Bên bờ sông Seine. Trong một quán cà phê nhỏ không biết tên.
Những giọt nước mưa nhẹ rơi trên dòng sông Seine, không tạo chút tiếng động. Ngồi kế bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài cũng không thể thấy được phong cảnh bờ bên kia, chỉ thấy được vài chiếc thuyền buồm đang xuôi ngược trên dòng sông.
Lúc Thu Ý Hàn ra ngoài, thời tiết vẫn còn khá tốt. Ánh mặt trời chiếu rọi, chim hót hoa nở. Vẻ sôi nổi của cô trên đường làm cho người ta cảm giác cô giống như một mặt trời nhỏ.
Không nghĩ tới đi được nửa đường, thì đã có những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống. Trận mưa này không có dấu hiệu ngừng lại nhưng cũng không lớn thêm.
Cô rất sợ mưa to.
Ít nhất, hôm nay cũng rất sợ.
- Gió thổi đến đây thì ngừng, khảm vào trong tâm niệm của khách qua đường. Mưa tới nơi này quấn thành tuyến, lưu luyến đôi ta vào cuộc sống. Có em bên anh chính là duyên, duyên phận ghi trên Tam Sinh Thạch…………
Tuy rằng bên trong quán cà phê có phát một ca khúc trữ tình nhẹ nhàng, nhưng Thu Ý Hàn vẫn theo thói quen đeo tai nghe, nghe những bài hát Trung Hoa mà cô yêu thích.
Thói quen này của cô luôn bị bà cô Thu Tĩnh Văn lên án, bà ấy nói cô tới nước Pháp là để học ngôn ngữ, bởi vì học xong ngôn ngữ mới có thể học tập được kiến thức của họ, dung nhập được vào xã hội của họ. Nghe nhiều bài hát nước Pháp thì có thể nâng cao trình độ tiếng Pháp của mình.
Ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng cô vẫn bí mật duy trì sở thích của mình.
Đây quả thực là một người con gái bề ngoài mềm mại như cọng cỏ non nhưng lại ẩn dấu tính cách cứng cỏi, kiên cường như một người đàn ông.
Không phải lần đầu nghe Giang Nam của Lâm Tuấn Kiệt, nhưng trong lòng lại nổi sóng khác hẳn mọi khi.
Hoặc là tức cảnh sinh tình, hoặc là tưởng niệm thành hoạ.
Thân thể cô bất giác run nhẹ, trái tim như bị hòa tan. Cô biết rõ “nó” tồn tại, nhưng lại chẳng biết “nó” ở nơi nào.
“Tình yêu dù chỉ có một phần vạn là ngọt ngào, ta cũng tình nguyện ở lại nơi đây một ngày.”
Theo tiếng nhạc vang lên, miệng cô khẽ ngân nga, nước mắt xuất hiện ở hai hốc mắt cô.
Cô không biết tại sao mình lại khóc nhưng trong lòng lại không thể kiềm chế được cảm xúc.
- Không được khóc, không được khóc.
Cô dùng mu bàn tay lau mắt của mình.
- Khóc sẽ thành thằng hề mất.
Một chiếc khăn tay trắng đưa tới trước mắt, cô vui sướng ngẩng đầu lên thì thấy trước mắt là một người đàn ông đẹp trai tóc vàng mắt xanh… Người như vậy quả khiến vô số thiếu nữ hoài xuân phải mừng rỡ như điên.
Thế nhưng, nụ cười trên mặt cô bỗng cứng lại, rồi biến thành thất vọng.
Tại sao lại là hắn?
Sao lại không phải là hắn?
Tuy đây không phải là người mà mình mong đợi nhưng Thu Ý Hàn vẫn tháo tai nghe xuống, nhìn người đàn ông trung niên đó mà mỉm cười nói:
- Cám ơn ý tốt của ông. Tôi không sao.
- Tuy bộ dạng khóc của cô khiến cho người ta phải kinh ngạc, nhưng tôi tình nguyện bị như vậy.
Gã trung niên dùng tiếng Pháp nói. Thanh âm của gã rất có sức lôi cuốn, mà cách nói chuyện của hắn thể hiện rằng hắn là người địa phương.
Hắn vẫn cố chấp đưa chiếc khăn tay tới mà nói:
- Mau lau đôi mắt đẹp của cô đi. Mà tôi chưa dùng nó lau mũi đâu mà lo.
- Hì………
Thu Ý Hàn bị hắn chọc cười, nhưng vẫn cự tuyệt ý tốt của người ta mà nói:
- Rất cám ơn. Tôi không sao. Không cần đâu. Như thế sẽ làm bẩn nó đó.
Gã đàn ông tiêu sái nhún nhún vai, tỏ ra tiếc nuối đối với sự từ chối của Thu Ý Hàn.
Đàn ông nước Pháp thường rất nhiệt tình, mà tính tiến công rất mạnh mẽ. Thấy người con gái mình thích thì sẽ lập tức đến gần, tất nhiên thất bại trong chuyện làm quen thì cũng không cảm thấy là một chuyện mất mặt gì.
Người Pháp dù là nam hay nữ đại đa số đều có tình nhân, số lượng những người đàn ông có người yêu đứng thứ hai của thế giới. Đứng thứ nhất chính là Trung Hoa, bọn họ bị đất nước Trung Hoa khổng lồ dân số đông đúc đè bẹp.
Hắn ném chiếc khăn tay lên mặt bàn trước mặt Thu Ý Hàn, cười nói:
- Tôi không cẩn thận làm rơi chiếc khăn rồi, hi vọng cô có thể giữ nó.
Hắn khoát tay áo với Thu Ý Hàn, rồi đẩy cửa quán cafe rồi đi ra ngoài.
Chiếc khăn tay trắng noãn đó giống như một bông hoa, yên tĩnh nằm ở đó. Thế nhưng bởi vì quá khứ, Thu Ý Hàn cũng không muốn trở thành đóa hoa của chủ nhân mới.
Đây chỉ là một sự việc rất nhỏ đan xen trong cuộc đời của cô, mỗi ngày đều xuất hiện.
Mỹ là một quốc gia không có biên giới, mà nơi Thu Ý Hàn đang ở lại khiến cho bao người phải say đắm vì nó. (tác giả ảo vãi, bên trên là Pháp mà dưới lại là Mỹ à? Nếu đúng thì chuyển về Pháp nhá)
Cô lại hướng tầm mắt của mình ra ngoài cửa sổ, lại một lần nữa ngẩn người trước cảnh mưa trên dòng sông Seine.
- Này cô gì ơi, cho hỏi chỗ này có người ngồi chưa vậy?
Thanh âm của một người đàn ông bất chợt vang lên
- Thực xin lỗi anh, đã ……
Cô quay mặt qua, khuôn mặt đã có chút tức giận, cô không thích người khác quấy rầy mình lúc này, dù là ai đi chăng nữa.
Sau đó cô thấy được khuôn mặt cười hi hì nhìn về phía cô.
Khuôn mặt quen thuộc đó, làm cô không khỏi xúc động đến ngẩn người, bởi khi ăn cơm hay là lúc ngủ cô cũng đều nghĩ tới.
- Đã có người ngồi rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Ý Hàn khẽ nhăn lại, cắn răng nói ra.
- Người đó sẽ đến chứ?
- Anh ta nhất định đến.
- Anh ta tới rồi sao?
- Đã đến.
Hốc mắt của Thu Ý Hàn đỏ lên, lại bắt đầu …khóc.
Quả thật cô là người rất dễ khóc, lúc vui hay bị ủy khuất cũng đều khóc.
Cô luôn tự nhủ vô số lần với chính mình là không được khóc, không ai ưa một người con gái hay khóc cả.
Thế nhưng lần này dù cô đã rất cố gắng rồi nhưng vẫn không nhịn được.
Có lẽ giống như bà ngoại cô thường nói, khóe mắt của người phụ nữ thường vô số lần lưu lại những giọt nước mắt. Chính mình chẳng lẽ chỉ có thể làm một người suốt ngày rơi nước mắt hay sao?
Người con trai đó ngồi xuống, sau đó vội vàng lau nước mắt cho Thu Ý Hàn, rồi ôm cô vào trong ngực.
- Ah……
Có người thốt lên.
Một ít khách hàng của quán cà phê chú ý tới đôi tình nhân đang tình cảm mãnh liệt này, mỉm cười một cách thân thiện, sau đó lại quay đi.Chuyện như vậy mỗi ngày đều có, bọn họ đã sớm chứng kiến mãi mà thành thói quen.
Lần này Thu Ý Hàn không có tránh né,
Hai tay cô ôm thật chặt eo người con trai kia, thanh âm nghẹn ngào nói:
- Trời mưa rồi, em lại sợ anh sẽ không đến.
Hắn híp mắt nở nụ cười, mũi ngửi mùi hương thơm mê người trên tóc cô, nói:
- Anh bảo đến thì nhất định sẽ đến. Cho dù là trời mưa hay là bão đạn.
- Hì……
Thu Ý Hàn lại lần nữa nở nụ cười. Lúc này cô cảm thấy dễ chịu, vui vẻ vô cùng.
- Nếu mà là bão đạn thì em sẽ không cho anh tới đâu.
- Thế thì em tới gặp anh đi.
- Mơ tưởng.
Thu Ý Hàn dơ nắm đấm nhỏ xinh đánh vào người hắn.
Mềm nhũn gần như là vô lực.
- Em không cho anh đi tìm em, cũng không muốn đi tìm anh, vậy chẳng lẽ chúng ta không thể gặp mặt?
Hắn vừa cười vừa nói.
- Cũng không phải lúc nào cũng có bão đạn đâu.
Thu Ý Hàn hờn dỗi nói.
- Nói cũng đúng.
Hắn gật đầu.
- Thượng đế cũng không phải là khẩu súng máy đâu.
Hắn chính là Đường Trọng, ngồi máy bay từ Trung Hoa đến Paris.
Lúc ở trên máy bay hắn mới báo cho Thu Ý Hàn biết địa điểm gặp nhau ở quán cà phê. Muốn có chút kinh hỉ cho cô.
Quán cà phê này hắn rất quen thuộc, Thu Ý Hàn cũng vậy, hai người họ đã từng tới đây. Hắn vẫn nhớ, Thu Ý Hàn đương nhiên không thể quên được.
Cô vội vội vàng vàng chạy tới, so với thời gian dự định sớm hơn một ít, gần lúc thời gian hắn tới.
Hai người ôm nhau như thể đã được dính lại vậy. Thu Ý Hàn cầm lấy tay Đường Trọng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc nói:
- Em biết là anh sẽ đến mà.
- Sao em lúc đó lại thông minh zậy hả?
- Trước giờ em vẫn rất thông minh mà. Hứ! Xem thường người ta.
- Em lấy cái gì để chứng minh?
- Em……
Thu Ý Hàn ngồi nghĩ nửa ngày, thật không biết mình làm sao để chứng minh mình rất thông minh. Vì vậy cô tức giận véo Đường Trọng một cái, nói:
- Thế anh lấy cái gì để chứng minh anh là tên ngu ngốc?
Đường Trọng nhặt lên chiếc khăn tay màu tuyết trắng, sau đó cúi xuống dùng nó cẩn thận lau sạch nước bùn bám trên giày da.
- Đây là khăn lau giầy à?
Hắn sẽ không nổi nóng chứ? Sẽ không hiểu lầm chứ? Có nên cho hắn biết hay không? Mà chính mình cũng đâu có nói dối. Vừa rồi cũng không có làm cái gì…
- Nha.
Đường Trọng nhẹ gật đầu.
- Em xem, có phải anh rất ngu ngốc không? Anh lại cho rằng đây là khăn lau giầy đây này.
- Anh…
Thu Ý Hàn biết rõ mình bị Đường Trọng đùa bỡn, Hắn ta rõ ràng đã đoán được cái khăn này là từ đâu ra, không thích nên đã lôi ngay ra để lau giày của mình. Người này ghen tuông hơi bị mãnh liệt ah.
Thế nhưng Thu Ý Hàn lại không hề cảm thấy chán ghét chút nào.
Lại thưởng thêm cho Đường Trọng một nắm đấm, nói:
- Anh đã biết rõ rồi mà còn bắt nạt em.
- Anh cũng bắt nạt người khác.
Đường Trọng nói.
- Trước khi đến Paris còn đi bắt nạt người khác đến mức người ta phải khóc.
- Anh cũng bắt nạt em, khiến em phải khóc.
Thu Ý Hàn nói, hốc mắt nàng đã hồng hồng.
Nếu như không phải quá nhớ hắn, sao mình lại phải ra quán cà phê để rồi cứ phải rơi nước mắt thế này?
Đối với một đại mỹ nữ, như vậy chẳng phải rất mất mặt sao?
- Em khóc anh rất đau lòng. “Hắn” không khóc anh cũng rất đau lòng. Hai người vốn không giống nhau mà.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
“Hắn” được nhắc tới ở đây chính là Lý Minh Ý. Cái tên đó bị hắn tát sưng mặt thế mà vẫn còn bị cha hắn đưa vào trong nhà giam nghỉ ngơi ba ngày liền. Sau đó liền tìm Lương Đào, Lương Đào gọi điện thoại cho Đường Trọng xem xử lý thế nào, Đường Trọng nói hắn thích làm thế nào thì làm.
Về phần sau này có gì xảy ra, cũng không phải là việc hắn cần quan tâm nữa. Hắn biết rõ từ giờ về sau, Lý Minh Ý khẳng định không dám tìm Lương Đào gây phiền phức nữa rồi.
Lý Ngọc đi rồi, Hoa Minh đi rồi, Vương Ái Quốc đi rồi, mình cũng thường xuyên không có mặt ở trường học, Lương Đào sẽ có chút ít cô đơn. Lại đã trải qua chuyện như vậy, hi vọng hắn có thể tìm được thứ mà mình muốn.
Nghe được Đường Trọng nói “em khóc anh rất đau lòng“, Thu Ý Hàn không thể nói lên lời.
Chỉ biết tựa đầu của mình vào vai Đường Trọng, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt bàn tay của Đường Trọng
"Tin tưởng tình yêu, sẽ vượt qua vĩnh viễn. Trong tích tắc đông lại thời gian."
Trong đầu cô lại nghĩ đến lời bài hát kia.
- Viết thật là hay.
Trong lòng cô tán thưởng. Đây chẳng phải là cách nghĩ của cô lúc ấy hay sao?
- Ôi, trông thật sự là thân mật đó a? Thấy được chuyện mình không muốn thấy không biết có bị đau mắt không đây?
Một âm thanh không hài hòa vang lên bên tai hai người.