh Uỳnh”
Liên tiếp hơn mười quyền được nện ra, vách đá lúc này đây cũng đã bị hoá thành đá vụn hết thảy, làm để lộ ra một cái thông hạo hẹp dài, sâu chừng hơn 2m. Nhưng bất quá La Trần sau khi nện xong mười quyền này, thì cũng té uỵch xuống đất, từng dải tử khí đang bao trùm lấy hắn cũng từ từ biến mất.
Sức mạnh cuồng bạo không thể duy trì quá lâu, điều này La Trần hiểu rõ.
Nằm oằn người ở dưới mặt đất, hai cánh tay máu của La Trần khẽ động, rồi vất vả nâng người lên. Khi hắn đưa mắt nhìn về một chỗ ở dưới đất, thì liền trực tiếp ngã ra hôn mê.
Chỉ thấy, ở trước mặt hắn, có một cái lỗ tròn to to, bị vài viên đá cụi chèn ép lên cùng với đó là một viên linh thạch hạ… à không trung… ách là thượng phẩm đang nằm ở bên…
Rồi phiến không gian chợt tĩnh lặng đến rợn người!
1,126 chữ.