Hạ Tử Hiên tiến cung, chẳng những mời được ngự y, không hiểu sao còn nhận được một đạo thánh chỉ, được thưởng trăm lượng hoàng kim.
Tuy nói phần thưởng không nặng, nhưng quý ở chỗ thân phận của người ban thưởng đủ phân lượng.
Vì thế, người trong tướng phủ nghe thấy đạo thánh chỉ này xong, đều thở dài, có nhi tử rốt cuộc là tốt hơn nhiều so với không có nhi tử.
Có đứa con trai Hạ Tử Hiên này ở đây, chắc chắn sẽ có ngày Thu di nương lại ngóc đầu lên.
Cho nên, ở trong tướng phủ, tuy không thể giúp đỡ Thu di nương, cũng tuyệt đối không thể là địch với Thu di nương, đề phòng đến ngày Thu di nương đứng dậy, tính sổ mình.
Bất quá, Hạ Tử Hiên tuy đã mời được ngự y trở về, nhưng mà ngự y khám cho Hạ Phù Dung xong, kết luận đưa ra cũng không khác mấy so với đại phu lúc trước.
Hạ Phù Dung bị gãy xương cánh tay, cho dù nối xương tốt rồi, tay cũng coi như bị phế.
Nghe được đáp án này, Hạ Bá Nhiên và Hạ Tử Hiên đều thất vọng không thôi, nhưng vẫn cố gắng cầu xin ngự y, tận lực chữa tay Hạ Phù Dung thật tốt.
Ngự y biết rõ trưởng tử của tướng phủ tựa hồ mới tiến cung, lập đại công cho Hoàng Thượng, trong lúc dịch đậu mùa tràn lan, lại giúp cho Hoàng Thượng buông lỏng.
Vì vậy, ngự y cũng tận tâm hơn vài phần, tỏ vẻ mình nhất định sẽ cố gắng.
Nghe được tin tức này, Hạ Trì Uyển chỉ xì mũi coi thường.
Những ngự y kia so với y sư chân chính ẩn trong giang hồ, chẳng khác gì đại phu Mông Cổ.
Cho dù tay Hạ Phù Dung vốn có thể chữa tốt, cũng bị bọn họ chữa bậy, trở thành phế đi một tay.
Thu di nương tỉnh lại, nghe thấy Hoàng Thượng phong thưởng, vốn là vui vẻ, tiếp theo, biết Hạ Trì Uyển thừa dịp nàng té xỉu ,mang hết sổ sách đi, đầu giống như là bị người ta đánh một búa, buồn bực vô cùng.
Càng giận chính là, Hạ Trì Uyển không để cho Thu di nương có một chút cơ hội phản ứng nào, mới nghe Thu di nương tỉnh lại, liền ngựa không dừng vó chạy đến.
"Thu di nương, ngươi rốt cục tỉnh? Sổ sách ta đã sai người dọn đi hết rồi, hiện tại chỉ còn chìa khóa của tất cả khố phòng trong tướng phủ thôi. Thứ tỷ chịu khổ sở như vậy, còn muốn nhờ Thu di nương chiếu cố nhiều hơn, vì thế, những sự tình trong tướng phủ, phải do ta chia sẻ giúp Thu di nương rồi."
Hạ Trì Uyển dịu dàng cười cười, mặc một thân váy màu trắng nhạt thêu cành hoa, áo trong đối xứng, giống như đầu hạ, bên trong là phiến lá xanh mát lạnh, mấy cành hoa sen thấp thoáng phía sau, đẹp không sao tả xiết.
"Thu di nương muốn gấp gáp chiếu cố thứ tỷ, nếu như lại để cho Thu di nương phải quan tâm đến chuyện trong tướng phủ, đó chính là ta người làm vãn bối không đúng rồi."
Thấy Thu di nương không nhúc nhích, không chịu giao ra chìa khóa, Hạ Trì Uyển nói tiếp.
"Tuy ta đối với các hạng mục trong tướng phủ còn không quen, nhưng là chậm rãi mày mò, cuối cùng cũng hiểu ra thôi. Nếu như bị cha biết, sự tình trong tướng phủ vẫn do Thu di nương quản lý, cha tất nhiên sẽ trách ta tội trốn tránh trách nhiệm."
Lời Hạ Trì Uyển nói..., ngăn chặn hết những lời Thu di nương muốn nói rồi.
Thu di nương muốn nói nhưng bị Hạ Trì Uyển từng câu chặn họng, nhưng mà những chìa khóa trong tay rất trọng yếu, thế nào cũng không thể giao ra ngoài.
Thu di nương biết rõ ràng rằng, nếu đem những chìa khóa này giao cho Hạ Trì Uyển, tâm can nàng rất đau!
"Nhị tỷ, bởi vì đại tỷ bị thương, di nương vừa mới tỉnh lại, vẫn còn chưa tỉnh táo, những chìa khóa này không bằng ngày mai người lại đến cầm đi."
Hạ Tử Hiên nghe thấy Hạ Trì Uyển đến lấy chìa khóa, vội vàng giúp đỡ Thu di nương.
Có thể kéo dài ngày nào hay ngày đấy, đợi đến khi Hoàng Thượng biết rõ biện pháp của hắn có thể thực hiện, hắn có rất nhiều cách khiến cho cha thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
"Đại đệ, nghe nói ngươi tiến cung đi mời ngự y, nhưng lại được phong thưởng trở về phải không?"