Quân lính lúc đầu còn e ngại vì dù sao Lạc Thanh Thuần cũng là con của hoàng thân quốc thích, phế đi đôi chân của nàng ta khác nào biến nàng ta từ kinh thành đệ nhất mỹ nữ thành phế vật
“Vương gia xin người tha mạng”. Lạc Thanh Thuần sợ hãi khóc lóc quỳ xuống bám lấy chân của Đông Phương Cửu Phong
Hắn không thèm nhìn lấy Lạc Thanh Thuần một cái hướng binh sĩ lạnh giọng nói: “Còn đứng đó làm gì”
Quân lính thấy vậy liền kéo Lạc Thanh Thuần ra. Lạc Đức Chính ở trong này đứng ngồi không yên liền đi tới hướng của Đông Phương Cửu Phong cầu xin cho con gái: “Vương gia à, là nữ nhi của ta không tốt nhưng…việc này cũng không đến mức phải như vậy a”
Thấy Đông Phương Cửu Phong vẫn là không nói gì, ông liền chuyển hướng sang Lạc Uyển Nhi: “Uyển Nhi con xem muội muội của con cũng là không hiểu biết, về nhà ta sẽ hảo hảo dạy dỗ nó”
Lạc Uyển Nhi dù sao cũng không phải là người quá mức máu lạnh, dù sao việc cũng chỉ là như vậy thôi không cần phải lấy đi đôi chân của nàng ta: “Vương gia a, ta thấy hay là thôi đi muội muội cũng là nóng nảy nhất thời”
Đông Phương Cửu Phong thấy nàng nói như vậy cũng là không làm khó dễ hai người họ. Khi Lạc Thanh Thuần được dẫn vào sảnh chính nàng ta đã không còn bộ dạng xinh đẹp nữa mà là đầu tóc rối bù, khuôn mặt sưng đỏ lên, thật là không nhận ra bộ dạng khuynh thành lúc trước. Lạc Đức Chính lúc này hướng Lạc Thanh Thuần nghiêm giọng nói: “Còn không mau tạ ơn vương phi”
Lạc Thanh Thuần lúc này đã bị dọa thành một bộ dạng sợ hãi nghe thấy Lạc Đức Chính nói vậy cũng vội vàng quỳ xuống nói: “Tạ ơn vương phi tạ ơn vương phi”
Lạc Uyển Nhi nhìn thấy Lạc Thanh Thuần lúc này không khỏi cười khẩy nàng ta lúc nãy là một bộ dáng kiêu ngạo hơn người bây giờ lại là một bộ dạng hèn nhát đến như vậy quả thật làm cho nàng không khỏi khinh bỉ đi. Đông Phương Cửu Phong không nói lấy một lời trực tiếp dìu Lạc Uyển Nhi đi qua bọn họ tiến đến Chính Phong Phòng. Dọc đường hai người không nói lấy một lời, đến khi Đông Phương Cửu Phong đặt nàng lên trên giường hắn mới ân cần nhìn nàng nói: “Có sao không”
Lạc Uyển Nhi bây giờ nhìn thấy ánh mắt của Đông Phương Cửu Phong như vậy trong lòng là thấy ấm áp lạ thường: “Không sao”
“Được rồi nàng nghỉ đi”
Thấy Đông Phương Cửu Phong lúc này tự nhiên có biểu hiện khác lạ như vậy nàng gọi hắn: “Khoan đã…ngươi không muốn biết ta đã cùng Lạc Đức Chinh nói chuyện gì sao”
Đông Phương Cửu Phong quay lại nhìn Lạc Uyển Nhi ánh mắt ôn nhu rồi nói: “Nàng mệt rồi, nghỉ ngơi đi”
Được rồi nàng thừa nhận từ khi đến cổ đại Đông Phương Cửu Phong tuy rất đáng ghét nhưng nàng thấy hắn cũng là chưa làm hại nàng gì cả. Bây giờ thấy hắn đột nhiên thay đổi như vậy nàng thấy không quen: “Đông Phương Cửu Phong ta không có mệt, thứ này chính là Lạc Đức Chính muốn ta cho ngươi uống”. Lạc Uyển Nhi vừa nói vừa đưa ra một viên dược màu đen
Đông Phương Cửu Phong gương mặt vẫn bình ổn như cũ tiến đến cầm viên dược trên tay nàng: “Tại sao nói cho ta”
“Ngươi vừa nãy giúp ta xem như đây là báo đáp. Ta cũng không có muốn mắc nợ ngươi gì cả”. Lạc Uyển Nhi vừa nói hai tay vừa khoanh ở trước ngực
Đông Phương Cửu Phong lúc này ngồi xuống bên cạnh nàng: “Nàng từ giờ đừng nghĩ đến chuyện trốn đi nữa, ta sợ nếu như nàng rời khỏi vương phủ thì viên thuốc này không phải dành cho ta, mà chính là cho nàng đấy. Nếu như nàng đáp ứng ở cạnh ta, ta đảm bảo sau này không ai có thể thương tổn nàng”
Lạc Uyển Nhi lúc này cười lớn: “Nói cái gì vậy, ngươi không phải là chỉ một viên thuốc liền muốn báo đáp ta cả đời chứ”
Đông Phương Cửu Phong lúc này ánh mắt dần nghiêm lại: “ta là đang nghiêm túc cùng nàng nói chuyện”
Đây là lần đầu tiên Lạc Uyển nhi thấy ánh mắt của hắn kiên định đến như vậy nàng cũng không có muốn trêu chọc nữa. Nàng suy nghĩ một lúc. Đông Phương Cửu Phong này thật ra nhìn cũng không phải là xấu lắm, nói như vậy là cũng không đúng cho hắn, được rồi phải công nhận hắn là một đại soái ca. Hắn là cửu vương gia, đương nhiên vàng bạc châu báu cũng không phải là ít. Mấy ngày nay hắn đối với nàng tương đối ân cần. Nếu như nàng ở cạnh hắn cũng không phải là không tốt. Nếu như nàng một ngày không muốn liền có thể trốn đi. Huống chi bây giờ nàng ở trong phủ ăn sung mặc sướng thật sự là cũng chưa muốn rời đi: “Ngươi muốn ta ở lại cùng ngươi”
Đông Phương Cửu Phong lúc này ngồi đối diện nàng nói: “Đúng vậy”
“Vậy nguơi phải nói cho ta biết lời đồn đại trong phủ là thật hay giả”
“Lời đồn đại…?”
“Chính là vào ngày mồng một tháng giêng”
“Nàng thật sự tin lời người ngoài nói sao”
“Ta không biết, nhưng cả kinh thành đều nói ngươi chính là quỷ vương gia”
Đông Phương Cửu Phong ôm nàng vào trong lòng nói: “Được rồi mọi chuyện đều không phải như nàng nghĩ. Sẽ có ngày ta giải thích rõ mọi chuyện cho nàng”
Ở trong vòng tay của Đông Phương Cửu Phong lúc này nàng thấy thật an toàn. Có lẽ vết thương ở chân ngày càng đau đớn khiến cho nàng không biết lúc nào ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn. Đến khi tỉnh lại cũng là gần tối rồi