• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệ bát chương
Tử Tuyết, Ma Phiền

Hồi lâu, ta dịu dàng vuốt ve mặt nàng, gọi khẽ :
- Tử Tuyết, Tử Tuyết, tỉnh dậy nào.
Gọi vài lần, nàng mới miễn cưỡng mở đôi mắt buồn ngủ, mê mang hỏi :
- Gì vậy ?
Ta nhẹ nhàng vuốt chiếc mũi nhỏ khả ái của nàng, mỉm cười nói :
- Muội ngủ một lúc, chúng ta đã về đến học viện, nếu không đi nhanh sẽ không có bữa tối đó.
Nàng giờ mới dần chỉnh trang, nhìn thấy trời đã tối, kinh ngạc nói :
- Giờ đã quá muộn, hết rồi hết rồi, trở về thế này nhất định sẽ bị mọi người cười, huynh hại người ta mà.
Tiểu quyền đầu đánh liên hồi vào ngực ta.
Vẻ cô ngạo âm lãnh của ta trong khoảnh khắc này đã để ngoài chín tầng mây (nguyên văn : cửu tiêu vân ngoại), hiện tại chỉ muốn sủng ái bảo bối trong lòng này. Ta trêu nàng :
- Muội đánh ta nữa, vết thương cũ của ta có thể tái phát đó.
Nghe ta nói thế, Tử Tuyết nhanh chóng thu hồi quyền đầu, dịu dàng ngẩng đầu nhìn ta, hoảng kinh hỏi :
- Sao rồi, đánh huynh đau lắm ha ?
Dáng vẻ của nàng thật khả ái, ta cười lớn nói :
- Tiểu sỏa qua, chỉ đùa với muội, dừng lại thôi.
Tử Tuyết giờ mới phản ứng lại, giận dỗi nói :
- Huynh thật xấu, huynh thế nào … ô.
Ta dùng biện pháp trực tiếp nhất khiến nàng dừng lời, tham lam hít lấy mùi hương điềm mĩ của nàng. Khi ta đang hưởng lợi, nàng đẩy ta ra, oán trách :
- Đáng ghê tởm, sau này không được giở trò đó với muội nữa đấy.
- Tuân mệnh, bảo bối của ta.
Ta dùng phương pháp giống lúc trước đưa Tử Tuyết và Hắc Long trở vào học viện, sau khi đến chuồng ngựa an trí hảo Hắc Long, ta nắm tay Tử Tuyết thẳng hướng thực đường.
Nhanh chóng đến thực đường, nhiều người xung quanh kéo đến, Tử Tuyết muốn rút bàn tay khỏi tay ta, nhưng ta lại càng nắm chặt hơn, trên đường đi, tất cả học viên đều dùng nhãn thần đố kỵ nhìn chúng ta.
Không lâu đã đến thực đường, Tử Tuyết lo lắng nói :
- Mau buông tay muội ra, để người khác thấy không tốt. Hà huống học viện không cho phép nam nữ kết giao bằng hữu.
Ta an nhiên nói :
- Gì mà không tốt, chẳng phải cũng đã có người thấy rồi sao, ta muốn mọi người đều biết muội đi cùng với ta, đừng nói muội không nguyện ý nha ? Cho dù việc này phá quy định của học viện, bổn lai là bất hợp lý, kệ nó đi, mọi sự đã có ta.
Ta vừa nói vừa kéo nàng tiến vào thực đường.
Tử Tuyết hạ giọng thì thầm :
- Rồi sẽ bị huynh hại chết thôi, sau này tại học viện người ta làm sao lên lớp đây.
Chiếu Minh ma pháp thạch soi sáng toàn bộ thực đường, tại đây hiện có rất nhiều người, sau khi ta và Tử Tuyết bước vào, ta thân ảnh cao lớn, Tử Tuyết dung nhan tú mĩ lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
- Đây chính là tân sinh mà ngày nào đã cùng bọn quý tộc đánh nhau ? Nhìn kìa, hắn đang nắm tay Tử Tuyết kìa.
- Thì ra là một tiểu tử, hắn dám ngang nhiên nắm tay Tử Tuyết, ta phải giáo huấn hắn.
- Oa. Hắn dáng vẻ thật tốt a, cùng với Tử Tuyết thật là lang tài nữ mạo, ta thật hâm mộ hắn.
Ta ôn nhu nhìn Tử Tuyết nói :
- Muội muốn ăn gì, ta sẽ mua.
Vẻ mặt Tử Tuyết đỏ ửng giống như ráng hồng buổi bình minh, cúi đầu nói khẽ :
- Thật sự huynh hại chết muội mà, làm gì còn tâm trạng ăn uống, huynh phải chịu trách nhiệm.
Ta mỉm cười, sắp sửa kéo nàng đi mua thức ăn, Hoa Luân bộ dạng khả ác xuất hiện trước mặt ta. Gã sắc mặt nhợt nhạt, nói :
- Ngươi mau rời xa Tử Tuyết, tại sao ngươi kéo cô ấy.
Ta lạnh lùng cười nhạt, nói :
- Việc của ngươi à ? Cánh tay còn đau không ? Muốn thử lại lần nữa a ? Cút đi.
Hoa Luân trong tiềm thức nhớ đến vết thương trên cánh tay, khí thế rõ ràng giảm xuống, khốc liệt nói :
- Hảo. Ngươi giỏi. Có bản sự thì đừng chạy, có người muốn gặp ngươi.
Nói xong thân hình dơ bẩn chạy đi.
Ta xua tay cười lạnh, nói :
- Làm ta sợ quá ? Ta nếu sợ ngươi thì đã không đến đây.
Tử Tuyết nhẹ kéo áo ta, nói nhỏ :
- Đừng gây rắc rối, huynh mới thoát khỏi cấm bế đó.
Ta mỉm cười nói :
- Bọn chúng muốn có kỷ niệm vĩnh viễn vô pháp quên được thì cứ đến quấy rầy ta, muội không cần lo, tất cả có ta. Trước tiên chúng ta đi ăn.
Mua thức ăn, vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn, một người nữa lại đến, chính là người đương sơ đã vì Tử Tuyết đả phá bất bình, chính là mĩ nữ Kim Lệ Lệ, ta nhìn thấy trong mắt cô ta vẻ kinh dị và địch ý. Cô ta tịnh không lý đến ta, ngồi xuống bên cạnh Tử Tuyết, hỏi :
- Muội đừng nói với tỷ là suốt buổi chiều nay không lên lớp mà ở cùng chỗ với tên gia hỏa này nha.
Tử Tuyết nhìn cô ta, gật nhẹ đầu, khuôn mặt nhanh chóng giấu dưới ngực.
Kim Lệ Lệ truy vấn :
- Hắn đã lừa dối muội thế nào, mau nói hết ra không được dấu giếm đó.
Tử Tuyết kiên định lắc đầu, nói :
- Kim tỷ, muội thật sự thích huynh ấy, tỷ không cần hỏi nữa, chúng ta thật sự …
Ta tịnh không ngắt lời bọn họ, loại vấn đề này để cho Tử Tuyết xử lý sẽ tốt hơn.
Hai người tra tra xét xét gần nửa ngày, tối hậu Kim Lệ Lệ bị Tử Tuyết thuyết phục, cô ta bước tới trước mặt ta, gian ngoan nhìn ta.
Ta một bước không nhường, nhìn trả lại. Cô ta nhãn thần lăng lệ nhìn ta, thần sắc bức nhân dần chuyển sang bối rối, thở dài, nói :
- Thật sự không biết Tử Tuyết thích ngươi chỗ nào.
Ta lạnh lùng nói :
- Cô không phải là muội ấy, đương nhiên không biết.
Ta ôn nhu nhìn người mà ta yêu mến, còn người kiêu ngạo như cô ta, ta đều không có hảo ý.
Kim Lệ Lệ giận dữ :
- Ngươi … ngươi …
Tử Tuyết thấy Kim Lệ Lệ càng thêm giận dữ, liền lộ biểu tình khẩn cầu.
Kim Lệ Lệ kiềm chế nộ khí, bực bội nói :
- Ngươi nhớ đấy, như quả ngươi khi phụ Tử Tuyết, ta chắc chắn không tha cho ngươi.
Ta bình đạm nói :
- Dường như mới khoảnh khắc trước đây cũng có kẻ nói y như thế, nhưng ta vẫn an ổn ngồi tại đây, bất quá, cô cứ yên tâm, ta đối Tử Tuyết chân ý, tuyệt không để muội ấy một chút thương hại.
Nghe ta nói thế, Kim Lệ Lệ hổ khí vụt phát, bị Tử Tuyết giữ chặt, nghe đến đoạn sau thì dần dần hòa hoãn lại. Hừm lạnh một tiếng, nói :
- Nhớ những lời ngươi đã nói đó.
Thấy cô ta đối với Tử Tuyết quan tâm như vậy, ta cũng cảm thấy ngại, không nhìn cô ta. Kim Lệ Lệ quay lại nói với Tử Tuyết :
- Nếu hắn khi phụ muội, muội nhất định phải nói với tỷ, tỷ tỷ sẽ vì muội ra mặt, các người ăn đi, ta đi trước.
Đơn giản là cách ba bàn còn nghe thấy, đến đột ngột đi cũng đột ngột. Ta cúi đầu ôn nhu nhìn Tử Tuyết nói :
- Đã làm muội khó xử, nhưng tất yếu phải vậy, đau dài không bằng đau ngắn, ta hy vọng không kéo muội vào vòng phiền phức, muội minh bạch chứ ?
Tử Tuyết thông minh, gật đầu nói :
- Nhanh ăn đi.
- Lão bà có lệnh, lập tức chấp hành.
Nói xong ta lập tức xử lý rất nhanh bữa ăn, không ngờ, Tử Tuyết không hề phản bác ta, chỉ liên tục gắp thịt cho ta.
- Ta ăn đủ rồi, muội thấy ta khỏe mạnh thế này, muội cũng ăn đi, muội gầy quá đấy.
- Bởi vì huynh khỏe mạnh nên càng phải ăn nhiều hơn, huynh tầm vóc to lớn nên ăn như thế là để đầy đủ dinh dưỡng chứ không phải nhiều.
Chính lúc ta đương say mê hưởng thụ sự ôn nhu giữa bữa ăn, một thanh âm quen thuộc vang lên :
- Thật là nùng tình mật ý a, đệ sắp chết rồi đây.
Không cần nhìn ta cũng biết tiểu tử Phong Vân đang đến. Hắn đang đến chỗ bàn chúng ta.
Ta nói :
- Ngồi đi, ta đang bận ăn.
Phong Vân ngồi xuống bên cạnh ta, không lý đến ta, mặt tươi cười hỏi Tử Tuyết :
- Tử Tuyết tiểu tỷ, Lôi Tường làm thế nào mà lừa được cô vậy, nói ta nghe thử. Cô đối với đại bộ phận nam sinh chúng ta chính là mộng trung tình nhân, không ngờ để tiểu tử này giành trước.
Ta bất mãn nhìn Phong Vân. Hắn có bộ dạng như không nhìn thấy, ánh mắt hướng Tử Tuyết chờ hồi đáp.
Tử Tuyết trước tiên liếc nhìn ta, sau đó hạ giọng nói :
- Muội không biết, không ai lừa dối muội cả, khi lần đầu gặp mặt muội đã không thể kìm lòng mình thích huynh ấy, nhưng muội không hy vọng huynh ấy thích muội, muội có cảm giác huynh ấy cô độc, vì một lý do xa xôi nào đó. Muội không nghĩ huynh ấy cũng thích muội.
Ta toàn thân chấn động, không tưởng Tử Tuyết lại có thể trực tiếp nói ra cảm thụ nội tâm của mình như vậy. Trong mắt ta xuất nhãn tình cường liệt, nắm chặt bàn tay Tử Tuyết, thâm tình nói :
- Không, không nên nói thế. Muội chính là ân tứ tối đại mà lão thiên đã ban cho ta.
Phong Vân cười lớn :
- Hiểu rồi, hiểu rồi. Ta đi trước, các người cứ tiếp tục.
Nói xong chuyển thân đi ngay. Ta cùng Tử Tuyết nhìn nhau mỉm cười, tiếp tục bữa tối hạnh phúc.
Kết thúc bữa ăn, Tử Tuyết thấy ta ngồi bất động, biết rằng ta đang chờ bọn người Hoa Luân, giật nhẹ tay ta nói :
- Chúng ta đi sẽ tốt hơn, không cần để ý đến bọn họ.
Ta nhìn Tử Tuyết, trên mặt nàng lộ rõ thần tình lo lắng, ta bất nhẫn trước sự lo âu của nàng, đành phải bỏ qua nguyên tắc của mình, nói :
- Được thôi. Trông vẻ mặt muội cũng không muốn giáp mặt bọn chúng.
Ta kéo Tử Tuyết đi về phía cửa lớn thực đường. Khi đến lối vào, gặp Hoa Luân tiến ra ngăn cản, ta nhíu mày, suy nghĩ, tiểu tử này muốn chết mà. Hoa Luân thấy ta và Tử Tuyết đi ra, tưởng ta sợ hắn, cười nhạt nói :
- Hừm, ta nghĩ rằng ngươi cũng có thực lực, nguyên lai chỉ có vẻ ngoài, thế nào, tưởng có thể quất đuôi chạy được ư ? Không dễ dàng đâu.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, nói :
- Để ta xem ngươi mang đến cứu binh nhiều ít mà dám ngông cuồng như thế.
Hoa Luân khinh khỉnh nói :
- Binh bất tại đa nhi tại tinh, hôm nay phải cho ngươi kiến thức thế nào là công phu chân chính.
- Thật sao ? Ta sẽ đợi.
Một tiếng hừ lạnh từ ngoài cửa truyền vào, ta tâm thần chấn động, tức thời biến sắc. Chỉ bằng âm thanh mà có thể uy hiếp tâm thần ta, công lực quả nhiên thâm bất khả trắc, không ngạc nhiên tại sao Hoa Luân lại như phát cuồng.
Từ ngoài cửa tiến vào một người, người này dù thân hình không cao, cũng không có vẻ hùng tráng như ta, nhưng thân hình phiêu hãn, từ trong người phát xuất lực lượng nhiếp nhân, diện dung xanh xao gầy ốm, song mục thần quang lấp lánh. Ta trước khí thế đó hoàn toàn rơi xuống hạ phong, bị hắn áp chế.
Người nay trước tiên hướng đến Tử Tuyết thi lễ, nói :
- Lâu rồi không gặp, Tử Tuyết tiểu tỷ, Lý Ngõa tại đây xin có lời chào. Xin gửi lời vấn an đến công tước các hạ.
Hắn hành động hiển nhiên không hề xem ta vào mắt. Ta kinh ngạc không ngờ phụ thân Tử Tuyết lại chính là vị công tước có thể cùng các vị thân vương ngồi ngang hàng (nguyên văn : bình khởi bình tọa), không lạ không ai dám vô lễ với nàng.
Tử Tuyết bình đạm nói :
- Lý Ngõa tại trường không cần khách khí, ngươi năm nay đã sắp tốt nghiệp, thế nào mà cũng lại đây gây nhiệt náo.
Ta trong lòng thầm cảm kích, Tử Tuyết hiển nhiên muốn đề tỉnh ta kẻ trước mắt là nhân vật trong đám ngũ niên cấp, rõ ràng cũng có ít nhiều địa vị trong đám quý tộc.
Lý Ngõa cũng rất tự nhiên nói :
- Ta nghe Hoa Luân tiểu đệ nói có kẻ đối với tiểu tỷ bất kính, bởi vậy đến đây nhìn qua, và cũng muốn trừng trị kẻ cuồng vọng đó (nguyên văn : cuồng vọng chi đồ).
Tử Tuyết nói :
- Không cần, huynh ấy là bằng hữu của ta, mà cũng là người thân mật nhất của ta (nguyên văn : tối thân mật đích nhân), chúng ta không có vấn đề cần ngoại nhân xen vào.
Lời nàng càng làm lòng ta ấm áp.
Nghe Tử Tuyết nói, Lý Ngõa trong mắt bạo khởi quang mang cường liệt, nhìn ta chằm chằm, ta một chút không nhượng nhìn trả. Hắn nói :
- Để ta xem, bất kỳ người nào cũng muốn biết nam nhân như thế nào mới khiến Tử Tuyết tiểu tỷ động tâm.
Dù ta biết kẻ này đến đây không có thiện ý, mà lúc này ta cũng không thể thối lui, ta kéo Tử Tuyết sang một bên, nói :
- Muội đứng một bên xem, nghìn vạn lần không được can thiệp, nhất thiết để ta. Muội có thể khiến ta phân tâm, nên nghe lời, hiểu không.
Ta không nguyện ý theo lời khuyên của Tử Tuyết cùng nàng ly khai, ta dụng Cuồng Thần đấu khí vận khắp toàn thân, bí mật gia thêm Phi Tường Thuật, sẵn sàng ứng chiến. Mọi người đều biết, chỉ cần khẽ động là bùng nổ (nguyên văn : nhất xúc tức phát).
- Ai gây rối trong thực đường.
Một thanh âm trầm lạnh truyền đến.
Ta và Lý Ngõa đều giật mình, từ ngoài thực đường tiến vào một người, nguyên lai là phó viện trưởng, lão sắc diện âm trầm quét qua từng người, tối hậu mục quang dừng lại trên người ta.
Lão nhíu mày nói :
- Lôi Tường, thế nào cũng lại là ngươi, ngươi vừa bị cấm bế, chẳng lẽ ngươi quên rồi.
Vừa nói, lão vừa liếc mắt đầy ý nghĩa. Ta chưa hồi đáp, Lý Ngõa đột nhiên khai khẩu, hắn nhìn phó viện trưởng cười nói :
- Phó viện trưởng, chào Ngài, chúng ta không có gây rối, mọi người đang tán gẫu.
Hắn ta bất ngờ giải vây (nguyên văn : khai thoát) cho ta, sao vậy nhỉ ?
Phó viện trưởng nhìn kỹ hắn, nghiêm mặt nói :
- Lý Ngõa, ngươi thân là nhi tử của một long kị tướng, tại học viện là Thiên Long Tổ thủ tịch, đáng ra phải chú ý giữ gìn không làm ảnh hưởng đến học viện, lần này ta chưa nhìn thấy, nên bỏ qua (nguyên văn : nguyên lượng) cho các ngươi một lần, như quả thật sự muốn đánh nhau, phải đợi đến khi Bỉ Vũ Đại Hội học viện cử hành mỗi năm một lần rồi hãy tái đấu, như quả ta nghe được các ngươi lén lút đánh nhau, đừng bảo ta không khách khí, lập tức khai trừ học tịch.
Nguyên lai Lý Ngõa có lai lịch lớn đến như vậy, thảo nào dáng vẻ lợi hại, thì ra là nhi tử của long kỵ tướng, phó viện trưởng hiển nhiên đã đề tỉnh ta thân phận của hắn.
Lý Ngõa cung thân nói :
- Hiểu rồi, phó viện trưởng.
- Tốt lắm, mọi người giải tán, Lý Ngõa, ngươi và Hoa Luân theo ta, Lôi Tường, ta cảnh cáo ngươi, kỷ luật của ngươi chỉ tạm loại bỏ, như quả tái phạm, thế nào thì ta đã nói trước cho ngươi biết rồi, chúng ta đi thôi.
Lý Ngõa trước khi rời đi đã nhìn ta bằng ánh mắt đầy thâm ý, hạ giọng nói :
- Hy vọng tại Học Viện Bỉ Vũ Đại Hội ta có thể gặp lại ngươi.
Hoa Luân ánh mắt hiểm độc nhìn ta chằm chằm. Ta dụng nhãn thần kiên định để trả lời sự thách thức của hắn.
Phó viện trưởng chuyển thân bước đi, Kim Lệ Lệ sau khi phó viện trưởng đi rồi liền nhanh nhẹn xuất hiện, kéo Tử Tuyết nói :
- Thế nào, tỷ cản muội là muốn nói, phó viện trưởng là do tỷ mời đến, muội làm sao để tạ ơn tỷ đây.
Ta đứng bên lạnh lùng nói :
- Đa sự.
Kim Lệ Lệ tức thời sắc diện đỏ bừng, ầm ĩ gào lên :
- Ta chỉ giúp Tử Tuyết, có quỷ mới giúp ngươi, ngươi không biết Lý Ngõa lợi hại thế nào đâu, hắn hiện tại đã là thượng vị đại địa kỵ sĩ, sắp tiếp cận thực lực long kỵ sĩ, ngươi có khả năng chống lại hắn sao.
- Điều đó là chuyện của ta, không cần cô quản.
- Ngươi …
Tử Tuyết kéo tay áo ta, nhìn ta khẩn cầu. Ta hướng Kim Lệ Lệ hừ lạnh một tiếng, dịu dàng nói :
- Tử Tuyết, ta đưa muội về.
Tử Tuyết hạ giọng nói :
- Không cần đâu, muội đi cùng Lệ tỷ sẽ tốt hơn, tỷ ấy đang giận đó.
Ta nhìn thấy Kim Lệ Lệ giận đến nỗi không nói nên lời, nói :
- Được rồi, muội nhất thiết cẩn thận, ta đi trước. Hẹn muội trưa mai cùng ăn với ta.
Nói xong, dịu dàng áp sát đôi môi nhỏ của nàng, rồi chuyển thân rời khỏi thực đường. Khi hôn nàng cảm giác thật tuyệt diệu, mặt hoa thẹn thùng dáng vẻ động nhân. Sau khi ta đi, Tử Tuyết sắc mặt đỏ bừng, còn Kim Lệ Lệ thì đang giận dữ.
Phía sau thanh âm Tử Tuyết truyền tới :
- Sau này huynh nên đến thăm hộ lý.
Xem ra quan hệ của kẻ đa tình, dù là Tử Tuyết một tiểu cô nương, một hạt cát trong mắt cũng không giấu được a. Nghe lời này của nàng, ta chợt nhớ đến Khắc Lan, trong 10 ngày tại Y Viện tịnh dưỡng, ta cảm giác nàng rất có hảo cảm với ta, nhãn thần của nàng trong suốt chân thật, xem ra, ta phải tìm cơ hội cùng nàng nói chuyện, hiện tại Tử Tuyết chính là lựa chọn tốt nhất của ta.
Trở lại túc xá, bọn Phong Vân không thiếu một ai, rõ ràng đang muốn thẩm vấn tập thể.
Ta vừa bước chân lên lầu, đã muốn lui xuống. Thanh âm Hỏa Hành truyền đến :
- Uy. Lôi Tường, sao không nói gì. Thế nào cũng chào chúng ta một tiếng chứ.
Ta nói :
- Nói gì chứ. Phong Vân hắn miệng rộng đã cáo tố hết với các ngươi rồi.
Phong Vân lúng túng nói :
- Làm sao đệ trở thành miệng rộng.
Ta nằm sấp trên giường, nhìn hắn nói :
- Ngươi có nói hay không nói.
Phong Vân nhất thời không có lời gì để nói.
Hỏa Tinh nói :
- Lôi ca, thật sự như thế a, huynh bất ngờ tiếp cận được Tử Tuyết tiểu tỷ, hãy nhanh chóng kể lại chiến tích anh hùng của huynh đi.
Ta mỉm cười nói :
- Ngươi đừng cười ta, ta chẳng có làm gì lớn lao, Tử Tuyết là một hảo cô nương, nàng đối với ta rất tốt, ta cũng đối tốt với nàng, tự nhiên hợp nhau.
Hỏa Hành nói :
- Cần bổ sung thêm, huynh bị cấm bế, lão sư chúng ta lo muốn chết (nguyên văn : khoái cấp tử), đã tìm gặp riêng phó viện trưởng, vì huynh cầu tình, nhưng phó viện trưởng lão gia hỏa đó không đồng ý, nhất quyết giam huynh ba tháng, vừa mới vào học đã giam huynh như thế, là thế nào chứ.
Ta bất mãn nói :
- Không được nói xấu phó viện trưởng, các ngươi không biết, lão chỉ muốn tốt cho ta nên mới cấm bế ta, ba tháng qua đối với ta là rất trọng yếu, bất quá, ta cũng nên cảm tạ Trang lão sư, cô ấy xác thật là một vị chủ nhiệm lão sư tốt.
Phong Vân tò mò nói :
- Nói mau, ba tháng qua đối với huynh trọng yếu thế nào.
Ta trừng mắt nhìn hắn, nói :
- Cái miệng rộng này, ta không thể nói, bất quá ta khuyên các ngươi nên thường đến Đồ Thư Quán, ở đó có rất nhiều sách tốt.
Hỏa Hành có vẻ minh bạch, nói :
- Ta minh bạch rồi, là phó viện trưởng muốn giúp huynh tránh sự quấy rầy của bọn quý tộc nên mới cấm bế huynh, nhưng chọn Đồ Thư Quán cũng là cơ hội để huynh tự học thêm.
Ta gật đầu nói :
- Ngươi rất thông minh a, so với kẻ khác hơn rất nhiều.
Phong Vân giả vờ nổi giận hỏi :
- Đệ thế nào ?
Ta nói :
- Ta có nói ngươi ?
Phong Vân nhất thời tắc miệng, làm cho Hỏa thị huynh đệ ha ha cười lớn.
Hỏa Tinh nói :
- Lôi ca, giờ này huynh trở lại dáng vẻ so với trước nhìn rất khác, xem ra, huynh tại Đồ Thư Quán thật sự học được rất nhiều thứ.
Ta hỏi :
- Khác thế nào ?
Hỏa Tinh nói :
- Huynh giờ dễ nhìn hơn, không còn lạnh lùng như trước, ít nhất còn có thể cùng chúng ta tán gẫu, trước đây huynh đâu có thế, nét mặt luôn âm trầm, khi nhìn huynh chúng ta đều sợ.
Ta cười ha ha, nói :
- Có gì đáng sợ đâu, ta không hiểu thế nào các ngươi lại sợ ta, ta hết còn lạnh lùng, có lẽ vì Tử Tuyết đã dung hóa băng lãnh trong lòng ta.
Ta nghĩ, còn có thêm công lao của Khắc Lan. Nhưng ta không thể để xảy ra sự gì làm tổn thương đến Khắc Lan.
Suy tính qua, “xa đáo sơn tiền tất hữu lộ”, khi thời cơ đến sẽ nói sau vậy.
- Mọi người ngủ đi, ngày mai còn phải lên lớp.
Ta nằm ngửa trên giường, quan sát trần nhà, phát giác hiện tại đã bắt đầu thấy thích sinh hoạt tại quốc gia nhân loại, cảm giác ấy càng ngày càng tăng, có lẽ chẳng bao lâu nữa ta có thể không còn khả năng thoát ra, nhưng ta đã đáp ứng Tử Tuyết, bất luận đi đâu cũng phải đưa nàng theo, ta đã nói được thì cũng phải làm được.
Ta hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ, có nên trở về Thú Nhân quốc hay không. Đó là một ý tưởng động nhân. Nhưng ta lập tức phủ quyết, trở về có tốt không, ở đó toàn là cừu sát, cướp bóc, đấu tranh, nhớ đến thật đáng sợ, không thoải mái như ở đây, mà phụ thân không phải cho ta thời gian đến 5, 10 năm sao ? Hay lắm, ta có thể ở lại đây 10 năm, sau 10 năm mới trở về Thú Nhân quốc. Phụ thân mà biết điều này có thể nói là ta không ái quốc, nhưng ta chắc chắn rằng, bất kỳ nước nào cũng cho phép yêu thương, nói đúng hơn, ta cũng có một phần huyết thống nhân loại.
Sáng sớm, ta đã bị bọn họ gọi dậy, đi ăn sáng. Ta quyết định khi lên lớp trước tiên sẽ đi gặp Trang lão sư, nói với nàng là ta đã về. Nàng quan tâm ta, thế nào trước tiên cũng phải nói chuyện với nàng.
Ta gõ cửa, bên trong truyền ra thanh âm quen thuộc :
- Ai đó. Vào đi.
Ta bước vào văn phòng của Trang lão sư, nàng đang ngồi sau bàn làm việc không biết đang viết gì đó, nàng bất chợt nhìn thấy ta, trên mặt lộ xuất thần sắc kinh hỉ, vội vã đứng lên, nắm chặt cánh tay mạnh khỏe của ta, nói :
- Lôi Tường, ngươi đã về, một thời gian dài ngươi không chịu nhiều cực khổ chứ.
Nàng rất quan tâm ta, ta cảm giác được sự quan tâm của nàng xuất phát từ nội tâm. Những lời của nàng khiến ta thấy trong lòng ấm áp, từ nhỏ đến lớn mẹ ta chưa từng quan tâm ta, tại sao chỉ mới bốn tháng mà lão sư đã quan tâm ta như thế.
Ta nghẹn lời nói :
- Lão sư, đa tạ đã quan tâm ta. Ta rất tốt.
Trang lão sư thầm thở dài, nói :
- Tất cả là lão sư không có bản sự, không thể giúp ngươi, đã để cho phó viện trưởng giam ngươi ba tháng, bắt đầu từ hôm nay ngươi phải học bổ túc, ngươi không thể đi sau, ngươi có tiềm chất rất tốt, ta đối với ngươi kỳ vọng phi thường.
- Lão sư, đa tạ, bất quá, ta tưởng không cần làm thế, kỳ thật phó viện trưởng cấm bế ta là vì muốn tốt cho ta, cô không cần trách lão.
Ta nghĩ đến khổ tâm của phó viện trưởng và đoạn thời gian ta nỗ lực tu luyện, đối với Trang lão sư nhất nhất thuật lại. Bất quá ta giấu đi Cuồng Thần Quyết và khu vực đó, phản chính Cuồng Thần Quyết không phải ai cũng luyện được, hà huống ta còn có tư tâm.
Nàng thình lình hiểu ra, nói :
- Nguyên lai ta đã nghĩ sai về phó viện trưởng, ngươi thật sự hữu lợi, thời gian ba tháng đã học được sơ cấp ma pháp, rất là không đơn giản, tiếp đó là không phải tranh chấp với đám người quý tộc, ngươi không nên tranh chấp với họ nữa.
Ta tức giận nói :
- Quý tộc có là gì chứ, bọn chúng bởi vì nắm giữ chìa khóa mọi việc mà có đặc quyền ? Ta ghét những kẻ như vậy nhất. Hoàn toàn không biết tự mình nỗ lực, chỉ giỏi kiêu ngạo hống hách (nguyên văn : ngưu khí hống hống), hôm qua sau khi được thả ra, ta đang ăn tối thì gặp Lý Ngõa, hắn có phải là kẻ quý tộc lợi hại nhất.
- Cái gì, Lý Ngõa ? Hắn là thủ tịch vũ sĩ của học viện, cũng là Thiên Long Tổ thủ tịch, hắn còn có Hàng Long đấu khí gia truyền lợi hại phi thường, phụ thân hắn tại triều trung có quyền thế rất lớn, làm sao lại chạm đến hắn, hắn không giống bọn quý tộc khác, gia giáo rất tốt, nói chung không dễ dàng khiêu khích người khác, thật sự là vì chuyện gì thế ?
Ta thoáng đỏ mặt, nói :
- Lão sư, hãy lên lớp trước, sau đó ta sẽ nói cho cô nghe.
Trang lão sư nhìn ta chằm chằm, đột nhiên nói :
- A. Ta đã minh bạch.
Ta bối rối nói :
- Lão sư, không vì Tử Tuyết chứ, không nên để tiểu tử Hoa Luân nhìn thấy.
Trang lão sư lộ xuất biểu tình kinh nghi, cười nói :
- Ra là vậy, hiện tại ta đã minh bạch, nguyên lai là vì Tử Tuyết, nàng là một hảo cô nương, ngươi phải biết trân trọng, bất quá, tại học viện ngươi phải nhớ một điểm, không cho phép nam nữ kết giao bằng hữu.
Ta sửng sốt, nửa ngày mới có phản ứng, nói :
- Lão sư, cô không phản đối ta và Tử Tuyết …
Trang lão sư tự nhiên nói :
- Phản đối ? Tại sao ta lại phản đối, các ngươi giai đoạn này chính là thời gian cảm tình phong phú, tất cả cũng là chuyện thường tình, ta càng phải cổ vũ ngươi, ngươi nhất định phải cố gắng hơn nữa, bất kể chuyện gì xảy ra, ta cũng không nghĩ đến chuyện phản đối. Mặc dù thầy trò chúng ta tiếp xúc chưa lâu, nhưng ta rất hiểu cá tính của ngươi. Sỏa tiểu tử, sau này ngươi gặp chuyện gì cũng không nên dễ dàng xuất thủ, cũng nghìn vạn lần không nên thương hại đối phương, hiểu chưa ?
Ta gật đầu nói :
- Hiểu rồi, lão sư.
Trang lão sư như nhớ ra một chuyện, nói :
- Phải rồi, sau khi ngươi bị cấm bế, có một cô nương đến tìm ngươi, theo ta thấy hình như là Y Viện hộ lý của học viện chúng ta, trông rất xinh đẹp, ta nói ngươi bị cấm bế, nàng ta có vẻ rất buồn, nói rằng sẽ chờ đến khi ngươi được tha ra sẽ lại đến tìm ngươi, mới chỉ đến vài ngày, ngươi đã chân đạp hai thuyền rồi ?
Không phải chứ, thật sự Khắc Lan thích ta, tại sao nàng lại chủ động đến tìm ta ? Ta làm sao có thể nói với nàng, nói với Khắc Lan, ta không thể nói ta không thích nàng, nhưng ta lại sợ vì vấn đề của nàng mà mất đi Tử Tuyết, ta rơi vào trầm tư.
Trang lão sư đẩy ta, nói :
- Ta hỏi ngươi đấy ?
Ta a một tiếng, từ trong trầm tư hồi tỉnh, nàng đối tốt với ta, ta không nỡ lừa dối nàng, linh cơ nhất động, nói :
- Đúng rồi, Trang lão sư, ta nghe phó viện trưởng nói về Bỉ Vũ Đại Hội mỗi năm một lần của học viện chúng ta, đó là gì vậy ?
Mặc dù nàng biết rõ ta muốn chuyển đề tài để tránh né, nhưng lại bị ta làm cho hứng thú, hồi đáp :
- Bỉ Vũ Đại Hội rất trọng yếu, là một phương pháp trọng yếu để học viện kiểm nghiệm học viên, mỗi năm hai tháng hội họp, cũng chính là trong học kỳ này, nhiều người cũng bắt đầu sự nghiệp tại đây, phàm những học viên có thể xếp vào danh sách mười người đứng đầu sẽ có khả năng tiến nhập đội ngũ long kị sĩ.
Ta hỏi :
- Là mọi người tranh đua với nhau ?
Trang lão sư lắc đầu nói :
- Chia theo niên cấp, học viện có tất cả 5 niên cấp, do mỗi lớp tuyển ra hai học viên, lúc nãy ta nói mười người đứng đầu chính là mười người đứng đầu của 5 niên cấp, trong 5 niên cấp mỗi cấp có thể tuyển ra 10 học viên tham gia vòng trong. Tuy nhiên các lớp thấp có quá ít cao thủ, còn ngũ niên cấp tố chất tối cao, lại sắp sửa tốt nghiệp, ngũ niên cấp mỗi lần tuyển ra 10 học viên tất cả hạnh vận đều tốt, khẳng định đều được trọng dụng. Để không làm mai một nhân tài, học viện còn có quy định, quán quân của các lớp thấp có thể khiêu chiến quán quân của bất kỳ cấp lớp nào, như quả chiến thắng, cũng có thể trực tiếp tiến nhập ngũ niên cấp.
Nguyên lai còn có chuyện này, thảo nào Lý Ngõa hy vọng có thể gặp lại ta, như quả muốn cùng hắn tỷ thí, nhất định phải đạt niên cấp quán quân mới được.
Trang lão sư lại nói :
- Bởi vậy, ngươi phải tu luyện cho tốt, tranh thủ trở thành quán quân của niên cấp ta, nói lại, theo ta thấy, các lớp ma pháp chiến sĩ, đồng niên cấp tỷ thí, mỗi lần đều xếp vào hai người trong sổ, ngươi nhất định phải vì ta xuất khẩu khí, niên cấp chúng ta năm nay thu nhận nhiều học viên, bởi vậy có đến 6 lớp 12 học viên tham gia, dù không trở thành quán quân thì ngươi cũng có thể xếp vào 3 người đầu tiên, ngươi và Phong Vấn đều rất có tiềm chất. Ta chuẩn bị khi đến lúc sẽ phái các ngươi tham gia.
- Thủ tịch của lớp không phải là Phượng Quyên sao ? Sao không để cô ấy xuất chiến ?
Trang lão sư ha ha mỉm cười, nói :
- Bàn nha đầu này, tuy cũng khá mạnh, nhưng trở thành thủ tịch chủ yếu là nhờ vận khí tốt, ta sao không biết ai thực lực cường mãnh ? Nếu không phải ngươi và Phong Vấn lưỡng bại câu thương thì cô ta đã không thể làm được thủ tịch, khi đến lúc ta sẽ xử lý công tác của cô ta, ai nha, đi nhanh lên, chúng ta mải nói chuyện, tất cả đã lên lớp rồi.
Ta cũng nhận thức được vấn đề này, vội cùng Trang lão sư gấp gáp nhắm hướng phòng học chạy thật nhanh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK