• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh ban mai tràn xuống nhân gian, len lỏi vào từng ngõ ngách làm bừng sáng không gian còn đang u tối. Trấn Thiên lau mấy giọt mồ hôi trên trán, ngồi thừ nhìn ngắm chỗ dụng cụ tán và pha chế thuốc đang nằm la liệt trên mặt bàn rồi quơ tay vơ khoảng chục lọ sứ cất vào trong một cái túi vải, buộc vào một bên thắt lưng. Lát sau, nàng đứng dậy bước tới trước gương, lắc đầu cười khổ: Hai mắt thâm quầng, sưng húp, phủ đầy tơ máu. Đúng chuẩn của một bé gấu trúc mà sư phụ nuôi trước đây.

Trấn Thiên vươn vai mệt mỏi, bực bội nghĩ: Con bà nó! Mấy tên tứ tứ cái gì kia đang sống ở Trung Nguyên quá an nhàn hay sao mà nay lại tìm đến cái tiểu quốc này làm gì cơ chứ!? Hại ta thức suốt đêm để làm mấy cái này! Khoan đã, chẳng nhẽ chuyện của Hồng Y giáo và Thanh Trúc giáo đã kinh động đến họ? Nhưng cũng không hợp lí cho lắm, suy cho cùng thì hai phái này chỉ là có chút danh tiếng trên giang hồ, nói thẳng ra là anh hùng nhất khoảnh. Vậy thì họ có bản lĩnh gì mà lại có thể kinh động đến...Tứ , tứ, tứ gì nhỉ? Tứ đại mỹ nhân? Ý quên, là "Tứ đại quái nhân"! Đúng rồi, làm sao có thể kinh động đến họ chứ? Hay... ở Hồng Y giáo có bảo vật?

Nghĩ đến đây hai mắt Trấn Thiên bỗng sáng rực lên, gật gù kết luận: Chỉ có thể là như vậy thôi! Hồng Y giáo thành lập cũng đã hơn hai trăm năm, vậy là của cải tích được cũng không ít...! Chậc chậc, chuyến này đi coi như cũng không uổng phí nha!

Cơ thể Trấn Thiên bỗng tràn đầy sinh lực, hai chân vững chãi rảo bước ra ngoài, trên mặt hiện rõ năm chữ: Đến Hồng Y tổng đà.

Nhưng mới đẩy cửa bước ra thì khuôn mặt Trấn Thiên bị đập vào một bộ ngực rắn chắc.

- Aizza! Cái mũi của ta! - Trấn Thiên bực dọc xoa xoa sống mũi, định ngẩng lên mắng cho người kia một trận, nhưng thái độ này của nàng ngay lập tức biến đổi, chuyển sang ngạc nhiên - Nguyên Minh?

Nguyên Minh nhìn xuống, mày kiếm nhíu chặt, hai bàn tay nắm lại kêu lên răng rắc. Hiện giờ cậu rất muốn gõ vào đầu Trấn Thiên một cái vì cái tội hại cậu cả đêm qua nằm dưới đất nên sáng nay đau hết mình mẩy, nếu biết trước như vậy thì tối qua Nguyên Minh thề sẽ cho Lục Nghị xuống đất! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Nguyên Minh thấy Trấn Thiên tuổi còn nhỏ, hơn nữa nghe Lục Nghị nói cha mẹ hắn mất sớm nên thôi. Nguyên Minh hít sâu một hơi,giọng thoáng lạnh:

- Nghe nói hôm nay Hồng Y giáo mở đại hội tỉ võ, hiện giờ các bang phái lớn ở Đại Nam như Thanh Trúc giáo, Thiên Sơn giáo và Cổ Trùng giáo đã tới. Nên Lục Nghị bảo ta đến gọi ngươi, chúng ta sẽ trà trộn vào trong đám đệ tử của Thanh Trúc giáo để đột nhập vào Hồng Y tổng đà.

Trấn Thiên ngạc nhiên:

- Chỉ có các môn phái của Đại Nam thôi sao?

Nguyên Minh vẫn chưa hết bực mình, nhướng mày:

- Ngươi nghĩ còn môn phái của nước nào nữa chứ!?

Trấn Thiên lắc đầu, thở dài: Xem ra việc Tứ đại quái nhân xuất hiện vẫn chưa ai biết.

- Chúng ta đi gặp Lục Nghị đã rồi nói tiếp - Nguyên Minh thấy Trấn Thiên không nói gì, lại đứng im lặng rất lâu, bèn lên tiếng, khí lạnh đã tản mát đi phần nào.

Nói rồi, Nguyên Minh xoay người đi trước.Trấn Thiên nặng nhọc gật đầu, rầu rĩ đi theo Nguyên Minh, thầm nghĩ : Mong là Tứ đại quái nhân không theo lên Hồng Y tổng đà, kho báu có hạn, kho báu có hạn. Haizzz...! - Trấn Thiên lần tay sờ túi thuốc lớn bên hông, lương tâm có phần "Cắn rứt"

Nguyên Minh dẫn Trấn Thiên xuống lầu, quả đúng như lời cậu nói, đồ đệ của các đại phái đã đến - Dưới lầu hiện tại rất đông người. Tên tiểu nhị người đã đầy mồ hôi, mặt đỏ phừng phừng, luôn chân luôn tay mang rượu và đồ ăn đến các bàn.

- Tiểu nhị, mang cho ta một vò rượu - Một người vận y phục xanh lục ngồi ở bàn bên trái cạnh cầu thang gọi lớn, có vẻ là môn đồ của Thanh Trúc giáo.

- Vâng, tiểu nhân đến ngay! - Tên tiểu nhị đáp rồi lại lật đật đi lấy rượu.

Nhưng hắn mới mang rượu đến cho vị khách kia xong, còn chưa kịp thở thì một bàn khác gồm bốn người đã lên tiếng:

- Tiểu nhị, cho ta hai cân thịt bò và hai vò rượu lớn!

- Vâng, đến ngay, đến ngay! - Tiểu nhị thở không ra hơi, khó nhọc nói.

- Tiểu nhị... - x4

- Mang cho ta một bình rượu... - x4

- Tiểu nhân đến ngay! - x8

- Mang đồ ăn đến đây, mau lên! - x6

- Vâng... - x10.

Hiện tại, tình trạng của tiểu nhị rất rất không tốt, chỉ sợ hắn không trụ được bao lâu nữa.

Trấn Thiên trợn mắt: Mấy tên côn...Khụ...môn đồ kia cũng không cần làm khó con người ta thế chứ! Còn nữa, mang binh khí nhiều thế kia không phải là quá khoa trương sao? Aizza...! Ta tính đi tính lại vẫn cảm thấy chắc chắn sẽ có thương vong. Nhiều binh khí tốt thế kia, gom lại rồi đem ra Long Trang ở Kinh thành bán với giá rẻ xem ra cũng có lãi nha!

Lục Nghị ngồi ở một góc, thấy hai người đồng hành bước xuống bèn giơ tay ra hiệu. Trấn Thiên và Nguyên Minh khẽ gật, tiến đến chỗ Lục Nghị rồi ngồi xuống ghế.

Lục Nghị đảo mắt nhìn quanh rồi nhỏ giọng:

- Hiện tại, những môn phái lớn trên giang hồ đã tới, đợi khi họ rời khỏi đây, chúng ta sẽ cải trang thành đồ đệ của Thanh Trúc giáo.

Trấn Thiên cầm lấy miếng bánh điểm tâm trên bàn, nhét vào mồm, vừa nhai vừa nói:

- Tại sao lại phải là Thanh Trúc giáo?

- Ngươi thử nghĩ coi, Thanh Trúc giáo có liên quan trực tiếp tới chuyện này, nếu chúng ta trà trộn vào số đồ đệ của họ thì chẳng phải sẽ dễ dàng tìm ra nguyên nhân của chuyện này sao? - Nguyên Minh nhấp chén trà rồi nói.

- Vậy là sẽ dễ dàng tìm bảo bối? - Trấn Thiên sáng mắt, lẩm bẩm.

- Bảo bối gì? - Lục Nghị ngạc nhiên nhưng ngay lập tức sắc mặt thoáng trầm lại vì đã đoán ra ý nghĩ của ai đó.

Trấn Thiên ngẩn người, giả ngây ngô:

- Hả, hả, bảo bối gì?

Lục Nghị lừ mắt, toàn thân mơ hồ lộ ra hàn khí:

- Không có gì.

Nguyên Minh cúi đầu, nhìn đi nơi khác, hai vai thoáng run run, hình như đang cười trộm. Tiếp xúc với Trấn Thiên một thời gian nên Nguyên Minh cũng đã hiểu một phần tính cách của con người này, chỉ là có chút buồn cười khi hiểu được ai đó đang tính toán những điều quái dị trong đầu.

Trấn Thiên cẩn thận nhìn xung quanh, đầu cúi hơi thấp, thì thào :

- Đêm qua Tứ đại quái nhân đã xuất hiện.

- Ngươi nói cái gì!? - Nguyên Minh thất kinh, giọng cao lên vài phần.

- Ngươi nói nhỏ thôi có được không? - Trấn Thiên gắt lên lại nhìn quanh, nhỏ giọng nhắc nhở.

Nguyên Minh chớp mắt, đưa ngón tay lên môi, khẽ gật.

Đừng nói Nguyên Minh, ngay cả Lục Nghị bình thường vẫn điềm tĩnh nay cũng phải kinh ngạc:

- Ý ngươi là Tứ đại quái nhân mà giới giang hồ Trung Nguyên đều kinh sợ?

Trấn Thiên gật đầu, nhìn phản ứng của hai người kia rồi nói tiếp:

- Đúng vậy, tối qua ta đã thấy họ ở quán trọ này, ta cảm thấy rất kì quái!

Nguyên Minh nhíu mày vẻ không tin:

- Ta thấy chuyện này hết sức vô lí! Tứ đại quái nhân uy trấn giới giang hồ Trung Nguyên, trên giang hồ ai ai cũng kinh sợ, có thể nói rằng quỷ gặp quỷ khốc, thần thấy thần sầu...! Nhưng nay họ lại xuất hiện ở chốn này, rốt cuộc là vì lí do gì?

Ba người nhất thời trầm mặc, không tìm ra lí do. Chỉ có Trấn Thiên thầm gật gù, kết luận: Vậy nguyên nhân ở Hồng Y tổng đà có bảo bối của mình vẫn là hợp lí nhất!

Số lượng người vào quán trọ ngày một đông. Trấn Thiên lơ đãng nhìn quanh thì phát hiện ra bên cạnh bàn mình ngồi còn có một bàn bốn người khác cũng đang nói chuyện với nhau. Bốn người này toàn thân vận y phục đen, đeo đai lưng da cẩn ngọc, trên trán có thắt một dải lụa đen với họa tiết cổ trùng - Một loại trùng độc của Tây Hạ. Tương truyền, người Tây Hạ nuôi dưỡng loại trùng này với cách thức vô cùng tàn độc: Họ thả những con trùng độc vào một cái chum, đậy nắp lại, để chúng cắn xé lẫn nhau cho đến con cuối cùng. Sau đó họ chọn lấy con trùng độc cuối cùng đó để huấn luyện thành một thứ vũ khí giết người. Cũng chính vì vậy mà Cổ Trùng giáo được coi là giáo phái khát máu nhất trên chốn giang hồ với những sát thủ máu lạnh tận trung với nhiệm vụ của mình cho đến giọt máu cuối cùng!

( Nhà phê bình X: " Khoan đã, ta nghĩ là ' Hơi thở cuối cùng' chứ?'', Tác giả nhướng mày: " Vậy ngươi nghĩ ' Giọt máu cuối cùng' hay 'Hơi thở cuối cùng' khoa trương hơn?", * Nhà phê bình im lặng*, Tác giả ngửa mặt cười lớn, rất thỏa mãn, "Không cần khoa trương như vậy đâu!" - Ba nhân vật chính lắc đầu chán ngán)

Trấn Thiên nhận ra một thứ khí thế kì lạ tỏa ra từ bốn người này bèn ngưng thần quan sát: Trong bốn người đó có một người cao gầy đến quái dị, thân hình khô khốc như một quả khô đã bị bỏ quên nhiều năm, đặc biệt nhất là mái tóc, mái tóc của hắn có màu đỏ như máu! Người ngồi cạnh hắn có dáng người mảnh khảnh, đôi mắt sắc ẩn dưới làn mi cong vút, đôi môi thi thoảng hơi mím nhẹ...Trấn Thiên cười nhạt, xoa xoa cằm, thầm nghĩ: Thì ra là nữ nhân...!

Nàng lại tiếp tục quan sát hai người còn lại, hai người này quả thực là giống nhau như hai giọt nước, dáng người béo lùn, ngay cả làn da màu đỏ cà chua cũng giống nhau. Quả thực vô cùng kì quái! Bốn người này...Rất rất kì quái!!! Và đặc biệt rất giống bốn người mà Trấn Thiên nhìn thấy ở quán trọ đêm hôm qua - Tứ đại quái nhân!

Nguyên Minh và Lục Nghị ngồi cạnh thấy sắc mặt Trấn Thiên lúc xanh lúc trắng, lúc phân vân lúc lại sợ hãi thì không khỏi có chút khó hiểu.

- Trấn Thiên? - Lục Nghị gọi.

Khuôn mặt Trấn Thiên lúc này tối sầm lại, ngước lên nhìn Nguyên Minh và Lục Nghị với ánh mắt thất thần, toàn thân cứng đờ, nàng đã đoán ra thân phận của bốn người kia.

Nguyên Minh giơ tay xua xua trước mắt Trấn Thiên đến mấy lần:

- Trấn Thiên, Trấn Thiên?

Trấn Thiên thoáng sợ hãi : Nếu ta đoán không nhầm thì bốn người kia không phải là Tứ đại quái nhân sao? Dù đêm qua trời tối nhưng ta vẫn nhìn thấy rất rõ... Người phụ nữ kia là Huyết Tử, người cao gầy là Độc Tôn, hai người còn lại là hai anh em song sinh Tử Trường và Tử Khánh... Nếu họ đã cải trang thành môn đồ của một bang phái thì quả thực chuyện này không tầm thường chút nào! Không xong rồi, ta lại gặp rắc rối rồi!

Lục Nghị cảm thấy có chút lo sợ mơ hồ trong lòng, vội lay mạnh vai Trấn Thiên, giọng có phần gay gắt:

- Hoàng Trấn Thiên!

- Hả!? - Trấn Thiên lúc này mới khôi phục thần trí, giật mình nhìn hai người trước mắt.

Nguyên Minh nhíu mày, cũng tỏ ra lo lắng trông thấy:

- Ngươi không sao đấy chứ? Khi nãy ngươi giống như bị trúng tà vậy, có lay gọi đến thế nào cũng không được!

Trấn Thiên thở hắt ra, không ngừng đảo mắt về bốn người ngồi ở bàn bên cạnh, nhỏ giọng:

- Bốn người kia không phải là người Đại Nam, càng không phải là môn đồ của Cổ Trùng giáo...!

Nguyên Minh và Lục Nghị ngạc nhiên, âm thầm nhìn về phía bốn người kia. Lục Nghị chau mày:

- Trên má trái của họ tại sao không có hình xăm ngọn lửa bằng chu sa?

- Hơn nữa, một trong số họ là nữ nhân. - Trấn Thiên giơ ngón tay trỏ lên.

Nguyên Minh ngạc nhiên:

- Nữ nhân?

- Đúng vậy! - Trấn Thiên khẽ gật, nhưng lại trong lòng lại nghĩ: Tên này bị đần à!? Hắn lớn đến chừng này tuổi rồi chẳng lẽ lại không phân biệt được đâu là nữ cải nam trang sao?

( " Khụ...! Chẳng lẽ ngươi muốn hắn có bản lĩnh đấy?", " Ta chưa muốn bị chém đầu đâu!")

Nguyên Minh nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú có phần... gian tà:

- Ta không ngờ tiểu tử ngươi cũng có bản lĩnh này nha!

Trấn Thiên bất giác cười khổ: Nói thừa! Ta cũng là nữ nhi lẽ nào lại không nhận ra chứ!

- Khụ...! - Nguyên Minh ho khan một tiếng rồi nheo mắt, nói - Ngươi nói ta mới phát hiện ra trong đám người kia có hai người rất giống nhau, chắc chắn là huynh đệ song sinh.

- Còn nữa, mái tóc của người đàn ông cao gầy kia chẳng phải hết sức quái dị sao? - Lục Nghị tiếp lời.

Trấn Thiên khoanh tay, mỉm cười thỏa mãn: Xem ra hai người cũng đã hiểu ra rồi đấy! Aizzza...! Có điều, lại phải chia bảo bối rồi. Haizzzz...!

- Lẽ nào là Tứ đại... - Nguyên Minh chợt bừng tỉnh, hét lớn.

Mọi người trong quán nhất tề nhìn về phía họ, bốn người ngồi ở bàn bên cạnh cũng giật mình, tay cầm chén trà cũng run run...

- Mỹ nhân! - Trấn Thiên thất kinh vội tiếp lời.

Mọi người chết sững, tiếp tục chằm chằm nhìn về phía bọn họ. Bốn người ở bàn bên cạnh đánh mắt nhìn nhau, bất giác cười khổ.

Trấn Thiên run run, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu, vội nặn ra một nụ cười, đấm vào vai Nguyên Minh một cái:

- Aiza... Tiểu tử nhà ngươi thật là! Đến tầm tuổi này rồi mà còn tơ tưởng đến Tứ đại mỹ nhân là sao hả? Haizzz...

Nói rồi, nàng lắc lắc đầu vẻ chán ngán, khẽ thở dài, nhưng thực ra trong lòng đang phát tiết một trận rét run. Mọi người ồ lên một tiếng rồi một trận cười bùng nổ.

- Hahaha! Lần đầu tiên ta nghe được một chuyện khôi hài như vậy đấy! - Câu này không biết do ai khởi xướng.

Khuôn mặt Nguyên Minh bắt đầu tối sầm lại, khóe môi hơi giật giật. Trấn Thiên run run, oán hận nghĩ: Là tên nào châm lửa vậy!?

- Đúng vậy! Thật là buồn cười quá đi! - Một môn đồ của Thiên Sơn giáo ôm bụng cười ra nước mắt.

Ngươi thêm dầu vào lửa hả tên xú tiểu tử kia! - Trấn Thiên tiếp tục oán hận, mây đen bay đầy đầu.

Mà bốn người ở bàn bên cạnh kia bị làm hỏng "Đại danh" cũng chẳng rảnh rỗi gì, mặt mày tối sầm, khuôn mặt giật giật, nhất loạt nhìn sang ba người ngồi cạnh mình, sát khí rợp trời.

Nguyên Minh lườm Trấn Thiên một cái làm cho ai đó co rúm lại, trên khuôn mặt cậu thoáng hồng hồng, cặp lông mày xoăn tít : Tên quỷ quái kia coi ta là ai chứ!? Biết rằng ta có lỡ mồm...khụ...nhưng cũng không nhất thiết phải biến ta thành một tên bệnh hoạn như vậy chứ!? Hừ hừ! ( Tác giả cười lớn:" Ta thấy bình thường mà!" , Nguyên Minh dứ dứ nắm đấm: " Ta cho ngươi đi gặp Tứ đại mỹ nhân nhé!", " Aizza...Ta không có hứng thú với họ như ngươi đâu! " - Tác giả buông một câu, trốn mất tăm, phía sau bụi đường quật khởi)

Trấn Thiên không biết làm thế nào, cười gượng gạo. Bên cạnh, hai vai của Lục Nghị cũng run lên kịch liệt, khóe môi rúm ró lại, cười không được mà khóc cũng không xong, rất ra dáng dở khóc dở cười, cậu hắng giọng:

- Khụ...Ta về phòng trước.

- Ta cũng phải đi chuẩn bị y phục. - Trấn Thiên giả ngây ngô, tiếp tục biểu hiện vô tội.

Nói xong, hai người đồng loạt biến mất để lại ai đó đang ngồi trơ ra. Một lát sau Nguyên Minh gầm lên:

- Hoàng Trấn Thiên!

- Oái! - Người nào đó bị tiếng hét này làm cho giật mình, bước chân cũng không vững vàng mà lao toàn bộ thân hình vào cột nhà. Trấn Thiên xoa xoa đầu - Haizzz! Nội công cũng thật thâm hậu nha! Nhưng không phải muốn làm sập quán trọ đấy chứ! Ta không có tiền để đền hộ ngươi đâu...

----o0o----

Sau khi thay y phục của môn đồ Thanh Trúc giáo - Một loại y phục dài màu xanh lục sẫm, bên trên có thêu họa tiết lá trúc cách điệu - Buộc lên trán dải lụa đồng màu khảm ngọc lục bảo, ba người Trấn Thiên, Nguyên Minh và Lục Nghị rảo bước xuống lầu.

Nhưng tình trạng hiện tại của Trấn Thiên rất rất không tốt...

- Trấn Thiên, ngươi đứng lại cho ta! - Nguyên Minh vừa đi vừa kéo tay áo Trấn Thiên lại, làm cho tay áo nàng muốn rách.

Trấn Thiên trừng mắt: Ta bắt ngươi đền áo cho ta bây giờ! Tuy chất vải không thượng hạng nhưng cũng đáng giá một quan tiền nha! Là hơn năm mươi đồng đó!

Tất nhiên Trấn Thiên thực không có gan để nói ra câu ấy nên đành nuốt lại, trưng ra vẻ mặt tươi cười:

- Ta đã nói là tình thế cấp bách mà...! Còn không phải tại nhà ngươi tự nhiên hét lớn hai chữ kia làm chi? Ta ghép đi ghép lại cũng chỉ hợp với...khụ...Tứ đại mỹ nhân thôi.

- Ngươi! - Nguyên Minh cứng lưỡi không biết phải nói thế nào chỉ biết trừng mắt nhìn Trấn Thiên.

Trấn Thiên lúc này quả là nộ phát công tâm, nheo mắt khiêu khích:

- Ta làm sao!?

Mợ nó chứ! Mọi người nghĩ coi, ta giúp hắn mà hắn lại không biết điều, lấy oán báo ân, cằn nhằn mãi bên tai vô cùng khó chịu! Thử hỏi khi đó để hắn nói hết ra thì chuyện gì sẽ xảy ra? ( Đi uống trà chiều cùng Diêm Vương chứ sao nữa?) - Trấn Thiên bực bội nghĩ trộm, cũng lườm Nguyên Minh một cái.

Hai người cứ đứng như vậy nhìn nhau, nhiệt độ trong không khí hạ thấp đi vài phần, bất giác làm người ta rét run.

( Tác giả liếc liếc, ngó ngó: "Có phần lãng mạn nha!", " Lãng mạn cái đầu ngươi!" - Hai người kia đồng thanh trừng mắt, Tác giả khóc ròng: " Aizza...còn khó khăn dài dài").

- Khụ...! - Lục Nghị không rõ từ đâu chen vào - Hai người thôi đi có được không?

Trấn Thiên và Nguyên Minh tạm thời rời mắt khỏi nhau, đồng loạt nhìn Lục Nghị. Hiện tại cái người được người trong Kinh thành xưng tụng là ôn hòa nho nhã, luôn bình tĩnh tự chủ kia rất rất mất hình tượng: Mặt mũi tái xanh, nửa khuôn mặt bên trái co rúm, đôi mắt thất thần...Rất buồn cười

.

- Khụ khụ..!! - Trấn Thiên ho hai tiếng, trong lòng không khỏi buồn cười.

- Ta...Ta không chấp hắn! - Nguyên Minh cũng đồng tâm trạng với Trấn Thiên, đánh mắt lảng đi nơi khác.

Lục Nghị nhếch mép, bước trước, lãnh đạm nói:

- Vậy còn không mau đi?

Hai người còn lại giật mình: Không ngờ tên này có thể thay đổi tâm trạng như lật sách! Tất nhiên Nguyên Minh và Trấn Thiên hiểu rằng Lục Nghị chỉ đóng kịch để " Hạ hỏa" cho họ, và càng hiểu rằng nếu không dừng lại thì...Khụ...sẽ bị cái con người mà mọi người đồn rằng ôn hòa, nho nhã, tâm tính rất tốt kia " Xử đẹp" nên hai người bèn kia ngoan ngoãn nghe theo. Trấn Thiên lại đưa mắt nhìn Nguyên Minh nhưng cậu ta lườm cho một cái nên vội rụt đầu lại, tiếp tục nhìn đường, đau khổ nghĩ: Không nhầm chứ! Hắn gây chuyện sao lại đi đổ lên người ta!?

( Tác giả bênh vực: "Nguyên Minh à, ta nghĩ đi nghĩ lại thì lỗi là tại ngươi à nha!", Nguyên Minh lừ mắt: " Vậy nguyên nhân sâu xa là ai nghĩ ra hả? ", " Khụ...Ta." - Tác giả di di mũi chân trên đất, Nguyên Minh liếc mắt: " e hèm!, mà ngươi bớt xuất hiện bất ngờ đi", Tác giả chui vô góc, khóc không ra nước mắt : " Biết rồi")

Tóm lại, sau khi ba người họ xuống lầu thì Thanh Trúc giáo đang ra lệnh triệu tập môn đồ. Lúc này, một toán người vận y phục xanh lục, trên trán buộc một dải lụa đồng màu cẩn ngọc lục bảo nhanh chóng xếp thành hai hàng trước cửa quán trọ. Nguyên Minh, Trấn Thiên và Lục Nghị không khó để trà trộn vào, bởi tuy cùng một môn phái nhưng Thanh Trúc giáo hoạt động rộng khắp cả nước nên chuyện các môn đồ không biết mặt nhau là chuyện rất đỗi bình thường. Một người đứng đầu nhóm môn đồ, trên tay phất mạnh lá cờ hiệu cũng màu xanh lá trúc thêu ba chữ " Thanh Trúc giáo" bằng chỉ vàng, hô to:

- Giáo chủ tới...!!!

- Chúng đồ đệ cung nghênh giáo chủ!!! - Đám môn đồ nhất loạt cúi đầu.

Ba người Trấn Thiên, Nguyên Minh và Lục Nghị cũng hô theo kiểu nhìn bầu vẽ gáo, cho dù không được lưu loát cho lắm nhưng do người đông nên cũng không lộ ra sơ hở gì.

Trấn Thiên hé mắt nhìn lên, trong lòng bỗng cảm thấy kì quái vì đợi cả nửa ngày cũng không thấy giáo chủ Thanh Trúc giáo Triệu Vân Long đâu cả. Nàng đưa mắt nhìn Lục Nghị và Nguyên Minh, khẽ nhíu mày. Hai người kia cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ lắc đầu, trầm mặc không nói.

Lúc này, đám môn đồ Thanh Trúc giáo mới ngẩng cao đầu, bắt đầu xôn xao bàn tán vì không thấy chủ nhân đâu mà chỉ thấy ở đằng xa, giữa đám bách tính thích náo nhiệt đang chỉ trỏ về phía họ có một ông lão đang chống gậy đi tới. Lão nhân này mặc một bộ áo dài màu nâu đã sờn chỉ, râu tóc bạc phơ, gương mặt phương phi hồng hào, đôi mắt như hai vành trăng non, trời sinh đã mang nét cười. Mọi người nhìn thấy lão cũng cảm thấy thư thái trong lòng.

- Hahaha! Triệu giáo chủ, xem ra thuật dịch dung(1) của ngài ngày một cao siêu! - Một tia sáng xanh mảnh như sợi tơ lóe lên lao vút tới chỗ ông lão hòa lẫn một điệu cười như ma như quỷ khiến người ta kinh hãi.

Chúng nhân thất kinh, trong bụng thầm than oán: Vị lão nhân kia không xong rồi!

Nhưng không! Lão nhân kia đã nhanh chóng xoay mình, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn.Chỉ thấy đốm sáng xanh kia lóe lên một cái rồi lướt qua ngực áo của lão, găm thẳng vào vách tường bên cạnh, hiện nguyên hình là một cây ngân châm dài hai tấc. Vị lão nhân đó đột nhiên đứng thẳng lên, cười rất hào sảng, nói:

- Kĩ thuật ném ám khí của Hà giáo chủ quả nhiên danh bất hư truyền! Cây ngân châm vừa rồi đã được tôi luyện đến mức tinh xảo, mảnh như tơ, nhẹ tựa lông hồng. Hòa lẫn vào không khí chỉ e khó mà phát hiện ra được.

- Haha! - Điệu cười ma quái đó lại cất lên, kèm theo đó là một thân ảnh nhẹ nhàng hạ từ trên cao xuống, mũi chân chạm nhẹ xuống mặt đất, toàn thân vững vàng, vô thanh vô tức.

Trấn Thiên ngước lên, ngưng thần quan sát: Người này vận một bộ trường bào màu đen, đeo đai lưng da khảm ngọc lưu li, mái tóc đen nhánh, chòm râu mỏng phất phơ trên ngực, búi tóc đẹp đẽ được gài chắc bằng một cây trâm vàng, dung nhan xanh xao tựa hồ trẻ mãi không già.Ông ta đến trước mắt vị lão nhân tóc bạc, ôm quyền:

- Triệu giáo chủ dạo này có khỏe không?

- Tại hạ vẫn khỏe, cảm ơn Hà giáo chủ đã quan tâm - Triệu giáo chủ cũng ôm quyền, đáp.

Nói đoạn, giáo chủ Triệu Vân Long giơ tay lột bỏ lớp mặt nạ hóa trang trên mặt, trả lại cho ông một khuôn mặt hơi dài góc cạnh, đôi mắt dài và sáng, lông mày rậm, râu tóc đã điểm hoa râm. Ông mỉm cười, tiếp tục cởi nốt bộ đồ màu nâu ngụy trang bên ngoài, bên trong là một bộ trường bào xanh lục thêu họa tiết lá trúc, đai lưng xanh ngọc, mái tóc hoa râm buộc hờ bằng một dải lụa đồng màu với trang phục. Tất cả làm nên một phong thái tiêu diêu tự tại của Thanh Trúc giáo chủ.

Từ phía sau, Trấn Thiên trầm trồ mãi: Chà chà, hai vị giáo chủ của Thanh Trúc giáo và Cổ Trùng giáo đã đến rồi. Còn...Giáo chủ của Thiên Sơn giáo sao chưa thấy xuất hiện nhỉ?

Đám môn đồ của Cổ Trùng giáo đã nhận ra điệu cười của giáo chủ từ xa ( " Hà giáo chủ,có bản quyền à nha! Ta hâm mộ quá!" - Tác giả phấn khích, nước miếng vung tèm lem, " Bớt tào lao đi! " - Hà giáo chủ khinh thường liếc mắt).

Lúc này, người cầm cờ hiệu của Cổ Trùng giáo từ trong quán trọ chạy ra, theo sau y là khoảng năm chục môn đồ của Cổ Trùng giáo, họ xếp hàng trước Hà giáo chủ, hô to:

- Cung nghênh giáo chủ!!!

Đám người này đứng ngay cạnh nhóm môn đồ của Thanh Trúc giáo nên Trấn Thiên có thể nhìn thấy rất rõ nơi Tứ đại quái nhân đang đứng. Không hẹn mà gặp...Bảy đôi mắt gặp nhau, sát khí mơ hồ lộ ra.

Lục Nghị ghé sát vào tai Nguyên Minh, nhỏ giọng:

- Cẩn thận có kẻ làm càn.

Nguyên Minh khẽ gật đầu, cười nhạt, hừ lạnh một tiếng:

- Để xem chúng định giở trò gì!

Trấn Thiên đưa tay lần túi thuốc bên hông, chỉ có một biểu cảm duy nhất: Rắc rối to rồi!

Họ cứ đứng như vậy không biết bao lâu, cuối cùng Hà giáo chủ mỉm cười, vuốt râu, lên tiếng:

- Triệu giáo chủ, theo Hà mỗ thấy chúng ta cứ xuất phát đến Hồng Y tổng đà trước. Lát nữa chắc chắn có thể cùng Lâm giáo chủ tương ngộ tại đó.

- Được! - Triệu giáo chủ gật đầu.

- Triệu giáo chủ, mời.

- Mời Hà giáo chủ đi trước, Triệu mỗ sẽ theo sau.

Hà giáo chủ cười lớn, rất hào sảng, quay lưng đi trước. Ai cũng nhận ra từ con người này toát ra một sự bí hiểm đến thâm độc làm người ta sởn gai ốc. Triệu giáo chủ mỉm cười thong thả theo sau, phong thái ung dung tự tại. Hai người thẳng tiến về phía Hồng Y tổng đà.

Các môn đồ của hai đại phái lũ lượt đi theo, ngay lập tức đã trả lại bầu không khí yên bình cho thị trấn.

Trấn Thiên thở dài: Hai lão nhân này tuy bằng mặt nhưng lại không bằng lòng, bề ngoài thì tỏ vẻ kính trọng nhưng bên trong thực chất là lén thăm dò đối phương. Haizzz...! Nhưng ít nhất tâm tư của Triệu giáo chủ còn có chút dễ hiểu, không như Hà giáo chủ, bên ngoài thì luôn trưng ra điệu cười rất hào sảng nhưng trong lòng thì...Hừ hừ...Phúc hắc!! (2)

***

Chú thích:

(1) Dịch dung là một thuật pháp hóa trang thay đổi khuôn mặt.

(2) Phúc hắc : Ngoài mặt thì tốt đẹp nhưng tâm địa lại đen tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK