• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bị thứ này đắp lên, bên ngoài tất nhiên không thấy được bên trong, bên trong cũng hoàn toàn không thấy được bên ngoài.

Kinh Kinh khẩn trương nghe mấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ từ đi tới, sau đó lại từ từ rời đi.

Sau một hồi lâu, cuối cùng không có động tĩnh.

Nàng vốn cho là không thể ẩn núp như vậy, ngộ nhỡ người tới lục soát nhiều lại dẫm lên bọn họ cũng không phải là không có khả năng. Bây giờ mặc dù ẩn thân bọn họ không thấy được, nhưng chỉ cần đụng chạm cũng biết bên cạnh nhất định có người.

Kinh Kinh nghĩ tới đây nhìn Diêu Thiên vẫn còn đang hôn mê một chút, xem ra chỉ có cố gắng cõng đi.

Dù sao khi lực nàng có, vì vậy vác Diêu Thiên sau lưng, lấy áo choàng khoác lên trên người của hắn, mình khom lưng. Như vậy bên ngoài nên không thấy được cái gì!

Theo chỉ thị Diêu Thiên, nàng đi về phía trước, mắt thấy cửa động ở gần, phát hiện nơi đó lại có một nam nhân đang đứng, quay lưng về phía bọn họ, mặt nhìn về phía vách núi trước mặt.

Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới, đại khái hoài nghi bọn họ bị treo trên vách núi chờ bọn hắn đi lại xuất hiện.

Kinh Kinh muốn ra cửa động, nhưng lại sợ đụng phải người này.

Nhất quyết, nàng từ từ đến gần.

Người nọ phản ứng rất nhanh, xoay người nhìn tới.

Kinh Kinh vội vàng đem thắt lưng càng thấp, dưới ánh sáng mập mờ hắn không thể nhìn thấy người.

Vì vậy quay đầu lại tiếp tục nhìn!

Trong lòng Kinh Kinh cười thầm, nâng một cái chân nhỏ mập lên hướng về phía cái mông cong cong của hắn rồi bất ngờ đạp xuống.

"A......" Một tiếng hét thảm, nam nhân kia bay xuống dưới.

Kinh Kinh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cõng Diêu Thiên đi xuống núi.

Tin tưởng quan địa phương này đã nhận được tin tức, chỉ cần xen lẫn trong đám quan binh tin rằng không có nguy hiểm gì.

Nàng nghĩ như vậy, nhưng trời không chiều ý người, hại người cuối cùng hại mình.

Kinh Kinh cho là, nàng đạp người xuống rồi, nhưng không ngờ đối phương là người võ công cực cao. Hắn căn bản là không có té xuống, từ từ bò lên, hắn len lén thò đầu ra muốn nhìn người mới vừa đạp mình cái mông, nhưng khắp mọi nơi căn bản không hề một người, ngược lại có một cái giầy thêu, từng bước đi về phía trước.

Tình huống này quá mức quỷ dị, hắn đang ở dưới vách đá bám vào cây cỏ hai bên tìm kiếm chiếc giầy thêu đang đi phía trước. Mắt nhìn theo, hắn lập tức đưa tay bắt được.

"A...... Quỷ a......" Kinh Kinh không ngờ sẽ có cái gì nắm chân của mình, cúi đầu nhìn là một cái tay của nam nhân.

Nàng quá sợ hãi, dùng sức giãy về phía sau, nhưng cái tay này cố tình muốn kéo nàng xuống mép núi, vì vậy hai người một chân một tay vật lộn ở không trung.

Đột nhiên, tay trái nam nhân nắm gốc cây nhỏ rốt cuộc đứt, Kinh Kinh bị nam nhân đột nhiên rơi xuống dưới kéo theo, cũng kêu thảm một tiếng bị kéo xuống vách núi.

May mắn ngọn núi này cũng không phải là cao, nhưng phía trên thập phần dốc đứng.

Kinh Kinh chỉ cảm thấy xoạt một cái tới cùng, nhưng cũng không có đau như dự đoán. Nàng vừa muốn đứng dậy, thì nghe phía dưới rắc rắc mấy tiếng, nàng cho là nhánh cây bị gãy, nhưng trợn mắt nhìn lên bản thân mình đang nằm trên người nam nhân áo đen che mặt vừa rồi bị chính mình đạp xuống lại kéo nàng theo.

Hắn cũng thật xui xẻo, kéo hai người xuống chính mình lại phải làm đệm lưng, hình như còn gảy mấy cái xương.

Trước mắt, hình như có lẽ đã hôn mê.

Kinh Kinh không để ý hắn, vội vàng kéo Diêu Thiên trên lưng xuống, phát hiện hô hấp của hắn đều đặn, tựa như là ngủ thiếp đi.

Thở phào nhẹ nhõm, nhìn bốn phía đều là cây cối, ngay cả ánh sáng cũng bởi vì bị rừng rậm che mất chỉ có mấy tia sáng xuyên qua khe hở giữa từng tầng lá cây chiếu tới.

Bây giờ nàng một chút hơi sức cũng không có, quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc, tin tưởng hẳn không có người nhanh như vậy biết mà tìm tới chỗ này.

Gom lá cây khô bên cạnh thành một đống, giống giường mềm, sau đó thận trọng đặt Diêu Thiên lên.

Làm xong tất cả, Kinh Kinh rúc vào trong ngực Diêu Thiên, đầu gối lên một cánh tay không bị thương của hắn muốn nghỉ ngơi một lát.

Nhưng bên cạnh còn một người chướng mắt, ngộ nhỡ tình hình này bị hắn đột nhiên tỉnh lại nhìn thấy thì rất xấu hổ?

Kinh Kinh đỏ mặt, nàng đứng lên chọc chọc nam nhân này. Hắn hừ một tiếng, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.

Sợ hết hồn, vội rút tay về.

Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hắn che mặt tới hại công công có phải là người nàng biết hay không?

Vì vậy cầm một cái nhánh cây lên lấy cái khăn che mặt hắn kia ra, mượn ánh sáng tựa như sao nhìn lên, không khỏi hơi ngẩn ra.

Đây là một sát thủ đi!

Vì cái gì mà một sát thủ lại tuấn tú như vậy? Mặc dù không kinh diễm như Diêu Viễn Từ, cũng không mỹ mạo như công công, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác vui tai vui mắt, giống như giữa trời nóng chang chang được uống một bát canh đậu đỏ ướp mát lạnh.

d,d,l,q,d

Nàng không tự chủ nuốt nước miếng một cái, nàng thật sự không biết người này, thế nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt chỉ sợ cũng không quên được.

Nếu như thấy được mặt của hắn, có thể vẫn bị đuổi giết hay không?

Đang suy nghĩ, nam nhân kia đột nhiên mở hai mắt ra.

Kinh Kinh sợ hết hồn, thế nhưng quên mất động tác. Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, nửa ngày sau Kinh Kinh làm một quyết định, chính là vung tay đánh hắn ngất lần nữa.

Tình huống như thế, nàng nên giết hắn đi!

Nhưng làm sao giết?

Bóp cổ? Chính mình không hạ thủ được. Đâm? Bên cạnh cũng không có công cụ. Đè? Ngộ nhỡ để công công thấy nàng nằm ở trên người một nam nhân khác, trong sạch ở chỗ nào?

Thôi, dù thế nào đi nữa tạm thời hắn không tỉnh được, tha hắn đi!

Kinh Kinh lại đi trở về bên cạnh Diêu Thiên, gương mặt của hắn càng thành thục hơn người nam nhân kia, còn có chút sức quyến rũ. Nàng tiếp tục nằm ở trong ngực của hắn, nhắm hai mắt lại.

Mới vừa hô hấp đều đặn thì Diêu Thiên bỗng nhiên tỉnh, hắn vô lực nói: "Đây là đâu?" Hắn cảm thấy đầu nhỏ trên cánh tay tỉnh, bởi vì nàng vẫn không an phận di chuyển.

Kinh Kinh cũng không có lập tức rời đi, vẫn tiếp tục gối lên cánh tay Diêu Thiên nói: "Dưới vách núi, vừa rồi không cẩn thận bị rơi xuống."

Diêu Thiên giật mình, nói: "Ngươi thế nhưng mang theo ta đi ra?" Nàng nào có khí lực lớn như vậy?

Kinh Kinh sợ công công coi nàng là nữ đại lực sĩ, vì vậy mắt ngọc chuyển động chỉ vào nam nhân trên đất nói: "Hắn, chính là hắn đoạt A Cha bỏ chạy, ta sốt ruột lôi kéo với hắn, kết quả là rơi xuống."

Diêu Thiên nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Hắn vẫn còn sống sao?"

Kinh Kinh gật đầu nói: "Còn sống."

Diêu Thiên nói: "Dìu ta tới."

Kinh Kinh nhìn ra, hắn muốn giết người. Mặc dù một nam nhân bị thương, cũng không phải là cao thủ võ công gì, nhưng là muốn giết chết một người khác đang hôn mê vẫn là hết sức dễ dàng.

Kinh Kinh rụt lại, người nam nhân kia hình như không giống người xấu, bởi vì vừa rồi lúc hắn tỉnh cũng không ra tay với nàng, kết quả để cho nàng có cơ hội có thể lợi dụng đánh hắn hôn mê. Hơn nữa bộ dáng này, chết thật là có chút đáng tiếc. Bị ảnh hưởng của sư phụ, nàng rất thích nam tử dung mạo xinh đẹp.

Diêu Thiên cho là nàng sợ, nói: "Thôi, ngươi nhặt một nhánh cây lên đưa cho ta."

Kinh Kinh theo lời lấy nhánh cây tới đưa cho hắn, chỉ thấy hắn dùng tay làm cho một đầu nhánh cây thành nhọn, sau đó đặt ở dưới người mình, đây hoàn toàn là phòng bị nếu như nam nhân kia đột nhiên tỉnh lại ra tay với bọn họ thì hắn lập tức dùng vũ khí này đâm chết người kia.

Kinh Kinh nghĩ, hi vọng cú đánh kia của mình đủ nặng, không đến nỗi làm cho hắn đột nhiên tỉnh lại.

"Ngươi bị thương sao?" Diêu Thiên quan tâm hỏi.

Kinh Kinh quay đầu nói: "Không có, chỉ là A Cha bị thương tương đối nặng."

Diêu Thiên mới vừa cũng cho là mình không được, đột nhiên hoa mắt hẳn là do bị thương nội tạng, nhưng bây giờ lại cảm thấy trong cơ thể bình phục nhiều, so với khi đó tốt hơn rất nhiều.

Hắn cũng không biết nguyên nhân là gì, từ từ động thân ngồi dậy.

d,d,l,q,d

Nằm thì khả năng phòng bị đối với toàn bộ xung quanh quá nhỏ, bây giờ hắn còn phải bảo vệ nha đầu bên cạnh.

Kinh Kinh cũng ngồi dậy, tựa vào trên người hắn, thân thể mềm nhũn, giống như không còn một chút hơi sức.

Diêu Thiên không thể làm gì khác hơn là ôm nàng, nha đầu này quá ngốc rồi, nếu như nàng chạy thoát một mình thì bây giờ đã an toàn rồi. Dù sao rõ ràng mình chính là mục tiêu của những người đó, mà không phải nàng.

Đối với một nữ tử, bình thường bọn họ sẽ không có quá nhiều lòng đề phòng.

Nàng ở trong ngực hình như nhỏ bé hơn so với trước kia, nhưng không biết tại sao hắn cảm thấy nàng bây giờ càng giống nữ nhân hơn chứ không phải là nữ hài.

Có lẽ là bởi vì hoảng loạn, cho nên cổ áo nửa mở, khi từ góc độ này của hắn có thể nhìn thấy một rãnh sâu kéo dài xuống.

Trước ngực phồng lên, nhìn càng thêm hấp dẫn ánh mắt người hơn bình thường.

Quan trọng nhất là, có lẽ là lúc rơi xuống làn váy bị cái gì quét đến, thế nhưng bị rách hơn một nửa, lộ ra bắp chân trái trắng noãn mượt mà, hiện tại đang co lại ở phía trước.

Tình huống của nàng bây giờ có chút giống nữ nhân đã bị nam nhân khi dễ, sa sút tinh thần mà mềm yếu, lại dễ dàng làm cho nam nhân nảy lên ý muốn bảo hộ và tham muốn giữ lấy.

Đã rất nhiều năm Diêu Thiên không có loại tâm tình này rồi, có lẽ chưa từng bao giờ có loại tâm tình, hắn không hy vọng nàng tựa vào trong ngực nam nhân khác.

Nghĩ đến điều này càng ôm chặt nàng hơn!

Kinh Kinh không giải thích được cảm thấy tình huống cực kỳ xấu hổ, vì vậy nói: " Trước kia A Cha đã làm hòa thượng sao?" Còn nhớ rõ cái vấn đề này.

Diêu Thiên nói: "Đúng vậy, năm đó lúc ta ba tuổi công chúa xuất giá, cho nên bị đưa đến trong chùa này bắt đầu tu hành. Cho đến khi hoàng thượng mời ta rời núi, mới rời khỏi nơi này."

" Phụ thân của A Cha không phải Thần Tiên sao? Tại sao muốn đưa ngươi tới chùa ?" Kinh Kinh nghe giọng nói công công, một dạng giống như là bị công chúa từ bỏ. Hơn nữa hắn không có gọi nàng là mẫu thân, chỉ là công chúa.

Diêu Thiên im lặng một lúc, cười lạnh nói: "Thần Tiên? Chẳng qua là thế nhân tưởng tượng thôi, có ai gặp qua?"

Kinh Kinh nói: "Vậy ngươi......"

Diêu Thiên thở dài, hắn quay đầu dùng một cái tay khác nâng lên cái cằm tròn trịa của Kinh Kinh, rất nghiêm túc nói: "Nếu như A Cha nói, ta chỉ là một đứa con hoang ngay cả phụ thân mình là ai cũng không biết, ngươi có thực hiện lời hứa tiếp tục ở lại bên cạnh ta sao?"

Kinh Kinh ngẩn ra, nàng nhìn ra được khổ sở trong mắt Diêu Thiên, mặc dù chuyện cũ trước kia nàng cũng không biết được rõ ràng, nhưng nàng dùng sức gật đầu một cái nói: "A Cha chính là A Cha, Diêu Thiên cũng chính là Diêu Thiên, mặt kệ thân phận địa vị xuất thân thế nào, ta chính là thích ngươi như vậy." Sau khi nói xong thì hối hận, đây không phải là □ quả tỏ tình sao? ( tan: □ là nguyên văn trong bản raw nhé, ta đoán là trắng trợn)

Diêu Thiên chỉ cảm thấy ngực nhảy lên, trái tim giống như được rót thuốc làm cho cả người hưng phấn, bịch bịch bịch nhảy không ngừng. Trước kia hắn cảm thấy nhục nhã không nhắc với bất kỳ ai chuyện này, nhưng hôm nay nói với tiểu nha đầu, bi thương trong lòng vốn đã dâng lên.

Nhưng lời nói của nàng lại làm cho hắn không hiểu thế nào trở nên kích động và hưng phấn như thế, lại cảm thấy trong nháy mắt, giống như giữa trời và đất này chỉ có hắn và nữ tử trước mắt, cái gì cũng không nhớ nổi, cái gì cũng không đáng bận tâm và nhớ tới. Hắn chợt ôm nàng vào trong lòng, nâng đầu của nàng lên hai cánh môi chạm vào nhau, thể nghiệm cảm giác độc nhất vô nhị kia.

Diêu Thiên hành động có chút bá đạo, lúc đầu Kinh Kinh sợ hết hồn, nhưng nếu là hắn không kìm lòng được vậy thì tùy hắn đi, trong lòng có một chút vui vẻ. Nàng dùng một chút kinh nghiệm duy nhất có được, từ từ phối hợp hành động của hắn.

Nam nhân ở lúc này nhận được nữ nhân đáp lại nơi nào còn có thể khống chế được nổi, Diêu Thiên rất nhiều năm đã không thể nghiệm chuyện nam nữ, hôm nay đột nhiên được quyến rũ lập tức giống như bỏ đi kiềm chế đè nén ngọn lửa đến thấp nhất lại đột nhiên bị gió thổi cháy mãnh liệt, đã xảy ra là không thể ngăn cản!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK