• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhanh ! Đi xem vương gia như thế nào”. Hộ vệ đó nói, sau đó quay ra Kiều Vân trịnh trọng: “Đa tạ huynh đệ đã ra tay cứu giúp. Không ngờ sát thủ to gan đến vậy. Ban ngày ban mặt dám đến thành làm loạn. Ngươi đợi chút để bọn ta dìu ngươi đi dưỡng thương”.

“Ta ổn rồi ! Nhờ đan dược ta mang theo mà thương tích bắt đầu liền lại, giờ có thể đi được rồi. Ta khuyên ngươi nên cho dừng đại hội lại, điều tra ra thủ phạm”. Kiều Vân lên tiếng nhắc nhở, mà cũng là nói thừa thôi. Dù sao mục đích đã hoàn thành, Vương Trùng Dương bị ám sát, Hồng Liên phu nhân bị sát tử, hai đứa nhỏ thì bất tỉnh. Với hoàn cảnh hiện tại, có muốn cũng không thể tiếp tục đại hội được.

Khi quân lính tiến vào phòng Vương Trùng Dương, chỉ thấy ông vẫn nằm ngủ trên giường. Dưới đất là thi thể một tên hắc y nhân nằm bất động dưới đất, huyết dịch từ miệng chảy không ngừng. Vương Trùng Dương sức khỏe suy kiệt, hiển nhiên không thể ra tay giết chết hắn, vớ lại hắn cũng không có dấu hiệu trúng độc. Tất cả đều không biết tại sao hắn chết ? Và hắn chết như thế nào ? Đương nhiên chỉ có mình Kiều Vân biết.

Theo sự chỉ bảo của Kiều Vân, đại hội tạm thời ngưng lại. Khách khứa lúc này đã ra về hết, chỉ còn có quân lính đi lại liên miên. Lo thu dọn những gì còn lại của bữa tiệc và sự việc Hồng Liên phu nhân chết.

Nửa tiếng sau ba đứa trẻ mới tỉnh lại. Chúng vô cùng bực mình vì bị Kiều Vân đánh lén bất ngờ, tuy nhiên nhờ cánh ăn nói khéo léo của nàng mà mấy đứa mới bỏ qua. Lúc này Kiều Vân đang ở trong phòng Vương Trùng Dương cùng với Thiên Tuyết Linh, Vương Lộ Phi, Vương Đông.

“Uống cái thứ này, độc của ngài sẽ được giải. Tuy nhiên quá trình thuốc có tác dụng cũng phải kéo dài một ngày”. Kiều Vân vừa nói vừa lấy một bình ngọc nhỏ ra, đưa cho Vương Trùng Dương.

Ông ta không nói gì, trực tiếp uống nó vào, đương nhiên tin tưởng lắm mới làm vậy. Sau khi uống nó vào, Vương Trùng Dương ngồi xếp bằng, bắt đầu có những biểu hiện đau đớn. Vương Đông, Vương Lộ Phi rất lo lắng cho cha nhưng vì Kiều Vân bảo không có chuyện gì nên không lo nhiều nữa.

“Thế này nhé ! Đầu tiên phải chuẩn bị lễ tang cho Hồng Liên phu nhân đã. Đại hội sẽ bắt đầu vào ngày kia”. Kiều Vân nhắc nhở.

“Sao phải tổ chức cho bà ta ? Tự làm tự chịu !” Vương Đông khó chịu nói, hiển nhiên rất bực mình. Cũng đúng, làm gì có kẻ nào còn có thể đi dự tang lễ của kẻ đã nhiều lần ám sát mình cơ chứ.

Kiều Vân gằn giọng: “Đương nhiên phải tổ chức rồi ! Đó là cách thể hiện tâm ý của người ở lại đối với người đã khuất. Cho dù bà ta có độc ác đến đâu đi chăng nữa thì vẫn là mẹ của các ngươi. Không nói nhiều, lằng nhằng cho ăn Đoạn hồn động mạch trảm tiếp đấy”.

Vương gia tỷ đệ, Thiên Tuyết Linh nghe vậy mặt mày biến sắc, bất giác đưa tay sờ lên cổ. Có vẻ như rất sợ hãi chiêu thức đó, liền im bặt không nói gì nữa.

Tang lễ của Hồng Liên phu nhân được cử hành ngay sang hôm sau, rất long trọng. Ai ai cũng buồn bã tiếc thương… trừ một số người.

Chiều hôm ấy, Vương Trùng Dương đã tỉnh. Sắc mặt hồng hào lên vài phần, dường như đã khỏi bệnh. Vì liên tục bị bệnh và bất tỉnh, ông ta không hề hay biết chuyện Hồng Liên phu nhân cho người ám sát hai tỷ đệ họ Vương, và chuyện Hồng Liên phu nhân đã chết, đại hội sẽ tiến hành vào hôm sau. Sau khi nghe chuyện, Vương Trùng Dương đương nhiên rất bực tức vì hành động của Hồng Liên phu nhân, bất quá ông cũng thương tiếc, dù sao đó vẫn là thê tử của ông. Vương Đông, Vương Lộ Phi đối với chuyện phụ thân khỏe lại rất cao hứng.

“Đa ta Kiều công tử ra tay cứu giúp. Nếu không nhờ công tử, có lẽ ba cha con chúng tôi đã chết từ lâu rồi. Ơn đức này phụ tử chúng tôi sẽ ghi nhớ. Để cảm tạ xin tặng cho Kiều công tử bất cứ thứ gì công tử thích”. Vương Trùng Dương chắp tay nói.

Kiều Vân liếc quanh căn phòng Vương Trùng Dương, chỉ tay vào Hắc cốt song cánh treo trên trần nhà và nói: “Ta muốn thứ đó”.Vương Trùng Dương rất đỗi ngạc nhiên. Đôi cánh ấy được lưu truyền từ thời tổ tong họ Vương suốt bao đời nay, không ai biết rõ nó có công dụng gì, của ma thú nào, từ đâu mà có, chỉ biết rằng nó không thể luyện chế. Đôi cánh này đối với ông ta không có công dụng gì lớn liền nói: “Công tử thực sự muốn nó sao ? Gia tộc Vương chúng ta có rất nhiều những thứ khác giá trị hơn nhiều cơ mà”.

Vương Lộ Phi cũng chen vào: “Đúng đấy Vân tỷ, phụ thân có rất là nhiều tiền với bảo vật giá trị. Tự dưng đòi cái đôi cánh xương xẩu ấy nhìn ghê chết”.

“Có thể nói cho ta biết tại sao công tử cần đôi cánh đó được không ? Mà khoan đã ! Con vừa gọi là gì cơ ? Ai lại gọi nam nhân nhà người ta là tỷ được”. Vương Trùng Dương khó hiểu hỏi.

“Ách ! Quên mất nói cho ngài biết ! Ta là nữ nhân, không phải nam nhân. Căn bản phải giả trang chút để dễ bề hành động”. Kiều Vân giải thích, vung tay kéo bạch y trên người xuống.

Vụt một cái đã thay thế bằng tử y thần bí, ngực bị ép chặt đã dần nhô ra, mái tóc buộc cao buông xõa xuống, lấy lại dáng vẻ một đại mĩ nhân vốn có. Tốc độ thay đổi cực kì nhanh khiến không ai nhìn rõ như thế nào, có thể so sánh với siêu trộm bí danh 1412 trong truyền thuyết của vùng đất hoa anh đào.

“Ơ… ơ…” Vương Trùng Dương há hốc mồm. Sau đó vội cầm tay Kiều Vân mà nói, gọng nói đầy mùi tán tỉnh, có chút sở khanh: “Cho hỏi đại mĩ nhân này có nguyện ý ở lại thành cùng chúng ta hay không, có thể làm mẹ của tụi nhỏ luôn…”

“Bốp”.

Một tiếng va đập thanh thúy vang lên. Vương Trùng Dương nằm bẹp dưới mặt đất, đầu nổi cục u to tổ chảng. Vương Lộ Phi vứt cái ghế sang một bên, lạnh lùng nói: “Tỷ đừng để ý lời nói của ông ấy. Mẹ của muội năm xưa đã đổ vì miệng lưỡi đáng sợ của hắn đấy”.

Vương Trùng dương than một tiếng đầy oán trách: “Phi nhi… nhớ đấy… đối xử với cha mình như thế à” ? Rất nhanh sau đó lấy lại tác phong, chế độ mặt nghiêm túc.

Thiên Tuyết Linh đứng trước Kiều Vân, dang đôi tay trắng tuyết nhỏ nhắn nói: “Đây là mẹ ta, không được lại gần. Mẹ cứ yên tâm ! Con sẽ dọn dẹp con sâu bọ dám đến quấy rối”.

“Này nhé, ta là người đàng hoàng đấy”. Vương Trùng Dương bất mãn nói.

“Thôi không nhây nữa. Ta muốn lấy đôi cánh, chẳng qua theo linh tính mách bảo, chứ không ý gì khác”. Kiều Vân giải thích. Lúc mới bước vào phòng Vương Trùng Dương, nàng đã để ý đôi cánh này. Nó dường như đang gọi nàng, và nàng cũng cảm giác nó thuộc về mình từ rất lâu rồi.

Vương Trùng Dương cũng không muốn hỏi gì thêm. Kiều Vân đã quyết như vậy thì cứ đưa thôi, dù sao ông ta cũng không cần thứ này. Trực tiếp nhảy lên lấy nó xuống đưa cho nàng.

Kiều Vân nhận lấy nó, bây giờ mới nhìn rõ. Đó là một đôi cánh dài khoảng ba mét, toàn bộ xương cốt đều màu đen, sờ vào đôi cánh nàng cảm nhận nguồn ma lực kinh nhân ẩn giấu trong nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK