• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù thân phận khác biệt, nhưng là đối với Hạ Thanh Ca mà nói thì những thứ cấp bậc chế độ này không là gì cả, nàng mỉm cười, phúc thân nói xin lỗi: "Cản đường của công tử, mong rằng công tử bao dung."

Nam tử ngốc một hồi, tựa hồ kinh ngạc vì sự áy náy chân thành của nữ tử này, hắn nhìn về nữ tử phía trước một lần nữa, quần áo kiểu này vừa nhìn là biết là đại tiểu thư nhà quan, mặc dù trên mặt che một tấm vải gấm nên không nhìn rõ lắm dung mạo, nhưng mơ hồ suy đoán thì cũng khoảng tầm mười hai mười ba tuổi.

Thật sự là ngạc nhiên, nam tử sờ sờ cằm đứng dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca "A, giọng điệu này của cô ta không chịu nổi, cái loại có tiền như các người mà nói xin lỗi, sợ là tùy tùng của cô sẽ tát ta một cái ."

Hạ Thanh Ca nhíu mày, không nghĩ tới người nam nhân trước mặt này còn dây dưa.

"Công tử hiểu lầm, hôm nay tiểu nữ tử cản đường của công tử tự nhiên là phải nói xin lỗi, chỉ là tiểu nữ tò mò công tử vì sao có chỗ qua lại rộng rãi như vậy lại cứ muốn đụng vào người tiểu nữ đây?"

Lúc này Xảo Lan thấy được bên này khác thường thì chạy nhanh trở lại "Ngươi sao lại quá đáng như thế? Tiểu thư nhà ta đã tự mình xin lỗi ngươi, vì sao ngươi còn dây dưa không tha như vậy?"

Nam tử cười lạnh một tiếng, đưa tay cà lơ phất phơ chỉ vào Xảo Lan "Nhìn thấy chưa? Ta mới vừa nói cái gì? Một tiếng xin lỗi này của tiểu thư tiểu nhân nhận không nổi, quả nhiên không ngoài dự tính của ta, trong chốc lát nha đầu của cô đã vội chạy tới chất vấn ta."

Hạ Thanh Ca hôm nay là tới tìm người, cũng không phải là gây chuyện thị phi, nàng mặc dù cảm thấy nam nhân trước mặt này có chút càn quấy, chẳng qua ở chỗ này nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Giữ chặt tay Xảo Lan xoay người định đi.

Mà vào lúc này, một đám người bên ngoài chạy tới bên này, chỉ nghe người cầm đầu hô: "Ở đàng kia, tên súc sinh kia, mau, lên bắt hắn cho ta."

Nam tử thấy vậy cũng không tiếp tục so đo cùng Hạ Thanh Ca, xoay người chạy vào bên trong, bước chân của hắn hết sức nhanh chóng, chỉ chốc lát sau biến mất không còn bóng dáng, đám người kia nhìn hắn lại muốn chạy đi, liền đuổi theo.

Hạ Thanh Ca lắc đầu, xem ra người này thật đúng là chủ nhân gây chuyện thị phi.

"Hỏi thăm rõ ràng chưa?"

Xảo Lan nhìn xem cái tên bị người đuổi giết kia, nhìn một hồi có chút hả hê, nghe câu hỏi của Hạ Thanh Ca mới phục hồi tinh thần lại.

"Nghe xong, vị lão bà bà kia nói nơi này quả thật có một người tên là Vân Tranh , chẳng qua tất cả mọi người gọi hắn là Bát Hầu Tử (nghĩa là con khỉ ngang ngược, chắc là vì anh này hay quậy phá nên bị gọi như vậy), cho nên lúc mới vừa hỏi bọn họ không kịp phản ứng, cũng không biết có phải nói người này hay không."

Bát Hầu Tử? Hạ Thanh Ca dở khóc dở cười, nàng biết rõ người này xuất thân lỗ mãng, lại không nghĩ lại có tước hiệu như thế.

"Ha ha, vậy thì đúng roi, hỏi thăm chỗ ở của người nọ chưa?"

" Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã hỏi rõ ràng, bọn họ nói lại đi về phía đông, nhà thứ hai đếm ngược là được."

"Ừ, vậy bây giờ chúng ta đi."

Hai người đi ngang qua chỗ những ông bà lão ngồi lúc nãy, đột nhiên có một người đi lên trước "Tiểu cô nương, các người đi cùng với đám người vừa rồi sao? Lão bà tử ta van cầu các ngươi, có lòn tốt, Bát Hầu tử mặc dù thích trộm đồ, đó cũng là tình thế bất đắc dĩ thôi."

Nói xong, bà lãi định quỳ xuống trước mặt Hạ Thanh Ca, nàng tự nhiên không thể nhìn một lão nhân tám mươi tuổi quỳ ở trước mặt mình, vội vươn tay nâng bà dậy.

"Bà bà, vì sao bà nói như vậy? Ta cũng không phải cùng nhóm với mấy người vừa rồi."

Lão phụ nhân được Hạ Thanh Ca dìu đứng lên, nâng lên khuôn mặt đầy nếp nhăn nhìn Hạ Thanh Ca "Tiểu thư thật không phải là cùng một phe với những ngững người kia?"

Hạ Thanh Ca xác định gật đầu nhẹ, lão nhân nhíu nhíu con mắt, xoay mặt nhìn về phía đám người kia biến mất "Đứa bứ này nhất định là chọc phải phiền toái lớn, ta thấy vừa rồi tiểu thư nói chuyện với hắn, về sau lại xuất hiện một đám người như vậy, mới cho rằng tiểu thư cùng một phe với những người kia."

Nghe lời nói của lão phụ nhân, Hạ Thanh Ca cuối cùng hiểu được, thì ra là vừa rồi tên nam tử kỳ quái kia chính là Vân Tranh nàng muốn tìm? Trong trí nhớ kiếp trước, nàng chỉ thấy qua nam tử này một lần, hơn nữa tướng mạo hắn tuấn nhã phiêu dật, thực thật là nhìn không ra nam tử giống như ăn mày kia chính là quý nhân.

"Xảo Lan, ngươi khinh công tốt, lập tức truy xét dọc theo địa phương vừa rồi người nọ biến mất, ngàn vạn đừng để hắn bị những người kia bắt đi."

Nàng thật vất vả ra ngoài phủ một chuyến, không muốn đến không như vậy một lần .

"Vâng, tiểu thư."

Xảo Lan được Hạ Thanh Ca ra lệnh, nhanh chân phi thân một cái biến mất tại trước mặt mọi người, Hạ Thanh Ca sau khi chào tạm biệt bà lão vừa rồi cũng mau nhanh chóng hướng tới chỗ ở của Vân Tranh.

Đi tới chỗ của Vân Tranh, Hạ Thanh Ca còn chưa vào cửa liền nghe được từng đợt ho khan dồn dập.

Hạ Thanh Ca đẩy cửa vào, bên trong căn phòng mờ mờ cơ hồ chỉ là vách tường, đập vào mắt chỉ có một bộ bàn ghế cũ nát ở giữa nhà, cùng một cái vò nước cạnh cửa.

Cuối cùng Hạ Thanh Ca mới quét đến góc tường, kia mặt đất bày một tầng cỏ khô thật dầy, phía trên có một người đang nằm, lúc này dường như nàng cũng nghe được tiếng đẩy cửa, cũng mở miệng.

"Tranh - - khụ khụ Tranh nhi đã trở lại." Nói chuyện, người phụ nữ xoay đầu lại, lại không nghĩ tiến vào trong mắt nàng cũng không phải là con trai của mình, mà là một vị thiếu nữ áo trắng, khi thấy khí độ của Hạ Thanh Ca, lão phụ nhân lại càng khiếp sợ, ở trong thôn dân đen này, sợ là trăm năm khó gặp nhân vật như vậy.

"Tiểu thư - - tiểu thư tìm người?"

Hạ Thanh Ca nhìn người phụ nữ trên mặt đất, trên người nàng đang đắp một cái chăn bông cũ rách, sắc mặt vàng như nến khô gầy, chẳng qua đôi mắt kia lại phá lệ thấu triệt ôn thuận.

"Ta là tới tìm Vân công tử con ngài."

Người phụ nữ lại càng tò mò nhìn nàng "Tiểu thư - - tiểu thư là tìm Tranh nhi ? Khụ khụ - - nhưng là con ta- - ở bên ngoài chọc phải chuyện gì?"

Hạ Thanh Ca đi vào bên cạnh người phụ nữ, ngồi xổm xuống, lấy khăn gấm đang che mặt mình ra, lúc này mới mỉm cười nói: "Phu nhân không cần phải lo lắng, ta tới tìm hắn cũng không phải là vì hắn ở bên ngoài làm cái gì, mà là đơn thuần tìm đến hắn nói một việc mà thôi."

Người phụ nữ sau khi nhìn thấy dung mạo Hạ Thanh Ca, trên mặt lóe qua một chút kinh diễm, trong lòng càng tán thưởng, mặc dù nàng nghèo rớt mùng tơi, thế nhưng biết vừa rồi tiểu thư này cởi bỏ màn che trên mặt là có ý kính trọng mình.

"Nương" ngoài cửa hô to một tiếng, một bóng dáng bước chạy tới trong phòng, khi thấy thiếu nữ ngồi xổm bên cạnh người phụ nữ thì hơi sững sờ, lập tức trên mặt xuất hiện một tia đỏ ngầu, hắn lớn như vậy còn chưa bao giờ thấy qua nữ tử có dung mạo xinh đẹp như thế, đâu chỉ dễ nhìn hơn nữ nhi trong thôn dân đen mấy lần ?

Nhưng ở sau khi nhìn kĩ lại quần áo của nữ tử này thì chau mày, vị tiểu thư này hình như là người hắn trộm ví tiền vừa rồi ?

Người phụ nữ quát lớn một tiếng "Tranh nhi, sao có thể chậm trễ khách như vậy?"

"A, a, tại hạ thất lễ, tiểu thư chớ trách."

Ánh mắt Hạ Thanh Ca mang một tia vui vẻ, khẽ vuốt cằm "Công tử không cần phải khách khí, công tử nhanh trở lại như vậy, tiểu nữ tử quả thực có chút ngoài ý muốn."

Vân Tranh nghe lời của nàng thì căng thẳng trong lòng, ánh mắt lóe lóe, không ngừng nháy mắt nói cho Hạ Thanh Ca đừng nói thêm cái gì.

Mà động tác của hắn như vậy cũng không có tránh được con mắt của người phụ nữ "Tiểu thư, Tranh nhi đúng là ở chọc phải họa gì ở bên ngoài đúng không?"

"Đại nương không cần phải lo lắng, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Vân công tử, không bằng chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện thì sao?"

Vân Tranh âm thầm gọi một tiếng tốt, hắn sợ nhất là người khác nói chuyện bên ngoài hắn làm ở trước mặt mẫu thân hắn, xem ra nha đầu kia coi như biết điều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK