• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những năm này, trong lục giới có 2 sự kiện không thể nghi ngờ là nổi bật nhất. Một chuyện là Bạch Tử Họa chưởng môn Trường Lưu thăng cấp thượng tiên, cùng với 4 vị thiên tài khác của Tiên giới lần lượt là: Tử Huân Thiển Hạ, Đàn Phạm, Vô Cấu, Đông Hoa trở thành ngũ thượng tiên trẻ tuổi nhất, rường cột của Tiên giới. Một sự kiện khác lại ở phe yêu ma, Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch đánh đổ Ma Quân, chiếm lĩnh Ma giới, thế lực bành trướng có xu hướng thống nhất hai giới yêu ma trở thành kẻ thù số 1 của Tiên giới.

Hai tin này khiến cho hai giới hân hoan, nhưng người trong cuộc lại không có chút nào vui vẻ.

Từ sau khi Hồng Điệp mất tích, Sát Thiên Mạch chưa có lúc nào vui vẻ. Ngày đó trong lúc hắn trọng thương hôn mê, tình trạng nguy cấp quanh người không ngờ xuất hiện quầng sáng màu xanh đan xen bổ sung sinh mệnh lực. Sát Thiên Mạch lúc đó giống như chìm vào trong mộng, ở đó hắn thấy rất nhiều sự tình, rất nhiều con người cho hắn cảm giác quen thuộc. Cuối cùng, hắn trông thấy Hồng Điệp ngủ say dưới một gốc cây xanh tốt, vẻ mặt nhẹ nhàng thanh thản không chút dấu hiệu tỉnh lại. Tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng Sát Thiên Mạch lại mơ hồ cảm nhận được, chính nàng đã cứu hắn một mạng, mà bản thân thì ngủ say không biết khi nào mới tỉnh lại.

Ngay sau khi tỉnh lại, Sát Thiên Mạch thất hồn lạc phách tra xét tung tích của Hồng Điệp, lại lục tung của Thần Ma bí cảnh bất chấp thương thế chưa hoàn toàn khôi phục. Từ sáng sớm đến tối mịt, hắn căn bản là không có chợp mắt, sau đó lại tìm từ buổi tối đến rạng sáng. Hắn chấp nhất, bướng bỉnh tìm kiếm, thỉnh thoảng lên chỗ cao nhìn ra xa. Mái tóc dài màu tím trong gió rét tung bay, xốc xếch, hoàn toàn không có dáng vẻ của một Sát Thiên Mạch coi trọng dung mạo bản thân.

Nàng rõ ràng đã đi vào Thần ma bí cảnh, chưa hề trở ra. Nếu đã ra, nàng nhất định phải trở về. Vì sao đến giờ vẫn không có tin tức?

Sát Thiên Mạch gần như phát điên, từng bụi cây, ngọn cỏ không ngừng tra xét. Thậm chí còn xúc động không ít hung thú lợi hại, cả người trên dưới đều là vết thương. Cho đến khi Xuân Thu Bất Bại đem người tới, bất chấp tất cả ra sức cản lại hắn mới có chút hiệu quả.

“Quân thượng, Hồng Điệp cô nương là trả giá vì cứu ngài, giờ ngài không tiếc sinh mệnh làm chuyện tổn hại đến bản thân, chẳng phải đã phụ lòng nàng ấy?”

“Cô nương ấy thiên tư hơn người, lại là hậu nhân Tiên Linh tộc, cùng với ngài tình nghĩa sâu nặng tuyệt đối không muốn nhìn ngài vì cô nương ấy mà có bộ dạng này đâu!”

Sát Thiên Mạch thất hồn lạc phách, sắc mặt tái xanh. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ nàng ấy, sẽ chăm sóc cho nàng. Vậy mà lại liên lụy tới nàng, không rõ sống chết? Trong lòng Sát Thiên Mạch dâng lên một cỗ bi phẫn, tâm cơ hồ muốn phá tan thành từng mảnh.

“A Mạch, nếu có một ngày ngươi gặp được người mình thích, ngươi có đối tốt với ta như hiện tại không?”

Nhớ lại vẻ mặt Hồng Điệp khi nói lời này, bộ dáng nhu thuận của nàng khi để hắn chải tóc, Sát Thiên Mạch trong lòng đau đớn không muốn sống.

Lúc ấy hắn nói: “Bất kể ngày sau như thế nào, Sát Thiên Mạch vẫn là Sát Thiên Mạch”.

“Trong thế giới này, ta chính là một kẻ cô độc. Ngoại trừ ngươi, ta không còn người thân nào khác”.

“Ta hy vọng, bất kể ngày sau thế nào cũng sẽ có người cùng ta vượt qua hết thảy, sinh tử đồng lòng. Vì người ấy ta có thể không tiếc trả giá, hi sinh tính mạng cũng không oán không hối mà người ấy cũng có thể vì ta mà trả bất cứ giá nào.”

Hồng Điệp nói xong, một tia khát vọng chấp nhất, từ trong mắt của nàng phát ra. Trên đời này thứ gì đáng sợ nhất? Chính là cô độc, giữa biển người xung quanh lại không có ai thân thuộc, không có ai nắm lấy tay ta, dẫn ta thoát khỏi cô độc và sợ hãi.

Sát Thiên Mạch nhắm mắt hồi tưởng, trong lòng từ từ bình tĩnh lại.

Hắn không tin nàng sẽ rời xa hắn, cũng giống như trước kia, không phải nàng cũng từ Man hoang trở về bên hắn sao?

Việc hắn cần làm, chính là không ngừng tăng lên thực lực, chờ đợi nàng trở về, dốc sức bảo hộ nàng. Nếu như ngay cả người mình yêu thương cũng không thể bảo vệ được, vậy thì làm chủ lục giới cũng để làm gì?

Một lúc lâu. . .

“Đi thôi!” Sát Thiên Mạch xoay người, bước nhanh ra ngoài. Thủ hạ của hắn lần lượt đi theo rời khỏi Thần Ma bí cảnh.

Sát Thiên Mạch càng đi càng chậm, cuối cùng đi đến cánh cửa của Thần Ma bí cảnh, chậm rãi quay đầu.

Hắn vô cùng hi vọng khi hắn quay đầu lại sẽ thấy thiếu nữ hồng y tinh nghịch cười với hắn.

Thế nhưng trong tầm mắt của hắn lại chẳng có gì hết. Hồng Điệp đã không trở về cùng hắn rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK