Hck: mấy chương này là bắt đầu hack não rồi đây :3
Lịch treo tường biểu hiện hôm nay là ngày 24 tháng 11 năm 1990, Phong Bất Giác đang làm việc ở trong một công ty sản xuất thiết bị điện tử, ở thị trấn cũng xem như là xí nghiệp lớn, nhưng so với xí nghiệp lớn trên thành phố lớn thì còn kém xa lắm.
Trước khi Phong Bất Giác bắt đầu điều tra, hắn y theo lệ cũ sờ miệng túi của mình, ba chiếc chìa khóa kia lại xuất hiện, cái này rất có thể nghĩa là sẽ phải lập tức dùng đến vật phẩm này.
Là một người sinh hoạt tại những năm 50 của thế kỷ 21, dưới tình huống ở trước mặt có một giàn máy tính, hắn nhất định sẽ khởi động trước rồi lại nói tiếp. Sau đó... sẽ không có sau đó nữa. Nhìn vào màu đen màn hình, con trỏ lập lòe, đối với người căn bản dốt đặc cán mai về dos như Phong Bất Giác liền trực tiếp trợn tròn mắt rồi.
Hắn rất bất đắc dĩ bắt đầu đọc qua những chồng văn bản tài liệu bằng giấy chất trên bàn, bỏ ra 20 phút, cơ bản xác định những thứ này đều là giấy lộn vô dụng. Vì vậy hắn đành phải đi kiểm tra ở từng ngăn kéo của bàn công tác, không ngoài dự kiến, có một ngăn kéo đã bị khóa. Hắn lấy chìa khóa ra thử, quả nhiên có một chiếc vừa.
Sau khi mở ra ngăn kéo, Phong Bất Giác thấy được một phong thư lớn, bên trong phình to, ở trong phong thư lớn, còn có một phong thư nhỏ, trên đó viết ba chữ "Thư từ chức".
Phong Bất Giác lén lén lút lút mà hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó mở hai phong thư ra xem, bên trong phong thư lớn có chứa lý lịch sơ lược của Hirata Shuichi, tiểu tử này không ngờ lại tốt nghiệp Đại Học Kyoto đấy, khó trách tại sao hắn mới 30 tuổi lại có thể ngồi vào vị trí phó trưởng phòng, thật không biết tại sao hắn phải đến loại trấn nhỏ này làm việc.
Trong phong thư nhỏ không ngờ lại là thư từ chức, Phong Bất Giác cũng nhìn một chút, đại khái đã hiểu một ít tình huống. Gã Hirata này ngược lại là một người tốt, hắn muốn tận lực mà giữ lại nhiều công nhân có hoàn cảnh tương đối khó khăn một chút, mà chính hắn đã có giác ngộ từ chức.
Sau khi xem xong, Phong Bất Giác liền bỏ toàn bộ về trong ngăn kéo, đem ngăn kéo khóa kỹ một lần nữa, sau đó đi WC.
Sở dĩ trốn vào trong WC bởi vì hắn muốn lại thử sử dụng Quyết Thắng Thiên Lý thêm một lần nữa. Hắn cũng không muốn sử dụng ở trong một văn phòng với đông đảo nhân viên, vạn nhất loại cảm giác đầu đau muốn nứt kia lại đến, hắn đột nhiên ôm đầu từ trên ghế ngã xuống đất vân vân, lúc đó có thể tạo thành bạo động rồi.
Hít sâu một chút, Phong Bất Giác liền lại phát động kỹ năng danh hiệu của hắn, kết quả giống hệt với lần sử dụng đầu tiên, cảm giác đau đến tận xương tủy bắn ra từ trong sọ não, mà trước mắt hắn vẫn không có manh mối hay số liệu gì, hiện lên vẫn chỉ là gương mặt của mình. Gương mặt này cùng lần trước chứng kiến giống nhau, biểu lộ chết lặng, hai mắt trợn lên, ánh mắt vẫn không hề có thần thái.
Trong lúc Phong Bất Giác bụm lấy đầu, dần dần khôi phục từ trong mê muội cùng đau đầu, hắn đã nghe được tiếng cửa WC bị mở ra, nghe tiếng bước chân có thể đoán ra có hai người đi đến.
Hai người kia đi đến bên cạnh bồn tiểu tiện, một bên giải quyết vấn đề, một bên trò chuyện câu đi câu lại.
"Này... Vừa rồi ở đầu cầu thang ngươi có nhìn thấy không."
"A... đúng vậy a, lá gan của tên trưởng phòng cặn bã kia càng lúc càng lớn."
"Xuỵt! Cẩn thận bị người khác nghe được..."
"Cắt... Nghe được thì cứ nghe, dù sao ta đã sớm không muốn làm. Tên hỗn đản Fukui kia, công ty biến thành như vậy không phải do hắn thì do ai." Người nọ nhổ nước miếng, bực tức nói: "Luôn làm ra quyết định ngu xuẩn, lại đem trách nhiệm đổ lên trên đầu người khác. Nghe nói hắn tham ô công khoản cũng đã không phải ngày một ngày hai rồi, công ty bên này sắp phải đóng cửa..., hắn còn chế giễu, mấy ngày hôm trước còn như không có việc mua một Dương Quán xa hoa đồng thời chuyển vào đó... Cũng bởi vì có loại sâu mọt như vậy, mọi người mới bị thất nghiệp a."
"Ai... Cho dù biết rõ, những công nhân tầng dưới chót như chúng ta lại có thể làm được gì."
Hai người lúc này đã đi tới bên cạnh bồn rửa tay, sau khi rửa tay, âm thanh châm lửa hút thuốc vang lên, mỗi người riêng phần mình hút một điếu, nói tiếp: "Đáng thương nhất chính là Hirata-kun, luôn phải thu thập cục diện rối rắm do tên khốn kia tạo ra. Để Hirata đi phụ trách loại sự tình dễ gây thù chuốc oán nhất như giảm biên chế này tám phần cũng là chủ ý của tên kia."
"Thật sự là người tốt không có hảo báo a..., ta còn nghe nói phòng ở của Hirata ở khu vực bị bão phá hư nghiêm trọng nhất lần trước, hiện tại hắn cùng lão bà chỉ có thể dọn đến Sanchome ở tạm rồi."
"Cáp? Chỗ đó người có thể ở sao?"
"Ai nói không thể." Người nọ nhả khói: "Bất quá tội nghiệp nhất vẫn là lão bà của hắn đội nón xanh cho hắn a."
"Đúng vậy a, dám ngang nhiên anh anh em em với trưởng phòng ở thang lầu, ngay cả người ngoài đứng xem như chúng ta cũng nhìn không được a." Người nọ cũng nhả khói: "Nghe nói mấy năm trước Hirata-kun buông tha cho tiền đồ tại Tokyo, cố ý về cố hương chính là vì Haruko. Lúc trước Haruko có thể tới công ty này làm việc, cũng là nhờ Hirata-kun đi khắp nơi cầu người. Hiện tại nữ nhân kia lại vì tiền cùng gã trưởng phòng cặn bã ở cùng một chỗ cả ngày, ở trước mặt lão công không coi vào đâu mà làm chút ít hoạt động bẩn thỉu, thật làm cho người ta buồn nôn."
Phong Bất Giác nghe xong lời hai NPC này đối thoại quả thực chấn kinh rồi, kịch bản này tuyệt đối là kinh điển tự ngược. Hirata Shuichi người này không phải là bất hạnh bình thường a... Phòng ở bị bão hủy, lão bà cùng cặn bã lên giường, công tác nhanh không có, tiền tựa hồ cũng không nhiều, buông tha cho tiền đồ cùng thanh xuân kết quả cái gì cũng không nhận được, nhưng lại cả ngày đụng quỷ đụng yêu đấy, loại hàng này tốt nhất nên nhanh chóng tự sát a.
"Này... Trong phòng kế hình như có người." Hai người đang đối thoại bỗng nhiên đem thanh âm ép tới rất thấp.
"Bị nghe được a... Lại nói bên trong là ai a..."
"Nguy rồi... Vừa rồi lúc đi ngang qua văn phòng, Hirata-kun hình như không có ở đó, có phải hay không là..."
Thanh âm của hai người kia dần dần thấp đến mức Phong Bất Giác nghe không được rồi.
Hắn còn đang suy nghĩ, làm sao để đi ra khỏi đây... Không nghĩ tới, vấn đề này đã trực tiếp được giải quyết, bởi vì Phong Bất Giác lại một lần mất đi quyền khống chế với thân thể.
"Không thể nào! Lại nữa?" Phong Bất Giác thầm nghĩ, "Đừng nói cho ta kịch bản này có bốn hoặc càng nhiều đầu mối chính hơn a...! Rốt cục có định để yên cho ta hay không?"
Đáp án dĩ nhiên là, có, hơn nữa đã xong.
Lúc này, cả giọng nói hệ thống cũng không có vang lên, cảnh vật trước mắt Phong Bất Giác cũng không biến thành CG mà biến thành một hình chiếu trên vách tường, lúc này, hắn dĩ nhiên đã ở trong một căn phòng do bốn vách tường xi-măng cấu thành, không có cửa sổ, cửa không ở trong tầm mắt của hắn.
Lúc hắn phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đột nhiên có thể nhìn được màu sắc rồi, thanh âm cùm cụp cùm cụp bên tai cũng dần dần rõ ràng.
Lúc này, Phong Bất Giác đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân của người bị bệnh tâm thần, hai tay giao ngang nhau trước ngực, hai tay áo không có ống, vòng qua thân thể, ở sau lưng đối diện với hàm, cổ, eo, hai chân cùng mắt cá chân của hắn đều bị dây lưng đặc chế khóa chặt, đem thân thể cố định ở trên một cái ghế, cả người chỉ có thể bảo trì tư thế ngồi, cả giãy giụa cũng phải rất cố sức.
Mà để cho hắn cảm thấy không thoải mái nhất chính là mí mắt của hắn bị băng dán cố định ở trên hốc mắt, không có cách nào khép lại, lúc này hắn chỉ cảm thấy hai mắt khô khốc, vô cùng khó chịu.
Thanh âm cùm cụp cùm cụp kia phát ra từ một chiếc máy chiếu phim loại nhỏ trên bàn phía sau hắn, cỗ máy này đang chiếu thẳng về phía vách tường trước mắt Phong Bất Giác, chiếu ra hình ảnh đen trắng quay chụp được, mà hình ảnh cuối cùng kia, chính là WC vừa rồi.
BA~, BA~.
Có người vươn tay, đánh hai cái búng tay ở trước mặt Phong Bất Giác. Phong Bất Giác đem ánh mắt chuyển tới, chứng kiến một nam tử ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ âu phục ô vuông kiểu dáng rất cũ kỹ, nhưng chất liệu cùng quá trình chế tác hiển nhiên rất tỉ mỉ, nói rõ giá cả xa xỉ của nó.
Nam nhân kia mang một bộ kính đen, kiểu tóc trung quy trung củ, tướng mạo bình thường, thần sắc hiền lành, bất quá lúc này ánh mắt hắn nhìn qua Phong Bất Giác mang theo một chút nghi hoặc.
"Hirata-kun, ngươi có khỏe không?" Người kia hỏi.
"Ngươi là ai?" Phong Bất Giác trả lời.
Người nọ thần sắc khẽ biến, lấy từ trong túi tiền ra một chiếc đèn pin mini, soi ngay vào mắt của Phong Bất Giác, cũng để sát vào để quan sát.
Mắt của Phong Bất Giác bị ánh sáng kích thích càng trở nên khó chịu: "Hắc hắc! Đừng như vậy! Quá chướng mắt rồi. Ngươi đến cùng là người nào? Bác sĩ?"
"Ta là bác sĩ Watanabe, ngươi không nhận ra ta sao?" Người kia hỏi.
"Tại sao ta lại ở đây? Ngươi muốn làm gì?" Phong Bất Giác hỏi.
"Ta cũng đã sớm nói, bác sĩ, ngươi đang lãng phí thời gian." Một thanh âm khác truyền đến từ sau lưng Phong Bất Giác, đó là góc chết trong tầm mắt của hắn, bất quá chủ nhân của thanh âm rất nhanh liền đi tới từ phía sau.
Người nọ ước chừng 50 tuổi, tóc hoa râm, tướng mạo hung ác quả cảm, mặc áo khoác, cầm trong tay một điếu thuốc đã hút một nửa.
"Tachibana-keibu, xin đừng cắt đứt lời ta, hiện tại rất trọng yếu." Watanabe nói ra. (Edt: Keibu tiếng nhật nghĩa là cảnh sát)
"Cắt..." Tachibana khó chịu mà dập tắt tàn thuốc, hai tay cắm ở trong túi áo, mắt sáng như đuốc mà đe dọa nhìn Phong Bất Giác, hoặc là nói, trừng mắt nhìn Hirata Shuichi.
"Ngươi có nhớ lại gì không? Hirata-kun." Watanabe hỏi.
"Ta..." Phong Bất Giác cũng không biết nên trả lời như thế nào, trước mắt hắn có thể xác định, ba câu chuyện mình trải qua vừa rồi, tất cả đều là ký ức của Hirata Shuichi, hắn quyết định ăn ngay nói thật, nhìn xem NPC này sẽ phản hồi cho mình tin tức gì: "Ta ở trên đường đi về nhà, gặp được Kuchisake-Onna..."
Hắn vừa nói ra câu đầu tiên, Tachibana ở bên cạnh liền quát một tiếng lớn: "Khốn kiếp! Tiểu tử ngươi cố tình đùa ta có phải không?" Hắn nói xong liền muốn đi lên nắm tóc của Phong Bất Giác, nhưng cuối cùng bị bác sĩ Watanabe ngăn ở chính giữa.
"Keibu, ngươi tỉnh táo một chút!" Watanabe quát bảo hắn dừng lại.
"Keibu..." Phong Bất Giác từ lúc nãy liền bắt đầu suy tư về tình huống trước mắt, lúc này, hắn đã có một suy luận can đảm: "Có phải ta đã giết người hay không?"
"Có phải đã giết người hay không?" Tachibana lập lại lời hắn nói một lần, sau đó cười lạnh, lại cười to: "Tiểu tử ngươi rốt cục nhận tội rồi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi chuẩn bị chống chế đến cùng chứ."
"Bác sĩ Watanabe, ngươi là bác sĩ tâm lý sao?" Phong Bất Giác lại quay đầu hỏi.
"Ân, đúng vậy." Watanabe trả lời.
"Vậy ngươi nhất định hiểu rõ chứng nhân cách phân liệt đa trọng rồi?"
Watanabe chần chờ một chút, trả lời: "Đương nhiên, ta hiểu rõ."
"Có ý tứ gì, tiểu tử này muốn giả điên thoát tội sao?" Tachibana đứng ở một bên cao giọng nói, lửa giận kia giống như muốn đốt lên đến tận mái tóc.
Phong Bất Giác bỏ qua hắn, phối hợp nói: "Ta không phải Hirata Shuichi."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK