• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Tôn Kiên nhìn thành Tân Dã xa xa, tường thành chẳng hề cao lớn nhưng trong lòng cảm thấy giận dữ dị thường. Trận chiến ban ngày vừa rồi thảm bại thê thảm, chính mình còn không biết đã chết hai nghìn thương vong ba nghìn, bản thân hai tay bị phỏng lúc kéo xe bắn đá, hiện giờ còn đang đắp thảo dược, trong thời gian ngắn không thể cầm đao chém người. Cũng may là còn kéo kịp từ trong biển lửa ba mươi mấy xe bắn đá cho dù có bị tổn thương nhưng còn có thể dùng tạm, điều này còn cho mình cơ hội gỡ lại.

Cho dù sĩ tốt có chết nhiều hơn nữa bản thân cũng không đau lòng bởi vì họ đều là binh của Viên Thuật, nhiều người chết thì họ thù Viên Thuật càng sâu hơn. Phiền phức chính là những người này chết dưới quyền chỉ huy của mình làm tổn hại thanh danh không ít, hơn nữa còn không dễ trả lời với Trương Huân và Viên Thuật. Từ khi mười tám lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, bản thân gặp Trần Bình thì chính mình liên tiếp thất bại, chẳng lẽ Trần Bình chính là khắc tinh của Tôn Kiên ta?

"Chủ công! Đêm đã khuya, sao còn không nghỉ ngơi?" Phía sau một người ân cần hỏi.
Nghe thấy tiếng Trình Phổ, Tôn Kiên quay đầu lại chau mày trả lời, “Đức Mưu hả? Ta không ngủ được. Hôm qua đi gặp Trương Huân, nhất thời kích động hiến kế quên mất lời ngươi nhắc nhở, nhưng bây giờ thương vong nặng nề lại chưa chiếm được thành. Nếu còn như vậy đừng nói tới Đông Sơn tái khởi, chỉ sợ sau trận này Viên Thuật sẽ cầm đao chém ta cho hả giận!”

“Chủ công! Cho đến nước này đành phải hết sức bổ cứu!” Thấy Tôn Kiên lo lắng, Trình Phổ lập tức đem mấy điểm đáng ngờ ra an ủi, “Vừa rồi thuộc hạ chợt nhớ lại quá trình giao chiến mấy ngày qua có phát hiện một số vấn đề. Ngày đầu tiên lúc thành Tân Dã ném ra mấy trăm khối đá lúc đó chúng ta tưởng rằng đối phương có số lượng xe bắn đá tương ứng với lượng đá bắn ra. Nhưng hôm nay, đối phương chỉ ném đạn lửa mấy chục khối mà thôi, nếu như trong thành có hàng trăm xe bắn đá thì chỉ sợ hôm nay toàn quân sẽ bị diệt chứ không phải chỉ thương vong nặng nề!”

“Ah? Nghe Trình Phổ nói xong Tôn Kiên cũng suy nghĩ tỉ mỉ, “Nói như vậy loại đạn lửa này đối phương có giới hạn?”

Trình Phổ tiếp tục giải thích, “Khả năng này chưa chắc đúng, lúc quân ta cứu người bị thương và xe bắn đá, đối phương đã ném một đợt rồi. Nếu như nói loại đạn lửa này có giới hạn tại sao không tập trung bắn ngay lần đầu, sợ rằng xe bắn đá quân ta sẽ chẳng còn chiếc nào. Ngược lại đối phương lại chia ra bắn lần hai, giúp cho quân ta thời gian cứu xe bắn đá. Tướng lĩnh đối phương đã biết rằng đối với thành Tân Dã, xe bắn đá của chúng ta là mối đe dọa đáng sợ. Trong tình huống có khả năng toàn diệt xe bắn đá sao lại buông tha? Xem lại hai ngày vừa qua, thủ đoạn phòng thủ của tướng thủ thành Vu Cấm rất sắc xảo, hắn sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như thế này. Do đó có thể nói trong thành chỉ có mấy chục xe bắn đá mà thôi!”

Tôn Kiên suy nghĩ một lúc vẫn cảm thấy có điểm không hiểu, “Làm sao đối phương ném ra mấy trăm khối đá?”

“Thuộc hạ đã hỏi những sĩ tốt còn sống trong đợt ném đá đầu tiên, căn cứ vào những gì họ miêu tả, đợt đá đó so với bình thường nhỏ hơn rất nhiều. Đối phương nhất định đã chọn những tảng đá vừa với sức bắn của xe, mỗi xe có thể bắn nhiều khối vì thế đợt bắn đầu tiên có thể bắn tớ mấy trăm khối!”

Nghe đến đó, chân mày Tôn Kiên rốt cục cũng giãn ra, “Ha ha ha …Đức Mưu quả thật giỏi, đã cởi bỏ được sự bế tắc trong lòng ta.”

Trình Phổ thấy Tôn Kiên vui vẻ như thế, ngẫm nghĩ chắc Tôn Kiên đã có kế phá địch, không khỏi tò mò hỏi thăm dò, “Chủ công có diệu kế gì không?”

Lúc này tâm tình Tôn Kiên cực tốt, vui vẻ trả lời, “Vốn dĩ ta cho rằng đối phương có hàng trăm xe bắn đá, như vậy cho dù ta đem xe bắn đá phân tán đối phương cũng có thể chia ra mười xe đối phó một xe của chúng ta, cho dù độ chính xác có thấp đi nữa thì chúng ta cũng không thể phản kích. Hơn nữa nếu phân tán quá nhiều khi tấn công tường thành sẽ không có hiệu quả tốt. Cho nên lúc đầu ta nghĩ dùng phương trận rời rạc tập trung tấn công, tranh thủ ném vài lần sẽ phá sập tường thành. Nhưng bây giờ đã biết trong thành chỉ có vài chục xe mà thôi vậy chúng ta phân tán xe bắn đá, cùng đối phương chậm rãi chơi trò tiêu hao.”

Trình Phổ chợt nhớ tới những mũi tên dài to lớn làm mọi người sợ hãi, lập tức đưa ra nghi vấn, “Ngoài ra đối phương còn có loại tên to có tầm bắn cực xa, độ chính xác tốt hơn nhiều so với xe bắn đá, cho dù phân tán xe bắn đá, quân ta vẫn bị loại tên này đe dọa cực lớn!”

“Không sao, ta đã tỉ mỉ quan sát rồi, loại tên đó chỉ dùng để bắn thẳng còn xe bắn đá có thể ném hình vòng cung do đó chúng ta đào hố cho xe bắn đá, đối phương sao có thể làm khó dễ được ta?”

“Đào hầm trong tầm bắn của đối phương sẽ có thương vong nặng nề!” Nói tới đây Trình Phổ vẫn thấy vẻ mặt mỉm cười của Tôn Kiên, chợt hiểu ra, “Thuộc hạ biết rồi, chúng ta có thể đào từ bên ngoài tầm bắn, khi vào trong tầm bắn đào thành hình cong. Không những bảo vệ đươc xe bắn đá mà vẫn có thể đào đến gần sông hộ thành đối phương, bẫy rập của chúng không có đất dụng võ. Nhưng sông hộ thành nên giải quyết như thế nào? Đó là dẫn nước ra ngoài!”

“Tốt lắm! Có thể mời Trương Huân chuyển quân ra bờ sông, chia quân làm ba nhóm, một nhóm phòng ngừa thủy quân Kinh Châu, một nhóm đề phòng trong thành đưa quân ra tập kích, nhóm còn lại đào đường. Như vậy chúng ta sẽ đem nước từ sông hộ thành theo đường hầm ra ngoài, tường thành Tân Dã sẽ trực tiếp lộ ra, có xe bắn đá chúng ta sẽ bắn sập tường thành này!” Thấy trên mặt Trình Phổ lộ ra nụ cười sảng khoái, Tôn Kiên đưa ánh mắt chuyển về phía xa nơi thành Tân Dã, “Vu Cấm, ta xem ngươi làm thế nào để cản đại quân ta!”

“Bẩm báo đại nhân, Hạ Hầu tướng quân mời ngài lập tức lên đầu tường thành!”

Trong thời chiến, luôn duy trì cảnh giác, vừa nghe thân binh nói, Vu Cấm từ trong giấc ngủ bừng tỉnh dậy, “Quân địch công thành sao?” Vu Cấm nhanh chóng mang khôi giáp đồng thời lắng nghe động tĩnh bên ngoài, dường như không có tiếng công thành sát phạt. Vu Cấm vẻ mặt nghi hoặc nhìn thân binh đánh thức mình.

“Không có quân địch công thành nhưng chúng từ ở ngoài xa đào đường hầm. Hạ Hầu tướng quân mới ngài lên đầu thành xem!”

Vu Cấm có chút buồn bực trong lòng, đào đường hầm? Không phải sớm đã lên kế hoạch chống rồi sao? Đối phương đào hầm sẽ có cung mạnh nỏ cứng thêm xe bắn đá hầu hạ tốt bọn chúng, tên Hạ Hầu Uyên còn kêu ta ra xem cái gì? Nghi hoặc vẫn là nghi hoặc, Vu Cấm quyết định phải đi xem cho rõ ràng.

Lên đến lầu thành, nhờ vào ánh sáng ban mai mờ nhạt có thể thấy từ xa Viên quân đang đào những đường quanh co khúc khuỷu, Vu Cấm chợt hiểu ra tại sao Hạ Hầu Uyên vội kêu mình đến.

Không khỏi tự giễu mình, Vu Cấm nói, “Xem ra chúng ta vẫn tính sót một chút!”

Hạ Hầu Uyên cười khổ trả lời, “Càng xem càng hỏng! Ta mới từ cửa Tây tuần tra, ngươi đoán xem ta nhìn thấy gì?”

“Nói thẳng ra đi! Ta nghĩ ta có thể thừa nhận được mà!”

“Bên kia còn có nhiều địch quân đào đất lấp sông hộ thành đồng thời dẫn nước ra ngoài! Phỏng chừng là đêm nay Trương Huân sẽ chuyển quân chủ lực đến đó.”

“Vậy chẳng phải chúng ta cùng với thủy quân của Cam Ninh có thể tiền hậu giáp kích chúng sao?”

“Đối phương đã lập doanh trại kế bên, nói một cách khác là chúng đã đề phòng quân ta tập kích! Ta đoán chừng thủy quân Cam Ninh cũng bị kèm chặt không khác chúng ta.”
“Cái gì?” Vừa nghe xong tin tức, Vu Cấm có chút chưa thấu hiểu, một hồi lâu mới ngẩng mặt thở dài, “Xem ra chúng ta có phiền phức lớn rồi!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK