Mục lục
[Dịch]Huyễn Tường Cửu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng ta ba người đều không nói gì, vì chốn nhân gian huyên náo và phồn hoa làm sợ hãi, bước chân ta ở những viên gạch lót đường màu xanh, làm tăng lên cảm giác thật cứng rắn.

Đường thật rộng nhưng đông người. Những người bán rong cao giọng rao hàng, nụ cười nịnh nọt trên mặt. Những công tử quần áo lụa là hoa lệ, nhàn nhã rảo bước dạo qua; có những cô gái xuân sắc vui vẻ cùng bạn chen nhau, kênh kiệu; có quân sĩ mang kiếm, mặt nghiêm trang oai vệ......

Ta từng trong cuốn sách "Nhân gian mạn bộ" mà mẫu thân lưu lại đã chứng thật nhiều sự tình liên hệ đến nhân gian là đúng, quyển sách đó do phụ thân chính tay ghi chép từng chữ một. Nét chữ thanh mạnh, (Nhân gian mạn bộ) ghi lại các loại sự vật có quan hệ đến nhân gian, kể cả con người hành vi và tư tưởng.

Phụ thân thật cảm nhận rất nhiều cuộc sống mà ghi xuống. mẫu thân nói phụ thân chỉ nghĩ tặng các con một món qùa nhỏ. Lúc mẫu thân nói lời này thì, trên mặt toát ra nhàn nhạt một nỗi ưu thương, giống như khe suối lúc mùa đông tàn, chớm xuân còn sót lại mảnh băng tan, lạnh lẽo nhưng tinh khiết vô cùng. Ta chẳng biết cuộc sống từng trải của phụ thân, thậm chí chưa từng nhìn thấy người, chưa từng nghe người nói một câu, biết trách gì đây.

- Mẫu thân! Phụ thân là người như thế nào?
- Người là một anh hùng.
- Phụ thân yêu chúng ta không ?.
- Yêu, người là kẻ duy nhất trên thế giới giống các ngươi.
Ta đã di ngón tay nhẹ nhàng sờ từng chử, từng chữ một. Làm như vậy ta có cảm giác gần phụ thân hơn từng chút, từng chút một......

Chúng ta ba người vững vàng bước đi, Tác Á thích thú nhảy tới nhảy lui, thấy gì mới cũng thich chạy lại xem một chút, cùng những người bán hàng hỏi đông hỏi tây, để bọn họ nịnh hót, khoe mại đông tây đồ tốt đồ quý của mình. Tác Á cuối cùng lễ phép cám ơn, rồi nhảy lưng tưng đi chổ khác, để lại những người bán hàng rong quạu cọ lườm nguýt.

Thiên Mang ánh mắt bay khắp nơi, thần thái bay bỗng, thỉnh thoảng nhìn một vài thiếu nử trẻ xinh xắn mỉm cười, nụ cười rực như ánh mặt trời, làm các cô gái ngượng ngùng cúi đầu đi. Đi qua thì quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt không kềm được nổi vui mừng. Có nhiều thiếu nữ lớn mật, cười trả, rồi cũng ngẩn ngơ nhìn theo, mất cả hồn vía.

Ta nhìn thấy phía trước có một dòng sông, rộng ước chừng ba trượng, hai bên bờ có những khối đá xanh vuông vức, ngấm nước rêu xanh phủ xanh rờn. Nước sông thật trong, nhàn nhạt ẩn hiện màu xanh biếc, đáy sông thủy thảo quấn quýt như đang ca hát.

Ta nghiêng mình phía bờ sông, thấy hình bóng phản chiếu chính mình cũng sửng sốt, mắt sáng mày kiếm, anh tuấn rắn rỏi. Như mẫu thân từng nói, "Không Dực, ngươi lớn lên sẻ giống phụ thân, có thể biến thành một nam nhân có khuôn mặt hoàn mỹ.

Ta hai tay vốc nước, nước sông mát rượi chảy trên mặt. Ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhẹ lước qua, để lại những vòng sóng tròn liên tiếp, thân thuyền màu lam, từ đầu cho đến cuối thuyền. Khoang thuyền nhỏ, mặt trước treo rèm làm bẳng hạt châu màu trắng. Ở cuối thuyền có một lão thuyền phu, nhàn nhã họat động.

Đầu thuyền môt thiếu nữ đang đứng, áo màu hồng xen với màu trắng, theo gió mềm mại phất phơ. Dây thắt lưng màu phấn hồng phía sau phất phới như cánh bướm. Tóc đen rủ phía trái như dòng thác nước chảy, xinh đẹp động lòng người, dây cột tóc màu trắng như ngọc như ẩn như hiện trong mái tóc đen. Thân thể tư thế xinh xắn, đẹp như hoa sen, cử động uyển chuyển.Nàng che nửa mặt dưới bằng một mảnh lụa trắng, lộ ra đôi hàng mi mảnh mai cong như lá liễu, thanh nhã xinh đẹp. Một đôi mắt phượng linh khí bức người, tia mắt mơ màng xa vắng, giống như một vòng thu thủy u tĩnh siêu nhiên, làm người nhìn vào thấy thoát tục.

Từ khoan thuyền một nữ tử áo xanh bước ra, thân bước nhẹ nhàng, xinh đẹp yêu kiều, trên mặt còn đọng nét cười, trong đó lộ ra một tia lạnh lẽo, một tia xảo quyệt.

Nữ tử áo xanh đi đến đầu thuyền, ánh mắt liếc hướng phía bên ta, nói nhỏ vào tai phấn y nữ :
- Tỷ tỷ, bên bờ phía trái ngươi, nam tử kia, quả thực cực kỳ anh tuấn, ta chưa thấy qua nam tử mặt đẹp như vậy.

Phấn y nữ nhẹ nhàng hừ một tiếng:
- Dù có đẹp cở nào, cũng chỉ là một phàm phu tục tử.

Lục y nữ cười nói:
- Xem ra trong mắt tỷ tỷ ngươi chỉ có Thánh Thiên ca thôi, không còn nhìn thấy ai khác rồi.
Phấn y nữ nói:
- Nếu thiệt là vậy thì tốt rồi ! Nói xong thở dài.
- Tỷ, chúng ta đến phía đông Nguyệt hồ đãng nhé, nghe người ta nói nơi đó phong cảnh đẹp lắm.

Phấn y nữ nở nụ cười:
- Lục Ngân, ngươi hả, biết nơi này có chỗ đáng đi xem thiệt sao ?
Lục Ngân tinh nghịch le lưởi. Các nàng nói chuyện thanh âm rất khẻ, nhưng với pháp lực của ta nghe thanh âm như vậy không hề có gì khó khăn.

Chậm rãi, chèo tới một chiếc thuyền hào hoa giàu có đẹp đẻ, thuyền lớn cỡ trung bình, chen tới làm lòng sông vốn không rộng trở nên chật chội. Ở đầu thuyền ngang thủ đĩnh hung một nam tử đang đứng, người tròn như cái trống, mặt mày đần độn, hai tay mập mạp lắc lư theo thuyền đi, quơ qua trái xòe qua phài; y phục hoa lệ sáng sáng ánh vàng, ngọc phối tuyệt đẹp, trên tay cầm quạt gổ làm bằng gổ đàn hương ngàn năm tỏa hương thơm. Chỉ có điều nhửng thứ này cùng bản thân hắn thật không tương xứng.

Bên cạnh hắn là một người tùy tùng gầy ốm, vẻ mặt rỏ ràng đúng kiểu cẩu nô tài, chỉ thiếu có vẫy đuôi. Khoan thuyền đang đứng bảy, tám người dử dằn, đều vai u thịt bắp, người cao lớn, thấy ra là bọn đánh người cho hắn.

Phấn y nữ thấy vậy, không nói gì xoay người tiến vào khoan thuyền.

Tùy tùng gầy nói nhỏ bên tai người giàu mập:
- Công tử gia, là tiểu nhân từ mấy tiểu tử nghe được về tuyệt sắc mỹ nhân này, lục y kia thì không cần nói nhiều, là đồ tốt nhất. phấn y nữ kia là tỷ tỷ, nghĩ là cũng đồ thượng đẳng cực đẹp.

Người giàu mập cười hớn hở, nói huênh hoang:
- Nếu thật làm được chuyện quen biết này tốt, ta về sẽ trọng thưởng ngươi.

Lúc này, hai chiếc thuyền đã tiến cùng một chỗ, thuyền người giàu mập len lén rẽ về bên trái, cản đường thuyền nhỏ.

Người giàu mập chắp tay nói:
- Xin hỏi phương danh cô nương? Ta là Chu gia công tử Chu Phú Quý ở La Vũ Thành một trong tam đại phú nhân, nhà ta có trà xanh điểm tâm, chẳng biết cô nương có thể nào thưởng thức cùng tại hạ.
Những lời nói chào đầu bình thường, nhưng huênh hoang kiểu này, ta nghĩ phải có ai dạy hắn học từng câu một.

Lúc này hai bờ tụ tập không ít người xem chuyện náo nhiệt, có ít tên lưu manh địa phương, bắt đầu mở miệng cười cợt, sau còn kêu lên:
- Mỹ nhân à, mau mau hầu Chu công tử cùng qua đêm nhé!
Làm nên một trận cười lớn.

Bóng xanh chợt thấp thóang, đám đông chưa có phản ứng, tiểu tử nói chuyện kia té xuống nước, người chìm trong nước kêu la thất thanh, chật vật ngoi ngóp. Xem ra Lục Ngân thật không phải người thường, ta không cảm giác có yêu khí. Chỉ có hai loại, một là các nàng là yêu tinh tu hành cực cao, cao đến nổi có thể tiêu tan yêu khí. hoặc các nàng là loại có linh lực tộc.

Lục Ngân nhìn Chu Phú Quý nở một nụ cười, nũng nịu nói:
- Ta thì yêu nhất là nghe tiếng chó con kêu.
Chu Phú Quý ánh mắt si ngốc, vội vàng nói:
- Ta lập tức cho người mua, nàng muốn loại chó gì ta đều mua được.

Lục Ngân làm dáng khó xử:
- Ai...
Nhẹ thở dài một hơi. Chu Phú Quý gấp đến độ muốn nhảy dựng lên, nói:
- Bất kể chó hay người, chỉ cần trên đời mà có, ta tóm lại có thể mua được cho cô nương.

Lục Ngân nói:
- Nhưng ta cũng thích nghe người nhái tiếng chó kêu, kêu càng giống ta càng vui vẻ.
Nói xong hé miệng cười.

Chu Phú Quý vội quay ra phía sau nói với bọn thủ hạ:
- Nhái tiếng chó kêu cho ta! Tiếng chó kêu uông uông vội vàng vang lên.

Chu Phú Quý thấy bọn hạ thủ trên mặt có vẻ miển cưởng, nói:
- Kêu to lên, đại gia sẽ trọng thưởng! Không kêu, kêu không to sẽ trọng phạt!

Trước công chúng học tiếng chó sủa không khỏi quá mất mặt, phần thưởng có thể không cần, bất quá bị trách phạt trốn không xong. Bọn thủ hạ thấy không kêu dù sao cũng không được, dức khoát kêu thật thống khoái, dù sao đã làm nô tài Chu Phú Quý, có thời gian tác uy tác phúc, thời gian làm mèo làm chó (1) cũng trốn không khỏi.

Vốn kêu thật nhỏ giọng, thấy đồng bạn bắt đều kêu lớn, không cam lòng lạc hậu, sợ bị trách phạt. chỉ thấy bảy, tám tên to lớn ngang ngạnh khủng hỏang dành nhau cổ họng uông uông uông lớn tiếng kêu la, cảnh tráng lệ kia xem ra cần đáng cười bao nhiêu thì quả có bấy nhiêu.

Bên cạnh xem náo nhiệt, có kẻ sợ Chu gia quyền thế, muốn cười mà không dám, hoặc mặt đỏ hồng, hoặc xoay người đi. Có rất nhiều người ngoái thấy vậy cứ ha ha ha cười to, thầm nghĩ chẳng biết là sao một kẻ ăn chơi, lại làm ra chuyện hoang đường như vậy.

Lục Ngân thấy vậy, cố nén nụ cười, nhỏ nhẹ nói:
- Phú Quý, ngươi sủa hai tiếng cho ta nghe nhé.

Chu Phú Quý nghe mỹ nhân ra lịnh cũng uông uông kêu to. Chó hoang ở xung quanh hai bên bờ sông nghe tiếng, tưởng đồng bạn, cũng thi nhau sủa vang. Trong tức khắc, chó thật cùng chó giả cùng nhau, sủa dữ dội vang trời. Lúc này Lục Ngân tay trái ngón áp út nhẹ nhàng co duổi, ta thấy tia nhỏ màu trong sáng giống như xoay quanh ngón tay nàng như đóa hoa, trong nháy mắt, một đạo ánh sáng màu tựa như một con rắn nhỏ hòan tòan phóng vào dưới nước, Chu Phú Quý thuyền chấn động nhẹ. chuyện thật mau lẹ chớp nhóang, người phàm chẳng biết sự tình. Lục Ngân thấy ta mỉm cười, trên mặt hiện lên nét kinh ngạc.

Thuyền của Chu Phú Quý bắt đầu từng chút, từng chút chìm xuống, càng lúc chìm càng nhanh hơn, trên bờ có người la lên:
- Thuyền chìm kìa!

Chu Phú Quý hiển nhiên đều không quen bơi lội. Nhớ rõ cảnh kiến bò trong chảo nóng, Chu Phú Quý hướng về Lục Ngân cầu khẩn:
- Cô nương, niệm tình quen biết, giúp cho ta lên thuyền cô nương.

Lục Ngân nói:
- Ta à, thích nhất chó té xuống nuớc!
Nhẹ nhàng bay lên, một cước đá Chu Phú Quý té xuống nước, rồi nhẹ nhàng nhảy, nhảy lên thuyền Phú Quý, như cánh bướm xanh bay múa. Người thanh lệ tựa như linh xà linh động, ba quyền hai cước theo đó đá bọn thủ hạ té xuống nước, chỉ nghe hai bên bờ một tràn tiếng kêu la, tiếng ủng hộ, tiếng than thở, tiếng cười nhạo, tiếng sợ hãi kêu la...

Lúc này, thuyền nhỏ từ từ trôi qua thuyền Phú Quý đang chìm dần.

Lục Ngân mũi chân điểm xuống, uyển chuyển bay, tựa như tiên tử trong cơn gíó, thân thủ nhanh nhẹn phi thường, đáp xuống trên thuyền nhỏ. Nàng thích thú cười vẫy tay nói:
- Tái kiến, người chó té xuống nước!

Thuyền nhỏ như một chiếc lá xanh theo gió trôi đi.

Ta bước dọc theo bờ sông, nhìn mọi người thế tục nét mặt họ đơn giản mà vui vẻ. Thấy mọi người như qua một ngày, được một ngày; nhưng mỗi ngày cuộc sống không giống nhau, xem năm năm tháng tháng bốn mùa xoay tròn, ta bắt đầu hâm mộ mọi người, hâm mộ sự đơn giản của họ, hâm mộ họ trăm năm sống bình thường (2), cuộc sống như vậy cho dù có thương tích đau đớn, cũng bất quá là trăm năm mau qua.
------------------------
1- 作蚁作犬 - làm kiến làm chó
2- 短崭又漫长 - ngắn chiều cao, tăng chiều dài Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang