Dịch: lamlamyu17 Đối mặt với chất vấn của đệ đệ, Phương Nguyên không nói gì, vẫn ăn sáng như trước. Hắn hiểu rõ tính cách của đệ đệ, Phương Chính thiếu kiên nhẫn.
Quả nhiên, Phương Chính thấy ca ca nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái, giống như xem mình thành không khí. Sau một khắc, giọng nói hắn mang theo bất mãn, kêu lên: "Ca ca, ngươi làm gì với Trầm Thúy? Từ ngày hôm qua sau khi nàng từ trong phòng ngươi đi ra, thì khóc lớn một hồi, ta an ủi nàng, nàng khóc càng nhiều."
Phương Nguyên đưa mắt nhìn đệ đệ một chút, mặt không thay đổi.
Phương Chính thì cau mày, nhìn chằm chằm ca ca, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.
Thế nhưng Phương Nguyên chẳng qua là nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu, tiếp tục ăn.
Đệ đệ Phương Chính liền tức giận, loại thái độ này của Phương Nguyên, quả thực chính là trắng trợn coi khinh hắn. Hắn dưới cơn xấu hổ, vỗ bàn một cái, rống to: "Cổ Nguyệt Phương Nguyên, ngươi làm sao có thể như thế này! Người ta là một tiểu nha đầu, hầu hạ ngươi nhiều năm như vậy, dịu dàng săn sóc ngươi, ta đều thấy hết trong mắt. Phải, ta biết ngươi rất hụt hẫng, cũng có thể hiểu được chán chường của ngươi. Ngươi chỉ có tư chất Bính đẳng thôi, thế nhưng ngươi cũng không thể bởi vì cảnh ngộ của mình, đi giận cá chém thớt người khác. Đây là không công bằng với nàng!"
Hắn còn chưa nói hết, Phương Nguyên cạch một cái thì đứng dậy, giơ tay nhanh như chớp.
Bốp!
Một tiếng giòn vang, cho Phương Chính một cái tát giòn giã.
Phương Chính che má phải, thùm thùm rút lui hai bước, gương mặt kinh ngạc.
"Đồ khốn khiếp, ngươi đây là đang dùng giọng điệu gì nói với ca ca của mình?! Trầm Thúy chẳng qua là một nha hoàn nho nhỏ, ngươi vì một đứa con gái như thế liền đã quên ta là anh ngươi sao?" Phương Nguyên trầm giọng răn dạy.
Phương Chính lúc này mới kịp phản ứng, đau đớn trên mặt như làn sóng truyền đến trung khu thần kinh của hắn. Hắn trợn tròn cặp mắt, thở hổn hển, khó có thể tin mà nói: "Ca, ngươi đánh ta? Từ nhỏ đến lớn ngươi chưa từng đánh ta! Phải, là ta được kiểm nghiệm ra tư chất Giáp đẳng, ngươi chỉ là Bính đẳng. Thế nhưng ngươi cũng không thể trách ta, đây đều là trời cao sắp đặt..."
Bốp!
Phương Chính còn chưa nói xong, Phương Nguyên trở tay lại là một cái tát đánh tới.
Hai tay Phương Chính che hai bên gò má, hắn bối rối.
"Ngây thơ ngu xuẩn, ngươi còn nhớ cái gì! Từ nhỏ đến lớn, ta chăm sóc ngươi như thế nào? Thời điểm chan mẹ mới vừa qua đời, chúng ta sống gian khổ, qua năm mới cậu mợ chỉ cho chúng ta một bộ đồ mới, tự ta mặc sao? Ta cho ai mặc? Ngươi khi còn bé thích ăn cháo mứt hoa quả, ta mỗi ngày đều dặn dò phòng bếp làm thêm một chén cho ngươi. Ngươi bị người ngoài khi dễ, là ai mang theo ngươi đòi về? Còn có đủ loại chuyện khác, ta cũng không nói nhiều. Sao, hiện tại ngươi vì một tỳ nữ, nói chuyện với ta như vậy, đến chất vấn ta?"
Phương Chính mặt đỏ lên, môi của hắn run rẩy, vừa xấu hổ vừa giận dữ, lại nói không ra một câu phản bác nào.
Bởi vì Phương Nguyên nói đều là sự thật!
"Được thôi." Phương Nguyên liên tục cười khẩy, "Ngươi nếu ngay cả cha mẹ ruột cũng vứt bỏ, lại nhận người khác một lần nữa, ta đây làm ca ca thì coi là cái gì đây?"
"Ca, ngươi sao có thể nói như vậy. Ngươi cũng biết ta từ nhỏ cũng rất khát vọng sự ấm áp của gia đình, ta..." Phương Chính vội vàng giải thích.
Phương Nguyên khoát tay, ngăn hắn nói tiếp: "Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là đệ đệ của ta, ta cũng không còn là ca ca của ngươi."
"Ca!" Phương Chính kinh hãi, mở miệng muốn nói.
Lúc này, Phương Nguyên lại mở miệng: "Ngươi không phải là thích Trầm Thúy sao? Ngươi yên tâm, ta không làm gì với nàng ta, nàng ta vẫn là xử nữ, hoàng hoa khuê nữ. Ngươi cho ta sáu khối nguyên thạch, ta chuyển nàng ta cho ngươi, từ nay về sau nàng ta sẽ là tỳ nữ thiếp thân của ngươi."
"Ca, ngươi làm sao..." Đột nhiên bị nói toạc ra tâm tư, Phương Chính hoảng loạn một hồi, có phần bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhưng đồng thời, trong lòng hắn cũng xác định, chuyện hắn lo lắng nhất cũng không trở thành sự thật.
Một đêm trước đây không lâu kia, Trầm Thúy tự mình hầu hạ hắn tắm.
Mặc dù không có phát sinh chuyện thực chất gì đó, thế nhưng Phương Chính vĩnh viễn cũng không quên được một đêm nhu hoà kia. Mỗi lần nghĩ đến Trầm Thúy, nhớ tới hai tay khéo léo, môi đỏ mọng mềm mại của nàng, trong lòng của hắn đều dâng lên một trận rung động.
Tình cảm thanh xuân, đã sớm tích tụ trong lồng ngực thiếu niên, đồng thời nẩy mầm.
Cho nên khi hắn lúc chập tối ngày hôm qua biết được tình trạng khác thường của Trầm Thúy, trong lòng hắn liền tức giận. Hắn lập tức vứt bỏ chuyện luyện hóa Nguyệt Quang Cổ, ngược lại tìm kiếm Phương Nguyên khắp sơn trại, muốn tới đòi một lời giải thích.
Thấy Phương Chính không đáp ứng, Phương Nguyên nhíu mày: "Tình cảm nam nữ, rất bình thường, ngươi thẳng thắn thành khẩn một chút, tránh tránh né né thì gọi là gì. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn đổi, coi như quên đi."
Phương Chính lập tức nóng nảy: "Đổi, làm sao không đổi. Nhưng nguyên thạch của ta, đã không đủ sáu khối."
Vừa nói, hắn móc túi tiền ra, da mặt đỏ bừng.
Phương Nguyên nhận lấy cái túi, thấy bên trong có sáu khối, nhưng mà trong đó một khối so với nguyên thạch hoàn chỉnh nhỏ hơn trên phân nửa. Hắn liền biết, đây là Phương Chính hấp thu chân nguyên trong nguyên thạch, để nhanh chóng luyện hóa Nguyệt Quang Cổ.
Chân nguyên thiên nhiên bị rút ra càng nhiều, thể tích nguyên thạch trở nên càng nhỏ, trọng lượng cũng càng nhẹ.
Tuy rằng chỉ có năm khối rưỡi, thế nhưng Phương Nguyên cũng biết đây đã là tất cả nguyên thạch trên tay Phương Chính rồi. Bản thân hắn cũng không có tích góp, sáu khối nguyên thạch này còn không phải trước kia của cậu mợ cho hắn sao.
"Nguyên thạch ta nhận, ngươi có thể đi." Phương Nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhét cái túi vào trong ngực.
" Ca ca..." Phương Chính còn muốn lên tiếng.
Phương Nguyên lông mày hơi nhướng lên, ung dung nói: "Thừa dịp ta còn chưa đổi ý, ngươi tốt nhất biến mất trước mắt ta."
Phương Chính trong lòng căng thẳng, cắn răng, cuối cùng quay đầu đi.
Bước ra cửa khách sạn, hắn vô thức che ngực, cảm thấy trong lòng từng đợt trống rỗng. Linh cảm nói cho hắn biết, hắn hình như vào thời khắc này mất đi một vật rất quan trọng.
Nhưng trong lòng hắn rất nhanh nóng lên, hắn nghĩ tới Trầm Thúy, cùng với buổi tối hồn khiêng mộng nhiễu kia.
"Ta cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận có được ngươi, Thúy Thúy." Hắn cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi tầm mắt Phương Nguyên.
Phương Nguyên mặt không đổi sắc, đứng một lúc lâu, lúc này mới từ từ ngồi xuống.
Ánh mặt trời rực rỡ, xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trên gương mặt lạnh lùng của hắn, khiến người ta nhìn thấy một loại cảm giác lạnh lẽo.
Việc buôn bán có hơi vắng vẻ, trên đường phố, người đi đường càng ngày càng nhiều, tiếng ồn ào huyên náo truyền đến, càng nổi rõ ra sự vắng vẻ của nơi này.
Bữa sáng đã nguội, tiểu nhị ân cần mà đến, hỏi có cần phải hâm lại một lần nữa hay không.
Phương Nguyên như điếc tai không nghe thấy, ánh mắt của hắn như khói mây biến ảo bất định, tựa như đang nhớ lại cái gì.
Tiểu nhị chờ một hồi, lại thấy Phương Nguyên ngẩn người, trước sau không trả lời, hắn đành phải sờ mũi một cái, hậm hực mà đi.
Sau một lát, ánh mắt Phương Nguyên tụ lại.
Hồi ức trong lòng như sương khói, đã dần dần tan đi.
Hắn lại trở về thế giới hiện thực, ánh mặt trời chiếu vào, chiếu sáng hơn một nửa mặt bàn. Thức ăn đã không còn hơi nóng, thanh âm huyên náo ồn ào của người đi trên phố cũng truyền vào tai.
Cách lớp y phục, đưa tay sờ sờ năm khối rưỡi nguyên thạch trong ngực, khóe miệng lộ ra một nụ cười có chút cay đắng, giễu cợt.
Nhưng ý cười vừa hiện đã biến mất.
"Tiểu nhị, đem cơm canh hâm lại." Phương Nguyên nhìn qua thức ăn một lần, nhàn nhạt mở miệng, cất tiếng.
Giờ phút này, hai tròng mắt hắn trong lạnh vô cùng.
...
"Cái gì! Ca ngươi nói như vậy?" Trong phòng, cậu cau mày, thanh âm lạnh lẽo.
Mợ thì ngồi một bên, nhìn dấu tay đỏ tươi trên một bên gò má của Phương Chính, không nói gì.
"Đúng vậy, lúc con gặp được ca ca, hắn đang ở khách sạn ăn sáng, toàn bộ chuyện này chính là như vậy." Phương Chính kính cẩn đáp.
Giữa đôi lông mày của cậu cau lại sâu hơn, thành một chữ xuyên. ( 川 )
Sau thời gian vài hơi thở, ông ta thở dài thật sâu một tiếng, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Phương Chính, con của ta, ngươi phải nhớ kỹ, tỳ nữ Trầm Thúy không phải là tài sản riêng của Phương Nguyên hắn, mà là chúng ta phân cho hắn, làm sao có thể buôn bán đây? Hơn nữa nếu ngươi muốn, ngươi nên sớm nói rõ với chúng ta, chúng ta phân nàng cho ngươi."
" A?" Phương Chính nghe đến trợn mắt hốc mồm.
Cậu phất tay: "Ngươi đi xuống trước đi, nguyên thạch của ngươi cũng đã cho Phương Nguyên, ta sẽ cho ngươi sáu khối. Nhớ kỹ, lần này cần dùng thật tốt trên việc luyện Cổ, đoạt được đệ nhất lần này, chúng ta sẽ cảm thấy hãnh diện vì ngươi."
"Phụ thân đại nhân, hài nhi xấu hổ..." Phương Chính lập tức cảm động đến nước mắt chảy xuống.
Cậu thở dài: "Xuống dưới đi, xuống dưới đi, nhanh trở về phòng để luyện Cổ, ngươi đã lãng phí không ít thời gian."
Phương Chính lui xuống, cậu lúc này mới lộ ra sắc mặt phẫn nộ dữ tợn.
Rầm!
Ông ta hung ác đập một chưởng, vỗ vào trên bàn, trầm giọng quát: "Hừ, thằng ranh con này, lại buôn bán người của chúng ta, thật là gian trá xảo quyệt!"
Mợ ở một bên vội vàng khuyên nhủ: "Lão gia, xin bớt giận. Chẳng qua là sáu khối nguyên thạch mà thôi."
"Ngươi đàn bà, hiểu cái gì! Phương Nguyên chỉ là tư chất Bính đẳng, muốn luyện hóa Nguyệt Quang Cổ, phải dùng nguyên thạch. Lấy thủ pháp non nớt lần đầu tiên luyện Cổ của hắn, sáu khối nguyên thạch chắc chắn không đủ. Nhưng hiện tại hắn có mười hai khối, đã có dư." Cậu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn tiếp tục nói: "Cổ sư tu hành, chỉ cần tài nguyên đầy đủ, không bị mắc kẹt bình cảnh, sẽ rất nhanh chóng. Công sức hai ba năm, gia tộc có thể bồi dưỡng được một đám Cổ sư nhị chuyển. Phương Nguyên hắn tu vi càng thấp, hy vọng đoạt lại gia sản một năm sau lại càng nhỏ. Hiện tại hắn tuổi còn trẻ, vừa mới tu hành, chúng ta cản trở hắn, làm cho hắn ở giai đoạn khởi đầu rớt lại phía sau bạn cùng lứa. Tài nguyên của học đường đều là thưởng cho học viên ưu tú, bằng tư chất của hắn, sau khi rớt lại sau thì sẽ không chiếm được tài nguyên, không có tài nguyên phụ trợ tu hành càng thêm tụt lại. Tuần hoàn ác tính tiếp như vậy, sau một năm xem hắn còn có thể có thực lực thừa kế gia sản không?"
Mợ khó hiểu: "Cho dù chúng ta không ngăn chặn hắn, hắn sau một năm tối đa chẳng qua là nhất chuyển trung giai. Lão gia ngươi là tu vi nhị chuyển, sao phải sợ hắn?"
Cậu tức giận đến giậm chân: "Đàn bà, quả là tóc dài kiến thức ngắn! Lấy đường đường thân phận trưởng bối của ta, chẳng lẽ phải ẩu đả cùng một vãn bối sao? Hắn muốn hợp tình hợp lý đòi lại di sản, tất nhiên cũng không thể trực tiếp ngăn cản, chỉ có thể ra tay trên tộc quy. Trong tộc quy định văn bản rõ ràng: Người mười sáu tuổi muốn thành gia lập nghiệp, thì ít nhất phải có tu vi nhất chuyển trung giai. Nếu không, đã nói rõ Phương Nguyên hắn không có tư cách lãng phí tài nguyên gia tộc. Ta nói như vậy, ngươi hiểu không?"
Mợ bừng tỉnh đại ngộ.
Cậu nheo cặp mắt lại, bên trong lập loè vẻ nham hiểm. Ông ta nhẹ lắc đầu, cảm khái nói: "Phương Nguyên này quá khôn khéo rồi, quá gian xảo. Sắc dụ cũng bị hắn nhìn thấu, đây là tâm trí gì? Tuổi còn nhỏ mà đã lão mưu tính toán thâm trầm, quá kinh khủng! Vốn còn muốn bố trí mưu tính hắn, hắn liền dọn thẳng ra ngoài. Còn muốn dựa vào Trầm Thúy theo dõi quấy rầy hắn, kết quả bị hắn đuổi đi, còn buôn bán kiếm lời sáu khối nguyên thạch."
"Ai, nếu như hắn có thể ngốc giống như Phương Chính thì tốt rồi. Được rồi, sau này ngươi đối tốt Phương Chính một chút, tư chất của hắn nhưng là Giáp đẳng. Hơn nữa ta nhìn ra được, hắn không phục Phương Nguyên, rất không cam lòng. Tâm tình này rất tốt, phải dẫn dắt cho được. Ta có một loại dự cảm, hắn tương lai sẽ là vũ khí đối phó Phương Nguyên tốt nhất!"
...
Chớp mắt, lại là hai ngày qua.
Trong phòng khách sạn, cũng không thắp đèn. Ánh trăng chiếu vào, chiếu rọi ánh sáng tuyệt đẹp khắp nơi.
Ở trên giường, Phương Nguyên nhắm mắt ngồi xếp bằng, điều động thanh đồng chân nguyên, tập trung tinh thần luyện hóa Tửu Trùng.
Thân thể nhỏ bé của Tửu Trùng, bị nhuộm thành màu xanh thanh đồng, thế nhưng ý chí ngoan cường không thôi như trước, trong tình trạng bao vây của sương mù chân nguyên, không ngừng giãy dụa.
Phương Nguyên tiến hành luyện hóa rất không thuận lợi, có thể nói là mỗi bước đều gian nan.
"Ta hao phí ước chừng hai ngày hai đêm, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ, tiêu hao mười hai khối nguyên thạch, cũng chỉ luyện hóa đến một phần mười lăm tiến độ. Dựa theo thời gian mà tính, cũng chính là mấy ngày sắp đến, sẽ có người luyện Cổ thành công đây."
Phương Nguyên đối với thế cục thấy rõ.
Chẳng qua tư chất vốn có của hắn kém một bậc, hiện tại luyện hóa Tửu Trùng ý chí cầu sinh lại vô cùng ngoan cường, cao hơn nhiều so với Nguyệt Quang Cổ bình thường. Hiện tại tạo thành cục diện ở rơi ở phía sau, cũng hết sức bình thường.
"Nhất thời rớt lại phía sau không là gì, chỉ cần có Tửu Trùng..." Phương Nguyên lòng sáng như gương, ôn hoà không có một chút nôn nóng.
Nhưng vào lúc này, Tửu Trùng bỗng nhiên cuộn mình vùng lên, cuộn thành một nắm tròn.
"Không tốt, Cổ trùng cắn trả!" Phương Nguyên đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên một chút ngạc nhiên. Trước mắt, Tửu Trùng cuộn thành một cái bánh trôi tròn linh hoạt, mạnh mẽ tỏa ra hào quang bạch sắc chói mắt.
Nó muốn được ăn cả ngã về không!
Ngay lập tức, Phương Nguyên cảm thấy một cổ ý chí mạnh mẽ, từ trên người của Tửu Trùng truyền đến, lướt thẳng qua chân nguyên, buông xuống Không Khiếu nguyên hải của hắn.
Tình huống Cổ trùng phản phệ, hết sức hiếm thấy. Chỉ có loại Cổ trùng ý chí cực kỳ kiên cường, mới có thể vùng vẫy toàn lực, không thành công thì táng thân.
Nếu đổi thành những thiếu niên khác, đối mặt tình huống này, nhất định sẽ hoảng hốt.
Thế nhưng Phương Nguyên mặc dù giật mình nhưng không hoảng hốt, ngược lại có chút vui mừng: "Được ăn cả ngã về không cũng tốt, chỉ cần ta tiếp được cắn trả lần này, là có thể suy yếu ý chí Tửu Trùng thật nhiều. Chẳng qua kế tiếp ta sẽ tập trung toàn bộ tinh thần, toàn lực đối kháng cổ ý chí này trùng kích, không thể quấy rầy nào từ bên ngoài. Bằng không thì không xong, ai... Chỉ mong trong thời gian này không ai tới quấy rầy ta."
Hắn suy xét xong, đang muốn thúc giục chân nguyên trong Không Khiếu, đón nhận luồng ý chí. Quấn lấy, đại chiến ba trăm hiệp với nó.
Nhưng vào lúc này, dị biến lại sinh ra!
Một con Cổ trùng, ở giữa Không Khiếu của hắn, trên khoảng không mặt biển hiện ra.
Ầm ầm!
Cổ trùng này bạo phát ra hơi thở mạnh mẽ chí cực.
Luồng hơi thở này giống như là thiên hà trút xuống, bão lũ bạo phát, vừa như là cự thú khủng bố bị xúc phạm uy nghiêm, mở hai mắt đỏ rực, kiểm tra là ai cả gan mạo phạm địa bàn của nó!
"Đây là Xuân Thu Thiền?!" Thấy con Cổ trùng này, Phương Nguyên hoàn toàn kinh hãi rồi!!