Mục lục
[Dịch]Kiêu Phong- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thất giật mình nhìn cửa phòng, một lát sau thấy có một mỹ nhân mặc váy trắng đi vào, chính là Lâm Tiểu Điệp. Lâm Tiểu Điệp dịu dàng đi đến gần hắn, ngửa mặt nhìn hắn ôn nhu nói:

- Xa cách đã lâu lại phải tiếp tục ly biệt, trong lòng chắc là rất khổ sở.

Lục Thất im lặng gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Lâm Tiểu Điệp, Lâm Tiểu Điệp duỗi tay vuốt má phải của hắn, dịu dàng nói:

- Quay về đi, nếu bị người trong cung nhìn thấy chàng một mình như lúc này, nhất định sẽ bị thượng báo, có lẽ sẽ khiến Tứ tiểu thư gặp phải phiền toái rất lớn, Lý Quốc Chủ kia có tính nghi ngờ rất nặng.

- Tiểu Điệp, nàng sẽ ở đâu?

Lục Thất không nỡ rời xa nói.

- Đợi chàng qua sông Đại Giang là có thể nhìn thấy thiếp rồi.

Lâm Tiểu Điệp cười yếu ớt nói, nói xong quay người lại, đi ra khỏi cửa trong lúc Lục Thất trố mắt ra nhìn .

- Đừng ngồi ỳ ở đó, mau đi đi.

Giọng nói dịu dàng của Lâm Tiểu Điệp truyền vào trong tai Lục Thất, Lục Thất cả kinh, theo bản năng cất bước đi ra ngoài cửa, lại không nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của người kia.

- Đại nhân, mời.

Một hòa thượng ở ngoài cửa bước nhanh đến nói, Lục Thất gật đầu, cùng hòa thượng rời khỏi.

Thuận lợi đi về đến chỗ Tiểu Phức, cùng ba người Tiểu Phức bí mật nói chuyện một lúc, Lục Thất không hề nhắc đến Bạch Linh Nhi và Lâm Tiểu Điệp, hắn không muốn để ba người Tiểu Phức ấm ức, chuyện hôm nay, Tiểu Phức là nhân vật chính, Lâm Tiểu Điệp cũng là nhân vật chính âm thầm.

Im lặng nửa giờ, Tiêu phi đi khỏi, đi đến một tòa miếu khác dâng hương, lý do Tiêu phi rời khỏi hoàng cung chính là vì để cầu phúc cho con gái , không phải chỉ đến mỗi Báo Ân tự rồi quay về.

Tiêu phi đi được nửa giờ thì nhóm người Lục Thất cũng rời khỏi Báo Ân tự quay về phủ, ‘Lục mẫu’ hơi cúi đầu được Tiểu Phức đỡ lên xe, Lục Thất lại cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa.

Trở lại phủ Quận chúa, Lục Thất trước vào phủ tìm kiếm, hắn đã đại khái nắm được nơi ảnh vệ ẩn thân, cho nên trực tiếp chạy đến thư hiên, nơi ẩn nấp của nhiều ảnh vệ nhất chính là trên nóc thư hiên.

Lục Thất đi vào trong thư hiên, nhắm mắt thăm dò một chút, phát hiện trên nóc nhà ảnh vệ kia đúng thật đang theo dõi, Lục Thất từng nghe Trương thị nói qua, ảnh vệ của Đường quốc chỉ xuất hiện ban đêm, nhưng bây giờ ban ngày còn đến phủ Quận chúa giám thị, có thể tưởng tượng được Lý Quốc Chủ lo lắng như nào.

Lục Thất trợn mắt đi đến phòng bên trái, nơi đó có đặt áo giáp và cung tiễn của hắn, cung tiễn của Lục Thất là cố ý để ở thư hiên. Hắn cầm cung tiễn kéo, giả vờ điều chỉnh cung, hắn biết rằng ảnh vệ thân thủ nhạy bén thông minh, nếu cảm thấy không ổn sẽ ngay lập tức trốn đi.

Lục Thất cầm cung tiễn xoay người đi về phía án thư, trong lúc đi yên lặng kéo ba tiễn điêu linh, sau đó chậm rãi vừa đi vừa giơ cung tiễn lên, phụt! Ba mũi tên điêu linh rời cung bay về phía trước cực nhanh bắn lên nóc nhà, xuyên qua đâm ra ngoài, trên nhà có tiếng kêu đau đớn, sau đó mái nhà rung động.

Lục Thất nhắm mắt khuôn mặt hơi có ý cười tàn khốc, ba mũi tên điêu linh chuẩn xác bắn trúng ảnh vệ kia, bắn trúng lần lượt mặt, ngực và bụng, nhưng ảnh vệ kia sức sống vô cùng mãnh liệt, sau khi trúng tên vẫn ngoan cường bám trụ trên nóc nhà, không bị chết ngay, nhưng tiễn xuyên qua đầu, Lục Thất không tin y có thể sống được lâu.

Một lúc sau Lục Thất rời khỏi thư hiên, hô một tiếng, có bốn binh lính xuất thân Dực Vệ chạy tới, sau khi nghe Lục Thất dặn dò, leo lên nóc phòng thu dọn xong, đem thi thể đi chỗ khác cắt đầu rồi chôn, cũng rất nhanh mang ngói tới thay vào chỗ nóc nhà. Lục Thất không muốn cho Tiểu Phức các nàng biết chuyện giết ảnh vệ trong phủ Quận chúa, nếu biết trên nóc thư hiên có người chết tất nhiên sẽ sinh ra sợ hãi.

Lục Thất chờ một lúc, mới rời khỏi trung trạch đi tới tiền phủ gặp Tiểu Phức, sau đó liền chờ hồi âm của thân nhân đã trốn đi. Đến gần trưa, một tiểu nhị của Di Tâm trà lâu đến phủ Quận chúa, mang đến tin tức thân nhân đã thuận lợi thoát khỏi thành Giang Ninh, là Tiêu thị trợ giúp đưa ra khỏi thành, nữ chủ nhân Tiêu thị xuất hành nhất định sẽ mang theo rất nhiều nô tì, cho nên có thể lẫn lộn vào trong để ra khỏi thành.

Lục Thất nhẹ nhàng thở ra, nhìn ba người Tiểu Phức cười, Lục Thất đuổi tiểu nhị đi rồi, nhìn Tiểu Phức ôn hòa nói:

- Tiểu Phức, ngày mai ta phải đi rồi, các nàng cũng phải nhanh chóng rời khỏi Giang Ninh.

- Bọn thiếp ở lại kéo dài thêm mấy ngày nữa, nếu đi sớm, Lý Quốc Chủ nhất định sẽ vội vàng ra lệnh giết đến Chu quốc.

Tiểu Phức dịu dàng nói.

Lục Thất lắc đầu, ôn hòa nói:

- Nàng nghĩ như vậy là quá ngây thơ rồi, Lý Quốc Chủ để ta đi Chu quốc, căn bản là sẽ hạ lệnh giết, y sẽ không để cho ta có cơ hội quay lại.

Tiểu Phức nghe xong sững sờ, Lục Thất cười lại nói:

- Nếu như ta chết ở Chu quốc, tin tức rất khó truyền đến Giang Ninh, cho dù có truyền đến Giang Ninh, cũng sẽ bị Lý Quốc Chủ phong tỏa, chuyến đi này, Thái tử có lẽ sẽ vĩnh viễn ở lại Chu quốc.

Tiểu Phức hiểu được gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Thiếp còn tưởng rằng, Lý Quốc Chủ sẽ cố kị quân Hấp Châu tạo phản, chỉ là phái Thất lang đi một thời gian.

Lục Thất lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Lý Quốc Chủ nếu không phải muốn giết ta, y sẽ không điều ta đi một khoảng thời gian, y chính là muốn khẩn cấp giết chết ta, sau đó mới từng chút thu thập quân lực Hấp Châu.

- Nhưng nếu y không thu phục được quân Hấp Châu, chẳng phải là chữa lợn lành thành lợn què hay sao?

Tiểu Phức cau mày nói.

Lục Thất mỉm cười bình thản nói:

- Lý Quốc Chủ nếu hiểu được cái gì gọi là chữa lợn lành thành lợn què, Đường quốc cũng sẽ không xảy ra chuyện mất đi Thường Châu và Tây bộ, y chính là một người luôn tự cho mình là đúng, chỉ biết lí luận suông, căn bản không biết cái gì gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa. Nói đến chiến sự ở Tây bộ, đã bị Sở quốc chiếm hơn phân nửa rồi, dưới tình huống này nên ưu tiên nghĩ đến việc làm sao để chiến thắng Sở quốc, nhưng Lý Quốc Chủ lại không nghĩ như vậy, mà chỉ lo lắng Lâm Nhân Triệu ở Tây bộ cầm binh tự trọng, Tây bộ sắp mất, y lo Lâm Nhân Triệu cầm binh tự trọng thì còn ý nghĩa gì nữa. Suy nghĩ của Lý Quốc Chủ, trên thực tế chính là nghi kị võ tướng đã thành thói quen, chỉ nghĩ đến việc kiềm chế quân quyền của võ tướng lại không suy nghĩ đến cái gì mới là được mất chân chính.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:

- Ý nghĩ của Lý Quốc Chủ đúng là lẫn lộn đầu đuôi.

Lục Thất cười lắc đầu, Tiểu Phức bỗng nhiên ôn nhu hỏi:

- Thất lang, nếu chàng là người đứng đầu Đường quốc sẽ xử lý chuyện cát cứ Hấp Châu như nào?

Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một chút mới nói:

- Nếu như là ta, với tình trạng hiện giờ của Đường quốc, sẽ dụ dỗ Hấp Châu, bởi vì Hấp Châu đã là đất cát cứ, cùng cấp với một đất nước phụ thuộc, trên thực tế chính là lá chắn phòng ngự của Đường quốc. Cho nên không nên tiên phát chế nhân, mà là vừa dụ dỗ lại vừa mở rộng cường quân trị quốc, chỉ có bớt nghi kị mà tăng cường quân lực mới có thể cứu vãn Đường quốc khỏi con đường diệt vong.

Tiểu Phức gật đầu, Lục Thất lại cười nhạt nói:

- Mà đối với Tấn quốc, ngay từ đầu ta chính là dùng người luôn tín nhiệm, hi vọng nhanh chóng ổn định Tấn quốc, Tấn quốc nếu không thể ổn định, ta đây nghi kị các tướng soái có ý nghĩa gì, bây giờ Tấn quốc dần ổn định, cho nên cũng dần dần đi vào việc thống trị quân chính phân quyền.

Tiểu Phức gật đầu, Lục Thất nhìn nàng, ôn nhu nói:

- Tiểu Phức, các nàng mau chóng đến Tấn quốc, Tấn quốc cần Quốc mẫu như nàng trấn thủ.

Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:

- Có Trung phủ sử cai quản Tấn quốc, thiếp không nên gây thêm phiền phức.

- Ta không để cho nàng can thiệp vào việc Cầm Nhi xử lí, mà Tấn quốc cần người thống trị chính thống tồn tại, nàng ở Tấn quốc, có thể đại diện giám thị các vùng đất phong, tạo ra tôn uy của hoàng tộc ở các nơi.

Lục Thất bình thản nói.

Tiểu Phức ồ một tiếng, Lục Thất cười lại nói:

- Tại sao ta phải để Vân Khê đến Hải Châu chịu khổ, chính là vì tạo ra tôn uy của hoàng tộc, sự tồn tại của hoàng tộc chính là để có thể áp chế quyền uy của quan địa phương, khiến cho mục đích phát triển thế lực của quan địa phương rất khó thực hiện được, hơn nữa Hải Châu là nơi dễ dàng xuất hiện kiêu hùng chiếm giữ nhất.

Tiểu Phức gật đầu, chợt bên ngoài có một Dực Vệ đi vào, hai tay dâng lên một tấm thiếp, cung kính nói:

- Quận chúa, đại nhân, có người đưa thiếp đến.

Lục Thất gật đầu đi lên nhận tấm thiếp, vừa mở ra nhìn đã nhíu lông mày, Tiểu Phức liền duỗi tay ra cầm lấy, sau khi xem bất ngờ nói:

- Hoàng Phủ Kế Huân, sao y lại mở tiệc chiêu đãi Thất Lang?

- Đi thông báo ta sẽ đến.

Lục Thất trước tiên dặn dò Dực vệ, Dực vệ cung ứng rời khỏi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK