Thu dọn lại phòng ở,đưa quần áo từ Balô ra tủ. Đồ đạc của hắn không nhiều,chỉ vài bộ quần áo,cùng một bộ quân tư trang cấp bậc hàm Thiếu Uý cảnh sát. Hàm này là do hắn học tập cũng như huấn luyện vượt mức trong quân đội mà thành,nhưng lúc lấy quân hàm,ông già của hắn cứ khăng khăng đòi bên cảnh sát,tại ổng bảo:
"Hừ,con trai của ta phải làm bên đó mới đủ cho dòng họ này" - làm tới giờ hắn chả hiểu gì. Chủ yếu cái quan trọng nhất trong hành trang của hắn là thẻ ATM cùng thẻ ngành đặc quyền được cấp,mà thẻ đó mấy ổng to kia bảo quản được cả đội trưởng đội vũ trang nào đó,tức vượt cấp Đại Uý - nghịch luật quá.
Hắn thu dọn đồ đạc xong,nhìn lại chiếc giường mà cảm thấy lòng "oi zời ơi" chiếc giường hắn nằm không biết bao nhiêu thời gian,tính ra chiếc giường chả có gì đặc biệt,tội là ổng già hắn bảo là bằng thứ gỗ gì đó,không bao giờ mục,mùi lại thơm . Hắn lại buồn thêm,cứ nghĩ sẽ được nằm giường thành phố cơ,Haizzz. Ngao ngán nhìn chiếc giường quen thuộc,mà hắn cũng chẳng rõ sao ổng già chuyển đi bao giờ,rõ là mình trước lúc đi còn vô phòng xem lại mà.
Tham quan ngôi nhà,tìm hiểu các khu vực xong thì cũng đến tối. Ngồi trong phòng suy nghĩ xem sẽ làm gì trong thời gian này,tại hắn khá tò mò về việc đi học đại học ở đây,bên nước ngoài thì đơn giản hơn,học đại học như là đi chơi,hôm học hôm nghỉ,rất thoải mái ,gái thì nhiều,mà tình cảm cũng vượt trội nên người ta mới bảo thời sinh viên là "Thiên Đường".
Bỗng ở ngoài cửa có tiếng người:
Cậu Du,tôi vào được không?
Hình như là giọng của vú Vương,hắn ra mở cửa,đúng là vú Vương ở ngoài,hắn lên tiếng:
Vú vào đi ạ,có chuyện gì vậy?
Tiểu thư bảo tôi lên gọi cậu xuống ăn cơm! - vú Vương trả lời.
Hắn à ừ một tiếng rồi cùng vú Vương xuống lầu. Dưới phòng bếp đã thấy Vũ Nhi ngồi ở đó,món ăn cũng rất tươm tất,nhìn rất ngon miệng. Hắn tới bàn ngồi xuống thì thấy vú Vương quay lại phòng gần nhà bếp,hắn thấy thế bèn nói:
Vú Vương,vú cũng qua đây ngồi chung đi,nhà có mỗi 3 người mà!
Sau đó quay qua chỗ Vũ Nhi ngồi lên tiếng:
Chị Nhi chắc không ngại chứ?
Vũ Nhi thấy hắn nói vậy cũng không nói gì,chỉ gật đầu,thực ra việc này đã muốn nói từ lâu nhưng cô gần như rất bận,việc ăn uống cũng là một mình nên việc này chưa thực hiện được. Từ giờ có hắn về đây ngôi nhà có thêm một người đàn ông nên lại càng ngại nói,sợ hắn giở cái tính thiếu gia lên nhưng không ngờ hắn cũng quý trọng người làm như vậy.
Vú Vương tính lên tiếng từ chối nhưng thấy tiểu thư gật đầu bà bèn quay lại,nhìn người thanh niên vừa tới này càng ngày càng thiện cảm.
Bữa ăn diễn ra lâu hơn dự tính,hai người phụ nữ thì không nói nhưng hắn thì như hổ đói,gần như thức ăn trên bàn là hắn cuỗm hết. Vũ Nhi nghĩ là do hắn từ vùng núi ra nên lần này được ăn ngon,vú Vương thì vui mừng vì điều đó nói lên thức ăn của bà rất được.
Bữa ăn kết thúc,hắn và Vũ Nhi ra ngồi tại bàn uống nước ở phòng khách,vú Vương thì ở lại dọn bàn ăn, trước lúc đi ra hắn quay đầu khen vú Vương nấu ăn ngon,làm vú Vương lại mở cờ trong bụng.
Vũ Nhi rót trà vào chén và đưa cho hắn,cô cũng tự rót rồi đưa tới môi nhấp một ngụm. Sau đó đặt chén trà xuống nói với hắn:
Chị đã hỏi ba rồi,ba bảo đã làm thủ tục xong em có thể đi học bất cứ lúc nào,nhưng không quá trong tuần này.
"Nói thẳng là mai đi học đi,hôm nay là chủ nhật rồi,hết tuần gì nữa" nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn gật đầu rồi trả lời:
Dạ vâng,chị gửi lời cảm ơn của em tới bác.
Vậy được,mà đây là thẻ ATM của em,trong đó không có nhiều lắm,nhưng đủ để em dùng,nếu hết hãy nói với chị. - Vũ Nhi nói rồi rút ra một chiếc thẻ vàng đưa cho hắn.
Hắn thấy vậy bèn ngăn lại,tuy mới xuống đây nhưng hắn cũng chưa cần tiền và đặc biệt là lời dặn của ổng già ở nhà nên bèn từ chối.
Vũ Nhi tuy biết hắn là thiếu gia nhưng baba có kể qua và yêu cầu nàng làm việc này. Nên nàng tiếp tục đẩy chiếc thẻ qua,không để hắn từ chối,còn nói thêm với hắn:
Nếu em không nhận là em coi thường baba chị và chị á,chị biết ba em không cho em tiền mà.
Hắn giở khóc giở cười, tuy là người lớn họ già rồi nhưng những việc này không thể dấu nổi. Hắn cũng bèn nhận chiếc thẻ,và không quên nói cảm ơn.
Vũ Nhi thấy vậy cũng yên lòng,chính nàng còn cho thêm vào thẻ đó một ít,nàng thấy hứng thú với hắn,không chỉ là vì cái thứ sức mạnh ấy mà còn vì tò mò về hắn :3
Hai người nói thêm vài chuyện về cuộc sống vừa qua của hai người thì cũng tới tối muộn bèn chia tay nhau rời về phòng ngủ.
Hắn ngồi lên giường,nhìn chiếc thẻ ATM lật qua lật lại sau đó nghĩ về chuyện vừa xảy ra,đi học - hắn sẽ ra sao.
Trường ơi,ta sắp tới rồi.
Hắn nở một nụ cười nhạt trên môi.
Nghỉ hết ngày hôm đó,qua 3 hôm sau hắn không thể thoát việc mà bản thân phải làm - đi học. Trong 3 ngày kia ngoài tập luyện võ vào buổi sáng sớm và chiều tối thì gần như hắn toàn lo cho việc đi làm chân culi. Cứ rảnh ra là bà cô trong nhà rủ đi shopping,hắn tưởng bà ấy bận lắm ai ngờ dạo này cứ rủ hắn đi. Hỏi vì sao thì bà kêu "em đi cùng chị cho vui,đi chị còn giới thiệu một số điểm của Hà Thành,Hihi". Sau dần mới biết là bà ấy thiếu mất chân chạy theo sau bê đồ,nhưng cũng từ đây hắn hiểu thêm ra là không chỉ có vậy,lí do chính là có hàng tá thanh niên theo đuổi,bà dẫn đi làm lá chắn kiêm vệ sĩ,biết vậy nhưng hắn kệ,cũng chả hiểu sao hắn cũng thấy thích thích "yêu cái đẹp yêu cái đẹp" hắn tự an ủi lòng.
Hôm nay cũng vậy,lúc đưa hắn tới trước cửa trường,bà ấy cũng ân cần,sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt thiện cảm thêm vài phần yêu thương. Hắn tuy chưa yêu nhưng không có nghĩa không biết gì,trước đây thời gian hắn đi huấn luyện ma quỷ kia,hắn đã từng... Cũng không phải vì hắn không dám mà do hắn khá nhỏ,thời gian đó hắn mới có 15 nhưng cũng từ đó hắn biết bản thân không chỉ có cái thứ sức mạnh kia mà cả vấn đề kia cũng mạnh một cách đáng sợ. Việc nhận thấy tình cảm của ai đó là không thể tránh khỏi nhưng hắn cũng suy nghĩ rất thoải mái là không níu kéo hay cầu xin ai đó,tình yêu là thứ tình cảm đặc biệt.
Có người từng nói:
"Tình yêu là một sức mạnh và sức mạnh ấy không có gì ngăn cản được"
Như thần tình yêu Cupid,hay Hercules - con người nhờ tình yêu chân thật mà vượt qua cả Hades.
Gạt qua những suy nghĩ hắn bước tới ngôi trường mới kia.
Trường Đại học Hà Thành nằm tại Trung tâm thành phố Hà Thành. Đây là nơi quy tụ nhân tài của Hà Thành nói riêng,của tỉnh X nói chung. Nói rằng đây là xã hội pháp trị,luật lệ đủ thể loại nhưng thật ra việc "chạy" là không thể tránh khỏi,Đại học Hà Thành cũng vậy tuy là trường điểm lớn nhất trong tỉnh nhưng không phải không có những "phế vật" hay thể loại nhị thế tổ,đám nhà giàu. Vào trong trường,theo khuôn viên hắn nhận thấy nơi đây đúng là trường "giàu". Các thanh niên đi học mà cứ toàn các thể loại điện thoại,laptop hạng đang,xe đưa đón tới tận cửa lớp quá. Hắn theo đường rộng tiến tới ngôi nhà 7 tầng phía trước,như Vũ Nhi có dặn hắn trước là hắn được phân khoa quản trị kinh doanh - đại học Hà Thành,chả hiểu gì về ổng già lại bắt hắn đi học cái này.
Đi lòng vòng cả nửa ngày,hắn thấy hối hận khi mà từ chối lời đề nghị của Vũ Nhi lúc trước,nàng có bảo đưa hắn vô lớp mà hắn lại từ chối vì muốn tìm hiểu về trường này,ai mà ngờ "lạc cmn mất" Haizzz. Hắn cũng muốn hỏi ai đó lắm nhưng cơ bản là giờ học đã được thông qua 30p trước,lúc ấy hắn vẫn lo tham quan nên giờ không biết nên đi đâu và về hướng nào. Bỗng phía trước có người đi tới,là một cô gái trẻ,thân mặc một kiện áo thể thao,trong rất khỏe khoắn,tóc búi lên kiểu đuôi ngựa lộ ra cái cổ trắng,mặt mũi phúc hậu,xinh đẹp. Hắn như "chết đuối vớ phải cọc" tiến tới chào hỏi nhân tiện hỏi về lớp học.
Chào cô,cô có thể chỉ đường tới lớp 11F- khoa kinh tế được không?
Cô nàng có vẻ không ngạc nhiên lắm,nhìn lướt hắn và nói:
Cậu là học sinh mới?
Đúng vậy,không biết cô có thể chỉ cho tôi chứ? - hắn trả lời tiếp tục cầu cứu
Ồ,được thôi,cậu theo tôi nhé - nói rồi cô gái cười mỉm một cái rồi tiến về phía trước.
Hắn thấy vậy cũng không trả lời lại mà đi theo cô gái. Đi được khoảng 10p,tiến tới ngôi nhà 6 tầng sát ngôi nhà 7 tầng lúc hắn vào có thấy,tiến tới tầng 2 qua phải thêm vài căn phòng,tiến vào một phòng làm việc vừa,ở ngoài có bảng tên Ban thể dục - thể thao,cô nàng kia mời hắn ngồi sau đó vào tiếp một căn phòng nhỏ ké trong phòng. Thêm 1p thì cô nang bước ra,lấy khăn lau lau đôi tay,ngồi lại gần bàn bên đối diện hắn rồi nói:
Cậu tên gì?
Tôi tên Lăng Du! Tại sao cô lại đưa tôi tới ban thể dục của trường? - hắn thắc mắc hỏi.
Tôi nói có hứng thú với cậu cậu có tin không? - cô nàng nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
Hắn bỗng cười mỉm rồi trả lời:
Tôi công nhận bản thân thật sự đẹp trai nhưng tôi không phải người dễ dãi đâu :3
Cô nàng nghe thấy vậy ban đầu là ngạc nhiên sau đó là tiếu ý,không nói gì chỉ cười hì hì mấy tiếng. Hắn thấy vậy cũng khá khó hiểu nhưng cũng kệ,thời gian là quan trọng,buổi đầu mà hắn muộn gần hết tiết đầu rồi lần này lại mang tiếng xấu quá,ổng già mà nghe được chắc chớt.
Hắn nhìn cô gái rồi nói:
Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước,cảm ơn cô đã dẫn đường na.
Nói rồi không để cô gái trả lời hắn nhắc mông dời đi khỏi phòng Ban thể dục,cô nàng cùng lúc cũng đứng dậy,rồi lên tiếng:
Cậu không cần vội đâu,tôi sẽ dẫn cậu đi.
Cô nàng nói vậy hắn bèn dừng lại,cô nàng đi tiếp về phía cầu thang,lên đến tầng 4 thì dừng lại,đi dọc hành lang tầng 4 tới phòng số 11F thì dừng lại. Sau đó tiến vào trong phòng học,hắn thấy vậy cũng vào theo. Lúc này lớp đang khá ồn,thấy giáo viên vào thì một người có vẻ là cán bộ lớp đứng dậy hô to "lớp nghiêm" ,cả tập thể tầm 35 người đứng dậy.
Hắn khá ngạc nhiên,"thì ra là lão sư,mà mịa trẻ quá đi,thế này đã là giáo viên sao". Cô nàng quay xuống lớp nói "thôi" rồi quay qua phía hắn lại quay lại phía lớp lên tiếng:
Đây là học sinh mới của lớp ta,tên là Lăng Du,các em hãy giúp đỡ cậu ấy.
Các học sinh phía dưới thấy đây là học sinh mới,lại đích thân cô giáo chủ nhiên dẫn lên bắt đầu xì xào. Cô nàng nói xong quay lại về phía hắn nói:
Cậu hôm nay rất đẹp trai đó,anh chàng không dễ dãi à !!!