Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Lưu Hương không khỏi hoảng sợ, tìm khắp nơi, cũng không thấy bất cứ dấu vết kỳ lạ nào, cho thấy kẻ đó nếu như không có võ công cực cao thì cũng là kẻ kỹ tính hiếm có trong thiên hạ.

Sở Lưu Hương nhìn thi thể của Thiên Ưng Tử, chán nản thở dài: “Dù ta không giết ngươi, nhưng ngươi lại vì ta mà chết, nếu kẻ đó không biết ta muốn tới tìm ngươi thì chưa hẳn đã giết ngươi, chỉ tiếc lúc còn sống ngươi nắm giữ bí mật quan trọng, nhưng bản thân lại không biết.”

Đến bây giờ, điểm chung duy nhất của bốn người Tả Hựu Tranh, Tây Môn Thiên, Linh Thứu Tử, Trát Mộc Hợp, chính là bốn người bọn họ đều nhận được một phong thư nên mới xuất môn, mà bốn phong thư đó, đương nhiên là của cùng một người gửi, đây là manh mối duy nhất của Sở Lưu Hương lúc này.

Nếu muốn vạch trần bí mật này, hắn phải biết được: Kẻ gửi thư rốt cuộc là ai? Trong thư viết cái gì?

Giữa trưa, mặt trời chiếu lên con đường đá xanh sáng lấp lánh.

Sở Lưu Hương đi trên đường, trên mặc dù đang cười, nhưng trong lòng thì gần như tuyệt vọng.

Hiện tại, ba người nhận được thư là Tả Hựu Tranh, Tây Môn Thiên, Linh Thứu Tử, cùng với người duy nhất có quan hệ mật thiết, có khả năng biết được hành tung của bọn họ nhất là Tống Cương, Dương Tùng và Thiên Ưng Tử đều đã bị kẻ khác giết người diệt khẩu, chỉ còn lại chỗ của Trát Mộc Hợp là có lẽ còn tìm được chút manh mối.

Nhưng lúc Trát Mộc Hợp xuất môn, có để thư lại hay không?

Cho dù Sở Lưu Hương biết người đó là ai, nhưng có thể tìm được tung tích của hắn ở giữa sa mạc mênh mông hay không?

Sở Lưu Hương thở dài, dứt khoát đi vào tửu lâu bên đường, ăn một bữa ngon, người sau khi ăn no, thì tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Hai đĩa thức ăn tinh xảo, ba chén rượu vào bụng, thế giới này quả nhiên trở nên đẹp đẽ hơn nhiều, ngay cả gốc cây khô bên vệ đường cũng trở nên có sức sống hơn.

Sở Lưu Hương thích ý tựa cửa sổ, nhìn xuống đám người qua lại trên đường. Đột nhiên lại nhìn thấy mấy đại hán dắt ngựa, ôm một thiếu phụ áo tím, đi tới dọc theo con phố.

Sở Lưu Hương tự nhiên không cảm thấy hứng thú với mấy đại hán kia, nhưng thiếu phụ nọ lại khiến mắt hắn sáng lên —— nàng chính là Trầm San Cô.

Chỉ thấy gương mặt trái xoan của nàng đầy vẻ cau có, bộ dạng như muốn sinh sự với người khác, mấy đại hán kia thì ỉu xìu, cúi đầu ủ rũ.

“Thiên Bang Tinh” uy phong lẫm lẫm, không ai bì nổi, hôm nay lại bị người ta đuổi khỏi thành Tế Nam, chuyện này thật đúng là quá mất mặt.

Mấy ngươi đi tới gốc cây khô ở đầu đường, thương lượng một hồi, đại hán leo lên ngựa đi về phía đông, Trầm San Cô cùng hai người khác đi về phía tây.

Sở Lưu Hương tâm niệm vừa chuyển, đặt một thỏi bạc trả tiền cơm rượu, vội đuổi theo, rẽ qua góc phố, liền nhìn thấy thân thể mê người trong lớp y sam màu tím.

Thân thể của nàng đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn, đi trên đường, bờ eo đong đưa vô cùng đặc biệt, mang theo một loại ý nhị đủ khiến phần đông nam nhân mặt đỏ tim đập.

Sở Lưu Hương đi theo ở phía sau, hài lòng thưởng thức, tư thái đi đường động lòng người của thiếu nữ luôn làm hắn cảm thấy cảnh đẹp ý vui, vô cùng thích ý.

Trầm San Cô lại hoàn toàn không để ý tới hắn —— mà dù nàng có nhìn thấy hắn thì cũng không nhận ra, bởi vì Sở Lưu Hương đã không còn là “Trương Khiếu Lâm” nữa.

Nàng không ngừng hỏi thăm người trong cửa hàng bên đường, dường như đang hỏi thăm người nào đó.

Con đường nàng đi ngày càng hẹp, ngày càng bẩn, không ngờ lại đi vào xó nghèo nàn nhất thành, Sở Lưu Hương bất giác cảm thấy kỳ lạ, không đoán được rốt cuộc nàng ta muốn tìm ai.

Người như Trầm San Cô, đi tới chốn này, tự nhiên sẽ khiến người khác để ý, vài tên vô lại háo sắc, quả thực đang chỉ trỏ, rì rầm bàn tán.

Nhưng nàng ta lại không thèm để ý, người khác nhìn nàng một cái, nàng cũng trừng mắt nhìn lại, thi thoảng còn hỏi đường người khác.

Người nàng dò hỏi dường như đã từng ở đây rất lâu rồi, có không ít người chỉ cho nàng ta về phía sườn núi nho nhỏ.

Sở Lưu Hương lại càng thấy kỳ quái: “Nơi thế này, sao lại có người nàng ta muốn tìm?”

Trầm San Cô tới dưới chân núi, lại tiếp tục hỏi thăm một phụ nhân.

Lần này Sở Lưu Hương loáng thoáng nghe được nàng ta hỏi: “Tôn Học Phố ở trên đó, chính là Tôn tú tài chuyên họa tranh ấy.”

Phụ nhân kia lắc đầu, tỏ vẻ không biết, đứa trẻ bên cạnh bà lại nói: “Mẹ, Tôn tú tài mà cô ấy nói chính là Tôn lão đầu ấy!”

Phụ nhân kia cười nói: “A! Cô muốn tìm Tôn lão đầu thì ông ấy ở gian nhà thứ bảy phía trên ấy, bên ngoài treo màn cửa bát quái, dễ tìm lắm.”

Tôn tú tài này là nhân vật thế nào? Vì sao Trầm San Cô nhất định tìm cho bằng được? Lẽ nào xóm nghèo này của thành Tế Nam cũng là nơi ngọa hổ tàng long sao?

Sở Lưu Hương trước vòng qua bên hông gian nhà số bảy, chọc thủng một lỗ nhỏ trên cửa sổ nhìn vào trong, chỉ thấy trong phòng âm u, một lão nhân tóc bạc, lưng còng, ngồi bên cạnh cái bàn xiêu vẹo, vẻ mặt có một loại cảm giác tiêu điều nói không nên lời, như thể đã mất hết hứng thú với cuộc đời, ông ngồi ở đây, bất quả chỉ là yên lặng chờ đợi cái chết tới mà thôi.

Một lão nhân gần đất xa trời như thế, lẽ nào lại có điểm khiến cho Trầm San Cô cảm thấy hưng thú? Sở Lưu Hương thật là nghĩ không ra.

Hắn còn đang cảm thấy kỳ lạ thì Trầm San Cô đã vén rèm đi vào, đưa mắt dò xét chung quanh một lượt, mới nhíu mày, nói: “Ông chính là Tôn Học Phố Tôn tú tài?”

Trên mặt lão nhân cũng không có biểu cảm gì, chỉ đờ đẫn nói: “Đúng vậy, ta chính là Tôn Học Phố, giải quẻ nửa đồng, xem mệnh một đồng.”

Trầm San Cô càng nhíu mày, nói: “Ta tìm họa sư Tôn tú tài, không phải thầy bói.”

Tôn Học Phố thản nhiên nói: “Ta chính là họa sư Tôn tú tài, có điều đã đổi nghề từ hai mươi năm trước, nếu cô nương muốn họa tranh, e là đã tới muộn hai mươi năm rồi.”

Lúc này thì chân mày của Trầm San Cô mới giãn ra, nói: “Ông đổi nghề hay không cũng không sao, chỉ cần ông đúng là Tôn Học Phố hai mươi năm trước chuyên giúp người ta họa tranh là được, người ta tìm đúng là ông.”

Nàng vừa nói, vừa lấy ra một bức tranh từ trong tay áo, mở ra đặt lên cái bàn trước mặt Tôn Học Phố, nhìn chằm chặp vào ông, trầm giọng nói: “Ta hỏi ông, bức tranh này có phải ông họa không? Người trong bức tranh này là ai?”

Sở Lưu Hương cũng muốn nhìn bức tranh này một cái, tiếc là trong phòng khá tối, bóng của Trầm San Cô lại đè lên bức tranh, hắn không sao nhìn rõ được.

Hắn chỉ nhìn thấy gương mặt của Tôn Học Phố, vẫn là vẻ trống rỗng, không có bất kỳ biểu cảm gì, cũng không có chút tình cảm nào, giống như một bức tranh si nhân do họa sư vụng về nhất họa nên, nhìn ông như chỉ còn lại mỗi cái xác không hồn.

Ánh mắt của ông căn bản không nhìn tới bức tranh kia một lần, chỉ yên lặng nhìn vào khoảng hư không, dùng giọng điệu trống rỗng mà đơn điệu của ông, nói từng chữ một: “Ta không biết bức tranh này là ai họa, cũng không biết người được họa là ai.”

Trầm San Cô túm lấy vạt áo của hắn, tức giận nói: “Sao ông lại không biết? Trên bức tranh này rõ ràng đề tên của ông.”

Tôn Học Phố lạnh lùng nói: “Bỏ tay của cô ra, lẽ nào cô cũng giống ta sao? Không thì sao lại không nhìn ra ta là kẻ mù.”

Trầm San Cô hệt như bị người ta tát vào mặt một cái, lập tức buông tay ra, thất thanh nói: “Ông… Ông không nhìn thấy gì cả sao?”

Tôn Học Phố nói: “Nếu mắt ta còn sáng, thì làm sao có thể buông bút được, họa tranh cũng như sinh mạng của ta, ta sớm mất đi sinh mạng rồi, hiện tại ngồi ở đây, chẳng qua chỉ là một cái xác sống mà thôi.”

Trầm San Cô ngơ ngác đứng trơ ra một lúc lâu, chậm rãi cuốn bức tranh lại, nhưng cuốn được một nửa, lại đột nhiên mở ra, trong mắt lại lóe lên tia hy vọng, lớn tiếng nói: “Dù ông đã không còn nhìn thấy người ông họa, nhưng hẳn ông cũng sẽ nhớ rõ người đó, nàng là một mỹ nhân, ông có thể nhớ những mỹ nhân ông từng họa không?”

Tôn Học Phố nói: “Tuy bây giờ ta là một ông già vừa mù vừa nghèo, nhưng hai mươi năm trước…. Hai mươi năm trước Tôn Học Phố ta cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.”

Gương mặt trống rỗng mờ mịt của ông đột nhiên lóe lên ánh sáng hệt như kỳ tích, loại ánh sáng kiêu ngạo này, dường như khiến cho cả người ông lấy lại sức sống. Ông kích động nói tiếp: “Hai mươi năm trước, mọi người so sánh ta với Tào Bất Hưng, với Ngô Đạo Tử, khắp thiên hạ, vị danh môn khuê tú nào không muốn cầu ta họa tranh cho nàng, mỹ nhân được ta họa tranh cũng nhiều không đếm xuể.”

Trầm San Cô khàn giọng nói: “Nhưng người này thì khác… Ông nhất định phải tin ta, bất kể những mỹ nhân ông từng họa có nhiều đến mấy, ông nhất định sẽ không quên nàng, mặc kệ là ai nhìn thấy dung mạo của nàng, đều sẽ không quên được.”

Tôn Học Phố ngẩn ra một chốc, đột nhiên nói: “Bức tranh mà cô nói, chính là bức rộng hai thước, dài ba thước, người trong bức tranh vận y phục màu xanh, viền màu lam, dưới chân có một con mèo đen….”

Cũng không biết là tại sao, giọng nói của ông đột nhiên trở nên run rẩy.

Trầm San Cô lại mừng rỡ nói: “Không sai, chính là bức tranh đó, ta biết là ông nhất định sẽ nhớ mà, ông đương nhiên cũng sẽ nhớ rõ mỹ nhân được họa là ai đúng không?”

Hiện tại, cả người Tôn Học Phố đều run rẩy, gương mặt trống rỗng kia, lúc này lại như sợ đến chết ngất, khàn giọng nói: “Cô hỏi đúng là nàng….. Cô hỏi đúng là nàng …. Ta… Ta không nhớ rõ nàng là ai, ta căn bản không biết nàng.. ta căn bản chưa từng gặp qua nàng.”

Hai tay của ông vịn lên bàn, cái bàn vang lên tiếng “cạch cạch”, ông lại lảo đảo đứng dậy, lảo đảo muốn tìm đường chạy ra ngoài.

Trầm San Cô một phen kéo ông lại, đẩy ông ngồi lên ghế, lạnh lùng nói: “Ông từng gặp qua nàng ta rồi, phải không? Ông cũng nhớ rõ nàng ta, đúng chứ?”

Tôn Học Phố run giọng nói: “Cô nương, xin cô, tha cho ta đi, ta… Ta chỉ là một ông già vô dụng vừa nghèo vừa mù, lẳng lặng ở đây chờ chết, cô việc gì phải ép ta?”

Trầm San Cô rút thanh chủy thủ ra, kề vào cổ ông ta, lạnh lùng nói: “Ông không nói thì ta sẽ làm thịt ông!”

Tôn Học Phố không ngừng run rẩy, rốt cuộc lớn tiếng nói: “Được, ta nói, nàng… Nàng không phải là người, mà là ma nữ.”

Nghe tới đây, trong lòng Sở Lưu Hương cũng nhịn không được cảm thấy hiếu kỳ.

Nữ tử trong bức tranh rốt cuộc là ai? Có quan hệ thế nào với Trầm San Cô? Nàng ta vốn tới đây vì nghe ngóng tin tức về đại sư huynh Tả Hựu Tranh của mình, lại vì lý do gì mà khổ công đi tìm lão họa sư này, truy hỏi lai lịch của nữ tử trong bức tranh? Lẽ nào cô gái này có liên quan gì tới chuyện Tả Hựu Tranh mất tích?

Còn lão họa sư này tại sao đã hơn hai mươi năm kể từ khi họa nữ tử này, lại không dám nói ra lai lịch của nàng, sao ông lại sợ nàng ta tới vậy? Lẽ nào nàng ta thật sự là một ma nữ?

Chỉ nghe Trầm San Cô cười lạnh: “Ma nữ? Nữ tử xinh đẹp như vậy, sao lại là ma nữ?”

Tôn Học Phố nói: “Không sai, nàng ta thật sự rất xinh đẹp, cả đời ta tuy gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng chung quy cũng không ai có thể bằng nàng, người khác xinh đẹp cùng lắm là khiến người ta hoa mắt, nhưng vẻ đẹp của nàng lại có thể khiến cho ngươi nổi điên, khiến ngươi thà hy sinh mọi thứ, thậm chí không tiếc hy sinh cả mạng sống, chỉ cầu nàng cười với ngươi một cái.”

Mặc dù ông ta đang miêu tả vẻ đẹp của nàng ta, nhưng trong thanh âm lại tràn ngập sợ hãi, giống như đã thật sự tận mắt nhìn thấy rất nhiều nam tử bỏ mạng vì nụ cười của nàng ta.

Sở Lưu Hương thầm thở dài nói: “Đúng là nếu như quá mức xinh đẹp, đôi lúc cũng trở nên đáng sợ, nhưng tại sao ta không bao giờ gặp được một nữ tử xinh đẹp tới mức có thể khiến ta sợ hãi chứ?”

Tôn Học Phố tiếp tục nói: “Lúc ta gặp nàng, cũng không khỏi bị vẻ đẹp của nàng làm cho kinh đảo, lúc đó ta không phải một ông già xấu xí như hiện tại, cũng có thể coi là một mỹ nam tử, cũng từng có không ít nữ tử dành tình cảm cho ta, nhưng ta chưa bao giờ để ý, nhưng nàng…. Đứng trước mặt nàng, ta như đột nhiên biến thành nô lệ của nàng, hận không thể lấy hết tất cả những thứ ta có, dâng hết dưới chân nàng.”

Trầm San Cô nhướng mày, nói: “Trên đời này thật sự có nữ tử xinh đẹp như vậy sao?”

Tôn Học Phố thở dài: “Người chưa từng gặp nàng, đúng là khó mà tin tưởng, bức tranh này, ta tự tin là họa không sai, nhưng lại không thể nào họa được thần thái, cách nói chuyện, say lòng người của nàng… Ta quả thực không họa được một phần vạn vẻ đẹp của nàng. ”

Trầm San Cô nói: “Nàng ta tìm ngươi chính là muốn họa tranh?”

Tôn Học Phố nói: “Không sai, sau khi nàng gặp ta, muốn ta họa cho nàng bốn bức, ta mất ba tháng công phu, dùng hết trí tuệ, tâm huyết, rốt cuộc cũng hoàn thành.”

Khóe môi của ông đột nhiên lại nhếch lên cười khẽ, chậm rãi nói tiếp: “Trong ba tháng này, mỗi ngày ta đều đối diện với nàng. Ba tháng đó thật sự là thời gian hạnh phúc nhất đời ta, nhưng sau ba tháng, nàng… nàng….”

Nói tới đây, nụ cười của ông lại không thấy đâu, trên mặt chỉ toàn vẻ kinh hãi, thân thể không ngừng run rẩy.

Trầm San Cô nhịn không được nói: “Sau ba tháng thì sao?”

Tôn Học Phố nói: “Ba… ba tháng sau, ngay đêm ta hoàn thành bốn bức tranh, nàng chuẩn bị một bàn rượu tinh xảo, tự mình đến rót rượu cho ta, cùng ta cạn chén, ta thần hồn điên đảo, bất giác đã say khướt, tới khi ta tỉnh lại, mới biết là nàng …. Nàng….”

Yết hầu của ông ta nhấp nhô lên xuống, âm thanh từng chữ từng chữ thoát ra khỏi cổ họng: “Nàng ta đã móc mắt của ta.”

Nghe tới đây, Trầm San Cô trong phòng, lẫn Sở Lưu Hương ở ngoài cửa sổ cũng không khỏi giật mình, qua hồi lâu, Trầm San Cô mới thở dài một hơi, nói: “Tại sao nàng ta lại làm như vậy?”

Tôn Học Phố cười thảm nói: “Vì sau khi ta họa cho nàng…. Nàng không muốn ta họa tranh cho những nữ nhân khác nữa.”

Dù Trầm San Cô bình thường cũng là nữ tử giết người không chớp mắt, nhưng nghe xong sự ác độc và tàn nhẫn của nữ tử này, lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: “Ma nữ… quả nhiên là ma nữ.”

Tôn Học Phố nói: “Ta sớm đã nói qua, nàng là một ma nữ, bất luận là ai dính líu tới nàng, đều sẽ gặp bất hạnh, cô nương… tại sao cô lại hỏi về nàng ta? Còn bức họa này tại sao lại ở trong tay cô?”

Trầm San Cô nói: “Bức họa này là của đại sư huynh Tả Hựu Tranh của ta.”

Ánh mắt của Sở Lưu Hương sáng lên, thầm nghĩ: “Qủa nhiên ta đoán không lầm, nữ tử này đúng là có liên quan tới Tả Hựu Tranh.”

Tôn Học Phố nói: “Đã như vậy, sao cô không hỏi sư huynh cô về lai lịch của nàng ta?”

Trầm San Cô nói: “Đại sư huynh của ta đã mất tích rồi.”

Tôn Học Phố kinh ngạc nói: “Mất tích…. Trước khi mất tích thì sao?”

Trầm San Cô buồn bã nói: “Trước kia ta cũng từng hỏi qua, nhưng hắn vẫn không chịu nói.”

Tôn Học Phố nói: “Hắn đã không chịu nói, sao cô cứ nhất định hỏi cho bằng được?”

Trầm San Cô nói với vẻ giận dữ: “Đại sư huynh của ta không chịu cưới vợ, chính là vì nữ tử này, có thể nói hạnh phúc cả đời của sư huynh ta, đã chôn vùi trong tay nữ tử này, vì nhớ tới nàng ta mà thần hồn điên đảo, mấy mươi năm không đổi, nhưng nàng ta rõ ràng là không để ý tới đại sư huynh của ta, nàng chỉ mang tới thống khổ cho đại sư huynh của ta mà thôi.”

Tôn Học Phố nói: “Cô tìm nàng ta, là vì muốn báo thù cho sư huynh của cô?”

Trầm San Cô nghiến răng nói: “Không sai, ta hận nàng ta…. Rất hận.”

Tôn Học Phố nói: “Cô hận nàng ta, là vì cô thích đại sư huynh của cô? Nếu không phải vì nàng ta, có lẽ cô đã sớm trở thành thê tử của đại sư huynh cô rồi, đúng không?”

Con người không nhìn thấy gì này, lại có thể nhìn thấu tâm sự của người khác.

Trầm San Cô như bị kim đâm, hết ngồi phịch xuống, lại đứng lên khẽ nói: “Ta tìm nàng ta, còn vì một nguyên nhân khác.”

Tôn Học Phố nói: “Nguyên nhân gì?”

Trầm San Cô nói: “Buổi tối trước ngày đại sư huynh ta xuất môn, từng nhận được một phong thư, sau đó liền si ngốc ngồi trước bức họa này cả đêm.”

Tôn Học Phố nói: “Sau khi hắn xuất môn thì không trở về nữa?”

Trầm San Cô nói: “Không sai, cho nên, ta nghĩ chuyện đại sư huynh ta mất tích nhất định có liên quan tới nàng ta, lá thư này nói không chừng là do nàng ta bày trò, nếu có thể tìm được nàng ta, nói không chừng có thể tìm được đại sư huynh.”

Tôn Học Phố im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: “Ta chỉ biết nàng ta tên gọi Thu Vân Tố.”

Ba chữ “Thu Vân Tố” kia nói ra, Trầm San Cô trong phòng còn chưa có phản ứng gì, Sở Lưu Hương ở ngoài cửa thì lại cả kinh không ít.

Hắn đột nhiên nhớ tới bức thư đã nhìn thấy trong bao quần áo của Thiên Ưng Tử: “Hoàn quân chi minh châu, tạ quân chi xích tố.”

Tên đề bên dưới bức thư, không phải chính là “Vân Tố” sao.

Bức thư tuyệt tình này, lẽ nào không phải viết cho Thiên Ưng Tử, mà là viết cho Linh Thứu Tử, sau khi Linh Thứu Tử “mất tích”, Thiên Ưng Tử cũng có nghi ngờ giống Trầm San Cô, cho nên mới muốn tìm ra nữ tử này.

Nghĩ tới đây, Sở Lưu Hương không do dự nữa, phi thân nhảy vào bên trong.

Trầm San Cô chỉ thấy mắt hoa lên, trước mặt đã có thêm một người.

Nàng vội lùi lại, kề lưng sát vách tường, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”

Sở Lưu Hương mỉm cười nhìn nàng, nói: “Cô nương xin chớ sợ, tại hạ đây cũng có cùng mục đích với cô nương, cũng tới để tìm hiểu về vị Thu phu nhân Thu Vân Tố này.”

Nụ cười của hắn, đúng là có khả năng khiến người ta an tâm, nhất là khiến cho nữ tử an tâm, Trầm San Cô quả nhiên hòa hoãn hơn, nói: “Tại sao ngươi lại muốn tìm nàng ta?”

Nàng nhìn Sở Lưu Hương một hồi, ngay cả phần cảnh giác cuối cùng cũng biến mất, nhưng vẫn trùng mắt thật lớn.

Sở Lưu Hương cảm thấy nàng ta trừng mắt như thế, chẳng qua chỉ như đang thể hiện vẻ đẹp đôi mắt nàng trước mặt hắn mà thôi, chứ cũng không có vẻ gì là hung ác.

Cho nên hắn cũng tận lực quản mồm miệng của mình mà nói: “Chỉ là tại hạ cùng Thu Vân Tố ….”

Nói tới đây, hắn liếc nhìn bức họa trên bàn.

Hắn đột nhiên im bặt, cả người trơ ra.

Nữ tử trong bức họa này, mi mục uyển chuyển, trông rất sống động, quả nhiên là nhân gian tuyệt sắc, nữ tử trong bức tranh này với bức họa hắn nhìn thấy trong phòng Tây Môn Thiên lại cùng là một người.

Trong phòng Tây Môn Thiên trơ trọi bốn vách tường, chỉ độc mỗi bức họa đó, có thể thấy được hắn đối với nữ tử này nhất định là nhớ mãi không quên, hắn tới nay vẫn độc thân, chắc hẳn cũng là vì nàng.

Còn Linh Thứu Tử lại vì nàng mà xuất gia.

Tới bây giờ, Sở Lưu Hương biết ít nhất đã có ba nam tử vì nàng mà thần hồn điên đảo, chính là Tây Môn Thiên, Tả Hựu Tranh, và Linh Thứu Tử.

Nếu như nàng ta mà viết thư muốn ba người này vì nàng mà chết, chắc ba người này cũng không do dự gì.

Bây giờ đây, ba người này quả nhiên đều đã chết.

Trầm San Cô nhìn Sở Lưu Hương chằm chằm, nói: “Ngươi biết nàng ta?”

Sở Lưu Hương thở dài, cười khổ: “Ta không biết nàng ta, may là không biết.”

Tôn Học Phố nói: “Mặc kệ các người là ai, các người tới là vì muốn nghe tung tích của nàng ta, bây giờ ta cũng nói rồi, các người có thể đi được rồi.”

Trầm San Cô nói: “Bây giờ nàng ta đang ở đâu?”

Tôn Học Phố nói vẻ rối bời: “Từ sau đêm hôm đó, ta không còn gặp lại nàng nữa… có lẽ ta phải nói là từ sau đêm hôm đó, ta đã không còn nghe thấy giọng nói của nàng nữa.”

Trầm San Cô dậm chân nói: “Ông chỉ cho ta biết mỗi tên của nàng, thế thì làm được gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK