Nước Úc, quảng trường thành phố Melbourne, một cô gái đang chậm rãi thả bước chân nhàn nhã đi trên con đường đầy cây cối xanh tươi hai bên hàng đường, vừa đi cô vừa ngâm nga bài hát khá là trẻ con.
Cô cao ước chừng 1m7, vận một bộ váy trắng liền áo cực kỳ đơn giản, đôi chân đi một đôi giày lười màu xanh da trời, đầu đội mũ vành trai che khuất đi cả khuôn mặt.
Chợt một cơn gió thoáng bay ngăn qua cuốn theo chuốc mũ vành trai rơi xuống đất cách chỗ cô đứng không xa, liên tục có vài tiếng hút khí vang lên xung quanh. Vì sao? vì cô gái mặc váy trắng này quá mức chói mắt.
Cô có một mái tóc óng ánh màu vàng kim lúc này tung bay nhẹ nhàng trong không trung tự nhiên như một tinh linh, đôi mắt màu lam như bầu trời thăm thẳm, long lanh như mặt nước. Chiếc mũi tinh xảo, lông mi dài cong vút cộng thêm đôi môi không son phấn mà đỏ mọng như dâu tây vừa chín làm cho cô có một gương mặt hoàn mỹ. Cả người khí chất ưu nhã, mềm mại của một thiếu nữ đang lúc thanh xuân làm cho cô càng thêm như một nữ thần giáng lâm chốn phàm trần.
Bây giờ cả nam lẫn nữ đang đi trên đường đều quay đầu về nhìn cô, nữ thì trong ánh mắt có ghen tị cùng hâm mộ, nam thì tham lam dục vọng muốn chiếm hữu cùng thẹn thùng.
Chỉ sau vài giây bỗng từ trong đám người bị xê dịch thành một hàng, từ trong đi ra một thanh niên thân hình cao ráo, bộ dáng phong lưu, khuôn mặt có vài phần anh tuấn, bất quá lại bị đôi mắt tràn đầy âm u cùng tham lam khi nhìn chằm chằm cô gái tóc vàng khiến cho hắn thêm vài phần hèn mọn.
Đột ngột hắn chạy vội tới chỗ chiếc mũ bị gió thổi bay đến nhanh chóng nhặt lên, dùng tay phủi phủi vài cái rồi từ từ đi về phía cô gái tóc vàng, dùng một giọng nói trầm thấp có vài phần giả tạo nói:
"Cô gì đó ơi. Cô xem có phải cô rớt chiếc nón không này" Nói xong hay đưa chiếc mũ đến trước mặt cô.
Cô chậm rãi nhận lấy chiếc mũ, nở một nụ cười sáng lạng khiến cho tập thể nam nhân xung quanh kể cả hắn gần như hóa đá. Sau đó một giọng nói như oanh hót toát ra từ miệng cô:
"Cảm ơn anh. Xin tạm biệt" Cô dầu gì cũng không phải người khờ, chỉ trong vài giây quan sát cô thấy được người trước mắt là một người nguy hiểm không nên chọc, nên cô lựa chọn cảm ơn rồi lập tức rút lui.
Xoay người, cô tính nhấc chân chuẩn bị rời đi thì đột nhiên một bàn tay to lớn vươn ra giữ chặt lấy tay cô không buông. Cô tâm tình liền chìm xuống đáy cốc, quay lại không nhanh không chậm thản nhiên hỏi:
"Có chuyện gì không anh này?"
Hắn thấy cô muốn chạy trốn liền vội vã giương tay bắt cô dừng lại, hắn không muốn làm giai nhân giận dữ nhưng hết cách rồi. Chỉ tiếp xúc vài giây, sau vài câu trảo đổi thì người ta liền xem anh như quái vật muốn chạy rồi. Lập tức ổn định lại tâm tình xúc độc, hắn đáp:
"Àh không, chỉ là xem cô em có thể rãnh rỗi không thì đi ăn trưa với anh một bữa".
Cô liếc mắt nhìn người thanh niên này, cô từ đầu có vài phầm hảo cảm khi hắn giúp cô nhặt mũ, nhưng từ lúc nhìn thấy đôi mắt kia lòng cô lại sinh ra vài tia sợ hãi. Bỗng trong đầu hiện lên vô số tình cảnh hắn sẽ làm khi đối xử với cô, mặc dù có chút tưởng tượng quá mức nhưng vẫn thành công gieo xuống trong cô lòng kinh sợ. Cô khiêm tốn khom người:
"Xin lỗi anh. Em có hẹn với gia đình rồi, xin hẹn lần sau. Có duyên thì gặp lại, bye bye".
Nói xong không để người thanh niên kịp phản ứng cô vẫy tay chảo tạm biệt rồi đội mũ lên đầu, bước nhanh về phía trước. Phía sau lưng người thanh niên thẹn quá hóa giận, hắn dầu gì cũng là một người của giới thượng lưu, chưa có ai dám từ chối lời mời của hắn mà cô đã gần như làm được 2 lần.
Lửa giận bốc lên đầu, gương mặt âm trầm đến đáng sợ, anh nhanh như chớp giơ hai tay chụp vào hai bên vai của cô làm cô đau đến nỗi phải "a" lên một tiếng rõ to.
Người thanh niên đắc ý, cười lạnh vài lần, âm lãnh nói:
"Chưa có ai từ chối ta mà thoát khỏi cả, kể cả cô".
Cô liều mạng giãy dụa khỏi hai trảo thủ của tên ác ma. Người đi hai bên đường vốn xem một cảnh tượng một chàng trai lễ phép nhặt mũ dùm một cô gái thì chưa đầy một phút liền biến thành một con mãnh thú điên cuồng bắt lấy cô gái. Chỉ trong chốc lát liền có vô số người phản ứng lại la lớn lên kêu cứu, mà người thanh niên ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục giữ chặt vai cô.
Một bóng đen nhanh chóng lao ra giữa đám người nước ngoài đang đứng xung quanh la hét mà không dám động kia, tinh chuẩn chi cực nắm lấy bàn tay phải đang trảo chặt vào bờ vai cô, người thanh niên hung ác nọ gào thét một tiếng "a" theo sau là hai tiếng "răng rắc" của tiếng xương gãy. Hắn vội vã thu hồi tay bên trái che chắn tay bên phải, quỳ trên mặt đất kêu gào thảm thiết như heo bị cắt tiết, ánh mắt oán độc nhìn về phía bóng đen vừa lao ra cản trở việc tốt của mình.
Bất quá tất cả mọi thứ không dừng tại đó, cô vốn âm thầm may mắn vì thoát khỏi ma trảo của thanh niên gian ác thì bản thân lảo đảo theo quán tính bước đi vài bước, lúc hoàn hồn thì thấy chính mình đã đứng giữa đường xe chạy.
Hoảng hốt muốn chạy lên vỉa hè thì đã quá muộn. Trước khi cảm thấy trời đất quay cuồng, cô chỉ kịp nghe một tiếng "két" thật dài, sau đó chỉ cảm thấy cả người tựu như có một con trâu húc thật mạnh vào sống lưng khiến cô đau đến muốn chết lặng. Cô cả người văng ra lăn lộn trên đường cái vài vòng rồi nằm im tại chỗ, máu chảy ra từ thân thể nhuộm khắp cả màu trắng của váy.
Trước khi cô triệt để đi vào hôn mê chỉ nghe thấy vài tiếng thét chói tai vang lên bên tai, loáng thoáng từ xa chạy đến là một thân ảnh màu đen mờ mịt khó mà nhận rõ ràng, trong giọng nói của thân ảnh màu đen đó mang theo vài tia lo lắng cùng hoảng sợ nhưng lại cực kỳ ấm áp, rồi cô hoàn toàn mất đi ý thức.
------- Đường cách tuyến 3 năm --------
3 năm sau tại bệnh viện nổi tiếng của thành phố Melbourne, một cô gái tóc màu vàng kim đầu đội mũ lưỡi trai đang ngồi xe lăn chầm chậm được một chàng thanh niên anh tuấn vận tây trang vừa đi vừa đẩy phía sau. Anh nhìn cô gái trước mặt gương mặt vốn phải là người vui vẻ nhất thế gian ngày nào bây giờ đã u buồn không còn sức sống, lòng anh nói lên không thể tả được đau xót cùng phẫn hận.
Anh hận không thể nào tìm được cái tên chết tiệt đã hại cô 3 năm về trước, đồng dạng anh tiếc hận cho đôi chân của cô. Một cô gái hồn nhiên ngây thơ thích đi khắp nơi ngày ấy chỉ vì sự việc nọ đã mất đi sự tự do, làm gì cũng bất tiện, không thể rời khỏi chiếc xe lăn.
Âm thầm lắc lắc đầu, hôm nay cô cuối cùng được cho phép ra viện về nhà, anh không muốn trưng ra khuôn mặt buồn bã mà phải nồng nhiệt lên mới đúng. Anh cô gắng nặng ra một nụ cười tươi như hoa, kế sát bên tai cô hỏi thầm:
"Yến Nhi, chúng ta sắp được về nhà rồi. Muội có vui không?"
Cô nhàn nhạt trả lời qua loa, trên mặt vẫn luôn là một bộ dáng không vui không buồn khiến người khó đoán được tâm tư:
"Cũng có một chút vui".
Anh biết cô cũng không muốn về nhà vì cha mẹ, mỗi lần bọn họ nhìn thấy tình trạng này của cô đều luôn nước mặt lưng tròng, nghẹn ngào nói không nên lời. Bọn họ chứng kiến tâm can bảo bối của bọn họ thành ra như thế làm sao có thể không đau lòng. Mỗi lần gặp nhau trong bệnh viện đều chỉ nói được vài câu, phần còn lại chỉ là ôm nhau mà khóc. Anh cũng không muốn nhiều lời, vội vàng đẩy cô về phía đổ xe, cùng nhau về nhà.
.... ....
Kim gia là một gia đình tầng lớp thượng lưu thần bí, họ giàu có, quyền lực đầy mình nhưng họ không bao giờ khoe khoang, trái lại họ thích một cuộc sống người thường hơn. Vì lẽ đó Kim gia thuê một căn biệt thự tại ngoại ô, nhà nhã yên tĩnh không ai có thể quấy rầy, xung quanh có hàng xóm cũng khá là hòa thuận, tích cực giúp đỡ lẫn nhau.
Trong Kim gia có tổng cộng 6 người bao gồm thế hệ già cội nhất là ông nội - Kim Sơn cùng bà nội - Phương Bách Dung, thế hệ kế tiếp liền là cha - Kim Phong cùng mẹ - Ngọc Linh Tuyết, cuối cùng là thế hệ trẻ tuổi nhất hiện tại chính là cô cùng anh. Anh vốn tên là Kim Minh Hạo, con trai trưởng của Kim gia, đang từ từ tiếp quản công ty từ cha anh Kim Sơn. Còn cô là em út trong nhà, có một cái tên khá là nên thơ - Kim Thư Yến, cô vốn thích đi du lịch, giao hảo bạn bè, chụp hình những phong cảnh đẹp làm kỉ niệm nhưng sự việc đó đến quá đột ngột như một cơn ác một bất chợt ập đến làm cho cô không kịp trở tay. Lúc phát giác thì mọi thứ đã quá muộn, chân cô thì bị liệt, không thể đi lại.
Đối với một người thích đi lại khắp nơi như cô thì lấy đi đôi chân tựu như lấy đi sinh mạng của cô, đã kích này quá lớn làm cho tính tình ôn hòa, dễ gần gũi của mình biến đổi theo chiều hướng xấu. Từ lúc cô thức tỉnh lại trong bệnh viện sau khi gặp tai nạn, biết được chân mình đã có vấn đề, cô trở nên trầm cảm, thích nhốt mình trong phòng, giọng nói lạnh như băng không hề biểu hiện ra bất cứ cảm xúc nào.