Bên bàn thịt, một đại hán thô hào đang dùng dao lọc xương rất thành thạo, đột nhiên ngừng làm việc, ngẩng đầu trừng mắt nhìn một cái, liền nổi giận định quát tướng lên.
"Quách đại thúc..." Dương Chân tựa hồ như phát khóc, nghẹn ngào nói.
Hai cha con Quách gia lạ lẫm nhìn hắn, vẻ mặt có mấy phần kinh ngạc.
"Tránh sang một bên, tránh sang bên!" Vừa lúc đại hán thấy bên cạnh có khách tới hàng, vừa nói vừa xua tay đuổi. "Phập!" một tiếng, con dao găm xuống bàn thịt, lưỡi dao bóng nhẫy phản chiếu ánh sáng lấp lóa.
Dương Chân cảm thấy tủi thân vô cùng, vừa buồn vừa thẹn, trong lúc tâm hoảng ý loạn, hắn hoàn toàn quên đi tình cảnh của bản thân. Tính quật cường từ sâu thẳm trong lòng lại bộc phát, hắn lấy từ trong lòng ra một cái trâm cài ném về phía thiếu nữ rồi xoay người chạy đi.
Thiếu nữ suýt nữa la lên kinh hãi, nhặt miếng gỗ dưới đất lên mới phát hiện đó là một cây trâm cài tóc chạm khắc rất tinh mỹ, trên cây trâm tuy dính bùn đất nhưng vẫn vương vấn mùi thơm, thì ra là được làm từ gỗ tử đàn ngàn năm rất khó kiếm.
"Cha... hắn, hình như đúng là Chân đệ." Thiếu nữ lầm rầm nói, ngẩng đầu tìm người những chẳng biết đã biến mất theo hướng nào.
"Nói xằng! Lời cao tăng trên Vân Đỉnh Sơn còn giả được sao?" Đại hán đã giao hàng cho khách xong liền buông con dao quay đầu lau mặt nói: "Ài... mấy ngày trước, ta đích thân lên núi tìm kiếm, ngay cả mộ phần cũng chẳng biết nằm ở chỗ nào."
"Nhưng..." Thiếu nữ nâng chiếc trâm trong lòng bàn tay, thần sắc u ám, cặp mắt như bao phủ một màn hơi nước.
"Thôi đừng nghĩ ngợi nữa, tiểu tử đó số mạng đau khổ, như vậy có khi cũng tốt, đỡ cho lão tử phải lo lắng." Đại hán thở dài một hơi, rồi lại hươ đao chặt "phập phâp" lên bàn thịt, liên tay làm việc.
Phố chợ vẫn huyên náo tấp nập như cũ, Dương Chân cũng chẳng biết bị dòng người nhốn nháo kia cuốn về phương nào, trong khi ấy Quách đồ phu (***) cùng con gái ông ta lại tiếp tục đón những khách hàng mới tới.
Trong trạng thái thất hồn lạc phách, Dương Chân bất giác đi tới chỗ vách đá nhìn xuống dòng Nộ Giang trên ngọn Tiểu Đông Sơn.
Ngẩng mặt nhìn vầng tịch dương, hắn ngồi trên vách đá mặc cho gió thu quạt vào mặt, dòng Nộ Giang vẫn cuộn chảy không ngừng, tiếng sóng ào ào như giận dữ đổ dần về chân trời xa xa.
Hắn cứ ngơ ngẩn như vậy nhìn vào hư không, trời đất rộng lớn mà chỉ có một mình linh hồn của hắn cô độc ai oán.
Lúc cha hắn còn tại thế, hắn thích nhất là đi theo ông học làm thợ mộc, cả ngày bận rộn chạy ngược chạy xuôi. Rồi một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi mái nhà hạnh phúc của hắn, cũng cướp luôn cả người cha tính tình cô độc mà chăm chỉ cần mẫn ấy.
Sau khi cha qua đời, trong khoảng thời gian chưa đầy mười năm, mẹ hắn một vai gánh vác lo lắng gia đình, lại tay hồ tay lạt dựng lên một căn nhà nhỏ, mỗi lần mưa gió lại rung lên bần bật, cũng do vậy mà sức khỏe mẹ hắn càng lúc càng yếu.
Thế nhưng lúc đó hắn còn quá non nớt để chung vai chia sẻ nỗi vất vả với gia đình, nếu không phải thường thường được người ta giúp đỡ, hai mẹ con hắn căn bản chẳng có cách nào sống nổi qua ngày.
Một năm trước mẹ hắn cũng qua đời, hắn trở thành một kẻ bơ vơ lẻ loi. Sau khi hắn khóc một trận thảm thiết thì bắt đầu lặng lẽ kiếm kế sinh nhai.
Hắn đã mất đi chỗ nương tựa, chỉ còn cố gắng sống lay lắt mà chẳng biết tương lai sau này sẽ ra sao.
Mệnh hắn đau khổ, lòng hắn sầu thảm. Nghĩ tới đó, hắn cảm thấy buồn bã cay đắng tới chẳng thiết sống nữa.
"Cha, mẹ vì sao mọi người lại bỏ rơi con, vì sao mọi người đều ức hiếp con? Hài nhi đã rất cố gắng mà... Tại sao ông trời lại không dung nạp hài nhi..." Dương Chân đột nhiên ngẩng mặt lên trời gào lớn lên, tiếng gào lúc đầu đầy uất hận vang vọng khắp nơi, về sau lại nghẹn ngào trầm đục, hai dòng nước mắt chảy xuống khuôn mặt bẩn thỉu kéo thành hai vệt đen sì.
Tiếng gào ai oán của hắn hòa lẫn vào tiếng gió núi, bay xa, bay rất xa.
Không biết trải qua bao lâu, một cặp thần tiên nam nữ đột nhiên xuất hiện trên vách đá.
"Tiểu huynh đệ... tiểu huynh đệ..." Bá Vân Đình khẽ gọi.
Hai sư huynh muội sớm đã tới đỉnh núi tìm đến tàn tích của sơn miếu, chợt phát hiện một bầy thú lớn đủ loại quái dị chạy loạn xạ, thật khó mà tưởng tượng trong núi đầy ắp mộc linh thần khí, khiến bọn họ kinh ngạc phi thường.
Lúc gã thiếu niên quay trở lại Tiểu Đông Sơn, tự nhiên cũng bị bọn họ phát hiện ra ngay.
"Ê, ngươi bị điếc à." Tiêu Nguyệt Nhi thấy người này mãi không trả lời liền nổi giận.
Dương Chân lúc này mới ngoảnh đầu, ánh mắt đầy vẻ si dại nhìn hai người, khuôn mặt chẳng có chút biểu tình.
Thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc đen như mực, mi thanh mục tú như vẽ, toàn thân y phục màu tím càng làm nổi bật làn da trắng như bạch ngọc, nhẹ nhàng đứng giữa khu rừng khiến Dương Chân ngỡ là tiên nữ từ thiên cung hạ xuống phàm trần.
Lại nhìn nam tử bên cạnh, mũ cao, ngọc bào, khuôn mặt hiền hậu, cái mũi thẳng có thần hòa với cặp mắt rất nho nhã, tỏ ra khí độ bất phàm, anh tuấn vô cùng.
Hai người đứng cùng một chỗ, siêu phàm thoát tục y như tiên thiên tới cõi trần.
Hắn lúc này mới minh bạch rõ ràng, những gì ở tiểu trấn mà hắn vẫn coi như bách linh phượng hoàng, so với hai người trước mắt đây, té ra bất quá cũng chỉ là gà ri chó cỏ mà thôi.
Một làn u hương thanh nhã theo gió phất tới mặt, Dương Chân gãi đầu gãi tai, lại cúi đầu nhìn bản thân, trong lòng chợt có cảm giác tự ti hổ thẹn, chân bất giác lùi lại một bước.
"Coi chừng" tiếng nói chưa dứt, một cách tay dài mạnh mẽ đã chụp lấy Dương Chân đang mất thăng bằng, kéo hắn lên trên.
Dương Chân suýt nữa thì rơi xuống vách đá, tim đập phình phịch không ngừng, hồi lâu sau hồn phách mới quay trở về, hắn liếc nhanh xuống dưới vách đá một cái, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.
"Sư huynh, mặc kệ cái gã khất cái rầu rầu rĩ rĩ này, chúng ta hồi sơn thôi." Tiêu Nguyệt Nhi đặc biệt tỏ ra mất kiên nhẫn.
Dương Chân đang định nói lời cảm ơn, nghe thấy vậy trong lòng chợt nhói một cái, từ từ quay đầu nhìn lại hai người như thần như tiên này, tinh thần chợt xao động, té ra trong mắt các người, ta chỉ là một gã khất cái?
Gã thiếu niên vừa thấy cay đắng, vừa cảm thấy thương xót cho bản thân, nhất thời ngay cả Bá Vân Đình hỏi cái gì hắn cũng chẳng để vào tai, ánh mắt hoảng hốt nhìn chằm chặp vào cái tượng gỗ nho nhỏ trong tay thiếu nữ. Hắn đột nhiên vùng dậy giật lấy tượng gỗ giận dữ nói: "Ngươi tại sao lại lấy đồ của ta?"
Tiêu Nguyệt Nhi liên tiếp xua tay lùi lại, y như sợ gã thiếu niên làm bẩn tay của nàng vậy, miệng la lớn: "Tên khất cái dơ bẩn nhà ngươi, tránh xa ta ra."
"Ngươi..." Dương Chân cực kỳ giận dữ, mặt đỏ phừng phừng, toàn thân run lên bần bật, cảm thấy uất hận vô cùng, không cách gì phát tiết ra được.
Ánh mắt Bá Vân Đình chợt tỏ ra rất vui vẻ, tiến lên trước chụp lấy gã thiếu niên, vội vàng hỏi: "Ngươi có phải họ Dương, tên chỉ có một chữ Chân, sống tại Hà Dương trấn chăng?"
Dương Chân vùng ra khỏi tay chàng ta, lại nhìn tới vẻ khác lạ của thiếu nữ đằng sau, hồi lâu mới hậm hực trả lời: "là ta thì đã sao?"
Bá Vân Đình đột nhiên cười lên ha hả nói: "Tiểu huynh đệ, ba năm trước, ngươi đã từng gặp qua một người đến từ Côn Lôn Sơn tên là Tiêu Chân Nhân?"
Dương Chân khẽ run, trong đầu thấp thoáng hiện ra một đạo nhân áo xanh, nhưng trong ký ức khuôn mặt mờ ảo không rõ, câu chuyện cũ trước căn nhà lá chợt như nước chảy từ từ trở về trong hắn rõ ràng mồn một.
"Chú nhóc, thực không muốn theo ta lên núi tu đạo ư?"
"Không phải như vậy, ta phải ở cùng với mẹ ta."
"Ngươi thực không muốn học thuật phi thiên, học đạo trường sinh bất tử ư?"
"... muốn. nhưng ta càng muốn ở cùng với mẹ của ta hơn."
"Hảo hài tử, chúng ta sẽ còn gặp lại, hãy ghi nhớ, ta họ Tiêu..."
Người ấy đã ra đi như vậy, chỉ lưu lại một hình bóng hư ảo nhạt nhòa.
"Cha làm sao vậy, lại nhận người thế này làm đệ tử, như vậy sao được." Tiêu Nguyệt Nhi phá tan luồng tư tưởng của Dương Chân, khuôn mặt vênh lên kênh kiệu nhìn xuống hai người Bá Vân Đình và Dương Chân.
"Các ngươi... là do Tiêu chân nhân kia phái tới?" Trong lòng Dương Chân đột nhiên có một cảm giác rất khó tả, đưa ánh mắt phức tạp nhìn hai người.
Trong màn tăm tối chợt như có tia sáng chiếu qua, vận mạng của hắn phải chăng đã tới lúc có cơ hội thay đổi?
Bá Vân Đình nhìn về dãy Côn Lôn Sơn bao phủ bởi mây mờ nơi chân trời phía tây, từ từ hít vào một hơi rồi mới đáp lời: "Phải, rốt cục cũng tìm được ngươi rồi."