Mục lục
[Dịch]Thú Huyết Phi Đằng- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết trắng khắp trời cuốn qua thảo nguyên tĩnh lặng. Dân binh Phỉ Lãnh Thúy như hành quân trong bức họa giang sơn.

Gió thật lớn, đầu tóc của các chiến sĩ vừa đọng được vài hạt tuyết đã bị gió cuốn đi sạch.

Các chiến sĩ vừa đi vừa nghe lĩnh chủ đại nhân giảng giải cho họ về hỏa súng.

Lưu Chấn Hám kỳ thật không nghĩ là đến Thế Đao Sơn để nhận lấy sự xúi quẩy, có mà điên mới làm vậy. Từ cổ Thế Đao sơn đã chỉ có một đường, phương viên ba trăm mẫu vuông chỉ có một con đường đó đi lên. Đừng nói gì có mấy chục dân binh, dù cho có hàng trăm thánh kỵ sĩ cũng vô dụng, làm gì có chuyện dễ dàng đánh lên đó. Bọn địa tinh cường đạo xưng bá trên hoang nguyên bấy lâu chẳng phải là lời nói đùa, trận chiến vừa rồi đã chứng minh chúng chẳng phải là phường ô hợp.

Nhưng hắn không thể không đi, nguyên nhân vô cùng đơn giản, chính là sự xuất hiện của cổ Ải nhân hỏa súng này khiến hắn không thể không gắng è đầu ra mà tiến tới thử một lần.

Người không trải qua chiến tranh bằng binh khí nóng không có cách gì hình dung sự chấn động trong nội tâm của Lưu Chấn Hám. Và thứ chấn động này đang được hắn cố gắng che giấu.

Binh khí nóng (súng đạn) có lực sát thương lớn hơn binh khí lạnh (gươm đao) nhiều. Sự xuất hiện của binh khí nóng hoàn toàn vượt quá mọi chướng ngại về chủng tộc, khiến cho các đại tướng chuyên sử dụng thân thể của quân binh làm vật đối kháng từ từ rơi vào hàng thứ yếu và hết chỗ đứng trong chiến tranh.

Trước mặt của cổ lực hỏa súng, Bỉ Mông có thể hình hung hãn chấn nhiếp đối thủ hay Chu nho yếu đuối như sên chẳng có sự khác biệt gì. Các địa tinh chiến binh ở Thế đao sơn tiến thối có lớp lang, chiến thuật có quy củ... tuyệt đối không phải là tự học thành tài, mà nhất định có kẻ đứng sau lưng chi viện và chỉ điểm cho chúng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Kẻ đứng sau chúng là ai? Là vương tử hay là nhân loại?

Ai là kẻ đứng sau lưng kỳ thật không trọng yếu, bất quản y là ai, chỉ cần nắm trong tay kỹ thuật của thứ hỏa súng này mà vẫn còn dùng thân phận mờ ám ẩn giấu trong lĩnh địa, Lưu Chấn Hám tuyệt không thể yên tâm chút nào. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bộ lạc địa tinh này còn bao nhiêu cây cổ lực hỏa súng? Có phải là chúng đào lên từ trên hoang nguyên, hay là lấy được từ những di tích văn minh xưa để rồi học tập được kỹ thuật chế tạo? Đây chính là những vấn đề mà Lưu Chấn Hám quan tâm nhất. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lưu Chấn Hám đã nghiên cứu tỉ mỉ cây thanh đồng hỏa súng này. Nó có kỹ xảo rất khó miêu tả, hoàn toàn khác biệt với loại súng tự động mà hắn đã dùng ở chiến trường nam cương.

Cây hỏa súng này có cấu tạo như súng săn, bán súng và thân súng có thể gập lại duỗi ra để đưa đồng đạn lên nồng. Sau đó có thể kéo chốt lên, chỉ cần bấm còn là có thể phát xạ viên đạn bằng đồng. Đạn dược của loại súng này - viên đạn bằng đồng - có hơn trăm viên được Lưu Chấn Hám tìm từ thân hình mặc khải giáp quý giá của tên địa tinh bị chết ấy. Chúng được đựng trong túi da hươu, viên nào viên nấy nặng chịt, vẻ ngoài rất giống nhau, hình dáng giống như quả dâu, tròn tròn trơn bóng.

Lưu Chấn Hám thủ thế bắn thử một viên, hỏa súng gầm lên một tiếng lớn phúng ra một đồng quanh cực lẹ, bắn rụi cả một đám bụi cây đầy tuyết cách đó năm chục mét. Khói tức thời bay khắp nơi, các cành cây khô và tuyết tung bay đầy trời.

Các dân binh đối với việc lão bản nhanh chóng thành thục trong việc sử dụng hỏa súng của ải nhân đều biểu hiện sự khâm phục vạn phần. Cần phải biết hỏa súng của cổ lực ải nhân chính là thứ trong thời kỳ thần ma đại chiến, được địa tinh đại hiền giả Gia Bố Lâm và Ải nhân đại hiền giả Đạo Căn liên thủ nghiên cứu tạo ra vũ khí bí mật cho ái cầm đại lục liên quân! Vô số sử thi đã ca ngợi điều này, đều cho ràng đó là thứ "vũ khí của thiên thần", trong truyền thuyết cổ lực hỏa súng có uy lực vô cùng, chính là công thần trong việc tiêu diệt đội quân phi hành của ma tộc.

Dân binh nào biết lão bản hiện giờ đang rầu thúi ruột.

Thứ đồng đạn như trái dâu này chẳng hề có ngòi nổ, hay nói cách khác loại hỏa súng này chẳng hề dựa vào thuốc súng để bắn đạn đi. Nhưng một khi đồng đạn bắn trúng mục tiêu, rõ ràng nó phát nổ với uy lực của thuốc súng, khiến Lưu Chấn Hám nghĩ nát đầu mà chẳng hiểu vì cớ làm sao.

Nhưng dù sao cũng không hổ thẹn cho một kẻ sành chơi súng, Lưu Chấn Hám rất nhanh chóng nhìn ra điểm gút mắc trong chuyện này.

Trên cò của thanh đồng hỏa súng có những đường hoa văn rất tinh tế. Thứ hoa văn này không quan sát kỹ sẽ không nhận ra. Lưu Chấn Hám đoán nó chính là một ma pháp trận đồ gì đó, còn là từ thứ gì thì hắn không thể nào rõ được.

Hiện giờ những gì ghi lại về thần ma đại chiến đều không rõ ràng, rất nhiều tình tiết bị lượt bớt đi, đại đa số chi tiết đều là sự ca ngợi các đại anh hùng hay các dũng sĩ cường hãn. Sự nghiên cứu tạo ra thanh đồng hỏa súng của địa tinh đại sư Gia Bố Lâm và Ải nhân đại sư Đạo Cách cũng bị đồn đoán thành những thứ rất tức cười, ví dụ như trong Tế tự pháp điển họa súng của ải nhân thành hình dạng giống như kèn đồng (Chú thích: Xem súng của binh chủng người lùn trong Warcarft III).

Dùng thân phận của một tế tự hay là ma pháp sư của nhân loại mà xét, Lưu Chấn Hám biết rằng nếu như bộ phận cò súng sử dụng ma pháp trận, thì kỹ thuật chế tạo ra loại súng này quả thực là một thứ do chúa trời hay chiến thần tứ dư cho họ.

Ma pháp trận đồ thường có tính bài xích cực lớn đối với kim loại. Chế tạo ra một món vũ khí ma pháp thường rất khó khăn. Một nhân loại luyện kim thuật sĩ hợp cách giỏi lắm chỉ có thể tạo ra ba bốn món ma pháp vũ khí một năm mà thôi.

Như vậy ma pháp trận đồ trên bộ phận lẫy kia nếu như không có công nghệ chế tạo đến mức lô hỏa thuần thanh và sự tinh thông tuyệt đối về ma pháp, thì muốn tạo ra đơn giản chỉ là mộng.

Năm xưa ma tộc đột nhiên tiến công ái cầm đại lục, địa tinh đại sư Gia Bố Lâm và Ải nhân đại sư Đạo Căn chỉ dùng hai năm đã tạo thành tiểu đội cổ lực ải nhân hỏa súng thủ, và chỉ bao gồm có một trăm cây hỏa súng mà thôi. Chẳng những thế họ còn phải được trang bị số đạn dược tương ứng.

Lưu Chấn Hám nhìn cây thanh đồng hỏa súng trong tay mà vô cùng kính phục hai vị đại sư sống vào một vạn năm trước.

Còn về chuyện trên cò súng là thứ ma pháp trận đồ gì thì Lưu Chấn Hám có một tiên đoán, và để nghiệm chứng cho sự tiên đoán đó, hắn nhặt một viên đá rồi dùng chủy thủ gọt thành hình trái dâu, bỏ vào trong ổ đạn rồi bóp cò, "bình" một cái, quả nhiên viên đá bắn ra, trong nòng súng có tạp âm, có thể là do không hợp với đường xoắn trong nòng súng.

Lưu Chấn Hám nhắm chổ đất tích tuyết dưới đất bắn một phát, một cổ kình phong từ nòng súng phóng ra làm cho tuyết trắng trên đất bay túa ra xung quanh, thậm chí mấy cọng cỏ ở đó cũng bị rung động liên hồi.

Thì ra ma pháp trận thuộc phong hệ! Lưu Chấn Hám có điểm đắc ý là bản thân thông minh. Hắn đoán ma pháp trận được khắc trên cò súng thuộc phong hệ, và các viên bảo thạch cực lớn khảm trên súng đại khái là vật tăng cường ma pháp cho ma pháp trận nhỏ nhắn này.

Từ thiết kế độc đáo của cây thanh đồng đại súng này có thể nhận ra trong thời kỳ thần ma đại chiến, Ái Cầm đại lục đang rơi vào giai đoạn nguyên tố xoáy động vô cùng phong phú, cho nên ngay cả địa tinh và ải nhân vốn không giỏi về cảm ứng nguyên tốc lực lượng cũng có thể chế tạo ra được ma pháp trang bị tinh xảo như thế này, không khỏi khiến người ta nhìn mà vô cùng cảm khái.

Trước mắt, sự biến động nguyên tốc ở Ái cầm đại lục đang rơi vào giai đoạn thoái trào. Để khắc một ma pháp trận thuộc phong hệ lên cái cò súng nhỏ bé như thế này, thì cho dù là ma pháp luyện kim thuật sĩ Ngải Mã Nhĩ đại sư ưu tứu nhất trong các quốc gia nhân loại cũng không có bản lĩnh làm được.

Thứ đồng đạn như quả dâu này cũng cực kỳ tinh xảo, trên đó tuyệt đối không có dấu vết kết nối và hàn gắn nào, tròn như viên ngọc hoàn mỹ, tự nhiên mà thành.

Thật không biết làm sao có thể bỏ hỏa dược vào trong đó?

Lưu Chấn Hám có điểm lo lắng bất an, nếu lỡ như đại địa tinh bộ lộc trên Thế Đao sơn này xuất hiện thêm một thiên tài như Gia Bố Lâm đại sư thì làm sao bây giờ?

Xuất phát từ sự cẩn thận, Lưu Chấn Hám không dám có cái dũng cảm tự làm, bảo một tên hùng địa tinh nô lê cầm chủy thủ cắt cứa đồng đạn ra coi thử trong đó có kết cấu như thế nào. Và sự cẩn thận của hắn quả nhiên chính xác.

Tên hùng địa tinh nộ lệ cầm chủy thủ chặt mạnh một đao, đứt hơn phân nửa viên đạn đồng, và viên đạn lập tức nổ bùm, khiến mọi người giật mình kinh hãi.

Mảnh đạn bay cùng chặt nát mặt tên hùng địa tinh xui xẻo, nở ra một bông hoa máu trên mặt nó giống như lĩnh chủ đại nhân dùng mật tập trận đập cho một cái vào mặt, xem ra không sống nổi nữa rồi.

Lưu Chấn Hám thật không nghĩ thông là vì sao viên đồng đạn này còn có công hiệu chạm vào là nổ nữa? Thời đại lãnh bí khí này quả nhiên còn có kỹ thuật tạo ra lựu đạn còn mạnh hơn cả thứ sử dụng trên chiến trường nam cương sao?

Trận chiến kinh thiên động địa như thế mà chẳng có chiến sĩ nào chết, thế mà vì mở viên đồng đạn này ra lại khiến cho một tên nát mặt, khiến Lưu Chấn Hám cảm thấy không thể nào tiếp thụ được.

Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn lại thay đổi phương thức, cho một tên nô lệ hùng địa tinh mặc ba tầng giáp, rồi cầm viên đồng đạn ném vào trong đá, cho hắn tăng dần lực lên, khi đến khoảng mười ba cân thì đồng đạn nổ, hỏa quang lóe lên, đất đá lập tức bị khoét một lỗ, tảng đá đầy vết nứt. Đồng đạn nổ ra tạo vô số mãnh vỡ cám đầy lên đằng giáp của tên nô lệ, khiến cho ai xem cũng lạnh người.

Thì ra là loại súng này mượn lực nổ của đồng đạn để xuyên thấu khôi giáp, rồi lại mượn các mảnh vỡ của đạn để sát thương! Lưu Chấn Hám chợt hiểu ra.

Uy lực của thứ đạn này thật đáng sợ, lực nổ và xuyên thấy có thể tương đương với sức lực của Duy Ai Lý, khiến cho Lưu Chấn Hám tặc lưỡi kinh hồn. Khoa Lý Nạp có đằng giáp hộ thân, lại thiên sinh thạch phu thế mà lại ngã về tay viên đạn này, đủ thấy sự lợi hại của nó như thế nào.

Nếu như địa tinh bộ lạc trên Thế đao sơn được trang bị thứ cổ lực hỏasúng này thì kể như xong, đừng nói gì lập vương quốc, cho dù chúng muốn tung hoành trên đại lục thì cũng chẳng khó gì. Lưu Chấn Hám một mặt toát mồ hôi lạnh rầu rầum một mặt thắc mắc cách chế tác loại đạn hoàn này. Chẳng hiểu vì sao Địa tinh đại sư Gia Bố Lâm ngày xưa có bản lĩnh như thế mà để cho tộc địa tinh ngày nay trở thành như thế này?

Ái Cầm đại lục hỡi! Ngươi còn bao nhiêu bí mật mà ta chưa biết nữa đây? Lão Lưu thở dài cảm thán.

Xạ nhân A Đỗ chen lời nói một câu không nên chen "Năm xưa vì sao Ải nhân hỏa súng thủ không dùng ná vậy trời? Làm phức tạp vậy làm chi, chẳng phải cũng là vì bắn ra cho đồng đạn nổ bùm hay sao?"

"Đồ ngốc, đây là vì bảo thạch trên súng vì lý do gì đó đã hết ma lực rồi, không cấp đủ động lực cho phong hệ ma pháp trận, cho nên chỉ bắn ra đạn ở khoảng cách một trăm năm mươi mét thôi. Năm xưa cổ lực ải nhân hỏa súng thủ có thể bắn với độ xa đạt đến mấy nghìn mét, nếu không thì làm sao giết được những cánh quân bay trên trời?" Lưu Chấn Hám tuy không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia sáng không dề dàng phát giác.

Xạ nhân A Đỗ bị lĩnh chủ đại nhân nói như thế tức thời đỏ mặt, y cảm thấy lĩnh chủ đại nhân nhất định có thành kiến với đạn cung rồi.

"Giao cho ngươi nè." Lưu Chấn Hám đưa túi da hươu chứa đầy đồng đạn cho A Đỗ.

"Lão gia thưởng cho đó, còn không mau cảm tạ?" Duy Ai Lý có điểm oán trách A Đỗ đang đứng đực ra ở đó.

"Đành thôi vậy!" Lưu Chấn Hám phất tay nâng xạ nhân đang chuẩn bị quỳ lạy, vỗ vỗ vào vai y: "Lát nữa đến Thế Đao sơn, ngươi có thời gian lấy ná lấp đạn bắn cho ta coi xem hiệu quả thế nào

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK