• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi gặp mặt nữ sinh, Lục Dương có thói quen soi gương, chải chuốt lại bản thân mình.

Kết quả, khi hắn đứng trước gương trong tollet đã phải nhảy dựng lên vì hoảng sợ.

Thật ra vì tâm tình hắn u ám cả ngày, lại ngồi trước máy tính tám chín tiếng nữa, nên bây giờ trông hắn rất thảm hại.

- Không thể để như vậy được!

Lục Dương nhẹ giọng tự nói với bản thân mình trong gương.

Thoát khỏi hình tượng thảm hại đó, trong lòng Lục Dương thật thoải mái.

Trước khi sống lại thì hắn thường xuyên thức đêm viết bản thảo, có khi còn thức qua đêm để viết, sáng mai hắn đứng trước gương đã bị chính mình dọa cho hét to một tiếng.

Nếu không đi ra ngoài thì không sao, nhưng nếu phải đi thì Lục Dương sẽ tắm rửa nước nóng cho thật thoải mái trước, sau đó hắn thay một bộ đồ sạch sẽ, thay đổi hoàn toàn từ đầu xuống chân, từ trong ra ngoài.

Sau đó, cả người hắn tự nhiên sáng bừng hẳn lên.

.........

Lục Dương tắm sạch bằng nước nóng, thay đồ sạch sẽ, lại nhìn chính mình tinh thần sảng khoái trong gương, sau đó hắn cầm khắn lau khô tóc, chải chuốt lại bản thân không khác gì trước kia.

Đây mới đúng là hắn!

Lúc này, trên mặt Lục Dương mới hiện lên nụ cười hài lòng.

Lục Dương vẫn luôn hài lòng với hình tượng bên ngoài của hắn, mặc dù không đẹp trai khiến người khác phải si mê, nhưng cũng khiến các cô gái phải nhìn hai lần, nhất là sau khi hắn chải chuốt sạch sẽ.

Sau khi rồi khỏi phòng trọ, Lục Dương liền đến một quán ăn bên ngoài trường gọi đồ ăn và một chén canh, hắn giải quyết cái bụng đói xong liền mua thêm hai bình Tuyết Bích.

Một người thì làm gì phải mua hai bình?

Vấn đề này rất đơn giản.

Đi tán gái đương nhiên hắn phải mang theo đạo cụ rồi, giữa hắn và Tào Tuyết đã có một chút tiến triển, chính xác là từng bước như tằm nhả tơ, hai chiếc bình này chính là công cụ giúp cho quan hệ giữa Lục Dương và nàng có thể tiến thêm một bước nữa.

..........

Đã hơn mười giờ tối, Lục Dương đi dọc theo hành lang phòng học, hắn đi tìm nàng qua từng phòng học.

Rất nhanh, hắn đã tìm được Tào Tuyết ở gian phòng hôm trước gặp nàng, nàng vẫn ngồi nguyên tại chỗ đó.

Tối nay, nàng mặc trên người một bộ đồ trắng tinh, ngay cả đôi giầy cũng màu trắng tuyết, giống như nàng tinh linh bước ra từ câu chuyện cổ tích.

Đại khái là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi!

Dù Tào Tuyết có mặc quần áo màu gì đi nữa, thì trong mắt Lục Dương, cô vẫn đẹp một cách hoàn mĩ.

Tìm được bóng dáng của Tào Tuyết, miệng Lục Dương liền khẽ mỉm cười.

Nàng buổi sáng đã nhắn tin không cho hắn đến lớp học, buổi tối lại ngồi ở căn phòng này đợi hắn, đây là một tín hiệu tốt.

Đối với việc cuối cùng có thể ôm được nàng về nhà hay không, bây giờ trong lòng Lục Dương có thê chút tự tin rồi.

Bây giờ cần bình tĩnh, không thể quá nóng vội, nếu không sẽ phản tác dụng mất.

Ổn định lại cảm xúc bản thân, một tay Lục Dương cầm bản thảo và bút máy, tay kia cầm hai bình Tuyết Bích, hắn giống như lần trước, nhẹ nhàng bước vào bên trong phòng học.

Không làm ảnh hưởng đến bất kì ai, Lục Dương đi đến cô gái đang say sưa đọc sách kia, hắn đặt một bình Tuyết Bích bên tay nàng.

Bỗng nhiên xuất hiện một bình Tuyết Bích bên cạnh khiến cho Tào Tuyết phải chú ý, nàng khẽ đưa ánh mắt ngờ vực lên.

Thì ra người đến là Lục Dương, nàng thấy lòng mình nao nao, mặc dù lúc sang nàng đã nhắn tin cho Lục Dương bản hắn không cần đến gặp nàng nữa, nhưng tối nay nàng đến phòng tự học là muốn giống như hôm qua, Lục Dương ngồi cách nàng không xa, không phải là đi đến bên cạnh như lúc này.

Nhưng bây giờ, hắn mỉm cười đưa cho nàng một bình trà, nàng còn có thể đuổi hắn đi được sao?

Tục ngữ nói, không ai đánh mặt tươi cười hết.

Thật ra, trong lòng Lục Dương hiểu rõ ý của nàng bên trong tin nhắn.

Là hắn cố ý hiểu nhầm ý nàng.

Nếu không được một tấc lại tiến thêm một thước thì theo đuổi con gái cái gì chứ?

Đối với người đã có kinh nghiệm như Lục Dương, chỉ cần cô nàng cho hắn cầm tay thì hắn nhất định sẽ tìm cách sờ đùi cô ấy, thậm chí là hôn lên cái miệng nhỏ của nàng.

Càng tiến đến thì càng vô sỉ, hắn không nói đùa.

Người không có kinh nghiệm yêu đương nào như Tào Tuyết rõ ràng không đoán được Lục Dương sẽ vô sỉ như vậy, nàng mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn ngồi xuống bên cạnh, cùng một bàn với nàng.

Nhưng Lục Dương cũng sợ chính mình làm quá mức, khiến cho Tào Tuyết phản cảm, cho nên chỗ hắn ngồi xuống còn cách nàng một khoảng lớn, xấp xỉ khoảng một cánh tay của nàng.

Quả nhiên, Tào Tuyết thấy hắn ngồi xa như vậy, nàng nhíu đôi lông mày một chút mà không nói gì, sau đó còn tươi cười với Lục Dương coi như đáp lại, nàng khẽ gật đầu rồi mở miệng nói:

- Cám ơn.

Thật ra Tào Tuyết có mang theo bình trà đến, nhưng cô vẫn không từ chối đồ uống mà Lục Dương mua cho, không từ chối lần lấy lòng đầu tiên của hắn, hơn nữa đây là phòng tự học buổi tối, tất cả mọi người phải giữ yên tĩnh, ngay cả tiếng lật sách cũng nghe được, nếu cô từ chối thì phải mở miệng nói chuyện, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến những người xung quanh, tất nhiên người được giáo dục nề nếp như Tào Tuyết không thể làm ra hành vi như vậy được.

Vì vậy, nàng đã nhận đồ uống đầu tiên mà Lục Dương mua cho.

Đây là một hành động nhỏ nhưng lại là một sự tiến bộ lớn trong quan hệ của hai người.

Đã có lần đầu thì tất nhiên sẽ có những lần sau, nếu hắn đưa ra đề nghị mời cô ăn cơm cũng không quá bất ngờ.

Sự phát triển sau này của hai người mới là mục đích thật sự của Lục Dương khi mua hai bình Tuyết Bích.

.........

Vì tâm tình của Lục Dương ban ngày không tốt nên còn chưa kịp viết bản thảo, nếu hắn đến đây ngồi đọc sách cùng Tào Tuyết như hôm qua thì cả ngày hôm nay hắn không viết được chữ nào rồi.

Lục Dương tuyệt đối không cho phép việc này xảy ra.

Viết tiểu thuyết là thứ quan trọng nhất của hắn.

Không có ai ép buộc một ngày phải viết được bao nhiêu chữ, chỉ có hắn tự ép mình.

Nếu như hôm nay hắn lơ là yêu cầu của bản thân, thiếu một chương, hay thiếu đi một ngàn chữ, như vậy thì sẽ có lần tiếp theo, cuối cùng thì sự lười biếng sẽ ăn sâu vào đầu, không cách nào diệt sạch được, nó sẽ phá hủy hết lòng nhiệt huyết của bản thân, ước mong đăng sách lên UU nhất định sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Đây không chỉ là kinh nghiệm của mình Lục Dương, trước kia khi hắn trò chuyện cùng các tác giả khác thì họ vẫn thường chia sẻ điều này.

Dù cho là những tác giả được mệnh danh là... Đại thần đi nữa cũng không ngoại lệ.

Nghề nghiệp tự do này khiến cho người trong nghề phải có tình yêu cầu đối với bản thân rất cao.

Vì không có ai đốc thúc bản thân mình, nếu muốn thành công thì bản thân phải tự ép mình.

Cho nên bây giờ Lục Dương mang theo cả bút máy và bản thảo đến.

Tán gái quan trọng, nhưng đối với Lục Dương thì việc viết tiểu thuyết còn quan trong hơn, nếu như việc viết tiểu thuyết này mà thất bại thì cuộc sống của hắn sẽ trở lại màu xám như trước khi sống lại.

Đối với một trạch nam cả ngày chỉ biết viết tiểu thuyết mà nói, tiểu thuyết chính là xương sống của hắn, bất kể chuyện gì xảy ra thì không được thất bại, nếu thất bại thì không khác nào bị gãy xương cột sống.

Trước khi đến đây, Lục Dương đến chuyện hắn viết tiểu thuyết có thể giấu diếm người khác, thậm chí cả ba mẹ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không giấu Tào Tuyết.

Vì trước mặt người mình thích thì phải thể hiện được bản lĩnh của mình, như vậy mới có thể mau chóng thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người.

Huống chi, sau này buổi tối hắn muốn đến phòng tự học để gặp Tào Tuyết, trong khi đó ban ngày Lục Dương còn phải đi học và luyện quyền nữa, nếu không muốn ngừng sáng tác truyện thì hắn phải đưa bản thảo đến đây để viết rồi.

Giống như lúc hắn còn chưa mua được máy tính, viết bằng tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK