• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Kiếm Nhất suy nghĩ một chút, vuốt cằm nói: "Như thế cũng tốt, trước mắt dư nghiệt Ma Giáo thối lui phần lớn, dưới chân Thanh Vân Sơn vốn đã quét sạch, người đi qua đó hẳn an toàn."

Trương lão đầu kéo cháu trai hướng Vạn Kiếm Nhất cùng bốn người xung quanh tạ ơn sau đó mới xoay người rời đi hướng cửa thôn.

Bất quá lúc này Thúc Thường bỗng nhiên đi về phía trước nói với Vạn Kiếm Nhất: "Vạn sư huynh, Thảo Miếu thôn bên kia tuy an toàn nhưng trên đường chỉ sợ vẫn còn yêu nghiệt Ma Giáo, ông cháu bọn hắn đoạn đường qua đó chỉ sợ vẫn còn nguy hiểm."

Vạn Kiếm Nhất "Ừ" một tiếng nói: "Đúng là như thế. Như vầy đi, cứu người cứu đến cùng, ngươi cùng với Điền sư đệ mỗi người mang theo một người ngự kiếm bay đến Thảo Miếu thôn sau đó lập tức trở về, trên đường cẩn thận né tránh tai mắt yêu nhân Ma Giáo, ta và ba người còn lại ở chỗ này chờ, được chứ?"

Điền Bất Dịch cùng Thúc Thường vẻ mặt nghiêm túc đáp: "Vâng."

Vạn Kiếm Nhất mỉm cười, nói: "Đi đi."

Điền Bất Dịch cùng Thúc Thường quay người đi đến ông cháu họ Trương, lúc họ nói chuyện thì hai người cũng nghe được nên Trương lão đầu liên tục cảm tạ. Điền Bất Dịch cùng Thúc Thường cười dặn dò bọn hắn vài câu, đơn giản là lúc trên không trung không cần sợ hãi, không nên lộn xộn, vân vân, sau đó Điền Bất Dịch mang theo Trương lão đầu, Thúc Thường mang cháu trai đồng thời tế lên tiên kiếm hướng bầu trời bay lên. Lát sau trên không trung vòng một cái hướng Thanh Vân Sơn Mạch vội vã bay đi.

Ông cháu Trương gia đều là người bình thường, thân không đạo hạnh càng là lần đầu tiên ngự không mà đi, tuy khi trước Điền Bất Dịch cùng Tăng Thúc Thường đều có dặn dò, nhưng đã đến không trung về sau vẫn là hiện ra vài phần thất kinh, trong đó Trương lão đầu khá tốt, tuy cũng là sợ hãi nhưng dù sao miễn cưỡng có thể khống chế, cái kia Trương gia tiểu hài tử cũng là bị dọa đến chết khiếp, trực tiếp oa oa khóc lớn, lại để cho Tăng Thúc Thường ôm hắn luống cuống tay chân một lúc.

Bất quá Điền Bất Dịch cùng Thúc Thường may mắn đều là Thanh Vân đệ tử có đạo hạnh rất tốt, mặc dù có chút phiền toái nhưng vẫn ứng phó được nên cứ như vậy trấn an rồi một đường bay nhanh, cưỡi mây đạp gió lướt qua núi non hùng vĩ rốt cuộc thấy được một thôn nhỏ phía chân núi Thanh Vân.

Hai người vội vàng đáp xuống đất đem ông cháu Trương gia thả ngoài cửa thôn không xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trương lão gia đi đứng tựa hồ có chút nhũn ra ngược lại Trương gia hài tử lúc đầu thì khóc rống về sau rõ ràng bình tĩnh cũng không có việc gì làm cho người khác có chút ngạc nhiên.

Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một lát, Trương lão gia kéo cháu trai bái tạ hai người, hai người cũng cười đáp lễ đưa mắt nhìn hai ông cháu sống sót sau tai nạn bình an đi vào thôn nhỏ.

Khi hai người kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Điền Bất Dịch xoay người lại bỗng nhiên trông thấy ngoài thôn không xa có một tòa miếu đổ nát nên hắn đi qua nhìn một chút, chỉ thấy miếu cỏ này mười phần bị phá, vách tường bị thủng một lỗ lớn, nhìn lại rất hoang tàn, liền quay đầu cười nói với Thúc Thường: "Tên thôn này không phải đến từ tòa miếu cỏ này chứ?"

Thúc Thường nhún nhún vai nói: "Có thể lắm, thôn làng dưới chân núi chúng ta đều là người dân trung thực, trực tiếp lấy những cái tên bình thường này cũng có lý."

Điền Bất Dịch bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, đối với Thúc Thường nói: "Thế nhưng nếu nói như vậy, nơi này có tòa miếu đổ nát nên gọi Thảo Miếu thôn, cái thôn vừa rồi là Thảo Hài thôn, chẳng lẽ bên kia đã từng có chiếc hài rơm rách?"

Thúc Thường cười xùy một tiếng, dùng ánh mắt xem thường ngu ngốc nhìn Điền Bất Dịch sau đó nghiêm mặt nói: "Ngươi như thế nào ngu xuẩn như vậy, giầy rơm làm sao một chiếc, tất nhiên phải một đôi. Vì vậy thôn kia lúc trước nhất định tên là đôi giày rơm rách."

"Cho nên nói, trước kia có người đi trong thôn kia ném đi đôi giày rơm rách nên thôn kia liền kêu Thảo Hài thôn?"

"Có khả năng!"

"Người nào ném?"

"Quỷ mới biết, thôn dân địa phương hay là ai đó đi ngang qua. Nói không chừng là vị Tổ Sư nào đó của Thanh Vân Môn ta ném đấy."

"..."

Điền Bất Dịch mắt to trừng mắt nhỏ với Thúc Thường đột nhiên đều trầm mặc lại, sau một lúc lâu Điền Bất Dịch lấy tay che mắt dường như không thể nào nhìn thẳng vị bằng hữu này rồi nói: "Được rồi, chúng ta đừng nói những chuyện ngu xuẩn này nữa. Vạn nhất nếu bị người khác nghe được rồi truyền lên núi chắc chúng ta đều sẽ bị phạt quỳ mấy chục năm ở Tổ Sư Từ Đường đấy."

Thúc Thường cười to, thoạt nhìn giống như có vài phần cảm thán, nói: "Đúng rồi, lúc nãy quên hỏi tên đứa bé kia."

Điền Bất Dịch hỏi: "Có gì sao?"

Thúc Thường nói: "Đứa bé kia tuy rằng ngay từ đầu sợ hãi khóc rống, nhưng thời gian lâu dài liền an tĩnh lại, thoạt nhìn là hài tử có tâm tính tốt, hơn nữa tuổi nhỏ mà trung thực hiểu lễ, ta rất ưa thích."

Điền Bất Dịch khoát tay nói: "Thôi đi, ngươi hôm nay mới mấy tuổi, chúng ta ở trong môn còn là đệ tử trẻ tuổi ở đâu đến phiên ngươi thu con người ta làm đồ đệ."

Thúc Thường suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Nói cũng đúng a." Nói xong quay đầu nhìn qua thôn kia sắc mặt có chút tiếc nuối.

Điền Bất Dịch ở một bên nhìn hắn cười nói: "Ngươi thật sự thích tên tiểu hài tử đó a."

Thúc Thường nở nụ cười gật đầu nói: "A, đúng vậy, không biết ngày sau chúng ta tìm được đạo lữ thì con của mình sẽ như thế nào nhỉ?" Nói xong thì chậc chậc hai tiếng thoạt nhìn bộ dạng có vài phần kỳ vọng.

Điền Bất Dịch cười ha ha, nói:"Ngươi nghĩ xa quá đấy, như vậy đi, nếu ngày sau chúng ta đều có hài tử, liền cho bọn nó làm anh em kết nghĩa."

Thúc Thường quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Còn nếu là một nam một nữ thì sao đây?"

Điền Bất Dịch sờ lên cằm nói: "Vậy liền chỉ phúc vi hôn đi!"

Thúc Thường nghiêm mặt nói: "Không được."

Điền Bất Dịch khẽ giật mình, ngạc nhiên nói: "Vì sao không được?"

Thúc Thường chắp tay đi lên phía trước, đồng thời miệng thản nhiên nói: "Tất cả mọi người sinh ra nam làm huynh đệ, vậy cũng được thôi. Nhưng nếu ta sinh ra con trai còn ngươi sinh con gái mà nữ kia lớn lên lại giống ngươi thì ta cũng không thể hại nhi tử nhà ta a."

Điền Bất Dịch đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ kỹ một hồi, đột nhiên phục hồi tinh thần lại rõ ràng ý tứ trong lời nói của thằng này thì đột nhiên giận dữ, tiến lên đem một cước đạp vào mông Thúc Thường đồng thời trong miệng mắng: "Cút! Lão tử về sau nếu có con gái cũng không gả cho con ngươi làm vợ đấy, đừng có mà nằm mơ!"

Thúc Thường cười ha ha đi hướng ra ngoài đồng thời khoát tay nói: "Tốt rồi, đi thôi, Vạn sư huynh bọn hắn vẫn còn ở Thảo Hài thôn chờ chúng ta, đừng để họ đợi lâu."

Điền Bất Dịch trong miệng vẫn mắng hắn hai câu, sau đó hai người đồng thời tế ra tiên kiếm lần nữa bay lên trời hướng về Thảo Hài thôn bay đi. Chỉ là lúc người đang tại không trung, phía trước màu vàng kiếm quang tiên kiếm của Thúc Thường theo sau là Điền Bất Dịch, chỉ là một khắc như vậy hắn bỗng nhiên quay đầu ngắm tòa Thanh Vân sơn nguy nga hùng vĩ một cái, ánh mắt thật sâu giống như có vài phần tưởng niệm.

(các internet khác vui lòng lấy truyện sau bachngocsach 3 giờ, ghi rõ nguồn và người dịch, rất mong các bạn tôn trọng ^^)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK