• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng tối, Giang Ly vừa tan học về đến nhà đã ngửi thấy một mùi thơm đậm đà của thịt đang bay loáng thoáng trước mũi, làm hắn nuốt nước miếng ừng ực.

- Mẹ, đây là thịt mà thơm quá vậy?

Ở trong phòng bếp, mẹ ngó đầu ra, trả lời:

- Chả là hôm nay mẹ có mua ít thịt Sa La Thú, con mau tới húp thử một miếng xem nào.

- Món đó nấu cho em trai con đó.

Trong phòng khách, người cha - Giang Chấn Đông ho khan một tiếng:

- Thịt này tới 300 Tinh nguyên một cân lận.

Tinh Nguyên là tiền tệ lúc loài người bước vào thời đại Tinh Hà, cũng là loại khoáng chất vô cùng cứng rắn. Một Tinh Nguyên có giá trị ngang bằng với một gam vàng.

Tổng tiền lương một tháng của cha và mẹ cộng lại chỉ được hơn trăm Tinh Nguyên, vừa đủ cho gia đình bậc trung bình thường trang trải cuộc sống, nhưng muốn mua các loại thuốc bổ xa xỉ thì cũng hơi khó khăn.

Sa La thú là loại dã thú ngoài tinh không rất khó bắt, nhưng xương thịt của nó thì đại bổ, nếu dùng nấu canh uống còn có thể cải thiện thể chất và tăng cường sức mạnh khiến cơ thể săn chắc hơn. So với các dược liệu đông trùng hạ thảo, nhân sâm thượng đẳng ở trên Trái Đất thì tốt hơn nhau gấp mười lần.

Gia đình Giang Ly thuộc dạng bậc trung, nhưng một năm cũng khó mà ăn được một lần.

- Cha, con biết rõ giờ là thời điểm để em trai bổ sung lực sinh mệnh.

Giang Ly nhún nhún vai, cũng rất hiểu chuyện. Tư chất của đứa em cực tốt, loại thịt xa xỉ thế này thì phải để dành cho nó.

- Bịch bịch bịch…

Một hồi tiếng bước chân đi tới, rồi cửa mở ra và có một thiếu niên xuất hiện sau cánh cửa.

Là thằng em Giang Đào.

Giang Đào có dáng người cường tráng, thân cao mét chín, mặc dù mới mười sáu tuổi nhưng so với người anh Giang Ly thì cao hơn một cái đầu. Cả người tỏa ra một loại sức mạnh phi thường, ánh mắt mắt của y sắc bén như chim ưng, còn mang theo khí thế bức người, trong trường cũng thuộc dạng số má.

Giang Ly đã mười bảy tuổi, nhưng chỉ cao một mét bảy lăm.

Hai anh em học chung một trường, em đang học lớp mười một, còn anh thì mười hai.

- Cha, mẹ, anh, con đã về.

- Hôm nay thi thố thế nào rồi? Lực sinh mệnh có đột phá hay không hả con?

Giang Chấn Đông vội vàng hỏi, và người mẹ đang bận rộn trong bếp cũng đi ra.

- Con đã đột phá, lực sinh mệnh đạt 0.95, con còn nhận được học bổng ba mươi Tinh Nguyên nữa.

Giang Đào lấy từ trong túi ra một cái phong bì.

- Giỏi... quá giỏi...!

Giang Chấn Đông lộ vẻ mặt vui mừng:

- Con hãy chăm chỉ cố gắng, nhất định phải thi đậu vào Đại học Tinh Không, cả nhà đều gửi gắm hết hi vọng vào con đó. À, mẹ có nấu ít thịt Sa La thú, con mau vào ăn đi.

- Anh, anh cũng ăn chút đi.

Đứa em Giang Đào nhìn về phía Giang Ly:

- Thành tích lực sinh mệnh của anh luôn ở mức 0.7 là do không đủ dinh dưỡng bổ sung. Nếu ăn thêm chút Sa La thú này, thể chất nhất định có thể đề cao.

- Không cần.

Giang Ly khoát tay:

- Thiên phú của anh còn xa mới bằng em, ăn vào cũng chỉ lãng phí. Đúng rồi em trai à, em mau mau ăn hết thịt đi, bằng không để cho em gái nhìn thấy lại nhao nhao lên đòi ăn, sẽ làm cho cha mẹ khó xử đấy.

Đây là một gia đình gồm năm người, cha, mẹ, Giang Ly, thằng em Giang Đào, và còn cô em gái Giang Huyên năm nay mười ba tuổi.

- Wow, anh ba, lực sinh mệnh của anh đạt mức 0.95 luôn à?

Một cô bé mười ba tuổi đang từ cửa đi vào. Đúng là đứa em gái Giang Huyên:

- Em nghe nói lớp mười một của anh có tới hai trăm ngàn học sinh, chắc anh ba được xếp vào top mười người giỏi nhất rồi.

- Hàaa...! Em gái đã về.

Giang Đào giơ tay kéo một cái ghế:

- 0.95 cũng có thể xem như số má ở trường, nhưng muốn vào được đại học Tinh Không còn kém xa lắm. Anh mày sớm muộn cũng phải luyện đạt mức 1.

- Em trai cũng đừng suy nghĩ nhiều.

Trong mắt Giang Ly toát ra vẻ quan tâm:

- Trường học của chúng ta hơn tám trăm ngàn học sinh, mà người có lực sinh mệnh đạt 1 đếm không đủ mười ngón tay. Thật ra bọn họ đều là con đại gia, mỗi ngày được ăn thuốc bổ siêu cấp, chúng ta đú không nổi. Dinh dưỡng không đủ để tu luyện cấp độ cao, nên rất dễ gây phản tác dụng.

- Không có việc gì.

Giang Đào chẳng hề để ý:

- Anh, em đã tiến vào ngủ say giai đoạn ba. Mấy ngày nay, đã bất đầu huấn luyện "nhập định"! Em muốn để cho những người đó biết, tài nguyên vĩnh viễn sẽ không sánh bằng thiên phú!

- Cái gì? Huấn luyện nhập định?

Giang Ly hoảng hốt:

- Em trai, em không phải là đang dọa anh chứ?

- Thật à?

Giang Chấn Đông, mẹ y và cả đứa em gái - Giang Huyên đều đồng loạt kinh ngạc, không thể tin được.

Giang Đào là thiên tài, rất nhanh đã thể hiện thiên phú của mình, từ năm cấp hai vào mỗi tối đã có thể trải qua tu hành, tiến vào trạng thái "ngủ say".

Từ khi đó trở đi, mỗi ngày y chỉ ngủ một giờ, hơn nữa lúc nào cũng tràn đầy tinh lực. Mà Giang Ly thì nhất định phải ngủ đủ tám tiếng mới miễn cưỡng đủ tinh lực, làm sao so sánh với em trai đây?

Nhưng giờ Giang Đào càng thêm lợi hại.

Lại có thể bắt đầu huấn luyện "nhập định"!

Kinh Phật "Trí Tuệ Độ Luận" có nói: "Nhập định giả, thủy hỏa bất năng hại, diệc bất mệnh chung. Khả kiến giá cá cảnh giới đích thần kỳ chi xử."

(DG: Do đây là Kinh Phật nói nên mình để nguyên, xin được mạn phép dịch ra cho dễ hiểu. "Người nhập định, nước lửa không thể xâm hại, sinh mệnh không thể chết. Có thể thấy được cảnh giới này cực kỳ thần kỳ.")

Ngày nay khoa học hiện đại đã nghiên cứu, với trạng thái nhập định, tiềm năng của bản thân đều được khai phá, nội tiết tự thay đổi, thể trạng ngày càng cường tráng.

Nội tiết là thứ rất thần kỳ, có người mắc bệnh khổng lồ hoặc chứng Chu Nho*, nguyên nhân là do nội tiết gây nên.

(*Chu nho: Tên tiếng anh là Dwarf dịch nghĩa là thù người lùn.)

- Lớp anh có tên Trương Nhạc chảnh chó, nếu so với em thì chỉ là đồ vô dụng.

Giang Ly vui mừng, Trương Nhạc dựa vào tài nguyên và hương liệu*, mỗi lúc trời tối mới miễn cưỡng "ngủ say", mà thằng em Giang Đào chỉ cần vận động cũng có thể tự tiến vào. Cái này rất giống với Túy Quyền thời xưa, tinh thần say mà lại không say. Mọi người nhờ say rượu để mượn lực, nhưng Túy Quyền không phải uống rượu là có quyền, mà là gây tê tinh thần, ngành khoa học nghiên cứu chính là tâm linh, chỉ cần vận động là có thể tiến vào "ngủ say".

*Hương liệu: nhang thơm, hay chất đốt lên có mùi thơm.

Trong trạng thái "ngủ say" lúc vận động, thân thể không hề mệt mỏi, năng lượng căng đầy, tuyến trên thận kích thích đều bị khống chế.

Nhưng chân chính "nhập định" so với "ngủ say" giai đoạn ba còn khó gấp trăm lần, giải trừ tâm ma trong lòng, ý chí không được có tạp niệm, tinh thần theo gió bay đi ngàn dặm.

Cần phải có một nghị lực vô cùng lớn, tâm linh động, xử lý trăm việc khó khăn như Viên Hầu*, mới cầu mong nhập định.

(*Viên Hầu: khỉ hoặc vượn, đại diện cho các con vật linh động nhạy bén.)

Cả trường học tám trăm ngàn học sinh, muốn tìm ra được một, hai người có thể "Nhập định" thật là không thể.

Đứa em Giang Đào do tài nguyên không đủ, bằng không đã bước vào cấp độ lực sinh mệnh 1 từ lâu rồi.

Đương nhiên, trên "nhập định" còn có "thai tức".

Muốn đạt tới "thai tức" chỉ có là thể là những đại sư tâm linh, thuộc tầng lới tinh anh của loài người.

Cái gọi là "thai tức" chính là không dùng đến miệng mũi để thở, tiến vào cảnh giới giả chết, còn trong cơ thể các tế bảo tự động thở, trong mỗi thời khắc đều trong giai đoạn cường hóa hoàn mỹ, tu luyện càng lâu về sau thân thể phát triển mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi.

Có khi tu luyện càng sâu tâm linh cảnh giới có thể vượt qua giới hạn "thai tức", nhưng đó đều chỉ là một số ít tinh anh đại sư tâm linh của loài người mới tu luyện tới, học sinh thời nay căn bản là sẽ không thể nào chạm đến.

Đương nhiên còn có một số người cường đại, không cần tu luyện tâm linh cũng có thể.

Bởi vì có nhiều linh đơn diệu dược để tu luyện và rất nhiều thuốc bổ siêu cấp có thể tăng cường thể chất. Ở trường học có một số học sinh phú hào sinh mệnh lực cũng rất cường đại.

Những nhân vật cường đại của loài người, một là con của đại gia với tài nguyên vô số. Hai là thiên phú hơn người như Giang Đào đây.

Còn nếu có tài nguyên và thiên phú thì đương nhiên là kẻ vô song không gì sánh kịp.

Ở góc tường, màn hình Tivi đang chiếu tin tức ngày hôm nay.

Mỹ nữ MC cười dịu dàng:

- Căn cứ vào kết quả điều tra, loài người ở khu vực Phổ Thông tuổi thọ trung bình khoảng 100, còn ở khu vực Tinh Anh là 180...

- Wow...!

Em gái Giang Huyên kêu lên:

- 180 tuổi luôn, thế là sống được bao lâu nhỉ? Mà chúng ta khi nào mới di cư tới khu vực Tinh Anh đây?

- Em gái, em yên tâm đi. Anh nhất định sẽ làm cho nhà mình chuyển tới đó.

Giang Đào xoa nắm tay, cả người y rung động, khiến lực sinh mệnh tràn đầy và ý chiến đấu toát ra ngoài, lòng tin trong câu nói cứng như sắt thép.

- Khu vực Tinh Anh...

Cha Giang Chấn Đông và người mẹ cũng lộ ra niềm hy vọng.

Chỗ ở của loài người được chia làm hai khu vực: Phổ Thông và Tinh Anh.

Trong khu vực Tinh Anh đều là tinh anh của loài người với các vị lãnh đạo cấp cao, đại gia siêu cấp, cường giả tuyệt thế.

Hoàn cảnh giáo dục, bệnh viên, khoa học kỹ thuật so với khu vực Phổ Thông đều phát triển hơn vài chục năm.

- Anh, em nghe nói khu vực Tinh Anh có người sống được trong môi trường chân không, dùng tay xé rách mãnh thú tinh không và có người đạt lực sinh mệnh trên 3... có đúng hay không ạ?

Em gái Giang Huyên hưng phấn nghị luận:

- Đó là siêu nhân à?

Em trai Giang Đào xoa đầu em gái:

- Tất nhiên rồi, khu vực Tinh Anh là nơi tập trung tinh anh và cường giả của loài người. Hơn hai trăm năm trước, loài người vẫn chưa rời khỏi Trái Đất, tài nguyên chưa đủ, sau này tiến hành bước nhảy Alpha mới đạt được nhiều dược vật quý giá. Và từ đó lực sinh mệnh của con người mới được tăng thêm.

- Chuẩn.

Giang Ly cũng giúp em gái tóm gọn kiến thức:

- Hơn hai trăm năm trước, lúc loài người chia ra rất nhiều đất nước, lực sinh mệnh cỡ 0.5 so với em bây giờ còn thua xa về độ cường tráng.

- Nói thật, loài người chúng ta ở Trái đất được thánh thần trợ giúp. Vào năm 2050, một chiếc đĩa bay chiến đấu đột nhiên rơi xuống, các nước hò nhau tranh đoại cái đĩa bay dẫn tới chiến tranh thế giới thứ 3. Nhưng cũng vì thế mà loài người mới thống nhất, rồi cùng nhau nghiên cứu đĩa bay ngoài hành tinh mới ngộ ra khoa học kỹ thuật "bước nhảy Alpha". Chứ nếu không, loài người chẳng thể phát triển tới mức này được.

Giang Đào cảm khái về lịch sử.

- Chỉ có thi đậu Đại học Tinh Không mới có hi vọng di cư tới khu vức Tinh Anh. Nơi đó chính là cái nôi của tinh anh.

Cha Giang Chấn Đông tiếp lời:

- Ăn gì đi con. Đây là gà ác hầm đông trùng hạ thảo, còn có hàu tuyết khổng lồ, nhân sâm... mặc dù là đồ nuôi trồng công nghiệp nhưng hiệu quả cũng tương đương thứ mọc tự nhiên ngày xưa.

Món ăn trên bàn rất thịnh soạn, có nhiều thuốc bổ như: nhân sâm, nhung hưu, hàu tuyết, đông trùng hạ thảo... đều là đồ công nghiệp nhưng dược hiệu vẫn bảo tồn.

Tất nhiên, đây chỉ là bữa ăn của dân thường.

Còn đám đại gia thật sự chẳng ăn thứ này.

Tuổi thọ loài người trong khu vực Phổ Thông cỡ 100 tuổi, nó có liên quan tới đồ ăn, từ lâu mấy loại thuốc đại bổ đã có thể nuôi trồng.

Đương nhiên, thuốc bổ chân chính là ở trong thiên nhiên bên ngoài hành tinh, ví dụ như thịt Sa La Thú, nó mới có thể nằm trên bàn ăn của nhà giàu có.

Cơm nước xong xuôi, em trai Giang Đào buông bát xuống:

- Cha, mẹ, anh, buổi tối em tới trường để tiến hành huấn luyện nhập định và giờ phải đi rồi.

- Cẩn thận nha con/em.

- Dạ vâng.

Trong lúc nói chuyện, em trai Giang Đào vừa nhích người cái đã ra khỏi nhà. Động tác "Viên Hầu Di Thân" như gió, nhanh hơn chim bay, nháy mắt đã biến mất, chẳng khác nào cao thủ luyện võ hai trăm năm trước.

Động tác này Giang Ly nhìn không thấu, chứ đừng nói là làm.

- Giang Đào, đi ra ngoài à?

- Cháu tới trường huấn luyện, chào dì Vương, chú Lý...

- Tốc độ nhanh thật, ông Giang có đứa con quá tuyệt. Chả bù cho thằng con nhà tôi, ăn thuốc bổ như heo húp cám thế mà lực sinh mệnh có 0.7, làm tôi tức sôi máu luôn.

- Giang Đào là thiên tài, nó là học sinh tiến vào ngủ say đã lâu, còn đứa nhóc nhà tôi cũng chả có vị gì...

Bên ngoài vọng lại tiếng khen ngợi khiến cha Giang Chấn Đông và người mẹ cười tươi như hoa.

- Cha, mẹ, con cũng đi ra ngoài đây.

Ăn cơm xong, sau khi cùng em gái rửa chén, Giang Ly xách theo một giỏ thức ăn dành cho mèo đi ra ngoài.

- Lại tới chỗ đám mèo hoang ở công viên cho chúng ăn à?

Giang Chấn Đông nhíu mày, rồi chợt nhớ tới điều gì đó mới giãn ra:

- Đi đi, nhớ về sớm nghe.

- Chấn Đông, có phải Giang Ly đang chán chường hay không?

Người mẹ đi ra, nói:

- Nhưng ông cũng đừng trách nó, thiên phú của Giang Đào tốt hơn nên từ nhỏ trong nhà mọi thứ đáng giá đều dành cho Giang Đào hết.

- Cũng do thiên phú của thằng con - Giang Ly này hơi kém, nếu mà có thể ngủ say cũng đã khá hơn rồi. Chủ yếu tôi sợ áp lực của Giang Đào quá lớn sẽ đè bẹp nó, dù sao mọi hy vọng đều gửi gắm vào nó. Bản thân Giang Chấn Đông tôi làm không được nên đành dựa vào con để hoàn thành nguyện vọng... Nhưng Giang Ly thì... hàizz...!

Giang Chấn Đông thở một hơi dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK