Năm Thái Nguyên mười bảy, tháng mười.
Mới vào đầu mùa đông, thành Khúc Cảnh ở biên giới U châu đã gặp phải trận tuyết đầu tiên từ khi bắt đầu mùa đông đến nay.
Đó là một trận tuyết rất lớn, từ khi Thái Nguyên đế đăng cơ kế vị đến nay, mỗi khi đến mùa đông chính là khoảng thời gian chịu đựng khó khăn nhất của dân chúng U châu.
Năm nay hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Hạ Lão Tam nhìn tuyết rơi dày đặc ngoài phòng, tâm tình có chút tối tăm phiền muộn.
Tuổi tác của gã không nhỏ, đã hơn bốn mươi, dưới gối nuôi một trai hai nữ, mấy cái miệng ăn từ già đến trẻ của cả nhà đều nhờ vào gã mở khách sạn nhỏ này nuôi sống.
Nhưng mà mùa màng không tốt, thiên tai thì cũng thôi, Trần quốc xưa nay luôn quan hệ tốt đẹp với Đại Chu mấy năm này không hề yên ổn, thỉnh thoảng lại phát sinh xung đội với quân coi giữ Đại Chu ở bên ngoài quan Thiên Sơn.
Chẳng qua có vị Triệu vương gia - Triệu Trử kia mang theo mười vạn đại kích sĩ trấn thủ quan Thiên Sơn, dân chúng U châu cũng không lo lắng sẽ có một ngày bị giặc cỏ Trần quốc chiếm quê hương. Chỉ là Trần quốc không ngừng xung đột với Đại Chu, tiểu thương qua lại hai nước Chu Trần lại thiếu đi rất nhiều, thêm với việc tuyết rơi nhiều bịt kín đường, những người dựa vào thương nhân lui tới ăn cơm như gã lại trải qua khoảng thời gian cực kỳ khó khăn.
Nghĩ tới đây, Hạ Lão Tam lại nhìn về phía cửa thành, lại thấy dưới những bông tuyết như lông ngỗng kia, chớ nói cửa thành, thực sự trên đường phố cũng có rất ít người đi đường.
"Ai, xem ra hôm nay cũng không có người đến rồi."
Hạ Lão Tam thở dài một hơi, rút cuộc thu hồi ánh mắt mình, chậm rãi đóng cái cửa gỗ của khách sạn lại.
Quay đầu đi tới bên cạnh một cái bàn gỗ bên trong khách sạn.
Chỗ đó có một lão già đang ngồi, mặc một cái áo dài màu xanh, một đầu tóc bạc trắng như tuyết, nhưng sắc mặt lại cực kỳ hồng nhuận phơn phớt, lúc giơ tay nhấc chân mang theo khí chất xuất trần, hiển nhiên là một người giàu có.
Gã là vị khách duy nhất trong khách sạn ba gian phòng của Hạ Lão Tam, đã ở chỗ này hơn một tháng nhưng lại không có ý định rời đi.
Hạ Lão Tam cũng không hề hỏi mục đích của lão nhân khi tới đây, dù sao thời gian này có thể có lữ khách đã là không tệ, gã sao có thể quan tâm đến chuyện khác, chỉ là trong lúc nói chuyện với nhau mơ hồ biết được, dường như lão nhân kia đang chờ người nào ở chỗ này.
"Trà của quý khách đã nguội rồi, tôi đi hâm nóng lại cho ngài." Hạ Lão Tam đi tới trước mặt lão già, cười híp mắt hỏi.
Đối với khách hàng duy nhất của mình, Hạ Lão Tam vẫn phải đáp ứng một cách chu đáo. Vị lão nhân này ra tay vẫn được tính là xa xỉ, trong thời gian vào đông khó khăn này có thể gặp được một vị khách hàng như vậy, Hạ Lão Tam đã cảm thấy thỏa mãn.
"Không cần." Lão già lắc đầu, vừa cười vừa nói.
Hạ Lão Tam nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, lão nhân kia chính là như vậy, mặc dù có thể thấy được xuất thân bất phàm, nhưng lại cực kỳ hòa nhã với người khác, không có một chút kiêu ngạo. Bỏ qua không nói về quan hệ giữa khách hàng và tiểu thương, trong suy nghĩ Hạ Lão Tam luôn ưa thích qua lại với người như vậy.
"Ta thấy một tháng này, đúng canh giờ này mỗi ngày ngươi đều ở cửa ra vào nhìn quanh, thực ra là đang chờ điều gì đó ư?" Lão giả lấy ra một cái chén trà đang úp ngược trên bàn, rót đầy nước trà vào, đưa tới trước mặt Hạ Lão Tam, ý bảo gã ngồi xuống, trong miệng lại hỏi như vậy.
Có lẽ do giọng điệu của lão già rất hiền lành, hay do chuyện kia giấu ở trong lòng Hạ Lão Tam quá lâu, thực sự buồn khổ, Hạ Lão Tam sau một lúc hơi do dự, liền đặt mông ngồi xuống bên cạnh lão nhân.
Sau đó gã bưng chén trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, lúc này mới trầm mặt nói ra.
"Cũng không dám giấu giếm, trong nhà của ta còn có một vị tiểu đệ, có chút bản lĩnh, không vô dụng giống như ta đây. Mấy năm trước kia là người hầu dưới tay Triệu vương, còn lăn lộn được một cái vị trí Bách phu trưởng. Nhưng..." Nói đến đây, Hạ Lão Tam ngừng lại đưa mắt nhìn bốn phía, tựa như đang coi chừng điều gì đó, chỉ là cái đại sảnh to lớn của khách sạn này chỉ có hai người gã cùng với lão già, thực sự không hiểu vì sao gã lại khẩn trương như vậy.
Nhưng sau khi xác định không có người ở chung quanh, Hạ Lão Tam vẫn theo bản năng giảm thấp thanh tuyến của mình xuống, ghé vào bên tai lão già nhỏ giọng nói ra: "như ít năm trước đây Mục Vương ở tây bắc nổi loạn, nghe nói quân Mục gia dưới quan Kiếm Long bị triều đình loại trừ một lần cực lớn, những người có chút liên quan tới Mục gia đều bị cách chức. Nhưng quan Kiếm Long dù sao cũng là cửa ải chống lại Đại Hạ, vì thế triều đình phái ra quan quân từ các nơi đưa tới, tiểu đệ của tôi vào lúc đó bị điều đến quan Kiếm Long, tính đến hôm nay, đã hơn bảy năm tôi không được gặp..."
Mục Vương phủ tây bắc Ký châu bị Chúc Hiền - người đứng đầu Trường Dạ Ty dẫn người dùng lý do là thông đồng với địch nổi loạn, giết chết cả nhà đã trôi qua hơn tám năm.
Nhưng cả nhà Mục gia trung liệt, có phần được lòng dân.
Năm đó Mục gia chỉ trong vòng một đêm bị diệt vong, kêu than vang trời, lại càng không ít kẻ gây rối coi đây làm lý do để tụ họp. Triều đình vì muốn phòng mầm tai vạ, đã sớm hạ xuống lệnh cấm, bất cứ ai báo có người âm thầm nói về chuyện này, có thể được thưởng một hai lượng bạc, mà người bị tố cáo nhẹ thì đày đi nơi xa, nặng thì giết chết ngay tại chỗ. Phía dưới trọng điển, chuyện của Mục vương năm đó đã sớm thành thứ kiêng kị trong lòng dân chúng, cũng khó trách lúc Hạ Lão Tam nói đến chuyện này, lại cẩn thận từng li từng tí như thế.
Nhưng lão già kia khi nghe nói lời ấy thì sắc mặt lại không hề có chút biến hóa, y bưng chén trà trước người lên đặt ở bên môi nhẹ nhàng bĩu một cái, lập tức hiểu rõ khẽ gật đầu, nói: "hôm nay Hạ mới sơ khai, Đại Hạ thường xuyên xâm phạm biên cảnh Đại Chu chúng ta, thêm với những rối loạn bên ngoài quan Thiên Sơn kia, lệnh đệ nhậm chức ở quan Kiếm Long, thực sự... khiến cho người ta lo lắng..."
"Cũng không phải như vậy! Trước nó cứ ba tháng nó sẽ gửi thư về nhà, lúc này đây cũng không biết rốt cuộc là do công việc bận rộn hay tuyết rơi nhiều chắn đường, năm tháng trôi qua tôi vẫn không hề thu được thư của nó." Hạ Lão Tam phụ họa, có lẽ bởi vì lo lắng cho anh em mình, thanh tuyến của gã khó tránh khỏi cao thêm vài phần.
Những chuyện mà gã liệt kê hiển nhiên đều có khả năng, nhưng nhà thư gửi lâu mà chưa tới, biên cương đang rất hỗn loạn. Liên hệ những chuyện này cùng một chỗ, rốt cuộc có chút khả năng có thể xảy ra. Hạ Lão Tam không suy nghĩ, cũng không dám suy nghĩ.
Lão già đương nhiên cũng có thể hiểu rõ tâm tư của gã, vì vậy cũng không hề phá vỡ.
"Tôi nghĩ chờ thời tiết tốt lên, nếu như vẫn không nhận được thư thì sẽ khởi hành tới Ký châu tìm một chút, chỉ sợ đường xá xa xôi, đến một lần cũng mất tối thiểu ba bốn tháng, để lại vợ yếu con dại ở nhà thì trong nội tâm của tôi lại không thể yên tâm." Hạ Lão Tam giống như đã mở máy hát ra, một người nói lải nhải liên tục."ài, thói đời này bức người a... tiên sinh ngài nói có thật như trên phố lưu truyền, là nghiệp báo do hoàng đế giết cha đăng cơ ư?"
Lão già cũng không nói tiếp chuyện đó, chỉ an ủi Hạ Lão Tam một phen.
Hai người trò chuyện với nhau một hồi lâu, cảnh ban đêm dần mạnh lên, Hạ Lão Tam đoán chừng hôm nay cũng sẽ không còn vị khách nào tới đây, đang muốn đứng dậy đóng cửa.
Nhưng ngay lúc gã đứng dậy, ngoài phòng chợt truyền đến một hồi tiếng bước chân.
Tiếng bước chân kia có chút nặng nề, cũng có chút lộn xộn, dường như không chỉ có một người đến.
Mặc dù trong lòng nghi hoặc vì sao đến lúc này vẫn còn có khách đến cửa, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt, trong lòng Hạ Lão Tam vẫn còn có chút chờ mong.
Gã nghĩ đến những chuyện này, cửa lớn khách sạn vào lúc đó bị người từ bên ngoài đẩy ra, hai cái bóng người một già một trẻ mang theo gió tuyết cuồng bạo ngoài phòng chiếu vào tầm mắt Hạ Lão Tam.
Đây cũng có thể coi là một nhóm cực kỳ quái lạ.
Một vị lão nhân tuổi đã gần sáu mươi, một vị thiếu niên chỉ tầm mười sáu tuổi.
Bộ dáng của lão nhân rất lôi thôi, sợi tóc bị hất lên tán loạn, trên áo gai lại càng dính một ít vết bẩn không biết rốt cuộc do thứ gì gây ra. Tạo thành sự đối lập cực kỳ rõ nét so với vị khách ở lại chỗ này từ trước kia.
Mà bộ dáng của thiếu niên kia cũng không quá đặc biệt, cõng theo một thanh trường kiếm trên lưng, một bộ áo đen đã bị sờn có chút trắng bệch, mà điều cuối cùng khiến lòng người sợ hãi chính là chỗ ống tay áo trên cánh tay phải của hắn lại trống rỗng, hiển nhiên đã mất một cánh tay.
"Meow!"
Hạ Lão Tam có chút sững sờ nhìn hai người mới đến này, nhưng lúc này một tiếng mèo kêu mang theo một chút bất mãn chợt vang lên, Hạ Lão Tam lúc này mới hồi phục thần trí, lúc này gã mới phát hiện có một con mèo đen đang ngồi trên vai thiếu niên kia, giờ phút này đang mở to đôi mắt màu hổ phách của nó nghi hoặc nhìn gã.
Da đầu Hạ Lão Tam có chút run lên khi bị con mèo đen này nhìn, gã vội vàng tiến về phía trước, muốn mời hai người kia đến.
"Ngươi đã chờ bao lâu rồi?" Nhưng gã vừa mới đi tới trước mặt hai người kia, vị lão nhân bộ dạng lôi thôi trong hai người chợt lên tiếng hỏi.
Hạ Lão Tam sững sờ, còn chưa kịp hiểu ý trong lời nói này. Lão già áo xanh đang ở lại đây hơn một tháng lại giơ chén trà trong tay lên, cười cười nói ra: "không lâu, một tháng mà thôi."
"Ừ." Người đến khẽ gật đầu, coi như đã đáp lại, sau đó trực tiếp vượt qua Hạ Lão Tam đi tới trước mặt lão già áo xanh kia, cực kỳ không khách khí ngồi xuống, sau đó tự rót cho mình một chén nước trà, ngửa mặt uống xuống.
Hạ Lão Tam sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, gã biết vị lão nhân nhìn như bất phàm này dường như quen biết với lão già có bộ dáng lôi thôi không khác tên ăn mày kia.
Mà gã lại nhìn vị thiếu niên cùng lão già lôi thôi đến đây, ánh mắt thiếu niên kia cũng đảo quanh trên người hai vị lão nhân có sự tương phản rất lớn này, trong con ngươi tràn ngập nghi hoặc, dường như trước kia cũng không biết hai người này vốn quen nhau.
"Đây là đứa bé mà ngươi đã đề cập đến trong thư?" Thế nhưng hai vị lão nhân lại không hề có chút ý định giải thích nghi hoặc, chỉ thấy lão già áo xanh lại rót cho mình một chén nước trà, ngước mắt liếc nhìn thiếu niên, quay đầu hỏi.
"Ừ." Lão già lôi thôi khẽ gật đầu, coi như là đáp lại.
Sau đó lão vỗ vỗ bụng, có chút không vui nói: "ta đường xa đến đây, ngươi định để cho lão phu rỗng bụng ôn chuyện với ngươi?"
Lão già áo xanh nghe vậy cười cười, quay đầu nhìn về phía Hạ Lão Tam có chút sững sờ ở bên cạnh, thanh tuyến ôn hòa nói: "làm phiền ông chủ làm một chút đồ ăn cho người bạn này của ta, a, còn có vị tiểu huynh đệ. Ừ, còn có con mèo kia nữa."
"Ai! Vậy tôi đi, mấy vị xin cứ từ từ ngồi." Hạ Lão Tam cũng là hạng người thức thời, nếu như hai vị khách mới đến này lại quen biết với lão già áo xanh, vậy gã cũng không cần phải lo lắng gì rồi. Huống hồ gã thấy mấy người kia làm việc quái dị, nói chung không thể hợp với gã, có câu là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bởi vậy, gã dứt khoát mượn chuyện này rời khỏi, cũng muốn ít đi chút ít phiền toái. Nghĩ như vậy, Hạ Lão Tam liên tục gật đầu, xoay người đi về phía nhà bếp bên trong.
Thấy Hạ Lão Tam đi vào trong bếp, lão già áo xanh lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía khách đến thăm ở đối diện, dường như có chút ít hâm mộ nói: "đứa nhỏ này rất được."
“Người Thương Hải Lưu ta nhìn trúng sao có thể sai?" Lão nhân lôi thôi nghe vậy nhếch miệng cười cười, xem ra cực kỳ khoái chí với lời nói của lão già áo xanh.
"Nói đi, muốn ta tới đây làm gì?" Lão già áo xanh hiểu rõ tính cách đảo ngược của lão, y tức giận liếc nhìn lão nhân lôi thôi một cái, hỏi.
"Đứa nhỏ này thực sự không tệ, chỉ tiếc đã gãy một cánh tay." Thanh tuyến của lão nhân lôi thôi chợt thấp xuống, ánh mắt của lão lúc đó thẳng tắp nhìn về phía lão già áo xanh.
"Dù sao cũng là nửa cái đồ nhi của Thương Hải Lưu ta."
"Vì vậy, ta muốn mời ngươi giúp ta vì hắn..."
"Nối lại một tay."