Vốn cho rằng đi ra khỏi biệt thự của Trương Văn Trọng, ác mộng xem như có thể kết thúc, nhưng Vương Huyền Xử cùng đám đệ tử rất nhanh liền biết, ác mộng cũng không được kết thúc như vậy.
Bởi vì linh lực bị Trương Văn Trọng dùng một loại thủ pháp đặc thù phong ấn, cho nên Vương Huyền Xử cùng đám đệ tử cũng biến thành người thường, không còn khả năng dựa vào đạo pháp viễn độn chung quanh, chỉ có thể dùng phương pháp đi bộ rời khỏi tiểu khu biệt thự Hải Vận.
Ngay khi bọn hắn vừa đi tới cửa lớn của tiểu khu, chuẩn bị nối đuôi nhau đi ra ngoài, các nhân viên an ninh tìm tòi khắp tiểu khu cũng không có kết quả, cũng trùng hợp ngay lúc này quay về phòng trực ban ngay cửa tiểu khu.
Lúc này tâm tình các nhân viên an ninh đều có vẻ ác liệt, đây cũng hoàn toàn có thể hiểu được, vô luận là ai ở đêm hôm khuya khoắc bị đánh thức, lại đi trong gió lạnh hao tâm tốn sức tìm tòi một phen nhưng không có kết quả, chỉ sợ tâm tình cũng không tốt lên nổi. Huống chi bởi vì chuyện quỷ dị xảy ra trong buổi tối hôm nay, bọn họ còn bị người trách cứ không ngừng, lửa giận trong lòng thật sự cuồn cuộn tràn đầy a.
Thẳng đến lúc này, còn có bảo an đang tức giận lầm bầm: “Chuyện này thật sự là quá cổ quái, mọi người trong tiểu khu đều nghe được tiếng đánh nhau, thế nhưng chúng ta đã tìm tòi hết các góc, nhưng chút dấu vết cũng không phát hiện, chẳng lẽ thực sự là thứ dơ bẩn gì đang quấy phá sao?”
Ngay lúc này, đội trưởng đang đi trước đội ngũ, một chân đã bước vào phòng trực ban đột nhiên dừng chân lại, trừng lớn hai mắt nhìn phương hướng cửa lớn tiểu khu, miệng tràn đầy kinh ngạc “di” một tiếng chỉ về cửa lớn, giọng nói khẩn trương mà kích động kêu lên: “Các cậu mau nhìn, đó…đó là người phải không?”
Theo phương hướng tay chỉ của đội trưởng nhìn lại, các nhân viên an ninh rất nhanh thấy được đám người Vương Huyền Xử, sau thoáng chần chờ họ liền ồn ào phát biểu ý kiến:
“Hẳn là người a? Bọn họ đều có bóng…”
“Bọn người này nhìn qua mặt mũi bầm dập, trên người còn mang thương tích, vừa rồi động tĩnh bên trong tiểu khu khẳng định do bọn hắn lăn qua lăn lại làm ra.”
“Thật không biết vừa rồi bọn người này núp chỗ nào, không ngờ tránh thoát sự tìm tòi của chúng ta. Nhưng ông trời phù hộ, nhượng chúng ta lúc này gặp được bọn hắn.”
Sau khi xác định đám người đi ra cửa tiểu khu là người chứ không phải quỷ, sự kinh khủng trong lòng các nhân viên an ninh nhất thời cũng biến mất sạch, chỉ còn lại đằng đằng lửa giận.
Đội trưởng bảo an túm chặt gậy cảnh sát trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các anh em, chính là bọn người kia làm hại chúng ta đêm hôm khuya khoắc phải chạy khắp tiểu khu, chính là bọn người kia làm hại chúng ta bị trách cứ, mọi người nói, nên làm gì bây giờ?”
Biểu tình các nhân viên an ninh lúc này không khác gì hắn, đều nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía đám người Vương Huyền Xử, ánh mắt như muốn giết người. Lúc này bọn họ trăm miệng một lời rống ra một câu: “Trước tiên đánh bọn hắn thành đầu heo, sau đó báo cảnh sát bắt bọn hắn.”
“Vậy còn chờ cái gì? Lên tấu bọn hắn.” Đội trưởng bảo an rống lên một tiếng, quơ cảnh côn trong tay, dẫn đầu nhằm phía đám người Vương Huyền Xử. Những bảo an còn lại, cả đám như mãnh hổ xuống núi, như sói đói chụp mồi, theo sát phía sau hắn gào thét nhằm về phía đám người Vương Huyền Xử.
Lúc vừa mới bắt đầu, đám người Vương Huyền Xử thật không đem đám bảo an đặt trong mắt. Dù sao bọn hắn đã từng là người tu chân cao cao tại thượng, đừng nói là mười mấy bảo an, coi như là một trăm quân nhân được huấn luyện cũng chỉ phất tay là có thể giải quyết. Nhưng vấn đề là bọn hắn hiển nhiên đã quên linh lực trong cơ thể đã bị Trương Văn Trọng phong ấn. Giờ khắc này, bọn hắn không còn linh lực, cũng không có gì khác với người thường.
Một đệ tử Nhất Nguyên đạo tông thậm chí lộ vẻ mặt chẳng đáng nhìn các nhân viên an ninh đang lao tới ngoắc tay, khiêu khích kêu gào: “Một đám phàm phu tục tử còn dám gọi nhịp với chúng ta? Hừ, thật sự là không biết sống chết. Cũng tốt, để chúng ta đem sự tức giận hôm nay đều phát tiết trên người các ngươi đi.”
“Phanh.”
Một tiếng đánh nặng nề chợt vang lên, một gã bảo an cầm cảnh côn trong tay đánh thẳng lên trên mặt tên đệ tử, đánh tới máu mũi hắn bay ngang đồng thời cũng làm hắn phác thông một tiếng liền té xỉu trên mặt đất.
Thẳng đến lúc hôn mê, tên đệ tử còn tràn đầy nghi hoặc trong lòng thầm nói: “Ta là người tu chân nha, thế nào lại bị phàm phu tục tử đánh bất tỉnh?”
Đám người Vương Huyền Xử còn chưa kịp tỉnh táo lại từ biến cố này, những bảo an như sói như hổ cũng đã lao tới trước người bọn hắn, quơ cảnh côn trong tay đổ ập trút xuống người bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu rên lại vang vọng tiểu khu biệt thự.
Tuy rằng từ nhân số mà nói, đám người Vương Huyền Xử chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, có tới ba mươi người. Nhưng vừa rồi bọn hắn mới bị thủ hạ yêu quái của Trương Văn Trọng đánh một trận, thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, lúc này có khả năng phát huy ra sức chiến đấu tự nhiên là đại suy giảm, linh lực mất hết càng làm sĩ khí hạ thấp. Mà bên bảo an, trong lòng nghẹn một ngụm lửa giận cùng oán khí, sĩ khí chiến đấu dâng cao tới cực điểm. Cho nên trận chiến này vừa đánh lên, đám bảo an đã đánh cho bọn hắn kêu cha gọi mẹ…
Trận tranh đấu này, tự nhiên lại lần nữa làm những cư dân trong biệt thự thật bất mãn. Nhưng khi bọn hắn nghe nói là do bảo an tìm được kẻ phạm tội lẻn vào tiểu khu, nhất thời đều chi trì, đều cầm theo gậy gộc chạy khỏi nhà đi tới cửa tiểu khu, gia nhập vào trong đội ngũ “đánh chó rơi xuống nước.”
Có những cư dân gia nhập, nhân số tăng lên, từng tên đệ tử Nhất Nguyên đạo tông đều phải chịu thế tiến công mãnh liệt của ba bốn cư dân liên thủ…
Trận tranh đấu nghiêng về một phía, vẫn duy trì liên tục cho tới khi cảnh sát đến mới kết thúc.
Thấy cảnh sát, đám người Vương Huyền Xử như nhìn thấy thân nhân, gào khóc nhào tới, há mồm kêu lên một câu mà họ chưa từng dám nghĩ mình sẽ nói: “Cảnh sát thúc thúc thân ái, các ngươi rốt cục tới, van cầu giúp chúng ta…”
Đám người Vương Huyền Xử rất nhanh đã bị áp lên xe cảnh sát.
Ngồi bên trong xe cảnh sát, nhìn những cư dân cùng bảo an còn chưa tán đi, đám người Vương Huyền Xử nhịn không được rùng mình, cõi lòng đầy sợ hãi nói: “Tiểu khu này thực sự quá kinh khủng…bọn người này thực sự quá bạo lực…”
Kinh lịch của bọn hắn tuy rằng Trương Văn Trọng không tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng từ trong miệng Tam Túc Ô cũng biết được đại khái.
Nhàn nhạt cười, hắn nói: “Đám người tu chân này, luôn luôn nghĩ mình rất cao quý, coi thường người thường. Lúc này để cho bọn hắn chịu một chút vị đắng, cũng thật không sai.”
Từ lúc bọn hắn rời đi, Vưu Giai cùng mọi người đều đi ra khỏi phòng. Lúc này Vưu Giai đi tới bên người hắn, cau mày nói: “Văn Trọng, những người này dù sao cũng là đệ tử Nhất Nguyên đạo tông. Nhất là lão đầu kia, còn là trưởng lão của họ. Bọn họ nếm khổ nhiều trong tay chúng ta, có thể sẽ làm tức giận Nhất Nguyên đạo tông…”
Không chờ nàng nói hết lời, hắn lại cười cắt đứt lời nàng: “Em đang lo lắng bọn họ sẽ đến báo thù?”
“Không sai.” Vưu Giai gật đầu đáp: “Nhất Nguyên đạo tông dù sao cũng là tông phái Thiên Tự Hào, thực lực mạnh hơn chúng ta rất xa. Dù Văn Trọng anh có lợi hại thế nào, cũng không thể dùng lực bản thân đi chống cự cả một tông phái Thiên Tự Hào đúng không?”
“Em nói không sai, với thực lực hiện tại của anh, đích thật không thể nào chống lại một tông phái Thiên Tự Hào.” Trên mặt hắn vẫn mang theo vẻ mỉm cười: “Nhưng em cũng không cần quá mức lo lắng, bởi vì Nhất Nguyên đạo tông không những sẽ không báo thù cho đám người Vương Huyền Xử, thậm chí còn sẽ đến nhận lỗi, đưa ra thỉnh cầu cùng chúng ta đạt thành quan hệ đồng minh.”
“Điều…điều này khả năng sao?” Không chỉ có Vưu Giai, dù là trên mặt mấy người Trương Trạch Thụy cũng đều xuất hiện biểu tình hoài nghi.
Hắn cũng không tiếp tục giải thích, mà cười nói một câu: “Không tin sao? Vậy để chúng ta chờ thử xem…”
Thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày sau bên Nhất Nguyên đạo tông cũng không có nửa điểm đáp lại, cũng không biết đám người Vương Huyền Xử có thuận lợi trở lại Lạc Sơn hay không.
Sáng hôm nay, Trương Văn Trọng cũng như ngày thường, lái xe đến phòng y tế. Nhưng không như ngày thường, con đường vốn luôn thông suốt xe cộ, hôm nay lại bị kẹt xe cứng ngắc.
Ngay lúc kẹt xe, hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đang cưỡi xe máy từ trong dòng xe cộ chen chúc xuyên toa chạy qua.
Hắn vội vã thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, kêu to: “Tiểu Đàm…”
Người cưỡi xe máy chạy nhanh như bay qua không phải ai khác, chính là nữ cảnh bá vương hoa đã lâu không gặp – Đàm Thanh.
Nghe tiếng gọi của hắn, Đàm Thanh thắng xe, dừng trước đầu xe hắn mấy thước, quay đầu nói: “Trương ca? Là anh gọi tôi sao, tôi còn tưởng là ai.”
Hắn hỏi: “Cô vội vã như vậy, làm gì thế? Lẽ nào phía trước xảy ra chuyện gì sao?”
“Đích thật là đã xảy ra chuyện.” Đàm Thanh gật đầu nói, nhưng bởi vì nơi này còn có người ngoài, nàng cũng không đem chuyện cụ thể nói ra, chỉ nói: “Sự tình tương đối khẩn cấp, tôi phải nhanh đến đó. Có gì muốn nói chúng ta nói sau nhé.”
Hắn nói: “Tôi đi với cô, nói không chừng tôi có thể giúp đỡ, dù sao nơi này bị kẹt xe, chuyện của các vị còn chưa xử lý thì con đường này vẫn không thể khôi phục lại được.”
Đàm Thanh cũng không cự tuyệt, trái lại sắc mặt lộ vẻ vui mừng nói: “Anh muốn đi dĩ nhiên hay quá, chuyện này anh thật sự có thể giúp đỡ được đó a.”