• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị..."

Trần Phương ngượng ngùng xoa xoa hai lòng bàn tay. Cha mẹ mất sớm nên hai chị em phải nương tựa vào nhau mà sống từ nhỏ. Trang chỉ lớn hơn cô 2 tuổi, thế nhưng đã phải vất vả vô cùng để đem cô đến trường. Cho dù sau này cơ thể cả 2 xảy ra biến dị, thế nhưng Trang lại không có đủ học vấn để tiến vào trường quân sự, chỉ có thể đi làm đại tỷ xã hội đen mà thôi. Còn cô thì lại không muốn bước vào cái "lồng sắt hoa lệ" mang tên "Trường quân sự trọng điểm cấp quốc gia" kia, bởi vậy nên cô cũng không vào ngôi trường quái quỷ kia mà vẫn cứ ăn bám chị mình.

Nói tóm lại, ăn bám chị từ nhỏ đến lớn, bây giờ "sợ chị" đã từ một cái thói quen trở thành bản năng mất rồi.

"Cái gì đây?" Trần Trang khí thế bức người, ánh mắt dò xét liếc qua chiếc quan tài băng còn đang tỏa hơi lạnh cho đến cô em gái mình mẩy đầy đất cát, quần áo xộc xệch của mình. "Đừng nói là em móc nó lên từ dưới vách hố kia nha?"

Trần Phương tim đánh cái "thịch", tẽn tò ngồi xuống vuốt ve cái quan tài, mồm đắng ngét. Lại bị đoán ra nữa rồi... Lại bị thọc vào nỗi đau một lần nữa rồi...

"Tín! Vác lên xe!"Trần Trang hếch hàm với người đàn ông bên cạnh, tóm lấy cô em người ngợm bẩn thỉu lên xe. Hôi quá! Con bé này đi bốc "cớt" ở đâu mà hôi dữ vậy?

Người đàn ông tên Tín bị sai khiến như vậy mà còn vui vẻ ôm chiếc quan tài bỏ lên xe. Trần Phương tinh ý nhận ra, anh ta ôm chiếc quan tài đó vậy mà nhìn khá là tùy ý. Người này rất không tầm thường nha... Mà cũng phải, người của Trang có ai "yếu sinh lý" đâu.

"Này Phương, em đi bốc "cớt" ở đâu về vậy? Hôi kinh !!!" Trần Trang ghét bỏ bịt mũi lại, mặt nhăn như trái mướp đắng.

Hả? Hôi?

Nãy giờ Trần Phương mới để ý, trên người cô đúng là có thứ gì đó "thum thủm".

Lục lọi một hồi, Trần Phương mới nhìn ra, đó là chiếc ly kì quái lúc nãy bây giờ đang có một ít chất lỏng dị hợm xuất hiện trong lòng li - nguyên nhân của mùi hôi như "cớt" lúc nãy. Nói là một ít chớ thực chất là chỉ có một giọt nước màu xanh lục đang bốc mùi ra xung quanh.

"Èo..." Trần Trang bịt mũi lại thật kín rồi ghét bỏ quay mặt đi."Em nhặt được cái của nợ này ở đâu vậy? Vứt đi! Ô nhiễm không khí!"

"Chị à, em vất vả suốt 30 phút cheo leo bên vách núi để tìm kiếm cái này đó!" Trần Phương ủy khuất kêu to."Em chắc chắn, cái hạt nước hôi rình này có vấn đề! Chắc chắn!"

Đùa à? Cái ly này là cô mạo hiểm bò xuống vách núi để kiếm lên đó! Thấy không? Ánh sáng thần bí này, tạo hình thon gọn xinh đẹp này, chắc chắn nó sẽ là một thứ không tầm thường! Ít nhất thì cũng phải là cái ly uống rượu của ông Thần nào đấy chứ!

Lúc nãy chắc chắn cái ly này còn đang rất sạch sẽ, không thơm thì cũng không có mùi gì tởm tởm cả, chứng tỏ cái hạt nước này mới xuất hiện gần đây! Mà thứ được tạo ra từ một vật bất bình thường thì có thể bình thường sao?

Cơ mà, nó hôi quá!

Trần Phương ghét bỏ đổ nó vào một cái ống thủy tinh nhỏ rồi nắp lại. Sau này cô mới cảm nhận được hành động đấy sáng suốt biết nhường nào. Một hạt nước này chính là vô giá đấy! Mỗi một giọt đều là trân bảo!

"Được rồi!" Người đàn ông tên Tín bấy giờ mới lên xe, quay đầu lại mỉm cười với Trần Phương."Chào em, anh là Tín, bạn trai của chị em."

"Hừ!" Trần Trang chấm dứt không khí thân thiện bằng một tiếng hừ rồi quay mặt đi. Viền tai của cô ấy có màu đỏ.

Trần Phương tinh ý nhìn thấy phản ứng trái chiều này, khóe môi câu lên, nhu thuận chào một tiếng "Anh rể!"

"Em!" Trần Trang quay đầu lại trừng Trần Phương, thế nhưng bắt gặp ánh mắt rất đỗi dịu dàng mà nguy hiểm của ai kia, cổ rụt lại ngay lập tức.

Ồ! Có người đã hoàn toàn chinh phục được vị ngự tỷ thân yêu này của mình rồi!!! Trần Phương nhếch miệng cười đểu. Một nữ vương quyền thế ngập trời thì sao chứ? Không phải cuối cũng là bị người ta năm đến tay hay sao?

Tín sau khi trêu chọc Trần Trang một hồi cũng là quay lại đánh giá cô em dâu nhỏ của mình. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng bóc quanh năm không khi nào ra khỏi nhà, thế nhưng theo lời Trang thì lực lượng không kém gì cô lúc này, thậm chí có thể là hơn nữa. Quả là một cái chị em mạnh mẽ vô cùng!

"Anh nghe Trang nói em biết tận thế sắp đến?" Tín bán tín bán nghi hỏi. Tuy là đã xảy ra động đất, lở địa chấn ở một số nơi, thế nhưng nói tận thế thật sự đến thì anh vẫn cảm thấy rất khó hiểu. Không phải văn minh nhân loại còn đang phát triển rất thịnh vượng sao?

"Không phải sắp đến, mà là đã gần kề rồi! Lúc này mới chỉ là biểu hiện của nó thôi! Đúng 12 giờ đêm nay, tận thế sẽ chính thức giáng lâm!" Trần Phương rút ra một cái kẹo mút cho vào mồm, lầu bầu nói. Haizz, đúng là thiếu kẹo thì sẽ không thể sống nổi mà, cái tật này cần sửa!

Trần Trang sắc mặt tái mét, nhớ đến hơn 10000 thành viên của Thần Long bang, trong lòng là từng trận tê rần. Có thể cứu hết sao? Tất cả đã từng chiến đấu cùng nhau lâu như vậy... Thế nhưng tận thế đến, bản thân chỉ sợ còn khó bảo toàn, nói gì là che chở cho họ?

Nhìn thấy sắc mặt tái mét của chọ, Trần Phương đã hiểu ngay chị đang suy nghĩ về điều gì. Thực ra khi chuẩn bị, cô có thể sử dụng toàn bộ số tiền chỉ cho chị và mình, thế nhưng cô lại lựa chọn xây dựng nên một cái căn cứ. Này là vì sao? Vì 10000 người của chị mà chuẩn bị!

Liệu, nhìn thấy thế giới này tất cả đã diệt vong, chỉ còn lại bản thân cô độc đứng nơi đó, không có nơi để về, bạn còn có thể bình tĩnh mà mỉm cười hay không? Cho dù sống sót, cũng chỉ muốn chết đi mà thôi.

Hơn nữa, mắt Trần Phương lóe ra ánh hào quang. Thu đám người của đại tỷ, chắc chắn là sẽ có lợi gấp mấy lần so với thu lưu những người tị nạn chân yếu tay mềm! Không thấy trong các tiểu thuyết mạt thế hay sao? Muốn sống sót phải có thế lực cường đại, mà thế lực cường đại không có nghĩ vũ lực bản thân phải cường đại nhất, mà là tập thể phải bưu hãn không ai có thể chống trả!

"Chị, đem bọn họ đến nơi này để tị nạn. Nơi đó có căn cứ của em, chắc chắn nó sẽ đảm bải an toàn cho họ!" Trần Phương chỉ về phía bản đồ. Nơi này là cô nhờ tư vấn của sắc lang mà chọn, nơi an toàn nhất, chắc chắn sẽ không xảy ra tình trạng nứt địa chấn hay động đất thiên tai gì đó.

"Cảm ơn em." Bỏ được gánh nặng trong lòng, Trần Trang mỉm cười, khí thế bức người quay trở lại."Bây giờ chúng ta cũng sẽ tiến về nơi đó chứ?" Cô nhanh chóng nhắn tin cho tiểu Trung, vừa quay lại hỏi Trần Phương điều mà cô thắc mắc nãy giờ.

"Không, em chắc chắn mạt thế này không phải ngẫu nhiên! Chúng ta cần phải ở chỗ vách nứt này tìm kiếm một chút. 12 giờ đêm nay mọi chuyện sẽ sáng tỏ!"

Chiếc ly của Thần.

Cỗ quan tài băng kì lạ.

Cơn mưa màu đen.

Tất cả đều là những thứ phi khoa học! Nếu thật sự như vậy, mạt thế này lại càng thêm thần bí cùng nguy hiểm!

... .........

"Anh... anh... anh làm sao vậy? Khó chịu trong người sao?" Cô gái lay lay chàng trai, nước mắt rơi như mưa. Lúc nãy anh ấy còn rất bình thường, dẫn theo cô chạy về nhà tìm chỗ trốn an toàn. Thế nhưng lại đột ngột ngã xuống không rõ sống chết.

"Anh làm sao vậy?"

... .........

"Em à, đừng quá bi thương, con nó sẽ tỉnh lại ngay thôi!" Người chồng ôm vai người vợ, khuôn mặt là đau xót cùng khó hiểu. Bất cứ ai mà con gái đang ôm trong ngực đột nhiên ngất xỉu thì cũng sẽ cảm thấy như vậy ngay lúc này thôi.

... .........

"Mẹ, bà bị làm sao vậy?" Đứa trẻ nhu nhu mũi, hai tay hiếu thuận lau trán bà lão.

"Không sao đâu con, rồi bà sẽ tỉnh lại thôi!" Người mẹ vỗ về đứa con, trong lòng là một mảnh lo âu.

... .........

"Chị, đám người này là sao vậy?" Trần Phương nhăn mày, nhìn khung cảnh kì dị trước mặt. Rất nhiều người ngất xỉu nằm la liệt trên đường cái, có thân nhân thì còn may mắn được mang về nhà, không thì... xin lỗi, tôi quen anh không? Tuy vậy nhưng vẫn còn rất nhiều người bị bỏ lại ở đó, không ai quan tâm.

"Chị cũng không biết, thế nhưng nghe nói là bệnh lạ xuất hiện. Bắt đầu từ 5 giờ chiều thì nhiều người đột nhiên thi nhau ngất xỉu. Bởi vì tin đồn tận thế sắp đến nên không ai rảnh mà quan tâm người lạ cả, bọn họ mới phải nằm đây. Bệnh viện cũng kín chỗ rồi!" Trần Trang quay lại nhìn đám người la liệt trên đất, nhíu mày. Chắn đường quá!

5 giờ! Trần Phương rùng mình.

Nếu giống như mấy cái tiểu thuyết mạt thế trên mạng kia, đám người này là đang lột xác thành hủ thi rồi!(zombie á)

Nếu vậy thì lúc này phải tránh xa mấy cái địa phương nhiều người này mới được. Lúc trước nhiều người lúc sau nhiều hủ thi, cái này ai mà chả biết! Dù cô với Trang có mạnh thế nào đi nữa, chui rúc trong cái đống này không chết cũng bị lột một lớp da. Nguy hiểm hơn là lỡ như sơ xuất bị cào một cái, vi rút gây bệnh xông vào người thì...

"Chị, bảo lũ Thần Long bang nhanh chóng vứt bỏ hết đám người ngất xỉu đi. Bọn họ hết cứu được rồi! Nếu có ai lề mề gây cản trở thì đá hắn ra luôn, cấp dưới không tin tưởng mệnh lệnh cấp trên thì không cần giữ lại!"

Theo lời Sắc lang nói, 5 giờ xuất hiện dị tượng là mấy cái này đây. Vậy thì 12 giờ đêm mạt thế phủ xuống hẳn là ý chỉ cái đám này sẽ tỉnh dậy vào lúc đó, thế nhưng không lẽ mạt thế chỉ có mấy cái xác đi đi lại lại này sao?

Chắc chắn là không rồi. Trò chơi của Thần làm sao mà nhảm nhí thế được? Trần Phương cảm thấy hơi hơi mệt mỏi bèn day day trán. Đột nhiên, cô mới nhớ ra, bản thân lúc này không còn chỉ là cô độc một mình đương đầu với tất cả nữa...

[Kênh ẩn nhóm chat Biến thái và háo sắc]

Sắc nữ vô tình online

Nữ thần hà tiện: tiểu Sắc!!! Em có sao không??? Đã bảo lúc 5 giờ phải tập hợp rồi mà!

Ta là Sắc lang: Đúng vậy, mấy cái vết nứt thật khủng khiếp, bên nhà của anh nứt ra một cái hố rất sâu luôn!

Sắc nữ vô tình: Hả! Bên nhà anh có một cái hố nứt ra?

Trạch nam iu computer: Đúng a, ảnh nè.

(Image - các bạn tự tưởng tượng đi nha~)

Sắc nữ vô tình: Em tìm được một cái quan tài băng và một cái ly uống rượu từ trong một cái vách hố, anh thử xuống dưới xem có gì không.

Trạch nam iu computer: Lang, xuống xem!

Cảnh sát biến thái: Ly rượu? Ở chỗ anh có một cái nè! Là anh ấy móc nó ra khỏi hố, đi kèm cũng là một cái quan tài bằng thủy tinh.

Sắc nữ vô tình: Nữa sao... Vậy ra cái ly này không phải đồ độc nhất vô nhị rồi π_π

Cảnh sát là của ta: Kì thật nó chảy ra một giọt nước hoa màu vàng rất thơm, đem làm đồ trang trí phòng của tiểu Cảnh cũng khá được!

Sắc nữ vô tình:... Tại sao của em lại vừa hôi lại vừa bẩn bẩn màu xanh lục chứ...

Trạch nam iu computer: Lang đã tìm được rồi, một cái ly rất đẹp cùng với một cỗ quan tài đá thạch anh.

Ta là Sắc lang: Trạch, bên trong cái ly có hạt rượu trong suốt rất đẹp, ra đây nếm thử!

Trạch nam iu computer đã off

Ta là Sắc lang đã off

Nữ thần hà tiện: Cái bọn...

Nô lệ số 1 của Nữ thần: Ăn cơm nào!

Nữ thần hà tiện đã off

Sắc nữ vô tình:... Quả là lòng người ấm lạnh....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK