Mục lục
[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dựa theo thường lệ, đội chủ nhà Lương Sơn ra trận cuối cùng. Bọn thổ phỉ không dẫn người. Chỉ có bọn họ, Phương Tịch cùng bát đại thiên vương lung tung đi bộ qua, còn không ngừng quay đầu hỏi thăm người quen. Lúc đi tới giữa trường còn có người giơ ngón giữa về phía doanh trại quân Kim.

Quân Kim thấy bọn này làm thủ thế còn tỏ ra đắc ý, cũng không hiểu là sao, có lẽ xuất phát từ lễ phép và không muốn chịu thiệt, cả đám đều giơ ngón giữa lên đáp lại. Trương Thuận sạm mặt lại: “Con mẹ nó, tính nhầm, bọn nó nhiều người hơn.”

Nhưng lần duyệt binh này cũng không đem lại hiệu quả tốt, ngoại trừ việc bọn tôi dung loa khiến quân Kim rung động, Kim Ngột Thuật vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ bọn tôi tính sai cách. Phương thức biểu dương vũ lực này có lực uy hiếp hạn chế đối với loại lợn chết không sợ nước sôi đó.

Xét thấy tình huống trên, chúng tôi quyết định thay đổi phương án, đó là tiếp tục không như vậy nữa. Tôi cũng không tin người cổ đại như hắn có thể giải quyết vấn đề như nhà máy thực phẩm thế kỉ 21 làm được.

Tối hôm đó, mấy vị tướng lĩnh tìm tới tôi. Đề nghị tiến hành một lần diễn tập đối kháng, vẫn là được gợi ý từ lý luận của tôi. Tần Quỳnh nói: "Tôi thấy diễn tập quân sự là một chủ ý không tồi. Đặc biệt là lính Trung Nguyên vốn thiếu kinh nghiệm thực tế. Đánh trận tất nhiên không bằng binh lính ngoại tộc ngày ngày đi săn."

Uất Trì Kính Đức nói: “Nhất là hiện tại quân đội các quốc gia đủ hết. Một lần diễn tập liên hợp có thể rút ra rất nhiều kinh nghiệm thực chiến, có ý nghĩa lớn đối với phối hợp tác chiến sau này. Cũng xem như mọi người không đến đây vô ích.”

Tôi gặt đầu: “Có thể. Nhưng phải chú ý lực độ, còn có tiêu chuẩn phán đoán tử vong, cũng không nên gây ra tai nạn chết người.”

Vương Bí: “Yên tâm, trong quá trình diễn tập chúng ta vẫn sẽ sử dụng cờ hiệu liên quân. Đối kháng chỉ mang tính biểu tượng.”

Tôi nói: “Vậy là được rồi.”

Ngô Dụng ở bên nói vào: “Tôi cũng có đề nghị. Các vị hiện tại đều quen sử dụng điện thoại rồi. Nhưng lúc diễn tập không sử dụng, dù sao sau này còn sống như thường. Quá ỷ lại sản phẩm khoa học kỹ thuật thực sự không tốt.”

Mọi người nghĩ một chút rồi đều gật đầu.

Để giúp các chiến sĩ trải nghiệm chân thật, bọn họ mặc dù được báo là diễn tập, nhưng thời gian cụ thể không thông báo. Đây là một cuộc diễn tập với mục đích chính là rèn luyện đội ngũ khẩn cấp tập hợp cùng quan sát là chủ yếu.

Các thủ lĩnh thương lượng, quyết định lúc hai rưỡi sáng từ Lương Sơn, Mông Cổ, quân Sở cùng quân Minh làm phe đỏ, liên quân Tần quốc đại biểu phe Xanh phát động đột tập, song phương không thiết lập tổng tư lệnh, mệnh lệnh do các thủ lĩnh hiệp thương lâm thời phát ra, như thế độ khó cũng cao hơn. Nhưng cũng có ý nghĩa thiết thực.

Đúng hai rưỡi, kỵ binh Mông Cổ chậm rãi tiếp cận doanh trại phía xanh, khi bị lính gác phát hiện mới hò hét triển khai cực nhanh đột kích, mấy doanh trại liên quân dù biết là diễn tập nhưng không rõ thời gian cụ thể, cho nên cũng bối rối. Nhưng Tần Quỳnh cùng Vương Bí đều là lão tướng cầm binh, không bao lâu đã ổn định trận địa. Đường quân ‘tổn thất’ 3000 người rồi cũng kết nối xong thuẫn trận, Tần nỗ cuồng xạ. Người Mông Cổ đều xuống ngựa, đứng sau tấm chắn, bày trận chờ phương trận bộ binh nặng của quân Tống tới. Hồ Nhất Nhị Nhất vội cùng Mộc Hoa Lê hiệp thương cho quân Mông Cổ lui xuống, đẩy bộ binh nặng của quân Minh với số lượng tương đương lên. Vương Bí đại công vô tư phân nửa binh lực cho Tần Quỳnh chỉ huy. Mấy vạn quân Tần đứng sau quân Tống bắn yểm trợ. Rất nhiều quân Minh bị phán định bỏ mình. Tránh qua bên nghỉ ngơi….

Cùng lúc đó, quân Lương Sơn quen thuộc địa hình vu hồi vào quân Sở, đã đánh vào hai cánh của chủ lực quân Đường. Tiếng chém giết la lên, người Mông Cổ lại lên ngựa tiến tới hoàn thành hợp vây quân xanh. Tần Quỳnh thấy thế lập tức lệnh quân Đường co lại, Lưu Nhật Bản chẳng những không lo lắng quân Đường lùi lại, ngược lại ăn ý đem chủ lực quân Tống đẩy lên. Chờ khi quân đỏ tổn thất lớn mới đột phá được quân Tống thì quân Đường đã xếp thành một hàng dài. Tần Quỳnh cảm kích vỗ vai Lưu Nhật Bản “đã bỏ mình” nói: “Lưu huynh đệ, tôi nhất định sẽ báo thù cho huynh.”

Quân Đỏ rốt cục không hiểu sao khi đối phương xếp thành hàng dài, bọn họ hoàn toàn không rõ đối phương có bao nhiêu. Chỉ thấy địch nhân trước mặt dậm bước tiến tới, phía sau khói mù, bọn họ phát hiện mình gian khổ vô cùng vọt tới lại là xông vào trong vòng vây của người ta. Trong lúc nguy cấp vô cùng, một đại tướng mặc hắc giáp thong dong chỉ huy quân Lương Sơn cùng Phương Tịch tiến hành từng bước đánh bại trận trường xà. Người này chính là người vô cùng hiểu rõ quân Đường – Úy Trì Cung. Đây cũng là món quà nhỏ chúng tôi tặng cho Tần Quỳnh. Chỉ huy trung tâm thực phải biết giải một nan đề: Khi trong chiến tranh gặp phải tướng lãnh cao cấp bên người tạo phản phải ứng phó thế nào?

Trong lúc đó, 18 hảo hán, 108 hảo hán với bát đại thiên vương triển khai hỗn chiến. Chúng tôi còn cố ý đưa Võ Tòng Phương Trấn Giang, Bảo Kim Đặng Nguyên Giác, mấy phiên bản đại tướng phân tại trận doanh khác nhau, cho nên thấy có rất nhiều người giống nhau như đúc đánh nhau….

Đánh tới mức này, cũng chỉ khoe xem nhà ai càng nhiều mãnh tướng, hai quân giao chiến, luôn có người khen đối phương: Ngươi thật khỏe, ta nhanh hơn, ngươi trận pháp thành thạo, ta binh chủng đầy đủ. Nhưng khi mọi người lực lượng tương đương thì đành để mặc cho số phận.

Chúng tôi diễn tập, các quốc gia chỉ phái ra một bộ phận nhân mã. Nhưng cứ như vậy cũng có vài chục vạn người. Tiếng la hét chém giết của vài chục vạn người vang vọng trăm dặm, một ít cây đuốc bị hất đổ để mô phỏng chân thật cảnh thiêu đốt (tôi còn chuẩn bị 1 vạn người làm đội cứu hỏa…)

Tôi ngồi trong trướng, không ngừng nghe có người hội báo tình hình diễn tập. Nói thật, nếu không biết đây là một lần diễn tập, mặc cho ai nghe thấy tiếng chém giết cùng ánh lửa đều hãi hùng. Tôi rốt cục phát hiện một chân lý: Giả đôi khi còn thật mê hoặc người khác. Rất đơn giản, bởi vì nguyên lý của nó là mê hoạch người khác – hoa giả, tóc giả, thuốc lá giả, rượu giả, cái gì chả giả.. hơn nữa trên chiến trường tiếng chém giết còn thảm hơn là chiến tranh thực, nói là diễn tập, các chiến sỹ đa quốc gia lần đầu tiếp túc còn coi đây là trò chơi, Cả triệu người chạy qua chạy lại thực thú vị, bọn họ tận dụng thời cơ xem xét. Một vị bị đao chém, phán định bỏ mình, cố gắng cơ hội cuối cùng vô cùng cao hứng hét lớn: “A, ta chết thật thảm a.”

Chiến tranh thật lúc sẽ có người hô như vậy sao? Hơn nữa lúc chiến tranh, người càng đánh càng ít, nhưng ở đây đánh mãi cũng không ít, cho nên trận này bọn tôi đánh vài giờ, tiếng ồn ào ầm ĩ làm tôi đau đầu.

Diễn tập đang hừng hực khí thế, một điện thoại trên bàn bỗng rung lên, tôi nhấc lên, là phụ trách canh gác Thời Thiên, tôi vội kên lên: “Không phải đã nói sao, tối nay hết thảy theo kế hoạch cũ, không được dùng điện thoại.”

Thời Thiên kêu lên: “Không thể không dùng, quân Kim từ doanh trại lao ra.”

Tôi bất ngờ: “Bọn họ lao ra làm gì? Có bao nhiêu người?”

Thời Thiên: “Là lao tới nơi chúng ta diễn tập, đại khái khoảng 5 vạn.”

Tôi giật mình: “Muốn làm gì ta?”

Ngô Dụng ở bên nhắc nhở: “Quân Kim hẳn là nghĩ chúng ta xích mích, muốn nhân cơ hội này đánh tan liên quân.”

“Mẹ nhà nó.” Tôi kêu lên, vừa định hỏi Thời Thiên binh lực phụ trách cảnh giới chịu nổi không, Ngô Dụng đã vội nói: “A, đây cũng là cơ hội tốt – kêu bộ đội phía trước lui xuống, thả quân Kim tiến vào nơi chúng ta diễn tập.”

Tôi nghĩ chút hỏi lại: “Thế được không? Nếu không đề phòng, quân Kim từ đại doanh tới nơi diễn tập là 15 phút phi ngựa.” Vòng vây của chúng tôi thật sự đã quá gần.

Ngô Dụng cầm một loạt điện thoại trên bàn, cười nói: “15 phút đủ rồi.”

Tôi giật mình, nếu dựa vào lính liên lạc đưa lệnh, trông mong 15 phút xử lý là không thể. Nhưng xài điện thoại thì thừa thời gian.

Tôi lập tức cầm điện thoại khẩn cấp thông tri tướng lãnh đang diễn tập: “Lần diễn tập này chấm dứt. Từ giơ trở đi lập tức tiến vào chuẩn bị thực chiến.”

Ngô Dụng ở bên nói vào: “Kêu mọi người đừng ngừng hò hết, toàn thể đổi cờ.”

Ngô Dụng phán đoán là đúng, chúng tôi diễn tập thật là chó ngáp phải ruồi. Kim Ngột Thuật dù không rõ ràng chi tiết của liên quân, nhưng hắn biết nhân mã không phải của một quốc gia. Cho nên thấy bọn tôi lặp đi lặp lại hò hét, thiêu đốt nên nghĩ quân địch tranh giành lẫn nhau. Bất cứ một vị thống soái nào cũng không thể buông tha cơ hội như vậy – hắn sở dĩ dùng thời gian dài như vậy vẫn không động là chờ cơ hội này, nhưng tính cẩn thận nên vẫn chỉ phái người tới thử.

Quân Kim từ doanh trại xuất phát, thấy địch nhân không chiến lùi lại, lúc bình thường nên cảnh giác phòng bị, nhưng lúc này lại thành ấn chứng suy nghĩ của đại soái, phó soái Niêm Hãn mang binh xung trận đi trước. Không ngừng thức bộ hạ gia tốc.

Lợi dụng khoảng thời gian này, toàn thể liên quân đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch. Bộ đội tham gia diễn tập đều hạ cờ bốn nước, chỉ chừa lại dấu hiệu của liên quân – cờ tam giác của Dục Tài. Vì quán triệt đề nghị của Ngô Dụng, các chiến sĩ không dừng hò hét. Thường thường hai ba người đối mặt đứng bất động, miệng lại hò hét thảm thiết hơn cả xong chảo va chạm. Kinh khờ còn đem bánh mì cùng mứt quả xức toàn thân, các chiến sĩ cũng đều làm theo, không ít người nằm dưới đất kẹp đao kiếm vào cổ giả chết. Rõ ràng không một người bị thương nhưng cả chiến trường như nơi chiết kích trầm sa, tang thương khiến người rơi lệ.

Niêm Hãn chạy tới cách nơi diễn tập 20 mét, ngẩng đầu nhìn xem, vui như điên. Trước mặt binh lính hò hét chém giết, không ít người máu tươi đầm đìa. Trên chiến trường đã lộn xộn. Tính ra nơi này đã đánh nhau hơn một canh giờ. Đây không thể là giả, Niêm Hãn hung phấn hét lớn, giơ roi chỉ tới, 5 vạn quân Kim như thủy triều lao tới….

Tại bộ chỉ huy, tôi ngồi xếp bằng trước một bàn đầy điện thoại bận bịu. Cầm cái này, buông cái kia, hai mắt đỏ bừng, hét khàn cả cổ: "Cái gì, cao điểm số 2 đã chiếm được? Rất tốt, tôi sẽ ghi công cho anh.”

“Tôi hiểu, địch nhân đã bị vây. Khu số 3 cần Tần nỗ oanh tạch cả khu vực.”

“Lưu Nhật Bản. Cho quân đoàn bộ binh số hai, số ba của anh đẩy lên 10 thước… ngay cả tiếng của lão tử mà mi cũng không hiểu sao? Được rồi, khẩu lệnh là “Môn triêu đại hải, tam hà hợp thủy vạn niên lưu”,

Hết cách, vừa rồi diễn tập còn dễ, hiện tại là chơi thật, Lưu Nhật Bản quá nguyên tắc sợ có người cháy nhà hôi của, phải nhận khẩu lệnh mới hành động.

5 vạn quân của Niêm Hãn tiến tới bị quân Đường phát động trận trường xà chia làm vài khối nhỏ. Kỵ binh của bọn họ đụng vào cự thuẫn liệt trận đã bầm dập. Quân Tần nắm giữ kỹ thuật tọa độ núp sau lưng ung dung bắn tên lên trời, nguyên lý pa-ra-bôn khiến quân Kim nhìn mưa tiễn viu viu, mong muốn bắn lên đầu quân Đường lại không thực hiện được, đều rơi lên đầu mình.

Quân Đường không am hiểu tử thủ triệt hạ phía sau, nhường bộ binh đoàn quân Tống kết thành phương trận, cục xúc tiến tới. Quân Kim công kích bị trận hình phòng ngực chắc chắn đẩy lệch. Không có bình nguyên rộng lớn cho kỵ binh súc lực, loạt đầu tiên bị cản. Nhân mã phía sau thực sự chỉ có thể giơ tay cầm đao. Quân Kim chịu đủ tra tấn, buộc phải xuống ngựa mặc khôi giáp tiến hành nhục bác với bộ binh nặng, đáng tiếc đối thủ không nghĩ vậy. Bọn họ chậm rãi tản ra hai bên, lộ ra kỵ binh Mông Cổ ở phía sau đang hào hứng khó nhịn. Người Mông Cổ đã hợp nhất từ nơi xa, so với giết hại bộ binh lên ngựa thì giết hại kỵ binh xuống ngựa là không có gì khó khăn. Quân Kim xuống ngựa cũng không kém hơn bộ binh của Lương Sơn hay quân Tần, nhưng bọn họ bó tay là vì ngay cả chiến xa, chỉ từng nghe nói, chưa bao giờ thấy qua cũng xung trận tái hiện huy hoàng. Loại đồ sát này thật lâu lại biểu hiện ra uy lực lớn trước bộ binh….

Cả chiến dịch, quân Kim là buồn bực nhất. Bất lực, khó hiểu, bọn họ thất bại thảm hại nhanh chóng khiến bọn họ thấy đối phương tựa hồ đã lập mưu từ ngàn năm trước, ngay từ đầu, bọn họ đã trúng kế tưởng liên quân xích mích, đột nhiên cắn trả là vì chung mối thù. Đương nhiên, bọn họ rất nhanh sẽ không nghĩ vậy, liên quân chiến sĩ đang “sứt đầu mẻ trán” lại khỏe mạnh chiến đấu, nếu điều này có thể giải thích là dũng mãnh không sợ. Vậy mấy ‘thi thể’ bị trường kiếm xuyên thủng mà họ thấy đột nhiên nhảy lên ám sát, loại ngu nữa cũng hiểu là chuyện gì xảy ra.

oOo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK