Cửa chính màu đỏ của phủ thành chủ khép chặt, phía trước đặt hai con sư tử đá nhe răng dữ tợn, Bạch Tỳ giơ bàn tay trắng nõn lên, gõ liền ba tiếng, cửa lớn cọt kẹt một tiếng mở ra từ bên trong, một người ăn mặc như hạ nhân chạy tới nói: “Vị cô nương này, hôm nay thành chủ không tiếp khách, không có việc gì thì mau về nhà, có việc ngày mai đến đưa đơn kiện đi.”
Bạch Tỳ rút từ trong tay áo ra cáo thị, đưa ra trước mặt người hạ nhân, chỉ cười không nói.
Hạ nhân nhìn rõ mặt mày hớn hở, cúi đầu khom lưng chào nhường đường: “Thỉnh tiên tử đến sảnh đợi, tiểu nhân sẽ đi báo cho thành chủ biết ngay.”
Trong phủ thành chủ, rường cột chạm trổ, hành lang ngập tràn hương hoa, hương thơm làm say mê lòng người cả đường đi, nhất là cây đào khổng lồ giữa đình viện, cả cây phấn hồng, nhẹ nhàng gắn bó cạnh cây cầu nhỏ trông vô cùng thi vị rực rỡ.
Không bao lâu sau, Tạ thành chủ mang theo hạ nhân vội vã chạy tới. Chân còn chưa bước vào trong sảnh, đôi tay đã ôm thành quyền, mặt mũi rạng rỡ cười nói: “Tiên tử hạ cố đến tệ xá, là phúc ba đời của lão phu.”
Bạch Tỳ khẽ mỉm cười, nghĩ thầm, thành chủ này đã mập ra nhưng bước chân vẫn mạnh mẽ đầy uy lực, sống lưng thẳng tắp, tuổi trẻ chắc chắn là một đại nhân vật. Lại thấy hai bên tóc mai đã bạc, vẻ u sầu cũng nhuốm đầy hai hàng lông mày, có thể thấy chuyện sóng gió trong phủ không nhỏ.
Bạch Tỳ gập ngón cái vào, bốn ngón còn lại khép chặt, đáp lễ bằng lễ nghĩa tiên môn: “Thành chủ quá khen, Bạch mỗ vân du đến đây ngẫu nhiên nghe được chuyện trong phủ, bất tài tự ý tiếp nhận bảng cáo thị.”
Tạ thành chủ thở dài một tiếng, nói: “Tiên tử, nếu không chúng ta trước đi xem khuyển tử một chút?”
Bạch Tỳ gật đầu, đi theo về phía đông tới sương phòng con trai độc nhất của Tạ thành chủ.
Hai người đi xuyên qua hành lang, mới vừa rồi nhìn từ xa chưa rõ, đi ngang qua tới chỗ cây đào thì Bạch Tỳ dừng bước, cẩn thận đánh giá cây ở giữa lương đình này, có dây kết ba vòng chung quanh bảo vệ.
Tạ thành chủ bên cạnh thấy nàng tò mò, lập tức giải thích: “Chúng tôi là người đến ở sau, viện này vốn là viện của phủ doãn tiền triều Bạch gia, Nam Tống mất thời Tiêu Tề, khi lão phu cáo lão hồi hương mới mua chỗ này. Về phần cây đào này, nghe nói đã có mấy trăm năm tuổi rồi.”
Bạch Tỳ khẽ gật đầu, không lưu luyến nữa, ánh mắt nhìn theo ngón tay chỉ của Tạ thành chủ, thấy được một vị trường sam sắc ngọc, bóng dáng nam tử gầy yếu, xem ra chính là bệnh lâu tại giường, mắc bệnh hiểm nghèo Tạ Vãn Quy.
Tạ Vãn Quy hoàn toàn không biết sau lưng có người, đang vui vẻ trêu chọc một con vẹt lông xanh miệng hồng.
Vẹt nâng chân cánh quạt ríu rít kêu to: “Mỹ nữ mỹ nữ đại mỹ nữ, nhìn ta nhìn ta mau nhìn ta.”
Bạch Tỳ cảm thấy hết sức thú vị, đang chuẩn bị đáp trả một câu, đúng lúc Tạ Vãn Quy quay đầu lại, sắc mặt hắn khác hẳn với người thường tái nhợt, khuôn mặt nhỏ dài, mắt phượng nhỏ sóng mắt khẽ động, khóe miệng khẽ nhếch không nói mà như đã cười. Đúng tiêu chuẩn một câu bằng hữu tốt Vương Linh của nàng đã nói: “Rõ ràng là khuôn mặt hoa hoa công tử giữa ban ngày chói chang hơn mặt trời.”
Tạ Vãn Quy mỉm cười nhìn nữ tử áo trắng cách không xa, bộ dáng yếu đuối thoáng chốc tươi tắn sinh động hơn nhiều.
Bạch Tỳ nhanh chóng cúi chào, đồng thời bày ra bộ dáng một tiên tử lạnh nhạt: “Tạ công tử, hữu lễ.”
Mới vừa rồi vội vã gặp mặt, Tạ thành chủ bên cạnh mới nhỏ giọng nói với Bạch Tỳ: “Vãn Quy không thích nhất chính là đạo sĩ, thường nói cái gì người đọc sách không nói chuyện yêu ma qủy quái.”
Bạch Tỳ hạ mi, theo lẽ thường nói, người say thường nói mình không say sao?
Ánh mắt nàng chuyển một vòng, nói: “À…? Vậy Bạch mỗ đi nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ từ từ chẩn bệnh chữa trị cho công tử được không?”
Tạ thành chủ liên tục khen tiên tử thấu đáo, liền gọi hạ nhân an bài Bạch Tỳ nghỉ ngơi tại sương phòng phía tây. Bạch Tỳ hết sức vui mừng, tình cảnh này, ăn uống đều được sắp xếp, may nhờ nàng biết nhìn xa trông rộng, lựa chọn việc vĩ đại bắt yêu ích nước lợi dân này.
~~~~~~~~~~
Ăn xong cơm tối, Bạch Tỳ tùy tiện tản bộ trong đình viện, không chú ý ngẫu nhiên gặp phải Tạ Vãn Quy, thuận tiện gặp trong cảnh ngượng ngập. Tình cảnh là mới vừa đi được hai bước, mắt thấy Bạch Tỳ liền bị lực hấp dẫn trên mặt đất hút xuống, Bạch Tỳ xoa xoa tay, chống lưng_______
“Xạt…”Âm thanh gì vậy?
Bạch Tỳ dẩu môi phủi phủi cái mông đau dường như đụng phải cái gì, nàng nhanh chóng nhặt lên thứ như đồng tiền gỉ lên, phủi mông đứng dậy, nói thầm một tiếng hỏng bét____
Nàng quả thật vô tình gặp được Tạ Vãn Quy, chỉ là…Tư thế gặp trong lúc vô tình hình như không đúng.
Nắm chặt đồng tiền trong tay, Bạch Tỳ cứng rắn nặn ra một nụ cười lúng túng: “Ha ha, Tạ công tử, tản bộ, tản bộ.”
Tạ Vãn Quy cười càng thêm vẻ vân đạm phong kinh: “Gọi ta Vãn Quy đi, mới vừa rồi là ta đi nhanh quá.”
Theo lý đây là một khởi đầu vô cùng tốt, nhưng chung quy Bạch Tỳ vẫn cảm thấy bên ngoài cậu ta đang cười mà trong không cười, cũng không biết lượng sức ba năm nay cái nàng làm nhiều nhất chính là nhìn mặt ai đó, nàng có thể nhìn ra tâm trạng từ vẻ mặt Hắc Xà, phân biệt phàm nhân chỉ là chuyện nhỏ.
Bạch Tỳ nhường đường, làm tư thế mời: “Tạ công tử, mời đi trước.”
Tạ Vãn Quy chắp tay đi qua, Bạch Tỳ xoa đồng tiền, đưa gần miệng huýt sáo.
Theo Tạ thành chủ nói, đứa con trai độc nhất này không thích gì khác, chỉ thích tựa vào cây đào giữa viện đọc sách, muốn chứng tỏ hắn không phải là loại mặt trắng chỉ biết ăn cơm mềm, hoàn toàn có tài hoa sẵn.
Tạ Vãn Quy đi tới dưới gốc cây đào, lưng đưa về phía Bạch Tỳ, tự lẩm bẩm: “Phía nam có giai nhân, nhan sắc như đào nở.”
Từng cành cây đào lay động, cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, trong trời đất tựa như chỉ còn một người một cây, làm kinh động đến Bạch Tỳ, tựa như hoa rụng bay đi là từng đợt yêu khí trào ra, coi như phí lên sân khấu sao.
Tạ Vãn Quy niềm nở nhiệt tình với cây đào như vậy là nhìn cây đào chỉ là cây…hay người bên trong đây?
_________
Mới sáng sớm, tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên dồn dập, làm cho Bạch Tỳ tỉnh giấc.
“Tiên tử tiên tử, nhanh mở cửa, thiếu gia té xỉu.”
Tùy tiện khoác y phục vào, Bạch Tỳ nhanh chóng đến sương phòng phía đông.
Mở cửa, Tạ thành chủ không ngừng lau mồ hôi, đi vòng quanh, nhìn thấy Bạch Tỳ tiến lên quỳ sụp xuống: “Cầu xin tiên tử cứu con ta.” Ông dập đầu xuống đất: “Tiên tử, cần bao nhiêu tiền cũng được.”
“Tạ thành chủ, Bạch mỗ coi tiền như cặn bã.”
Sau đó bước một bước dài vào bên trong phòng ngủ, mùi thuốc xông vào mũi, hai bên giường che rèm nửa đóng nửa mở, nhờ khe nhỏ mà ánh mặt trời chiếu vào, Bạch Tỳ thấy Tạ Vãn Quy đang nằm tựa trên đệm, cả người bị che kín trong lớp chăn dầy.
Lòng bàn tay nàng hướng xuống, bắt đầu bấm từ huyệt Dũng Tuyền dưới chân đến huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, một cỗ trọc khí màu đen theo đó thoát ra, Tạ Vãn Quy ho khan mấy tiếng, chậm rãi mở mắt.
Tạ thành chủ không ngăn được nước mắt chảy dài, tay run run dịch góc chăn cho nhi tử.
“Cha?”
“Vãn Quy nghỉ ngơi đi, cha cùng tiên tử nói chuyện.”
Ra ngoài phòng, Bạch Tỳ cũng lười thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói: “Hai bệnh, một thực một hư, thực là chứng chảy máu ngoài, hư là ma quái, trong phủ” nàng cố ý dừng lại, trầm giọng nói: “Yêu khí ngút trời.”
Tạ thành chủ không kìm được rùng mình, thở dài nói lại chuyện xưa ba năm trước.
Trước khi tới Hoa Thành, nửa cuộc đời ông là trên ngựa chiến, kết hôn muộn, về già mới có con, sau đó phu nhân khó sinh mà mất, vốn là việc vui lại thành tang sự, nhưng Tạ thành chủ vốn tính tình hào sảng lạc quan, rộng rãi, cũng thể hiện kiên quyết không tái hôn với bên ngoài. Do đó càng thêm nuông chiều đứa con trai độc nhất, gọi là Tạ Vãn Quy. Trong lòng người cha này, con trai ông không chỉ vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, làm người có phẩm hạnh, lại có học thức hiểu biết, duy chỉ có một điều không hoàn mỹ chính là hôn sự, mắt thấy nhi tử đã hai lăm tuổi mà vẫn chưa có nhà gái nào đồng ý cưới, có lẽ cảm thấy hôn sự nhi tử sẽ bước theo con đường của mình Tạ thành chủ cảm thấy lo lắng. Kéo dài thêm hai năm nữa, bắt đầu từ mùa xuân năm ngoái, không rõ vì sao Tạ công tử lại mắc bệnh không dậy nổi, đến nay đã gần một năm, càng ngày càng tiều tụy, mỗi lần đi ngoài là máu chảy không ngừng, danh y khắp nơi cũng phán đây là chứng chảy máu nghiêm trọng, cho dù thuốc thang hay châm cứu cũng không có tác dụng, một thời gian trước có vị tiên trưởng tuấn mỹ phi phàm đến, ngài ấy vừa liếc nhìn đã nói tốt nhất lão phu nên ra cáo thị, đến lúc đó sẽ có một vị tiên tử họ Bạch đến giúp…
Bạch Tỳ đang uống trà xanh thiếu chút nữa thì phun ra, đây khả năng là chuyện tốt của sư huynh sư tỷ đồng môn với nàng làm rồi, lực lượng đồng môn quan trọng biết bao! Xem ra sau khi xuống núi cũng không phải một hai người thiếu tiền, ở trong sự quan tâm yêu mến của đồng môn, Bạch Tỳ không sợ nghèo nữa rồi.
Bạch Tỳ cười yếu ớt, chậm rãi nói: “Không ngờ danh tiếng bản tiên tử đã lan đến tận đây, hổ thẹn rồi.”
______
“Ba ba ba.” Tiếng gõ cửa vang lên, hạ nhân bị đánh thức rời giường đi tới mở cửa phát ra tiếng ‘cọt kẹt’.
Đứng ngoài cửa là một nam tử một thân áo dài đen tuyền, người làm vừa định hét lên, lại bị khí thế nam tử dọa cho thu trở về, khiếp đảm hỏi: “Vị đại gia này, không biết ngài đến phủ thành chủ có chuyện gì?”
Nam tử lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Bắt yêu.”
Người làm sợ hãi lui về sau một bước, không cẩn thận ngã xuống đất, nam tử sải bước đi vào bên trong phủ. Người làm dùng sức dụi dụi mắt, mới vừa rồi gặp phải ảo giác sao, làm gì có người nào có con ngươi màu vàng, trừ khi là yêu quái.
_________
Tạ thành chủ sai người đến nhắn, có một vị khách quý nhất định phải giới thiệu cho Bạch Tỳ quen biết.
Khách quý? Đơn hàng thứ nhất còn chưa làm xong, đơn hàng thứ hai đã có, Bạch Tỳ hết sức vui mừng, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra vui vẻ, đến khi nhìn thấy vị khách quý kia thì vui mừng đã tụt xuống còn nửa đông cứng trên mặt.
Nam tử ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, trên đời này nàng còn chưa thấy qua gương mặt đẹp mắt như vậy, chưa một ai. Hàng lông mày như viễn sơn, chiếc mũi thẳng khéo léo khảm trên mặt như dương chi bạch ngọc, môi mỏng mím lại lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch, hai mắt nhắm hờ để lộ ra hàng mi dày cong đầy sâu thẳm. Thì ra, cái đẹp thực sự là chuyện vô cùng đơn giản, không có quan hệ gì đến nội tâm hay tính tình, chỉ cần người ấy lẳng lặng đứng ở đó, trong đầu đã chỉ muốn nghĩ đến chữ: Đẹp. Không giống sư tôn Tiêu Diễn đẹp như họa, cũng không phải như đệ nhất mỹ nhân Bất Chu Sơn Hợp Hoan đẹp đến kinh diễm động phách, hay lộng lẫy thanh cao như Thanh Viễn trường tồn với thời gian, cái đẹp này tựa như từ chín tầng trời trút xuống, lộ ra vẻ thần thánh cùng nghiêm nghị bất khả xâm phạm.
Đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Có cái gì đó trơn trơn ấm áp trào ra từ khoang mũi, tí tách.
Tạ thành chủ sắc mặt căng thẳng, thăm dò kêu một tiếng: “Tiên tử.”
Bạch Tỳ khoát tay, ý bảo ông ngậm miệng, sau đó cọ cọ cái mũi, trên tay nhuốm đỏ.
A- -
Nam tử khẽ cười một tiếng, nàng nhìn thấy, trong đôi mắt kia con ngươi màu vàng hiện lên, nhìn kỹ từ dưới lại tựa hồ như gặp ảo giác.
Thái độ gì chứ! Chưa từng thấy qua chảy máu mũi sao, bản tiên tử gần đây nóng trong người, ngươi thì biết cái gì.
Bạch Tỳ liếc mắt, dựng lên khí thế phiêu phiêu của một tiên tử, hỏi Tạ thành chủ: “Không biết Kim…Khách quý ở chỗ nào?” Thiếu chút nữa nói hớ, nói ra hai chữ kim chủ.
“Tiên tử, vị này chính là vị đạo trưởng lão phu nhắc trước đó.”
Bất Chu Sơn địa linh nhân kiệt, người Tu tiên sử dụng linh khí trời đất để rèn luyện bản thân, bộ dáng xinh xắn thực sự rất nhiều nhưng đẹp mắt thành như vậy, Bạch Tỳ quyết định trở về phải hảo hảo hỏi thăm một chút, là đệ tử bảo bối dưới trướng tiên nhân nào.
“Ha ha, sư huynh, đã lâu không gặp.”
Đằng Sơ tựa tiếu phi tiếu, nói: “Đã lâu không gặp.”
Lúc này, có hạ nhân cấp bách chạy vào nói Tạ Vãn Quy lại bệnh rồi.
- -
Trên giường, Tạ Vãn Quy sắc mặt trắng bệch, hốc mắt hõm sâu khiến cho đôi mắt trở nên to hơn, lông mày đen kịt lại thưa thớt như sắp không trụ được, môi bạc phếch lại càng tăng độ kích thích từ máu mới nôn ra, che đi làn da trắng nhợt nhạt.
“Phụ thân.” Tạ công tử hữu khí vô lực làm bộ muốn đứng dậy.
Tạ thành chủ nhanh chóng đè hắn lại, nhìn đến Đằng Chi Sơ và Bạch Tỳ, giống như do dự nên mời người nào tới trước, ông nói với con trai: “Vị này chính là tiên trưởng vân du, cùng tiên tử tới đây xem bệnh cho con, Vãn Quy mau nằm xuống.”
Bạch Tỳ ngồi xuống một chiếc ghế cạnh giường, liếc mắt nhìn một cái liền hiểu nguyên nhân. Tạ thành chủ thấy Bạch Tỳ khám bệnh nhanh như vậy, trong bụng bắt đầu thấp thỏm không yên, vội vàng mời Đằng Chi Sơ tới xem, Đằng Chi Sơ cũng gật đầu một cái thể hiện mình đã xem xong rồi.
Ba người ra đến ngoài cửa, Tạ thành chủ lo âu gạt mồ hôi trên mặt: “Tiên trưởng, con ta, còn…còn có thể cứu chữa?”
“Đương nhiên có thể, chỉ là phải mất hai ngày.”
Tạ thành chủ nhìn sang Bạch Tỳ.
“Sư huynh nói có thể cứu chữa, đương nhiên là có thể rồi.”
Biết được chẩn đoán hai người giống nhau, phối hợp ngầm hiểu, Tạ thành chủ vui sướng nhướn mày, lo lắng cũng bớt đi một nửa, bèn khẩn trương gọi người làm nhanh chóng chuẩn bị phòng tốt nhất cho Đằng Chi Sơ. Lại nhìn trời đã gần trưa, lấy lòng hỏi Đằng Chi Sơ cùng Bạch Tỳ muốn ăn đồ chay thế nào, ngàn vạn lần đừng khách khí. dien.danle;quy'/don
Lúc này đã là giữa giờ thìn (9h – 11h), gió xuân đưa nhẹ, vạt áo dài Đằng Sơ Nhất tung bay, cười ngạo nghễ nói: “Cho mười con gà mái ấp, bốn con hầm, ba con hấp muối, ba con nướng, to lửa một chút.”
Bạch Tỳ không chút nghĩ ngợi, nói tiếp: “Ta ba con là được, cách làm giống như của sư huynh.”
Tạ thành chủ cùng hạ nhân sau lưng kinh ngạc đến ngẩn người, các tiên nhân trên trời, quả nhiên người phàm không hiểu nổi?