Mục lục
[Dịch]Ẩn Đế - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công tử Ngọc là người lương thiện?

Nếu những lời này bị truyền ra, chắc chắn sẽ khiến mọi người cười lớn.

Trên giang hồ, ai mà chẳng biết công tử Ngọc tuy có khuôn mặt như ngọc, nhưng tính cách lại rất kỳ quái, vui giận thất thường, hơn còn đặc biệt âm lãnh và thị huyết.

Mà hắn bị nhiều người trên giang hồ theo đuổi tâng bốc như vậy cũng vì tính cách này của hắn có một lực hấp dẫn trí mạng, hơn nữa thân phận bí ẩn, võ công cao cường khiến cho những người đó chạy theo như vịt, nâng hắn lên thành thiên hạ đệ nhất công tử.

Cho nên tính cách của công tử Ngọc không người không biết, không người không hiểu.

Mà thật sự Cung Trường Nguyệt cũng không liên quan gì tới mấy chữ “tâm địa lương thiện”.

Cung Trường Nguyệt hỏi lại như vậy hoàn toàn là châm chọc đại trưởng lão Đạo tông.

Ngươi nghĩ ta lương thiện, thánh mẫu lắm sao? Nghe ngươi kích động nói hai câu thì lập tức muốn báo thù giùm ngươi? Lại còn không quan tâm an toàn cho người Thần lâu, bắt họ chiến đấu vì bảo vệ Đạo tông các ngươi?

Khẩn cầu của đại trưởng lão Đạo tông chỉ là chuyện cười trong mắt Cung Trường Nguyệt.

Đại trưởng lão là người thông minh, rất nhanh đã hiểu được ý Cung Trường Nguyệt, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Nếu có Thần lâu trợ giúp, bọn họ có thể chạy về tông môn với tốc độ nhanh nhất. Nhưng nếu không có thì bọn họ có chạy về cũng chỉ phí công. Đại trưởng lão gần như đã tưởng tượng được cảnh đó, mình liều mạng đem theo người quay về, cuối cùng chỉ là thêm chút máu dính lên đao của người Ma tông thôi, hắn thậm chí còn không dám cam đoan mình và những người này có cứu được tông môn hay không?

Vì vậy, hắn cần Thần lâu, cần công tử Ngọc giúp hắn, hắn muốn một sự chắc chắn!

Nhưng hắn không ngờ công tử Ngọc lại từ chối, còn không hề cho hắn chút mặt mũi nào.

Hắn cũng không nghĩ sẽ nói mấy lời như tiêu diệt Ma tông là nhiệm vụ của người trong võ lâm, hắn biết rõ công tử Ngọc đang ngồi đây là người thế nào, ngươi không thể nghĩ nàng là người tốt được, nàng cũng có một mặt âm u, cũng có một mặt tà ác. Cho nên mấy cái như nhiệm vụ của mình, tiêu diệt Ma tông gì đó chỉ là chuyện cười trong mắt nàng!

Đại trưởng lão hít một hơi, khó chịu cúi đầu rồi mới nghiêm túc nói, “Nếu lâu chủ ngài có thể phái người giúp Đạo tông, lão phu… lão phu sẽ…”

Vẻ mặt Cung Trường Nguyệt vô cùng bình tĩnh, rũ mắt không thèm nhìn tới đại trưởng lão.

Đại trưởng lão cắn môi, kiên định nói, “Lão phu đồng ý với ngươi ba việc! Chỉ cần không trái đạo nghĩa và lão phu đủ sức làm thì lão phu đều giúp ngươi thực hiện!”

“Sư huynh!” Nhị trưởng lão tam trưởng lão đều kinh ngạc.

Đại trưởng lão đồng ý ba chuyện bất kỳ, đó là một quyết định gây chấn động. Dù sao với thân phận của đại trưởng lão, chuyện mà hắn có thể làm rất nhiều!

Nếu là người bình thường, được đại trưởng lão Đạo tông hứa như vậy thì chắc chắn sẽ vui mừng nhảy lên, nhưng Cung Trường Nguyệt vẫn bình tĩnh như trước.

Nàng lại bưng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi lớp trà vụn ở trên, mùi hương thượng hạng sâu lắng lan ra khắp phòng.

Đại trưởng lão là một người yêu trà, mức độ có thể nói là ngây dại, nếu ở tình huống bình thường, ngửi thấy hương trà như vậy thì hai mắt đã sáng lên rồi, nhưng bây giờ hắn chỉ phiền não nhìn Cung Trường Nguyệt – hắn có một dự cảm rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Cung Trường Nguyệt vẫn chậm chạp không phản ứng, giống như một cái búa lớn đập vào trái tim già yếu của hắn, khiến tim hắn đập nhanh hơn – nếu công tử Ngọc vẫn từ chối, hắn không biết phải làm sao nữa. Làm ba chuyện bất kỳ đã là canh bạc lớn nhất của hắn. Nếu công tử Ngọc chướng mắt thì hắn không biết nên làm gì nữa.

Cung Trường Nguyệt hình như không biết không khí căng thẳng cỡ nào, nàng nhẹ nhàng nhấp trà, híp mắt cảm nhận mùi trà nồng đậm.

Một lúc lâu sau nàng mới đặt chén trà xuống, nâng mắt, hỏi, “Nếu Đạo tông bị diệt, hứa hẹn của ngươi có giá trị gì?”

Nếu Đạo tông bị diệt, đại trưởng lão Đạo tông dĩ nhiên không còn địa vị vốn có, hứa hẹn của hắn trong mắt Cung Trường Nguyệt cũng không còn giá trị gì.

Cho nên Cung Trường Nguyệt sao có thể vì lời hứa của hắn là tùy tiện đồng ý chuyện này?

Đại trưởng lão mím môi, cảm giác khuất nhục dần nhen nhóm – cảm giác này không phải vì công tử Ngọc, mà do thân phận của hắn.

Hắn trầm mặc một lát rồi nói, “Nói thẳng đi, Lâu chủ ngươi rốt cuộc có yêu cầu gì?” Hắn chỉ có thể thỏa hiệp.

Cung Trường Nguyệt trầm ngâm một chút, “Đề nghị làm ba chuyện không tệ, nhưng ngươi không có giá trị gì, nên – “ Nàng dừng một chút, nhìn về phía đại trưởng lão, ánh mắt sáng ngời, “Nhượng lại Đạo tông đi.”

“Ngươi điên rồi?!” Đây là phản ứng đầu tiên của nhị trưởng lão tam trưởng lão, bọn họ không hẹn mà cùng vỗ bàn rống lên!

Cung Trường Nguyệt cũng không để ý hai lão già đó, ánh mắt vẫn đặt trên người đại trưởng lão.

Đại trưởng lão ngỡ ngàng một lúc, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau đó hắn gật đầu, “Được.”

Không còn cách nào khác.

“Được, các ngươi chuẩn bị khởi hành đi.” Cung Trường Nguyệt vừa lòng, hướng tầm mắt về phía Thương Y, “Ngươi chuẩn bị một chút, lập tức lên đường.

“Vâng.” Thương Y khẽ gật đầu, sau đó ôm kiếm rời đi.

Thương Y có thể quản lý tổ chức tình báo lớn như Thất Tinh lâu, an bài chút chuyện dĩ nhiên rất dễ dàng.

Xe ngựa, toàn bộ đồ vật và người xuất chiến rất nhanh đã chuẩn bị xong, không tới một canh giờ, bọn họ đã ngồi trên xe ngựa xuất phát.

“Sư huynh, ngươi điên rồi! Sao ngươi có thể đồng ý điều kiện của công tử Ngọc đó!” Tam trưởng lão vọt đến bên cạnh đại trưởng lão, nhíu chặt mày, hạ giọng nói.

Nhị trưởng lão cũng đi đến sau tam trưởng lão, lạnh lùng châm chọc, “Hừ, cũng chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa, lại dám nói điều kiện đó với Đạo tông ta!” Cũng không biết hắn sợ cái gì, lúc nói những lời này cũng cố ý nhỏ giọng.

Cung Trường Nguyệt vẫn tập trung phẩm trà, nàng rất thích quá trình hưởng thụ thanh nhàn, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời của nhị trưởng lão tam trưởng lão.

Hắn nói xong thì lập tức chuyển tầm mắt lên người Cung Trường Nguyệt, phát hiện nàng không phản ứng thì nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng phức tạp tới cả hắn cũng không rõ.

Nhưng hắn không phát hiện, Cung Trường Nguyệt nhìn thì có vẻ đang phẩm trà, nhưng lỗ tai nàng thì khẽ giật giật.

Nhị trưởng lão tam trưởng lão vô cùng kích động phản đối đại trưởng lão, mà sắc mặt đại trưởng lão vẫn bình tĩnh như cũ, giống như không hề nghe thấy những lời của họ.

Hắn sao còn để ý nhị trưởng lão tam trưởng lão phản đối cái gì, bị bắt ép đồng ý điều kiện như vậy, hắn cảm thấy rất buồn, cũng có chút sợ hãi Cung Trường Nguyệt.

Lúc Cung Trường Nguyệt nói chuyện với hắn, thân mình hơi nghiêng về trước, một loại khí thế mạnh mẽ ùn ùn kéo đến, ép đại trưởng lão tới mức không thở nổi. Nếu phải nói, hắn đường đường là đại trưởng lão Đạo tông, quyền cao chức trọng, có địa vị rất quan trọng trên giang hồ. Nhưng hắn lại không chịu nổi một đòn dưới khí thế mãnh liệt mênh mông như nước sông Hoàng Hà kia.

Hắn nghĩ, công tử Ngọc có lẽ không phải đơn giản chỉ là Lâu chủ Thần lâu. Một cao thủ trên giang hồ làm sao có loại khí thế đó!

Đại trưởng lão âm thầm suy đoán.

Miệng nhị trưởng lão tam trưởng lão vẫn còn hoạt động, khuyên bảo đại trưởng lão, hy vọng hắn thay đổi quyết định, cân nhắc cho hoàn cảnh của Đạo tông một chút.

Đại trưởng lão bị làm phiền không chịu nổi, sắc mặt hắn trầm xuống, không hề kiêng dè Cung Trường Nguyệt đang ở bên cạnh, quát lớn, “Hoàn cảnh của Đạo tông? Ngươi nói cho ta biết Đạo tông đang có cái hoàn cảnh gì! Đạo tông hiện tại đã đứng bên bờ vực sống chết, nếu vượt qua được, dĩ nhiên Đạo tông sẽ tiếp tục huy hoàng, nếu chúng ta thua, chào đón chúng ta không phải cái chết, mà còn… thật sự quy ẩn, rời khỏi giang hồ! Mấy năm trăm huy hoàng của Đạo tông sẽ cháy sạch! Dưới tình huống đó, các ngươi còn lo lắng thân phận sao? Hừ!”

Nhị trưởng lão tam trưởng lão từ nhỏ đã lớn lên bên đại trưởng lão, võ công của họ cũng là đại trưởng lão dạy dỗ, có thể, đại trưởng lão vừa là thầy vừa là bạn, lời nói của hắn, hai người họ có thể không nghe sao?

Cho nên bị đại trưởng lão quát lớn, hai người cũng không dám nói thêm gì nữa, rụt đầu lại, hoàn toàn im miệng.

Tất cả mọi việc đều thuận lợi, một canh giờ sau, toàn bộ đã chuẩn bị tốt.

“Tốt lắm, đi thôi.” Cung Trường Nguyệt dẫn đầu bước đi, chuẩn bị đi lên xe ngựa xa hoa riêng của nàng, kéo xe là bốn con ngựa Xích Thố!

“Khoan đã!” Đại trưởng lão đi phía sau Cung Trường Nguyệt nhịn không được lên tiếng.

“Chuyện gì?” Cung Trường Nguyệt dừng chân, có chút khó chịu quay đầu nhìn đại trưởng lão.

Đại trưởng lão nhíu mày nhìn xe ngựa vừa lớn vừa xa hoa, tâm trạng phức tạp lại không biết nên nói gì, hắn lựa lời một lúc rồi mới thử lên tiếng, “Việc này cần phải nhanh chóng quay về, có phải nên…”

Hắn dừng một chút, cảm thấy Cung Trường Nguyệt hẳn sẽ hiểu ý của mình, chẳng qua là muốn nàng cưỡi ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Đạo tông. Xe ngựa tuy thoải mái, nhưng tốc độ thua xa cưỡi ngựa.

Đại trưởng lão gấp gáp, dĩ nhiên muốn nhanh chóng chạy về, không kiềm chế được liền nói ra miệng.

Ai biết Cung Trường Nguyệt vốn không nghĩ xem lời hắn nói có ý gì, chỉ bỏ lại một câu rồi xoay người lên xe –

“Vậy ngươi ở lại đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK