Trời tối đen như mực, hầu tử mò mẫm đi tới bên cạnh Tự tỉnh thạch.
Nhìn xa là tảng đá, nhìn gần vẫn là tảng đá, ban ngày như thế, ban đêm cũng chẳng khác gì.
- Đây hoàn toàn là tảng đá bình thường? Tại sao lão đầu tử lại chỉ định tu tâm ở nơi này?
Nghĩ tới đó, hầu tử lại bò lên trên Tự tỉnh thạch, tiếp tục sử dụng các loại phương pháp đả tọa.
Mà lúc này, trong bụi cỏ xa xa, hai đạo sĩ trẻ tuổi chứng kiến cảnh này không khỏi vò đầu bứt tai nghi hoặc.
- Hư Độ, ngươi nói hầu tử kia muốn làm cái gì? Nửa đêm chạy tới nơi này đả tọa? Có phải điên rồi không?
Hư Độ ở bên cạnh che miệng ngáp một cái:
- Suy nghĩ của súc sinh chúng ta sao có thể hiểu được? Sư phụ bảo chúng ta làm, chúng ta cứ làm theo là được. Còn tưởng là hắn lén lén lút lút làm trò quỷ gì, không ngờ lại tới nơi này. Hư Tiến, ngươi nói xem, có phải là hắn phát hiện chúng ta theo dõi rồi không?
- Có thể lắm.
Hư Tiến gật đầu, giấu mình vào sau bụi cỏ.
Một đêm này, gió nhẹ vỗ về đùa vui với lá xanh, côn trùng trong rừng đua tiếng, thác nước bên cạnh cuồn cuộn đổ xuống, hai đạo sĩ ở trong bụi cỏ bị muỗi đốt thâm tím cả người.
Hầu tử ở trên tảng đá dùng đủ các phương thức, như cũ không thu hoạch được gì.
- Chẳng lẽ tu tâm. . . đơn thuần là để cho tâm tình bình thản?
Cho đến lúc bình minh hầu tử mới thất vọng trở về, để lại trong bụi cỏ hai tên đạo sĩ còn đang ngáp ngủ.
Trở về phòng, ăn xong điểm tâm Phong Linh đưa tới, hầu tử lại theo hành trình ngày hôm qua đi thỉnh an Tu Bồ Đề.
Lần này, Tu Bồ Đề dứt khoát nằm quay lưng về phía hầu tử, bộ dạng say sưa nghiên cứu kinh văn.
- Hôm qua tu hành, có thấy tiến triển gì không?
Tu Bồ Đề lười biếng hỏi.
- Đệ tử ngu dốt, không có tiến triển.
Hầu tử bái một cái thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn Tu Bồ Đề, nhưng lão đầu tử như cũ đưa lưng về phía hắn, tựa hồ chuyện này dường như không liên quan đến mình.
- Chuyện tu hành, cần chuyên tâm quanh năm suốt tháng, đồ nhi chớ lười biếng.
- Cẩn tuân sư phụ dạy bảo.
- Đi xuống đi.
Tu Bồ Đề khoát tay áo.
- Dạ.
Hầu tử đứng lên xoay người vừa đi vài bước, lại không nhịn được quay đầu lại quỳ xuống:
- Sư phụ, đồ nhi có chuyện chưa rõ.
- Cứ nói đi đừng ngại.
Phồng lên dũng khí, hầu tử mở miệng nói:
- Sư phụ để cho đồ nhi tu tâm, nhưng đồ nhi còn không biết tu tâm là như thế nào, tiến triển là như thế nào. Chẳng lẽ cứ ở hậu sơn đả tọa là xong? Đồ nhi cần tu đến mức nào mới có thể tu hành pháp thuật? Kính xin sư phụ dạy bảo.
Nói xong, hầu tử gõ đầu xuống đất không nhúc nhích.
Tu Bồ Đề chậm rãi quay đầu lại, đứng dậy cười nói:
- Đầu khỉ nhà ngươi vội vàng muốn học thuật pháp vậy à? Con đường tu hành dài dằng dặc, mấy trăm năm mới có thể có thành tựu, lúc này mới được một ngày, ngươi đã không nhịn được?
- Đồ nhi không phải không chịu nổi, cũng không sợ tu hành dài dòng. . . Chẳng qua là đồ nhi mê mang!
- Vi sư đã từng nói, đầu khỉ nhà ngươi “ba loại không thu” ngươi đều có đủ, có thể không để tâm tới điều thứ ba, nhưng hai điều đầu sao có thể làm như không thấy? Tâm tính như thế, tương lai tu tiên có thành tựu, cũng tất thành đại họa. Cho ngươi đi tu tâm, làm như vậy để ngươi bình phục tâm tình. Phía sau núi chính là một nơi yên tĩnh rất thích hợp. Ngày nào đó nếu như ngươi nhập định, trong lòng không có gì, vi sư sẽ dạy ngươi pháp thuật thông thiên!
- Đồ nhi hiểu rồi.
- Nếu hiểu rồi, vậy thì đi đi.
Tu Bồ Đề quay đầu lại tiếp tục lật xem điển tịch.
Hầu tử đầu cũng không ngẩng, khom người chậm rãi đứng lên, lui ra ngoài cửa.
Vậy tu tâm này ý là tu tâm dưỡng tính!
- Ngươi làm sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy?
Thấy hầu tử , Phong Linh ngây người một chút:
- Sư tôn mắng ngươi?
Hầu tử nghiến răng nghiến lợi đáp:
- Lão đầu tử. . . Lại muốn ta tu tâm dưỡng tính. . .
Vừa dứt lời, Phong Linh liền bật cười.
- Ta còn tưởng chuyện gì, tu tiên mà không tu tâm dưỡng tính, chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng xa cực dục?
Suy nghĩ một lát, Phong Linh còn nói:
- Nhưng mà. . . tu tâm dưỡng tính phần lớn nói là chuyện thường ngày, cực hiếm thấy cảnh phải đi đả tọa tu hành.
Hầu tử mặt tối sầm đi về phía hậu sơn:
- Ta cảm thấy lão đầu tử đang đùa bỡn ta, hắn muốn ta đến sau núi ngồi dăm ba năm thì đúng hơn.
Phong Linh vội vàng đuổi theo, dùng phất trần gõ lưng hầu tử:
- Hầu tử, đừng nói lung tung. Ngươi còn muốn quỳ ngoài cửa nữa à?
Lại một ngày trôi qua, hoàng hôn buông xuống cũng là lúc hầu tử quay về chỗ ở, mà trong Phi Vân các, ba người đang bàn luận xôn xao.
- Hôm qua hầu tử kia chỉ tới phía sau núi đả tọa?
Thanh Vân Tử khẽ vuốt râu dài, cảm thấy thật khó tin.
Hư Độ thấp giọng nói:
- Tối hôm qua đồ nhi cùng Hư Tiến cảm thấy quá khó tin, hôm nay mới thử đi nghe ngóng, nghe Phong Linh nói hôm qua sư tôn bảo hắn tới hậu sơn đả tọa tu tâm, khó trách không thấy tới nghe giảng. Chắc là hầu tử này tâm tính không ổn, hẳn hôm qua không thấy tiển triển, đêm qua mới. . .
- Đả tọa tu tâm?
Thanh Vân Tử khẽ híp mắt:
- Để cho đệ tử mới nhập môn đả tọa tu tâm, chuyện như vậy chưa từng nghe nói qua. Mặc dù có thể như thế, chẳng qua với tâm tính của hầu tử, chỉ sợ mười năm tám năm cũng khó có thành tựu. . . Chuyện này lâu dài sợ sẽ sinh ra biến cố. Sau này bọn ngươi cần tốn thêm chút thời gian để ý hắn, nếu đầu khỉ này có vọng động, tuyệt đối không thể coi thường, đi thông báo cho vi sư là được.
Dứt lời, Thanh Vân Tử từ trong tay áo lấy ra một khối thẻ tre thả vào trong tay Hư Độ:
- Cái này là bảo vật vi sư tình cờ đoạt được, tên là liên độc, ta và ngươi mỗi người một phiến, nếu có việc gấp, chỉ cần dùng ngón tay viết lên trên thẻ trúc, vi sư liền sẽ biết.
- Cẩn tuân sư mệnh!
Đêm hôm đó, hầu tử lại len lén lẻn đến Tự tỉnh thạch ở hậu sơn, Hư Độ Hư Tiến hai sư huynh đệ tự nhiên cũng đi theo.
Một tháng như vậy trôi qua, hầu tử tu tâm như cũ không có chút tiến bộ, vô cùng phiền não, Tu Bồ Đề cũng không hỏi tới. Chỉ có Hư Độ Hư Tiến hai sư huynh đệ không chịu nổi cảnh này, đành phải đổi thành thay phiên theo dõi.
Phong Linh biết tâm tình hầu tử không vui, mỗi ngày đều tới đưa cơm, lại không nhắc tới chuyện tu tâm, chỉ là nói chuyện phiếm tán gẫu với hắn.
- Hầu tử, hai ngày qua thật là náo nhiệt. Hôm qua Nhị Lang thần Dương Tiễn sai người tặng chút ít mã não bảo ngọc, nói là chúc thọ sư tôn.
Hầu tử vừa cắn màn thầu vừa hỏi:
- Sư phụ sinh nhật vào hôm qua?
- Chuyện này thì không biết, bọn ta cũng không biết sư tôn sinh ngày bao nhiêu, Dương Tiễn không biết từ nơi nào dò la ra được, cũng có lẽ chỉ là lấy cớ.
- Mã não bảo ngọc?
Hầu tử suy nghĩ qua , cười nói:
- Sư phụ cần mấy thứ kia làm gì? Quan hệ giữa Dương Tiễn cùng Thiên Đình vốn luôn gay gắt, sư phụ hẳn là tránh ra, miễn phải phiền toái.
- Vậy ngươi đoán sai rồi.
Phong Linh rung đùi cười hì hì đắc ý nói:
- Sư tôn thu lại toàn bộ, chẳng qua dặn dò người tới tặng lễ, sau này chớ nên như thế.
- Vậy à!
Hầu tử khẽ nhíu mày.
- Người của Nhị Lang thần vừa mới đi, hôm nay đặc sứ của Ngọc đế liền đến, tặng quỳnh tương bàn đào, cũng nói là chúc thọ sư tôn. Sư tôn cũng nhận.
- Hai bên thông ăn a!
Hầu tử không nhịn được hô lên.
- Vậy ngươi không hiểu rồi.
Phong Linh rung đùi đắc ý ra vẻ thâm trầm nói:
- Nghe nói Thiên Đình Ngọc đế đã triệu tập đại quân chuẩn bị đánh Dương Tiễn, đáng tiếc chư tướng Thiên Đình tự biết thực lực không đủ, tránh chiến không ra, chỉ cóThiên Bồng nguyên soái một người thỉnh chiến. Tuy có binh, nhưng không có tướng. Chuyện đánh Dương Tiễn sợ rằng khó thành.
- Thiên Bồng nguyên soái thỉnh chiến?
Hầu tử nghe thấy thế thì vô cùng sửng sốt.
Chiến Dương Tiễn, Trư Bát Giới có bản lãnh đó ư?
- Dương Tiễn xuất thân từ Xiển Giáo, lại là thủ tịch đại đệ tử đời thứ ba, Thái Thượng đã đoán trước được chuyện này bế quan không ra, lúc này chư tướng trên trời không phải đồng môn thì chính là bại tướng dưới tay, có người nào dám chọc vào Dương Tiễn. Nghĩ tới sư tôn chính là thượng cổ đại tiên, Dương Tiễn hẳn là sợ Ngọc đế cùng đường mời sư tôn rời núi mới mau chân tặng lễ. Ngọc đế lại sợ bên này bị Dương Tiễn nhanh chân đến trước. . . Có câu nói “không sợ thần tiên tham, chỉ sợ thần tiên không thu lễ” thu cả hai bên mới tốt, nếu không thu, sợ là sẽ bị bên đó nghi kỵ.
Hầu tử cười nói:
- Ngọc đế có thể mời Như Lai Phật Tổ mà.
Phong Linh cười khanh khách, nói:
- Chuyện nhỏ nhặt như thế, Phật Tổ chịu để ý ư?
Lại trầm mặc hồi lâu, hầu tử đột nhiên hỏi:
- Phong Linh, hình như Dương Tiễn cũng thông thạo Thất thập nhị biến, đúng không?
- Phải.
Phong Linh gật đầu, nói:
- Thất thập nhị biến thuộc về Hành giả đạo, chính là đạo pháp cao thâm. Dương Tiễn tu chính là Hành giả đạo, hiện giờ đã phá sát kiếp, hơn nữa thiên phú cực cao, đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, trên trời dưới đất không người nào có thể sánh bằng.
- Vậy ư?
Hầu tử mở to mắt, như có điều suy tư nói:
- Phong Linh, ta nhớ ngươi từng nhắc tới Hành giả đạo, Ngộ giả đạo, hai loại này có gì khác biệt?
- Người tu Ngộ giả đạo, dòm ngó thiên địa huyền bí, tập luyện đan, bói toán, dã khí, cần trăm năm mới có thành tựu, cho nên tâm tính cực kỳ quan trọng. Người tu Hành giả đạo, khai thác tiềm năng của bản thân, thông hiểu biến hóa, giỏi đánh giết, mấy năm có thể thành, chẳng qua lại có hung hiểm. Sư tôn đến nay không muốn nói với ngươi, lại để cho ngươi tu tâm, hẳn là đã chọn Ngộ giả đạo cho ngươi.
Hầu tử chợt trợn to mắt.
- Thì ra là vậy!
Đêm hôm đó, hầu tử không có tới hậu sơn mà nằm trên giường suy nghĩ. Chẳng qua lại đáng thương cho Hư Độ ở bên ngoài canh gác suốt một đêm không dám rời đi.