"Dựa vào cái gì mà bọn họ chỉ mất 4 lượng bạc, ta lại phải 8 lượng?", A Phi hướng phu xe hét lên giận dữ.
Phu xe cũng không hổ là người từng trải, đã gặp qua vô số cao thủ giang hồ. Hắn lạnh lùng nhìn Số Khổ A Phi cùng thanh kiếm tân thủ trong tay, phun ra một câu: "Trên thân ngươi có cướp khí quá nặng."
"Ta. . .", A Phi chỉ biết khóc trong lòng, nghẹn không nói nên lời.
Giang hồ cường đạo, quả nhiên là không có được kết quả tốt a! Hắn bây giờ chỉ cần là đi vào cửa hàng mua đồ, đều phải trả gấp đôi người khác. Người ta mua một gói thuốc chữa thương chỉ cần 10 lượng bạc, A Phi hắn phải cần 20 lượng. Người khác khát nước uống một chén trà, chính là 100 đồng, đến hắn đồng thời là gấp đôi. Càng đáng giận hơn là khi đi trên đường, hắn muốn mua một cái bánh bao, lại bị bà lão NPC bán bánh bao từ chối. Hắn lại không biết rằng bà lão NPC này là người đưa nhiệm vụ, chuyên ban bố những nhiệm vụ giúp chuyện bất bình, lần này thấy A Phi như vậy tất nhiên là chẳng thèm để ý.
Đám người Đại Kiếm Thần cảm thấy thú vị, còn Kim Hoàn Đao thì cười nói: "Hay là tiểu huynh đệ không có tiền? Ta có thể giúp ngươi. . ."
"Không có việc gì không có việc gì, không cần", A Phi âm thầm lấy từ trong túi tiền ra 8 lượng bạc, cánh tay run rẩy quăng cho phu xe. Tiền này là bọn Lạc Nhật đưa cho hắn trước khi chia tay, bên trong chỉ có 100 lượng, xem ra với xu thế này thì phải tiêu dùng một cách tỉnh táo. Lên được xe ngựa A Phi hãy còn than một hơi.
"Huynh đệ có chuyện gì mà danh vọng lại thấp như vậy? Là giết người thuê?", Kim Hoàn Đao cười nói.
A Phi nhớ kỹ lời dặn của Lạc Nhật, nhất định không thể lộ ra chuyện mình là phản đồ Hoa Sơn, chỉ nói: "Một lời khó nói hết, bị NPC lừa."
"Hặc hặc!", lần này, người cười không phải là Kim Hoàn Đao, mà người gọi là Thanh Phong. Hắn chỉ vào A Phi nói: "Người đồng đạo a, ta cũng bị NPC lừa gạt!"
Nhất thời A Phi cảm thấy hứng thú, nói: "Hay người mới đều giống nhau? Đều bị giảm danh vọng sao?"
Thanh Phong ngây người một chút, sau đó lắc đầu nói: "Danh vọng thì ta không bị giảm. Chẳng qua lúc ta là người mới, toàn bộ tiền bạc trên người đều bị lừa hết. Hắc hắc, nhà thiết kế trò chơi này rất đáng khinh a!"
A Phi khó khăn lắm mới tìm được một người đồng bệnh tương liên, vội vàng hỏi thăm chuyện cũ của Thanh Phong. Nguyên lai Thanh Phong xuất hiện ở một tiểu sơn thôn trong trò chới, trước khi làm nhiệm vụ, hắn vô tình nhìn thấy một người ăn xin. Hắn đem 100 đông cho người ăn xin đó, sau đó được hệ thống nhắc nhở độ thân mật với người ăn xin đó tăng lên một ít. Vì thế hắn vui mừng, là một người hay chơi trò chơi, hắn dễ dàng liên tưởng đến một chuyện, chẳng hạn độ thân mật tăng đến 100, có thể đạt được một vài thông tin từ người ăn xin này, hay có thể là nhiệm vụ gì đó. Thanh Phong giống như nhìn tuyệt học đang vẫy tay gọi hắn, còn người ăn xin này biến thành cao thủ tuyệt thể ẩn cư chốn sơn thôn. . . Vì thế Thanh Phong cứ như vậy không ngừng cho tiền người ăn xin đó, cuối cùng đem tất cả tiền trên người đều cho hết, lúc đó hệ thống cũng thông báo độ thân mật với người ăn xin đã đầy. Người ăn xin cảm động, đứng dậy đem một món đồ giao cho hắn.
Thanh Phong nhìn món đồ trong tay mà lệ rơi đầy mặt.
Nó là một cái chén vỡ, hệ thống nhắc nhở, nắm giữ cái chén này thì có thể ăn xin ở bất cứ địa phương nào trong Tân Thủ thôn. Trong trò chơi cũng cho phép ăn xin, ăn xin rất đặc sắc, chỉ có người chơi Cái Bang mới có thể ăn xin. Nhưng mà ăn xin nhất định phải theo quy định của địa phương, rất nhiều nơi trong thành không cho phép ăn xin, nếu không Bộ khoái có quyền tịch thu những gì mà xin được sau đó còn bắt bỏ tù. Giống như quản lý đô thị ở ngoài hiện thực bắt đám người bán hàng rong vậy. . . Người ăn xin nhất định phải ngồi chồm hổm hoặc là ngồi, tóm lại là không thể đứng, người chơi sẽ phải cho người ăn xin một số tiền nhất định, và người chơi cũng có tỷ lệ nhận được danh vọng gọi là bồi thường. Nghe nói cái tỷ lệ này cực thấp.
Hơn nữa mỗi lần bất kể ngươi cấp bao nhiêu, cao nhất là đạt được 2 điểm danh vọng, thấp nhất là một điểm, một ngày không thể bố thí nhiều lần, để phòng ngừa có người dùng phương pháp này kiếm danh vọng.
Có thể ăn xin tại bất cứ địa phương nào ở Tại Tân Thủ, cái phần thưởng này quả thực là được. . . Phải biết rằng Tân Thủ thôn đều là người chơi mới, người chơi mới thì có tiền sao? Thanh Phong đã dùng tất cả tiền tích góp để đổi lấy cái chén vỡ, cũng có thể gọi là thấy được dụng tâm hiểm ác của nhà thiết kế trò chơi. Bọn họ dùng sự thật đẫm máu, để cảnh báo người chơi, không cần hy vọng những kỳ ngộ như vậy, trò chơi đều công bằng với tất cả người chơi, bất cứ chuyện gì thì cũng phải có tài năng mới có thể thu hoạch. . .
"Ta xem như còn tốt, được một cái chén vỡ. Có người cũng làm chuyện tương tự, tán gia bại sản mới thu được một đôi giày rơm ăn xin. Nghe nói đi đôi giày rơm này có thể thăm quan miễn phí tổng đà Cái Bang ở Hàng Châu, hơn nữa chỉ có thể dùng một lần, tham quan xong sẽ tổn hại không thể chữa trị. Còn có người được ăn xin tặng cho cây gậy đánh chó, chẳng qua tác dụng của cây gậy này không phải là để đánh chó, mà khi bị thương có thể chống gậy đứng để chữa thương, ngươi biết, chữa thương đều là phải ngồi khoanh chân vân nội lực, có cây gậy này ngươi có thể đứng chữa thương, nhưng mà cũng là đồ vô bổ, ngươi bị thương còn muốn đứng làm gì. . . Cho nên mới nói, trong trò chơi này đi đường gặp phải tiền bối cao nhân, hay nhảy xuống vực học được tuyệt thế võ công là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Nhất định đừng đi làm những chuyện ngớ ngẩn như vậy", Thanh Phong tổng kết nói, rồi vô tình nhìn Truy Vân một cái.
A Phi còn chưa kịp đồng ý, thì Truy Vân bên cạnh đã đá một cước, đem Thanh Phong đá sang một bên.
"Ta nói bao nhiêu lần rồi, không được nhắc đến từ nhảy xuống vực trước mặt ta", Truy Vân lạnh lùng nói.
A Phi còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng mà ba người Kim Hoàn Đao đều đã cười nghiêng ngả, khuôn mặt Truy Vân xanh đỏ đan xen lẫn lộn. Sau nửa ngày Kim Hoàn Đao mới giải thích với A Phi, nguyên lai là Truy Vân năm đó đã tửng nhảy xuống vách núi. Thời điểm khi hắn mới bắt đầu chơi, thì hắn cũng là một thành viên trong đại quân bao la nhảy xuống vực. Thời điểm mới bắt đầu thì người chơi cái gì cũng không biết, tự cho rằng mình hiểu rõ các loại tiểu thuyết, cho nên chuyên đi tìm tuyệt học ở trong các sơn động cùng với vách núi. Chẳng phải Bắc Minh Thần Công ở trong sơn động, Cửu Dương Thần Công thì trên người Hầu tử ở dưới đáy cốc, Độc Cô Cửu Kiếm cũng là chôn sâu ở dưới sơn cốc. . . Dù sao người mới nên chẳng có gì mà luyến tiếc, nhảy xuống ngã chết thì là chết, ngã không chết chính là phúc khí. Vì thế khi đó các danh sơn lớn nơi nơi có thể thấy được các tráng sĩ hô lớn khẩu hiệu rồi nhảy xuống.
Chỉ tiếc là đám người chơi nhảy vô số lần, cho tới bây giờ cũng không có người tìm được bí tịch tuyệt học gì, ngược lại chỉ là từng đám từng đám bạch quang lừng lẫy chết đi. Thẳng đến khi hệ thống ra mặt nói rằng, dựa vào việc nhảy xuống vực là không thể đạt được tuyệt học, chỉ cần là tuyệt học thì nhất định phải gây ra nhiệm vụ, về phần điều kiện để gây ra nhiệm vụ là cái gì, cần người chơi phải tự mình tìm tòi, tóm lại không phải là quăng chân nhảy xuống đơn giản như vậy. Từ đó về sau, việc nhảy xuống vực mới biến mất.
Sự tình này người chơi lâu năm đều biết, nhưng với người mới như A Phi mà nói, cũng là lần đầu tiên nghe được. Làm một người mê võ hiệp, hắn tự tin quen thuộc đối với tất cả các tình tiết trong tiểu thuyết, vì thế có thể chiếm được ưu thế trong trò chơi, nhưng mà hiện tại coi bộ là không được. Thế giới to lớn, người thì cũng vô số, bao nhiêu người tinh thông tiểu thuyết, vậy mà cũng bị cái trò chơi này quay vòng vòng. Há A Phi hắn lại có thể có ngoại lệ?
Đương nhiên, cũng không phải tất cả tình tiết bị nhà thiết sửa lung tung, bên trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự có cất giấu bảy mươi hai tuyệt kỹ, còn có một bản được xưng là một trong năm đại tuyệt học Cửu Dương Chân Kinh. Đây không phải là người chơi nói, mà là hệ thống nói ra, rõ ràng bảo người chơi có bản lĩnh thì đi mà trộm. Nhưng mà không có người nào dám đi, những người có gan dám đi thì đã đều hóa thành bạch quang rồi, bởi vì trong sân của Tàng Kinh Các có một lão hòa thượng gù suốt ngày đứng đó, trong tay cầm một cây chổi chậm rãi quét rác. . . Một số ít người chơi đẳng cấp cao, xông vào ăn một cái chổi liền hóa thành bạch quang, xem bộ dáng của lão hòa thượng phỏng chừng hắt xì một cái cũng có thể đem người chơi phun chết.
A Phi đang nghe say sưa thì Kim Hoàn Đao kêu một tiếng, nói: "Đã tới Mạt Lăng."
Nhanh vậy?
A Phi giật mình, tốc độ xe ngựa này cũng quá thần đi. Từ Tương Dương đến Mạt Lăng ước chừng hơn ngàn dặm đường, liền một lát đã tới? Kim Hoàn Đao thấy A Phi nghi hoặc, giải thích nói: "Xe ngựa nói trắng ra là giống một cái điểm truyền tống, trò chơi lớn như vậy, trời nam biển bắc nhấc chân là đến. Nếu như muốn dùng tốc độ thật của một con ngựa thà dùng khinh công chạy cho xong. Xuống xe đi, huynh đệ!"
A Phi vừa xuống xe ngựa, bên ngoài đã là một phong cảnh hoàn toàn khác. Nơi này cũng là người đến người đi tấp nập, chẳng qua là có rất nhiều người chơi cưỡi ngựa. Kim Hoàn Đao vỗ vỗ A Phi, khen: "Có một ít môn phái trong trò chơi là có thể cưỡi ngựa, phần lớn tập trung ở phái Ma Sơn, Trường Thương Môn cũng là một trong số đó. Đây là bù đắp cho việc khinh công không tốt, huynh đệ mau chóng về môn phái đưa tin đi!"
A Phi cảm kích trong lòng, hướng bốn người nói lời cảm tạ. Đại Kiếm Thần cũng là cười nói: "Mau đi thôi, nói không chừng một lát nữa lại có đệ tử Hoa Sơn chạy tới, bị thanh lý môn hộ cũng không phải là chuyện tốt."
A Phi giật nẩy cả người, nghĩ thầm ta một chút cũng không tiết lộ, Đại Kiếm Thần này làm sao lại biết?