Sau bữa tiệc rượu đó, mấy nhà Long Thành bên này cùng đưa ra quyết định rằng sau năm ngày nữa sẽ lập đội tiến đến dò tìm bí mật của Hồ Tiên Động.
Ngày thứ hai sau khi tiệc rượu kết thúc, tập đoàn Sở Thị Long Thành xuất hiện một thiếu nữ đẹp như tiên trên trời.
Đồng thời, trong hòm thư của tất cả ban quản lý tập đoàn Sở Thị cũng có thêm một thông báo liên quan đến việc nhậm chức của Tiểu Nguyệt.
Tập đoàn Sở Thị Long Thành từ hôm nay trở đi có thêm một thư ký tổng giám đốc.
Rất nhiều người đều đang suy đoán về thân phận và lai lịch của thiếu nữ xinh đẹp này, nhưng tư liệu cá nhân của Tiểu Nguyệt lại trống trơn, không ai biết thiếu nữ có nhan sắc vô cùng kiều diễm đó từ đâu đến.
Tuy vậy, cũng có tin tức bên lề nói Tiểu Nguyệt là đến cùng Sở Vũ, hiện giờ đã trở thành thư ký tổng giám đốc, chắc là đang bàn giao.
Nhưng nội bộ tập đoàn Sở Thị cũng không xuất hiện sóng gió quá lớn, bởi vì về căn bản mà nói thì tính chất của tập đoàn Sở Thị thuộc về doanh nghiệp gia tộc.
Các bộ phận quan trọng của cả tập đoàn gần như đều nằm trong tay của người ở nội bộ Sở gia.
Trước đây họ cũng đã biết Sở Vũ phải qua đó thay thế nên bây giờ đối với sự xuất hiện của Tiểu Nguyệt cũng tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Thực ra một tập đoàn lớn như thế vẫn luôn vận hành tốt, ai làm tổng giám đốc thì liên quan cũng không quá lớn.
Trừ phi Sở Vũ tùy tiện nhúng tay làm càn làm bậy thì đương nhiên sẽ có người lập tức phản ánh đến bên chỗ hội trưởng lão của Sở gia.
Tiểu Nguyệt đến tập đoàn làm việc, Sở Vũ lại vì “bị ốm” nhập viện nên không đến tập đoàn báo cáo vào buổi đầu tiên.
Bệnh viện mà Sở Vũ nằm là một bệnh viện tư nhân dưới tên Sở gia.
Sở Thiên Hùng còn đặc biệt đưa Sở Tiếu Tiếu đến thăm mấy lần.
Rất nhanh đã có người làm ở bệnh viện tư nhân này không cẩn thận lỡ miệng nói ra, nói rằng Sở Vũ là bị tức giận mà sinh bệnh.
“Các anh biết không? Sở Vũ thực ra là tức giận với Sở tổng nên mới nhập viện.
“Hả? Tức giận với Sở tổng? Tại sao?”
“Nghe nói trước đó có một buổi tiệc rượu, Sở Vũ bị người ta mắng là phế nhân nhưng Sở tổng hình như không trút giận cho hắn...”
“Ai mà quá đáng vậy, mắng khó nghe thế?”
“Đúng vậy, Sở Vũ ở trong phòng tức đến khóc luôn, thật đó, tôi tận mắt nhìn thấy!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Sở Vũ tức giận với Sở tổng, không muốn đi làm nên trốn vào bệnh viện giả ốm đó...”
“Ha ha anh nói cũng phải, ai mà thất đức như vậy, mắng người ta phế nhân không phải là vạch ra khuyết điểm à!”
“...”
Những tin tức bên lề này rất nhanh chóng đã truyền ra ngoài.
Người nghe được đều cười ha hả, trong nụ cười còn mang theo vẻ coi thường.
“Vốn dĩ đúng là phế nhân mà, lẽ nào còn sợ người khác nói? Lòng tự tôn cũng lớn quá, ha ha.”
“Theo tôi thấy thì tên phế nhân Sở Vũ này rõ ràng chính là không muốn đi làm mà.”
“Phế nhân không đi làm thì còn có thể làm gì?”
“Tôi nghe nói hắn phải làm bắt đầu từ chức vụ thấp nhất. Mỗi chức vụ ít nhất phải làm một khoảng thời gian. Sau khi hoàn toàn thuần thục mới có thể tiếp nhận toàn bộ tập đoàn.”
“Phế nhân đúng là phế nhân, không làm được việc gì cả. May mà hắn còn nghĩ ra việc trốn vào bệnh viện giả ốm, ha ha ha!”
Không ít người tham gia buổi tiệc rượu đó đều không nhịn nổi mà châm chọc Sở Vũ.
Tuy họ kiêng dè Sở gia nhưng đối với Sở Vũ... thật lòng là không có nể nang gì.
Trước mặt họ còn dám châm chọc thì huống hồ là nói sau lưng.
Trong phòng bệnh của bệnh viện tư nhân, Sở Tiếu Tiếu đang có vẻ mặt bực bội, nói với Sở Vũ: “Đám người bên ngoài thật không ra gì, em hận không thể xé nát mồm của họ!”
Sở Vũ cười rồi lắc đầu: “Anh phải biến mất một cách hợp lý một thời gian, nếu không người khác sẽ nghi ngờ.”
“Nhưng anh...” Sở Tiếu Tiếu nhìn Sở Vũ có chút lo lắng: “Anh thật sự muốn đi tìm chị Lâm à?”
“Đúng vậy, anh có lý do không thể không đi.”
Sở Vũ không muốn để mấy người Sở Thiên Hùng biết bản thân đi làm gì, thậm chí đến cả Tiểu Nguyệt cũng không biết Sở Vũ đang làm trò gì.
Đưa cô ấy đến tập đoàn làm thư ký tổng giám đốc, bản thân thì lại chạy vào bệnh viện giả ốm.
Sở Tiếu Tiếu sau khi ở đó một lúc thì rời đi, sau đó Sở Thiên Hùng đến.
Nhìn Sở Vũ đang nằm trên giường, Sở Thiên Hùng gượng cười nói: “Con hại ta khổ sở rồi, vừa nãy gia tộc bên đó còn có người hỏi ta có phải để cho con chịu uất ức không.”
Trên mặt Sở Vũ có mấy phần áy náy: “Xin lỗi chú Hùng, con làm phiền chú rồi.”
“Ôi dào, người một nhà đừng nói khách sáo thế.” Sở Thiên Hùng xua xua tay, sau đó nhìn Sở Vũ: “Nhưng con thật sự muốn đi tìm Lâm Thi Mộng?”
“Vâng, cô ấy trước đây không từ mà biệt nên con cảm thấy có thể cô ấy có nguy hiểm gì đó.” Sở Vũ nói.
“Nhưng vấn đề là... việc cô ấy muốn làm, con có thể tham gia không?” Sở Thiên Hùng nhìn Sở Vũ có chút lo lắng.
Sở Vũ không thể tu luyện, không có tu vi, Lâm Thi Mộng lại là nữ thiên kiêu xếp top mười trên bảng Thiên Kiêu Hoa Hạ.
Việc cô ấy muốn làm, Sở Vũ thật sự có thể tham gia ư?
Trong lòng Sở Thiên Hùng rất nghi ngờ việc này.
Đối với việc Sở Vũ muốn ông phối hợp giấu nhẹm việc Sở Vũ không ở Long Thành thì ông ấy lại không nghi ngờ gì.
Theo ông ấy thấy, thế lực của Tạ gia phân bố ở rất nhiều khu vực, một khi có được hành tung của Sở Vũ thì rất có thể sẽ cho người ám sát.
Vì vậy nhất cử nhất động của Sở Vũ đều phải hành sự cẩn thận.
“Yên tâm đi chú Hùng, bên cạnh con còn có một số cao nhân. Đúng rồi, qua hai ngày nữa sẽ có một người đến tìm chú, chú trực tiếp sắp xếp cho hắn tham gia tìm kiếm Hồ Tiên Động là được.” Sở Vũ nói: “Người đó là người của con, tuyệt đối có thể tin tưởng!”
-N-guồn-:- iread.vnSở Thiên Hùng gật đầu: “Được rồi, vậy con nhất định phải cẩn thận!”
Trên mặt Sở Vũ lộ ra nụ cười mỉm: “Chú Hùng yên tâm.”
...
Nửa tiếng sau, một chiếc xe rất bình thường chạy ra từ hầm để xe của bệnh viện tư nhân Sở gia. Người lái xe là một thanh niên Sở Vũ chưa từng gặp.
Người này là tâm phúc mà Sở Thiên Hùng âm thầm bồi dưỡng, trước giờ chưa xuất hiện trước mặt người khác.
Anh ta đưa Sở Vũ đến ngoại thành Long Thành, sau đó lẳng lặng lái xe rời đi.
Sở Vũ tính toán một chút thời gian, cách thời gian tìm kiếm Hồ Tiên Động còn có bốn ngày. Hắn dự tính dùng thời gian bốn ngày này đi làm một việc.
Trong màn đêm, Sở Vũ hít sâu một hơi rồi bắt đầu vận hành công pháp đổi mặt.
Bắp thịt trên mặt Sở Vũ và cả thân thể của hắn bắt đầu vặn vẹo liên tục, đang chuyển động giống như con sóng vậy.
Sau đó một người trung niên thân hình trung bình, tướng mạo bình thường đã xuất hiện.
“Cảm giác cũng không tệ.”
Một giọng nói có hơi khàn khàn vang lên từ trong miệng của người trung niên này. Trên mặt cũng lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
Tiếp đó, hắn bắt đầu chạy băng băng về phía nam.
Tuyến đường mà Sở Vũ chọn là núi sâu rừng già ít người qua lại.
Lúc hắn chạy nhanh hết toàn lực, cả người giống như một cái bóng ma, trong không khí phía sau người liên tục truyền đến tiếng nổ nhẹ.
Khi Sở Vũ chạy hết tốc lực có thể rõ ràng cảm nhận được luồng sức mạnh hùng hồn trong thân thể men theo kinh mạch của hắn, tựa như con sông ầm ầm gào thét.
Luồng sức mạnh này đã vượt xa võ giả xung huyệt cảnh bát đoạn bình thường.
Trong trường hợp thông thường, một võ giả xung huyệt cảnh bát đoạn nếu chạy nhanh hết tốc lực thì tối đa cũng chỉ có thể kiên trì khoảng một tiếng.
Sau một tiếng, cho dù không cạn kiệt sức lực triệt để thì nhiệt độ của cơ thể cũng sẽ tăng lên một con số kinh người.
Dùng để chiên một cái trứng gà thì trong chốc lát cũng sẽ cháy đen.
Nhưng khi Sở Vũ chạy đến một tiếng đồng hồ thì rõ ràng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn lại không đạt đến điểm giới hạn nguy hiểm.
Sức mạnh... lại càng liên tục không dứt!
Tuy trên trán, trên người hắn không ngừng toát ra mồ hôi nhưng tinh khí thần của hắn lại vẫn rất sung mãn!
Vậy thì tiếp tục!
Sở Vũ cũng muốn biết xung huyệt cảnh bát đoạn này của bản thân có khác biệt lớn thế nào với xung huyệt cảnh bát đoạn bình thường. Cực hạn... ở đâu!
Sau hai tiếng, Sở Vũ đã vào đến khu vực tỉnh Hà Nam.
Cho đến lúc này, hắn mới hơi cảm thấy có chút mệt.
Nhiệt độ của cơ thể cũng bắt đầu tăng cao.
Nhưng vẫn không đạt đến điểm giới hạn nguy hiểm!
Kết quả này ngay cả bản thân Sở Vũ cũng có hơi bất ngờ.
“Dựa vào ghi chép trên các sách cổ, hình như chỉ có võ giả xung huyệt cảnh cửu đoạn đỉnh cao hoặc thập đoạn mới có thể chạy nhanh một hơi một tiếng đồng hồ mà sức lực không cạn, vẫn còn thừa sức chiến đấu.”
Sở Vũ lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào lực chiến thật sự của mình hiện tại đã đạt đến cửu đoạn đỉnh cao... thậm chí thập đoạn?”
Đây là một phát hiện khiến người ta vui mừng nhưng có thật như vậy không thì hắn cần thông qua chiến đấu để tiến hành kiểm chứng.
Mà chuyến đi này của hắn chính là để chiến đấu!
Thần Đô tỉnh Hà Nam.
Đại bản doanh mà Tạ gia nhập thế chính là ở đây.
Vết thương của Tạ Thiên Vũ sau khi chú tâm điều dưỡng đã khôi phục được bảy tám phần, tuy chưa hết bệnh nhưng ít nhất về mặt bên ngoài đã không có vấn đề gì nữa rồi.
Nhưng nội thương thì không nhanh như vậy, mặc dù Tạ gia có không ít dược liệu cao cấp, nhưng cũng cần tu dưỡng thời gian dài mới có thể hồi phục hoàn toàn.
Điều khiến hắn không thể nào chấp nhận... là từ nay về sau, hắn sẽ không có cơ hội đột phá đến cảnh giới cao hơn nữa rồi.
Hai cái tát đó của tên gián điệp đã hoàn toàn đả thương tận gốc của hắn!
Hắn tính toán mọi cách muốn có được Nội Chiếu Kinh chính là để có thể bước vào cảnh giới cao hơn, để vượt trội hơn người nổi danh thiên hạ.
Nhưng nay những thứ đó đã trở thành giấc mộng hão huyền.
Trong lòng hắn, nỗi hận đối với Sở Vũ đã đến đỉnh điểm!
Nỗi hận này mọi lúc mọi nơi đều đang đốt cháy con tim hắn.
Cho dù là đang...
“A!” Cô gái nằm bên dưới phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Tạ Thiên Vũ bừng tĩnh lại, nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc đó nhưng trong lòng lại liên tục nảy sinh một cảm giác chán ghét.
Buông bàn tay đang túm chặt trước ngực của cô gái ra, hắn bước xuống khỏi người cô gái, nhẹ nhàng nói: “Em đi đi.”
“Hả?” Trên mặt của cô gái còn vương nước mắt, nước da trắng nõn bị Tạ Thiên Vũ túm đến nỗi chỗ xanh chỗ tím mà cũng không dám nổi giận.
Nhẫn nhịn phục vụ, bây giờ lại không biết vì sao bị đuổi đi, cô ta nhìn Tạ Thiên Vũ với vẻ mặt tủi thân.
Cô ta dĩ nhiên biết người này là ai nên luôn muốn lấy lòng, chính là muốn dựa thế để leo lên.
Kết quả gặp phải sự đối đãi vô tình này.
“Đi ra.” Tạ Thiên Vũ vẻ mặt lạnh lùng.
“Vũ thiếu gia... em, em có chỗ nào làm không tốt ư? Em có thể sửa mà, em sẽ không kêu nữa...” Cô gái vẻ mặt căng thẳng.
“Đi ra.” Giọng của Tạ Thiên Vũ lãnh đạm.
Cô gái không dám nói gì nữa, mặt áo quần vào với vẻ tủi thân rồi khập khiễng rời đi.
Tạ Thiên Vũ dựa lên giường rồi lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, đốt thuốc ngậm lên miệng, sau khi hít một hơi sâu thì từ từ nhắm hai mắt lại.
Trước đây hắn không hút thuốc, bởi vì việc đó sẽ ảnh hưởng đến tu vi.
Nhưng giờ đây...đã không còn quan trọng nữa.
Phà ra một hơi thuốc, sắc mặt Tạ Thiên Vũ vô cùng u ám nói lẩm bẩm: “Sở Vũ, qua bốn ngày nữa, đến ngày Long Thành trống không sẽ là lúc mày mất mạng!”