• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Tâm ở nhà chính nghe được Nguyệt Nha kêu thảm, cũng nghe được Nhạc Khởi La cười duyên. Ván cửa kiên cố như vách tường, nhằm phía cửa trước muốn vọt vào trong viện. Nhưng cửa trước cũng đóng chặt, lao cả người đẩy ra thì toàn thân đau nhức mà cửa vẫn không nhúc nhích.

Vô Tâm không nghĩ tới Nhạc Khởi La thực có vài phần yêu thuật bất phàm, suy nghĩ trong chớp mắt, vớ lấy dao trên bếp cắt một vết trong lòng bàn tay. Một dao máu không chảy, lại cắt thêm một dao nữa mới có chút máu chảy ra. Vô Tâm có biện pháp phá yêu thuật, chỉ là quá mức thống khổ khó có thể chịu được. Thêm bảy tám nhát dao chém xuống lòng bàn tay nát nhừ, cuối cùng nâng dao cắt lên gáy rồi lập tức vứt sang một bên, đánh vào ván cửa một vết dấu tay máu. Chỉ nghe một tiếng nổ, cửa phòng bật tung ra, hắn vọt vào trong viện, xoay người vừa thấy Nhạc Khởi La mở cửa sổ phòng đông muốn đi vào.

Sải bước tiến đến đồng thời nâng tay phải đè vết thương trên gáy, nhịn đau cầm máu. Chà xát hai bàn tay đầy máu đánh về phía Nhạc Khởi La. Nhạc Khởi La nghiêng người tránh nhưng vẫn bị vài giọt máu dính vào gò má. Dính máu đau như bị lửa thiêu, một mặt nhấc tay ra sức lau một mặt lùi về phía cửa. Vô Tâm nhân cơ hội quay về cửa sổ gọi: "Nguyệt Nha, em thế nào?"

Nguyệt Nha còn còn đang dùng bùa đập lên cánh tay. Lớp máu thịt kia như đã hơi lỏng ra không làm đau các khớp ngón tay nữa. Thấy Vô Tâm đứng ngoài cửa sổ vội ngồi xuống che đi ngực và chỗ giữa hai chân, cao giọng đáp: "Em có bùa, em không sao!"

Vô Tâm nghe giọng cô ổn định liền yên tâm chuyển hướng về phía Nhạc Khởi La. Nhạc Khởi La còn mặc quần áo Nguyệt Nha, cổ áo tay áo đều rộng thùng thình. Buông tay ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vô Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng điểm mấy giọt máu, da thịt xung quanh chỗ giọt máu dính vào run rẩy, khuôn mặt không chịu được vặn vẹo. Nâng một ngón tay chỉ Vô Tâm, thanh âm khô khốc: "Ngươi rốt cuộc là cái gì?"

Vô Tâm che mặt hơi nở nụ cười, nâng tay cầm máu trên gáy hung hăng đáp lại: "Ngươi coi như ta là thần đi!"

Nói rồi hạ thấp trọng tâm giơ hai tay lao tới muốn bắt người. Nhạc Khởi La sống trong âm khí trăm năm thành ra tà vật, thé nhưng dính máu tươi của Vô Tâm lại như trúng độc, cả thể xác và tâm thần hoảng loạn. Thấy Vô Tâm tới gần vội vung tay áo bay ra sau định trốn. Vô Tâm giao đấu với ma quỷ đã có kinh nghiệm, biết máu mình có thể trấn quỷ hơn nữa tác dụng cực lớn, cho nên mở cửa đuổi theo.

Vô Tâm chân trước vừa đi, Nguyệt Nha sau lưng cũng tự do, đám máu thịt bầy nhầy càng ngày càng nhỏ, cuối cùng teo lại thành một lớp da nhăn nheo. Nguyệt Nha nắm nắm chặt lá bùa nhìn kỹ xem nó là thứ gì, chỉ thấy lớp da còn có gân mạch đang run rẩy, càng nhìn càng thấy ghê tởm. Đứng dậy chạy tới giường cho lá bùa vào túi thơm đeo lên, cô luống cuống tay chân mặc quần áo, chân trần giày vải mở cửa. Cửa phòng dễ dàng mở ra, lại đi tới bếp lấy hai thanh củi đang cháy thiêu hủy lớp da kia.

Mặt mày nhăn nhó, to gan cầm lớp da mang ra ngoài. Căn nhà ở nơi vắng vẻ, bên trái là đồng hoang, bên phải có một cái giếng cổ, qua giếng còn xa mới có người cho nên nửa đêm đốt lửa cũng không kinh động ai. Hai thanh củi cháy lớn, cô một tay cầm cây gắp than một tay nắm túi thơm trước ngực, trong lòng vừa sợ vừa hận. Lớp da trong lửa động đậy run rẩy, cô cắn môi cầm gắp than giữ nó. Một luồng khói tanh hôi bốc lên, cô dùng túi thơm chặn vào mũi, giống khi còn nhỏ cùng cậu mùa đông vào núi đánh hồ ly, nổi lên một lòng tràn đầy sát khí. Mặc kệ Nhạc Khởi La là yêu là quỷ, nếu giờ phút này lại dám xuất hiện cô cũng liều mạng lấy gắp than đánh!

Lớp da trong lửa cháy hết, Nguyệt Nha lại bỏ thêm mấy thanh củi khiến lửa cháy rất lớn. Cửa viện đột nhiên kêu lên, một bóng đen "Vù" nhảy vào!

Nguyệt Nha trong đầu đang muốn đại sát hồ ly tinh thình lình kinh động, xoay người cầm gắp than đập tới: "Ai?"

Bóng đen cao lớn dừng lại giữa sân, chân trước chân sau lùi lại rút súng. Cẩn thận đánh giá đối phương vài lần: "Ai? Không phải tiên cô đấy sao?"

Nguyệt Nha chớp chớp mắt, mười phần ngoài ý muốn: "A, Cố đại nhân?"

Cố đại nhân khụt khịt hỏi: "Sao nhà toàn mùi kinh thế? Sư phụ đâu?"

Nguyệt Nha trải qua một hồi kinh hồn, hiện tại nhìn Cố đại nhân cũng thuận mắt hơn: "Đi thu phục yêu tinh!"

Cố đại nhân trong lòng tính toán đi thẳng vào nhà chính. Nguyệt Nha vội vàng quay đầu nhìn hắn: "Cố đại nhân, ngài tới có việc a?"

Cố đại nhân không quay đầu lại: "Con mẹ nó đánh nhau không ổn, có người đuổi ta, ta đến nhà cô trốn."

Cấp dưới của Cố đại nhân là Trương đội trưởng thông đồng với kẻ thù số một Đinh lữ trưởng, liên thủ tấn công đánh tan quân của Cố đại nhân. Cố đại nhân đơn thương độc mã chạy khỏi chiến trường, mơ hồ vừa tới trấn này. Vừa mệt vừa đói đạp cửa xông vào định hành hung cướp đồ ăn, không ngờ gặp đúng Nguyệt Nha.

Vào nhà chính nhìn sang bếp, mở nồi thấy bánh bao liền dưa lên miệng cắn. Nguyệt Nha dập tắt đống lửa trở lại nhà chính đốt đèn đèn, thấy Cố đại nhân ăn sắp nghẹn bèn tính rót cho cốc nước. Nào biết nước đến trước mặt, Cố đại nhân lại nhìn chằm chằm xuống bộ ngực của cô. Nguyệt Nha cúi đầu vội vàng buông chén khép lại vạt áo trước, cúc áo chưa đóng hết lộ ra bộ ngực lớn.

Cố đại nhân duỗi cổ, cố gắng nuốt xuống miếng bánh ngẹn trong cổ, nghĩ: "Hai cái bánh bao lớn quá!"

Nguyệt Nha không có tâm tư so đo với hắn, ra sân đợi Vô Tâm. Mà Cố đại nhân nghĩ tới bánh bao lớn của cô, không tự chủ cũng theo ra ngoài.

Cùng lúc đó Vô Tâm đã đuổi theo Nhạc Khởi La tới đồng hoang.

Nhạc Khởi La thân hình mơ hồ, không xa không gần thủy chung chạy trước. Vô Tâm biết thân thể cô là phàm thai, dù có yêu thuật cũng không bay lên trời được. Nay lại bị máu tươi của mình đả thương, chỉ sợ cũng chỉ có thể chạy tới loại trình độ này. Đẩy nhanh tốc độ, tuy hắn đối với Nhạc Khởi La không có hứng thú hay ý kiến gì, nhưng cảm giác người này chán ghét khó chơi, tuy chưa thăm dò ẩn tình của cô mà vẫn muốn bắt lại đánh cho một trận. Không đánh chết cũng phải đánh cho sợ phát khiếp.

Lúc này khoảng cách hai người rõ ràng đang dần ngắn lại. Thân xác Nhạc Khởi La chỉ bằng một con nhóc, làm sao chân dài được như Vô Tâm? Mắt thấy cô đã hết đường sống, Vô Tâm vung tay muốn tóm lấy mái tóc ngắn, không ngờ cô bỗng nhiên xoay người tung đòn hồi mã thương. Vô Tâm bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, trên mặt dính một lớp nhầy lạnh ẩm hôi hám. Dừng chân nâng tay sờ, chạm phải một khối lùng bùng tựa như mảnh da thịt kéo căng. Nhạc Khởi La hơi thở hổn hển quay lại nhìn đống máu thịt mình vừa ném lại, đang chảy xuôi lan tràn bao lấy đầu Vô Tâm, còn bóp nghẹt lấy cổ hắn. Đắc ý dào dạt vỗ tay một cái: "Đại ca, ngươi đội mặt nạ của ta nhìn không đẹp!"

Máu trong lòng bàn tay đã khô từ lúc nào, muốn cắn lưỡi mặt lại bị bao, khớp hàm không động nổi. Nâng tay ra sau bóp gáy chấp nhận chịu đau, nhưng khối máu thịt kia bao quá chặt làm miệng vết thương không rách ra được. Vô Tâm biết rõ mình không hành động sẽ bị nuốt chửng, đến lúc đó thân thể vô lực mặc cho Nhạc Khởi La muốn làm gì thì làm. Đưa cả hai tay ra sau gáy dồn hết sức xé toạc tất cả, khối máu thịt như đã liền vào da thịt hắn bị rách, vết thương sau gáy đương nhiên cũng rách theo. Nhiều tia máu tươi toé ra, khối máu thịt như sôi lên bắt đầu run rẩy co rút nhanh.

Nhạc Khởi La nhìn phản ứng của khối máu thịt không khỏi đưa tay sờ lên má. Máu của Vô Tâm thế mà tà tới không thể nói, nghĩ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình gần như thủng ra một lỗ. Mắt thấy vết thương của Vô Tâm càng kéo càng rách lớn, làn da tái nhợt lộ ra từng lớp cơ thịt, máu cũng càng ngày càng ít. Cô nảy ra một kế, tay phải buông xuống như vô tình, lấy ống tay áo dài che đi một con dao nhỏ sắc bén. Đồng thời tay trái xuất hư chiêu về phía Vô Tâm: "Đại ca, tiếp chiêu!"

Vô Tâm không thể nhìn, chỉ cảm giác cô ném cái gì lại đây, sợ lại là một khối máu thịt khác nên giơ hai tay ra đỡ. Nhạc Khởi La nhân cơ hội này nhe răng cười liếm lưỡi dao bay tới, nhằm trúng đầu Vô Tâm chém một nhát chí mạng. Chỉ nghe một tiếng rống thảm thê lương, Nhạc Khởi La nhẹ nhàng lui ra phía sau. Tuy rằng mu bàn tay dính vài giọt máu từ óc của Vô Tâm, nhưng tóm lại coi như thắng lợi, nửa đầu Vô Tâm đã bị chém đứt lìa!

Hơi cười nhìn phía trước, Nhạc Khởi La chịu đựng đau đớn thấu xương tủy trên mặt, bình tĩnh nhìn phản ứng của Vô Tâm. Cô tin chắc Vô Tâm không phải cái xác không hồn, vì nếu không có hồn phách thân thể đã sớm thối rữa từ lâu. Cô muốn bắt hồn phách của Vô Tâm, bắt được rồi hắn chính là của mình!

Về phần thể xác bị thương tổn không có vấn đề. Chỉ cần Vô Tâm ngoan ngoãn nghe lời cô sẽ chữa cho, nếu hỏng thật thì tìm một túi da đẹp khác thay vào cũng không khó.

Nhưng Vô Tâm chỉ đứng bất động tại chỗ.

Nhạc Khởi La thật đã chém đứt đôi đầu hắn, từ mũi trở lên chỉ còn một mặt phẳng. Trên mặt chỉ còn mũi và miệng, về phần khối máu thịt kia đã bị óc của hắn hóa thành tro bụi.

Bỗng nở nụ cười với Nhạc Khởi La, Vô Tâm chuẩn xác không lầm chính là đá văng nửa cái đầu chắn đường, từng bước một đi về phía trước: "Như thế nào? Ngươi cho là ngươi đại công cáo thành ?"

Nhạc Khởi La lui về sau từng bước, cất giọng trong veo: "Ta muốn hồn phách của ngươi!"

Vô Tâm tiếp tục bước đến: "Chẳng trách ngươi có thể nhớ rõ sự tình kiếp trước, hóa ra do ngươi khống chế hồn phách. Ngươi thích làm gì thì làm không liên quan tới ta, kể cả có nhập hồn phách cho đống thịt rữa khiến nó chạy loạn cũng tùy. Có điều ngươi lại đến nhà ta dọa người là không đúng rồi. Làm chuyện sai lầm, không chịu trừng phạt còn chém rơi nửa cái đầu của ta…"

Vô Tâm hạ giọng, nửa dưới gương mặt be bét máu như co rút lại: "Em gái nhỏ, ngươi thật quá đáng a!"

Nhạc Khởi La không dám nghĩ tới việc bắt hồn Vô Tâm nữa, âm thầm thủ thế dự định chạy trốn. Cố ý làm bộ nũng nịu uốn éo bả vai nói: "Ta mặc kệ, ta sẽ lấy hồn phách của ngươi! Ta…"

Lời còn chưa dứt đã bị Vô Tâm đánh ngã xuống đất. Một giọt máu tươi bắn vào trong mắt, làm cô phát ra một tiếng thét trẻ con chói tai. Nhắm chặt hai mắt nhanh chóng động thủ, vẽ ra trên mặt cỏ một đường nét kỳ dị, cuối cùng ôm mặt hét lên một tiếng tê tâm liệt phế: "Sinh!"

Vùng hoang dã, dưới lòng đất dĩ nhiên có rất nhiều hài cốt. Đất nứt, một bộ xương trắng lởm chởm đột ngột chui lên. Đầu lâu lệch sang một bên hẳn là do không được chết tử tế, oan hồn còn vương vất quanh đây bị Nhạc Khởi La điều khiển, trở thành một con rối. Nhạc Khởi La tận mắt trông thấy đầu lâu xương trắng lao tới phía sau Vô Tâm liền nhanh chân chạy trốn. Vô Tâm đau đớn điên cuồng xoay người liều mạng né tránh, thuận thế đánh trả khiến cho bộ xương tan thành tro. Chỉ có vài giây ngắn ngủi, quay đầu lại Nhạc Khởi La đã biến mất trong bóng đêm, vô tung vô ảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK