Mục lục
[Dịch] Đại Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh định bố trí cô ta như thế nào?

Khi Uyển Thiên Thiên rời khỏi phòng khách sạn cao cấp đi tìm Đường Huyên và Tống Hoàn bàn một số việc, Tân Lâm hỏi Tiêu Phàm, giọng điệu rất bình tĩnh, giống như "giải quyết việc chung".

Tiêu Phàm lắc đầu, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.

Bắt đầu từ tối hôm qua, thật ra Tiêu Phàm vẫn luôn làm một việc để cứu Uyển Thiên Thiên.

Bất cứ chuyện gì khác đều không quan tâm, Tiêu Phàm thậm chí không có thời gian đuổi theo điều tra người đứng sau chỉ đạo tên sát thủ này. Cho dù đây là cơ hội tốt, cũng không đích thân đi gặp Diệp Cô Vũ một lúc.

Hiện tại, lực cắn nuốt trong cơ thể Uyển Thiên Thiên đã được hóa giải, nhưng lượng sát khí tích lại ban đầu cũng không phải là dễ bị trừ bỏ như thế. Ngoài ra, nội thương của cô ta vẫn rất trầm trọng, Tiêu Phàm không tiếc hao tổn rất nhiều căn nguyên, cũng chỉ là tạm thời khống chế chuyển biến xấu tiếp tục của vết thương. Trong một đêm muốn khỏi hẳn như lúc ban đầu, rõ ràng không thực tế.

Uyển Thiên Thiên cần tĩnh dưỡng một thời gian.

- Như vậy đi, lát nữa hỏi ý kiến của chính cô ta, cô ta hẳn là có chỗ ở cố định ở thủ đô.

Một lúc, Tiêu Phàm mới lên tiếng, giọng điệu rất không xác định.

- Em không đồng ý.

Tân Lâm trực tiếp nói.

Tiêu Phàm liền nhìn qua.

Tân Lâm nói:

- Cô ta nhất định phải ở cùng chúng ta, bằng không mỗi ngày chúng ta đến nơi ở của cô ta, quá có quy luật, rất nguy hiểm, người khác rất dễ dàng nắm được hành tung của chúng ta.

Lý do này vô cùng đanh thép.

- Được.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

Muốn loại bỏ sát khí tích lại trong cơ thể Uyển Thiên Thiên, Tiêu Phàm nhất định phải mỗi ngày khơi thông kinh mạch cho Uyển Thiên Thiên, Uyển Thiên Thiên không ở cùng một chỗ với bọn họ, nhất định phải mỗi ngày chạy tới chỗ ở của Tiêu Phàm hoặc là Tiêu Phàm chạy tới chỗ ở của cô ta, rất không tiện.

Lúc này, cái Tân Lâm xem xét trước tiên vẫn là an toàn của Tiêu Phàm.

Không hổ là một vị "vệ sĩ bên người" tận chức tận trách.

- Có một số việc, để em nói chuyện cùng cô ta.

Tân Lâm còn nói thêm, vẫn là giọng điệu giải quyết việc chung.

Ngụ ý nói là, đây là chuyện giữa hai người phụ nữ chúng tôi, Tiêu nhất thiếu ngài đừng nhúng tay vào, không hay!

- Được.

Tiêu Phàm lại vội vàng gật đầu.

Tân Lâm và Uyển Thiên Thiên nói chuyện cũng vô cùng gọn gàng linh hoạt. Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên, Tống Hoàn trở lại phòng khách sạn cao cấp, Tân Lâm liền trực tiếp trình bày rõ. Sau khi quay về thủ đô, Uyển Thiên Thiên ở cùng bọn họ. Uyển Thiên Thiên được đi lại tự do, nhưng không được tiếp khách ở Chỉ Thủy Quan.

Vốn chuyện này rất dễ thương lượng, tuy nhiên thái độ giải quyết việc chung này của Tân Lâm, khiến Uyển Thiên Thiên có chút khó chịu. Uyển Đại đương gia chính là tính cách như vậy, mặc dù là cô đang "nhờ vả người khác", nhưng khiến cô khó chịu, cô cũng mất hứng.

Tính cách của Đường Huyên, rõ ràng khéo léo hơn nhiều so với Uyển Thiên Thiên, mắt thấy khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Thiên Thiên chứa sương, vội mỉm cười nói:

- Tân thiếu chủ, nếu không, tôi ở cùng Thiên Thiên đi, hai người làm bạn. Sinh hoạt hàng ngày tôi cũng tiện chăm sóc cô ấy.

Uyển Thiên Thiên đến ở "trong nhà" Tân Lâm, không quen cuộc sống nơi đây, đến lúc đó ngay cả người nói chuyện phiếm cũng không có. Với tính tình hoạt bát hiếu động như vậy của Uyển Thiên Thiên, đó còn không phải bí bách cô đến sinh bệnh sao?

Về phần đi tìm Tiêu Phàm "tán gẫu", thì cũng rất không khả thi rồi.

Đường Huyên hiện tại càng ngày càng ý thức được "Tiêu nhất thiếu" là khái niệm gì rồi!

- Được.

Lần này, Tân Lâm lại không chút do dự liền đồng ý, dường như sớm đã dự đoán được Đường Huyên sẽ đề xuất yêu cầu như vậy.

Tính tình của Tân Lâm thật sự rất nhạt nhẽo, mấy người hầu gái của Chỉ Thủy Quan cũng không phải là người nói nhiều. Dường như đều không phải là "người tiếp khách" tốt, lúc Uyển Thiên Thiên nhàm chán, vậy cũng chỉ có đi "quấn lấy" Tiêu Phàm rồi.

Đây lại không phải là Tân Lâm muốn nhìn thấy.

Tiêu Phàm dường như lại rất không khéo từ chối "quấy rầy" của các cô gái.

Thay vì như vậy, còn không bằng để Đường Huyên ở cùng cô ta.

Đường Huyên bề ngoài xinh đẹp, tính cách dịu dàng hoà nhã, nhưng thật ra khá hợp tâm ý của Tân Lâm.

Tất cả thương lượng ổn thỏa, đoàn người chia ra ngồi hai xe, lên đường về phủ.

Xem ra, chuyến đi này Cơ Khinh Sa không thu hoạch được gì, chỉ là cùng Tiêu Phàm "đi chơi ngoại thành" ngàn dặm xa xôi một lần, sau đó cứ như thế trở về. Tiêu Phàm rốt cuộc vẫn giành được hộp đen từ Uyển Thiên Thiên, xem chừng trong này nếu thực sự có bảo bối gì, cũng sẽ không thiếu phần của Tiêu Phàm. Còn Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc lại là hai tay trống trơn.

Tuy nhiên Cơ Khinh Sa không hề để ý chút nào, mặt cười vẫn tủm tỉm như trước.

Chuyến đi này cô vốn chính là vì bạn bè mà đi, cuối cùng cũng đến kịp thời, cứu Uyển Thiên Thiên, đương nhiên là chuyến đi này không tệ. Vả lại coi như là kề vai chiến đấu một lần với Tiêu Phàm, mối thâm giao giữa hai bên lại càng khăng khít thêm.

Cho dù Uyển Thiên Thiên thích làm liều, nhưng tuyệt đối không phải là người không biết tốt xấu. Nợ tấm ân tình lớn này, sẽ luôn có một ngày trả lại.

Trở lại thủ đô một cách thuận lợi.

Khi Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên đến Chỉ Thủy Quan, đám người lục cô giật mình kinh hãi, vô cùng kinh ngạc. Các cô sống ở Chỉ Thủy Quan hơn ba năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Chỉ Thủy Quan "thêm suất đinh", hơn nữa thêm vào còn là hai đại mỹ nữ thiên kiều bá mị. Đặc biệt là Uyển Thiên Thiên, làn da vô cùng trắng nõn nà kia và đôi mắt đen trong trẻo như biết nói, khiến đám người lục cô không kìm nổi lòng phát ra tiếng than vãn "Tôi thấy còn thích".

Chỉ không biết Tiêu chân nhân này dẫn hai đại mỹ nữ này về Chỉ Thủy Quan, là ý gì?

Chẳng lẽ ngại Chỉ Thủy Quan quá yên tĩnh, nhân khí không vượng, cho nên mới cố ý đưa hai đại mỹ nữ đến, để trong quan trở nên náo nhiệt một chút sao? Thậm chí, đây là bạn gái hoặc là bạn bình thường của Tiêu chân nhân?

Cũng không trách lục cô các cô có suy đoán như vậy. Mấy năm qua, quan hệ giữa Tiêu Phàm và Tân Lâm, theo lý thuyết lục cô các cô vẫn khá quan tâm. Ba năm sống cùng phòng, chung sống sớm chiều, cho dù là hai khúc gỗ, cũng sẽ mọc rễ nảy mầm. Tuy nhiên nhìn bề ngoài, hai người này lại thờ ơ, tối thiểu không có biểu hiện ra kiểu tình cảm cháy bỏng của những người trẻ yêu nhau đương thời.

Thực ra Tiêu Phàm và Tân Lâm yêu nhau say đắm, dĩ nhiên không bằng mấy người trẻ tuổi bình thường yêu đương mãnh liệt. Trên khuôn mặt cũng không hề thể hiện gì, chỉ là mấy vị lục cô này, thật sự cũng không được gọi là "cao thủ yêu đương".

Thất Diệu Cung là một "nữ tôn xã hội" điển hình, đệ tử nam không hề có chỗ đáng nói. Đám người lục cô cũng là đệ tử quan trọng trong môn. Một đám phụ nữ ở với nhau, ngày đêm gặp nhau, có thể có kinh nghiệm yêu đương gì? Không dễ dàng gì lén lút yêu đương, đều giống như kẻ trộm, sợ đồng môn nhạo báng.

Tiêu Phàm đưa về, nếu như là hai cô gái trẻ tuổi bình thường thì cũng thôi, còn thật sự uy hiếp không nổi Tân Lâm.

Tân Lâm xinh đẹp cỡ nào?

Và bản lĩnh cỡ nào?

Nhưng lại là hai mỹ nữ không kém hơn so với Tân Lâm, thì cũng khó trách lục cô các cô phải ngầm phỏng đoán, cảnh giác không thôi.

Tân Lâm giới thiệu sơ lược về lai lịch của Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên, lục cô các cô lúc đầu chỉ là ánh mắt tò mò cảnh giác lập tức liền mang thái độ thù địch.

Lạt thủ vô tình yên chi kiếm, phi vũ liên hoàn thất tuyệt trảm!

Xưa nay nổi danh trên giang hồ.

Cái gọi là nổi danh trên giang hồ, thường hàm ý một mối quan hệ cạnh tranh nào đó. Tuy rằng Thất Diệu Cung cũng không có nghe đồn "đọ kiếm" giữa thất tuyệt trảm và yên chi kiếm.

Cũng thật là kỳ quái, làm sao truyền nhân của yên chi kiếm, cũng giống như Tân Lâm vô cùng xinh đẹp?

Đây không phải cố ý sao?

Lục cô các cô kinh ngạc, Uyển Thiên Thiên nhìn thấy Chỉ Thủy Quan cũng thầm kinh ngạc. Cô vừa mới bước vào Chỉ Thủy Quan, lập tức liền cảm thấy chân nguyên trong cơ thể nổi lên một loại cảm ứng rất kỳ diệu. Dường như có mối quan hệ cắt không đứt nào đó với Chỉ Thủy Quan.

Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác của Uyển Thiên Thiên. Nảy sinh cảm ứng với Chỉ Thủy Quan thật sự, là chân nguyên bổn mạng Tiêu Phàm để lại trong cơ thể cô, mà không phải là nội lực chân khí của chính Uyển Thiên Thiên.

Song ngày hôm nay qua đi, chân nguyên bổn mạng Tiêu Phàm để lại trong cơ thể cô, đã dần dần có dấu hiệu dung hòa với chân nguyên trong người cô.

Điểm chú ý của Đường Huyên lại không phải ở đó, tò mò quan sát toàn bộ Chỉ Thủy Quan, nói với Tiêu Phàm:

- Tiêu nhất thiếu, thật sự là không thể tưởng được, trong rừng trúc này còn có động thiên. Nếu không phải là có người dẫn đường, tôi chính là ở xung quanh đây di chuyển, cũng khó có thể phát hiện ra tòa đạo quan này. Thật tuyệt vời. Quá kỳ diệu rồi.

Giọng điệu hơi khoa trương, xem ra vẫn là muốn nịnh hót Tiêu Phàm vài câu.

Uyển Thiên Thiên sau này có thể khỏi hẳn như ban đầu hay không, thì đều trông vào Tiêu nhất thiếu có tận lực hay không. Tuy nhiên Đại đương gia nhìn qua là dáng vẻ vô cùng tin tưởng. Dường như chắc chắn Tiêu Phàm nhất định sẽ hết lòng chữa bệnh cho cô.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:

- Đây là sư phụ tôi tự tay xây nên, cũng là tự tay ông ấy bài trí. Hai vị không có am hiểu sâu về đạo trận pháp phong thuỷ. Ở trong quan có thể tự do đi lại, nếu muốn ra ngoài, vẫn là đi cùng chúng tôi thì tốt hơn. Tránh bị lạc đường.

- Lạc đường? Không thể nào?

Uyển Thiên Thiên lập tức mân mê miệng, có chút không tin.

- Chỉ một mảnh rừng trúc như thế này, tôi nhắm mắt cũng có thể đi ra, làm sao có thể lạc đường?

Tiêu Phàm liền cười, nói:

- Nếu thật sự là cô nhắm mắt đi, có lẽ sẽ đi ra ngoài được.

Trận thế bày bố trong rừng trúc này tinh vi ảo diệu, ngưng kết trí tuệ trận pháp của chân nhân chưởng giáo hai đời trước sau của Vô Cực Môn, người bình thường lại làm sao có thể phá giải được? Nhưng chính như Uyển Thiên Thiên nói, mảnh rừng trúc này không lớn, nhắm mắt lại không nhìn đường, bằng cảm giác mò mẫm đi về phía trước, thật sự chính là một trong những phương pháp "phá trận".

Chỉ có điều người hai mắt hoàn toàn tốt, lại làm sao có thể thật sự nhắm lại mò mẫm đi phía trước?

Tân Lâm thản nhiên nói:

- Đại đương gia, cô tốt nhất đừng thử. Nếu chẳng may lạc đường, không đi ra được, rất mất mặt đấy.

- Chị Tân, cảm ơn đã quan tâm, tôi cái gì cũng sợ, chỉ không sợ mất mặt. Đã bị người ta bắt nạt thành như vậy, còn có thể mất thể diện gì nữa?

Uyển Thiên Thiên liếc mắt nhìn Tân Lâm một cái, như cười mà không phải cười, nói.

Tân Lâm hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống.

Lại nhìn Tiêu chân nhân, cũng là nét mặt già nua ửng đỏ, không ngừng lúng túng.

Vốn có lòng tốt, cứu người trong lúc nguy nan, nhưng không ngờ khiến mình xấu hổ như vậy. Tuy nhiên đem người ta một đại khuê nữ hoa cúc lột trần truồng, ôm vào trong ngực sờ tới sờ lui, còn sờ cả đêm. Xem ra Tiêu chân nhân cũng không xem là hoàn toàn vô tội!

Uyển Thiên Thiên ngẩng cái đầu nhỏ lên, bộ ngực mềm mại hơi nhô lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười đắc ý. Tôi mặc kệ cô và Tiêu Phàm có quan hệ gì, tóm lại tôi là "đổ thừa" cho hắn rồi, muốn "vứt bỏ" tôi, không dễ thế đâu.

Tân Lâm rất nhanh liền bĩnh tĩnh lại, sắp xếp chỗ ở cho Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên, cách phòng ngủ của Tiêu Phàm không xa, sạch sẽ gọn gàng.

- Chị Tân, chị ở đâu?

Uyển Thiên Thiên cười hì hì hỏi.

- Tôi ở cùng Tiêu Phàm.

Tân Lâm thản nhiên đáp.

- Hai người ở chung à?

Uyển Thiên Thiên ra vẻ giật mình hỏi ngược lại.

- Ừ.

Tân Lâm vẫn thản nhiên trả lời.

Uyển Thiên Thiên liền bĩu môi, mắt trợn trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK