• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Type: Min Xu

Xem ra người này đã gặp phải tình cảnh giống hệt ba người chúng tôi, nhìn bộ dạng gầy trơ xương của anh ta thì nhất định là đã nhiều ngày không được ăn uống gì rồi. Tôi với Tôn Kim Nguyên đều không đành lòng, vì đối phương dù sao cũng là người bị nạn, hơn nữa còn là dân trộm mộ giống chúng tôi, nên ra tay giúp đỡ mới phải đạo.

Tôi mở ba lô leo núi, lấy ra một miếng bánh quy đưa cho người đàn ông gầy gò trước mặt, nói: “Anh hãy ăn chút gì đi đã, lát nữa chúng ta sẽ cùng nghĩ cách rời khỏi nơi này.” Nói tới đây, tôi chợt nhớ đến một việc, bèn tò mò hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy anh nói bọn anh có tất cả năm người, thế bốn người khác đâu? Bọn họ bây giờ thế nào rồi?”

Người đó không hề khách sáo với chúng tôi, bởi anh ta đã đói quá rồi, nhìn thấy miếng bánh quy mà giống như là nhìn thấy thứ quý giá nhất trên đời, sau khi đưa tay đón lấy liền bỏ ngay vào mồm, nguyên một miếng bánh to bị anh ta ăn hết chỉ sau nháy mắt. Tôi bảo anh ta đừng nôn nóng, trong ba lô của tôi vẫn còn rất nhiều bánh quy, sau đó lại đưa cho anh ta mmojt miếng bánh quy khác.

Bởi vì ăn quá vội nên anh gầy (tôi gọi anh ta như vậy) bị nghẹn. Nhìn thân thể gầy gò yếu ớt kia, tôi thầm lo anh ta sẽ vì bị mắc nghẹn mà toi mạng, bèn vội vàng lấy từ trong ba lô ra một chai nước khoáng, mở nắp rồi đưa cho anh ta.

Anh ta nhìn chúng tôi bằng ánh mắt cảm kích, sau khi đã xuôi hơi mới trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi: “Vốn dĩ cả năm người bọn tôi đều bị nhốt trong phòng giam này, nhưng có bốn tên nô lệ đột ngột chết đi, thế là mấy người anh em kia của tôi bị mang đi thay thế, chỉ còn lại một mình tôi bị nhốt ở đây. Nghe gã quân sư kia nói, đáng lẽ tôi cũng bị hạ Cổ, sau đó biến thành nô lệ, phải đi giúp bọn chúng xây dựng Thiên Cung, nhưng vì mấy ngày nữa là thời điểm bọn chúng làm lễ cúng tế, nên mới tạm thời tha cho tôi một mạng. Tôi nghĩ chắc bọn chúng định dùng tôi làm đồ cúng tế đấy thôi.”

Tôi nghe anh ta nhắc tới gã quân sư nào đó, bèn hỏi đó có phải là kẻ trông như một viên quan lớn kia không. Vào thời cổ đại, dùng người sống làm đồ cúng tế là một việc hết sức bình thường. Trong một số ngôi mộ cổ, quy mô lớn, đội khảo cổ còn thường xuyên phát hiện ra các hố chôn soosng nô lệ. Trong những năm tháng đó, nô lệ kỳ thực chẳng khác gì súc vật, đám người quyền qúy hoàn toàn có thể tùy ý giết chết. Đây là một việc mà ai cũng rõ cả, có điều bây giờ, việc này lại xảy ra ngay bên cạnh chúng tôi, chĩ thoáng nghĩ thôi đã khiến người ta sợ hãi.

Anh gầy nói tôi đã đoán đúng, kẻ có bộ dạng như một viên quan lớn kia chính là quân sư của Lương Vương. Hắn là một người bình thường, không hề bị Lương Vương hạ Cổ. Như vậy phán đoán của Tôn Kim Nguyên lại được chứng thực thêm một bước nữa, nhưng cậu ta vẫn còn có chuyện chưa hiểu, bèn hỏi: “Nghe anh nói như vậy, lẽ nào Lương Vương cũng ở trong ngôi mộ cổ này ư?’

Anh gầy dường như đã ăn no uống đủ, sau khi ợ hơi mấy cái liền nói: “Đúng vậy, Lương Vương chắc chắn là đang ở trong ngôi mộ cổ này, chỉ là không chịu xuất hiện trước mặt chúng ta mà thôi. Dường như trong số những người ở ngoài, chỉ có gã quân sư kia là từng được gặp Lương Vương. Tôi nghĩ Lương Vương có lẽ sống trong Thiên Cung.’

Trước đó, chúng tôi cho rằng mình đã xuyên không tới một thế giới khác, nhưng sau khi nghe anh gầy nói ra tình cảnh của bản thân, chúng tôi đã có thể khẳng định đây vẫn là thế giới ban đầu và mình chưa hề xuyên việt. Nhưng nếu như vậy, Lương Vương há chẳng phải đã sống được sáu trăm năm rồi sao? Chuyện quả thực là quá khó tin!

Anh gầy chắc hẳn đã phải ngồi quá lâu, dần dần không cầm cự nổi nữa, bèn nhích người tới bên cạnh hàng rào sắt mà tựa vào đó để tiết kiệm thể lực. Aanh ta nói với chúng tôi bằng giọng thần bí: “Tôi vốn cũng không tin trên đời này lại có chuyện trường sinh bất lão, nhưng kể từ khi bọn tôi bị Lương Vương bắt sống, tôi khổng thể không tin vào điều này. Ngoài ra, tôi còn có thể xác định được rằng truyền thuyết kia đúng là sự thực.”

“Anh muốn nói tới truyền thuyết về chín mươi chín thùng vàng và chín trăm chín mươi chín thùng sắt ư?” Tôi hỏi

Truyền thuyết này Tôn Kim Nguyên từng kể với tôi, rằng sau khi Lương Vương chết, trong mộ của lão được chôn theo rất nhiều vàng bạc châu báu, mục đích là để khi xuống suối vàng, lão ta vẫn có thể hưởng thụ một cuộc sống đế vương dư dả. Nhưng điều này thì liên quan gì tới chuyện trường sinh bất lão của Lương Vương cơ chứ?

Anh gầy khẽ nở nụ cười, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt quái dị, sau đó mới hỏi: “Truyền thuyết này các cậu nghe được từ đâu vậy?”

Truyền thuyết này là do Tôn Kim Nguyên kể cho tôi nghe, chuyện này cậu ta đương nhiên biết rõ nhất, thế là tôi không kìm được đưa mắt nhìn qua phía cậu ta. Tôn Kim Nguyên llooj vẻ suy tư nói: “Truyền thuyết này là do sư phụ kể cho tôi nghe, sao vậy? Lẽ nào sư phụ tôi kể không đúng?”

Anh gầy cười lạnh, hỏi: “Sư phụ của cậu là người như thế nào?”

Tôn Kim Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói bằng giọng hết sức tự hào: “Sư phụ tôi là một bậc cao nhân thật sự, những đạo thuật Mao Sơn, thuật Giáng Đầu, thuật Tẩm Long Điểm Tinh, ông ấy đều tinh thông cả. Mà tính mạng của tôi cũng là nhờ có ông ấy nên mới giữ được đấy!”

Anh gầy trầm tư một lát, dường như cảm thấy có điều gì đó không ổn, bèn hỏi: “Sư phụ của cậu đã là một cao nhân, vậy tại sao lại không biết phần tiếp theo của truyền thuyết này? Chẳng lẽ ông ấy cố ý không nói cho bọn cậu biết?”

“Phần tiếp theo? Lẽ nào truyền thuyết còn có phần tiếp theo nữa ư?” Tôi và Tôn Kim Nguyên cũng kêu lên thất thanh.

Anh gầy khẽ gật đầu, nói: “Tất nhiên, trong giới trộm mộ, phàm là người có chút thâm niên thì gần như đều biết về truyền thuyết này, sư phụ cạu đã có bản lĩnh ghê gớm cỡ đó, vậy thì chắc chắn là phải biết phần tiếp theo của câu chuyện, thế mà các cậu lại không tỏ tường toàn bộ, còn dám đi vào trong ngôi mộ cỏ này nữa, đúng là to gan thật đấy!”

Tôi và Tôn Kim Nguyên đều bất giác sững người, không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì, đành kiên nhẫn chờ anh ta nói ra đầu đuôi mọi nhẽ. Anh gầy thấy cả hai chúng tôi đều không lên tiếng, bèn chậm rãi nói tiếp: “Những người trộm mộ lão luyện trước khi bắt đầu tiến hành về cơ bản đều sẽ tìm đủ mọi cách để xác định thân phận của chủ nhân ngôi mộ. Làm vậy, thứ nhất là để tính xem ngôi mộ đó có đáng để đi trộm hay không, hoặc là bên trong ẩn chứa nguy hiểm gì không. Thường thì trong các ngôi mộ cổ cỡ lớn đều ẩn chứa rất nhiều cơ quan và ám khí, mà mộ Lương Vương này thì lại càng có khả năng như vậy. Các cậu có biết Lương Vương là người như thế nào không?”

Lương Vương có xuất thân cực kỳ đặc biệt, là một người dân tộc thiểu số, từ nhỏ đã tinh thông Cổ thuật và Kỳ môn độn giáp, cũng chính bởi vì như thế nên lao mới có thể từng bước leo dần lên ngôi vị Lương Vương. Nhưng Lương Vương cuối cùng lại phát đọng chiến tranh với nhà Minh, sau khi thua trận liền dẫn theo đám bộ hạ tàn dư trốn đến núi La Tàng, đồng thời cho xây dựng lăng mộ của mình tại đó, mà núi La Tàng cũng chính là núi Lương Vương bây giờ. Khi xây dựng lăng mộ, Lương Vương may mắn phát hiện ra một nguồn suối trong địa cung, nước suối không ngừng phun lên từ sâu dưới lòng đất, còn tỏa mùi thơm kỳ lạ. Nhưng bên cạnh nguồn suối đó, lại có mmasy con rắn lớn bảo vệ, Lương Vương phái người đi tiêu diệt bọn chúng thì lại liên tiếp gặp thất bại. Lương Vương nhận định rằng nguồn suối đó tuyệt đối không hề tầm thường, bằng không đã chẳng có rắn lớn che chắn, bèn mang theo hai món bảo vật là dạ minh châu và tráp pha lê xuất chiến. Dưới uy thế của dạ minh châu mấy con rắn lớn đó không ngờ lại ngoan ngoãn đầu hàng, thế là Lương Vương chiếm được nguồn suối quý giá đó.”

Rắn lớn? Tâm tư tôi xoay chuyển không ngừng, rất nhanh nhớ lại chuyện mười lăm năm trước khi chúng tôi lần đầu tiên tới núi Lương Vương. Lúc đó, chúng tôi bị rơi vào trong một cái hang nằm sâu dưới lòng đất, chẳng phải giữa đường đã gặp một con rắn lớn quái dị ư? Phải chăng đó chính là con rắn đã bảo vệ nguồn suối trong truyền thuyết?

Tôn Kim Nguyên dường như cũng có suy nghĩ như tôi, sau khi đưa mắt nhìn qua phía tôi một chút liền thở dài, nói: “Lẽ nào chính là con rắn mà ba người chúng ta đã giết chết đó ư?’

Tôi nói có thể lắm, chắc hẳn đó là một trong số những con rắn bảo vệ nguồn suối. Nếu lúc đó chúng tôi gặp phải mấy con một lúc thì có lẽ đã mất mạng rồi, bây giờ nghĩ lại mà vẫn thấy run sợ. Ngoài ra, chúng tôi chỉ biết Lương Vương là một vị phiên vương, không hề biết lão ta còn là một cao nhân, đoán chừng trận pháp Âm Dương Lục Hợp mà chúng tôi gặp phải trước đó chính là do lão bố trí mà ra. Nếu sớm biết lần này mình phải đi trộm mộ của một người lợi hại như vậy, dù có cho một trăm lá gan tôi cũng chẳng dám tới đây. Ngẫm lại mới thấy lời của anh gầy kia đúng thật, chúng tôi ngay cả thân phận của chủ nhân ngôi mộ này còn chưa làm rõ, thế mà đã dám đi trộm mộ rồi, đúng qura là lớn mật!

Chúng tôi chỉ bàn luận về chuyện con rắn thêm một lát, nhưng qua đó anh gầy cũng biết được đây không phải lần đầu tiên chúng tôi đến nơi này, bèn nói mấy người chúng tôi đúng là điếc không sợ súng, không biết được chỗ đáng sợ bên trong mộ Lương Vương. Vì sức khỏe của anh ta không được tốt lắm nên chúng tôi ngồi lại đó hút thêm vài điếu thuốc nữa coi như nghỉ ngơi.

Một lát sau, anh gầy lại nói tiếp; “Kỳ thực, nguồn suối đó là Địa Tuyền, nơi hội tụ linh khí của mặt đất, hiếm có vô cùng. Lương Vương là hạng nhân vật cỡ nào, đương nhiên biết rõ bí mật ẩn chứa bên trong, bèn sai quân đội đến canh giữ nguồn suối đó, không cho phép người khác lại gần. Nói ra thì vị Lương Vương này đúng là quá may mắn, đầu tiên là lấy được hai món bảo vật dạ minh châu và tráp pha lê trong thời chiến loạn, sau đó lại tìm được nguồn suối này, thực là một người có phúc.”

Tuy anh gầy không nói ra kết cục cuối cùng, nhưng nghe giọng điệu của anh ta thì dường như nhờ vào nguồn suối đặc biệt kia nên Lương Vương mới có thể sống được sáu trăm năm như vậy. Tôi không khỏi có chút tò mò hỏi: “Địa Tuyền là loại suối gì vậy? Nó có thể khiến người ta trường sinh bất lão ư?”

Anh gầy để lộ vẻ mặt vô cùng khao khát, nói; ‘ Địa Tuyền là loại suối ngầm ẩn sâu dưới lòng đất, cũng là một sản vật trong thần thoại thời kỳ thượng cổ. Theo truyền thuyết khi Bàn Cổ(*) khai thiên lập địa, loại nước ngài uống chính là nước Địa Tuyền này. Người đời sau cho rằng nước Địa Tuyền chính là nước thần, uống vào có thể trường sinh bất lão. Lương Vương là một người cực kỳ cẩn thận, đầu tiên lão lợi dụng Cổ thuật để khống chế tất cả thuộc hạ trong tay, tuy cũng để cho những người đó hưởng dụng nước suối, song khi đó bọn họ đã là con rối của lão rồi, cho nên bí mật này sẽ được giữ kín vĩnh viễn. Cố diều Lương Vương cũng không đuổi tận giết tuyệt, một số thủ hạ thực sự trung thành vẫn được lão giữ lại, mà gã quân sư kia chính là một trong số đó.”

Nghe đến đây, chúng tôi đã có thể đại khái hiểu được nguồn cơn sự việc, đám người đó có thể sống tới mấy trăm năm là nhờ có Địa Tuyền. Ngẫm ra thì chúng tôi đã bị giam giữ bởi Lương Vương - một kẻ vừa có bản lĩnh ghê gớm, vừa âm hiểu, giảo hoạt. Gặp phải đối thủ như vậy, chúng tôi có thua cũng không uổng chút nào.

(*)Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.

Tôn Kim Nguyên vẫn còn một điều chưa hiểu. Cậu ta cảm thấy Lương Vương đã cẩn thận như vậy, lẽ ra bí mật này không nên bị coi như truyền thuyết mà lưu truyền ra ngoài mới đúng, lẽ nào có người đã phản bội lão và trốn thoát được? Anh gầy lắc đầu, nói: “Trước đây, tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng sau một thời gian quan sát, tôi hiểu ra truyền thuyết này không phải do người nào chạy trốn rồi nói ra bên ngoài, mà là do chính Lương Vương cố ý để lộ.”

‘Sao lại như vậy chứ? Lão làm như thế há chẳng phải mong người khác đến đào mồ mình ư?” Tôi nghi hoặc, nói.

Anh gầy cười lạnh một tiếng, tiếng cười nghe hờ hững mà rờn rợn, khiến tôi bất giác dựng đứng cả lông tơ. “Nguyên nhân rất đơn giản. Đó là những nô lệ kia cứ qua một thời gian thì sẽ chết đi, bởi vì bọn họ đã trúng phải Qủy Mẫu Cổ. Qủy Mẫu Cổ là một loại Cổ cực kỳ bá đạo, có thể nói là người trúng Cổ đã chết ngay từ khoảnh khắc đó rồi, chỉ có thân xác là còn sống mà thôi. Có điều, tuy được uống nước Địa Tuyền thần kỳ, song những thân xác đó vẫn không thể sống được quá lâu, nếu không có sự bổ sung thì Thiên Cung của Lương Vương ắt không thể hoàn thành, vậy thì phải làm sao đây? Các cậu hãy tự nghĩ mà xem!”

Tôn Kim Nguyên dường như đã hiểu ra điều gì, bèn vỗ đầu một cái thật mạnh, nói: “Tôi hiểu rồi, Lương Vương cố ý tiết lộ bí mật này ra ngoài là để dụ người ta tới đây, như thế, lão sẽ có cả mớ nô lệ để thay thế.”

Tôi có chút tò mò, bèn hỏi: “Một bí mật có sức hấp dẫn lớn đến như thế mà được truyền ra ngoài, chỉ e thiên hạ mười phần thì sẽ có tới chín phần đổ xô đến đây tìm kiếm mất. Đén lúc đó, dù Lương Vương lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng thế thôi, liệu lão có thể ngăn chặn nổi bao nhiêu người đây?”

Anh gầy lắc đầu, nói: “Lương Vưỡng cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên đã lường trước được những điều lợi hại bên trong. Cậu đừng quên lão là người như thế nào. Bề ngoài là Lương Vương nhưng kỳ thực trước đây, lão cũng từng là một tên trộm mộ. Lão đã rất khéo léo giấu một số cuốn sách lụa vào trong các ngôi mộ cổ, trong sách có ghi lại vị trí mộ của Lương Vương. Khi người lật đấu phát hiện ra những cuốn sách lụa đó, tất nhiên sẽ đi tìm kiếm mộ Lương Vương, bởi lẽ sự hấp dẫn này thực sự quá lớn, đặc biết là đối với người lật đấu. Người lật đấu nào lọt vào trong địa cung này cũng sẽ trở thành nô lệ mới của lão. Mà dù họ không tìm được đến nơi cũng sẽ nói bí mật này cho người đời sau của mình biết. Còn người ngoài cuộc dù có biết cũng sẽ chỉ coi đây là truyền thuyết mà thôi, không nghĩ rằng nó có thật. Do đó, nô lệ ở nơi này có thể nói là dùng mãi không hết, nhưng bí mật lại chỉ được lưu truyền trong một nhóm người rất nhỏ. Sư phụ của cậu ắt hẳn cũng giống như bọn tôi, được người đời trước nói cho biết truyền thuyết này, và cũng tin là thật, nên mới tới đây tìm kiếm.”

Sau đó, tôi lại chợt nhớ tới một việc, đó là trước khi bị bắt tới nơi này, dường như Tôn Kim Nguyên đã rất hứng thú với hai chữ cổ bên trên cánh cửa đá, tôi bèn hỏi cậu ta rằng có phải hai chữ đó mang hàm ý đặc biệt gì không.

Tôn Kim Nguyên gật đầu, nói: “Đúng vậy, hai chữ đó là “Sinh Môn(1)”, mà bên trên đường hầm chúng ta vừa trú thân khi trước cũng có hai chữ, đó là “Đỗ Môn(2)”. Vì thế tớ lập tức nghĩ ra toàn bộ địa cung này là một trận pháp Âm Dương Lục Hợp, trong đó có sáu cửa lần lượt là cửa Hưu, cửa Sinh, cửa Khai, cửa Đỗ, cửa Thương, cửa Tử. Cánh của đá mà chúng ta mở ra khi trước là cửa Đỗ, cửa Đỗ mang ý nghĩa là ẩn nấp, nếu không muốn để người ta phát hiện, thì tránh vào đó là thích hợp nhất, thật không ngờ chúng ta lại tình cờ tìm được cửa Đỗ vốn nằm ở một nơi kín đáo nhất như vậy.

Còn cánh cửa đá mà chúng ta vừa mới tiến vào là cửa Sinh, cho nên nơi này về cơ bản là an toàn, nhưng nếu như đổi thành cửa Thương hoặc cửa Tử thì bên trong ắt sẽ nguy hiểm dị thường. Vốn dĩ trong kỳ môn độn giáp có tám cửa, ấy là dựa theo tám phương vị của Bát quái mà sắp thành, nhưng trận Âm Dương Lục Hợp chỉ cần có sáu cửa là được, do đó hai cửa còn lại đã bị lược bỏ bớt, đó lần lượt là cửa Kinh và cửa Cảnh.’

1“Sinh Môn” nghĩa là cửa Sinh. Nguyên văn ở đây nghĩa là Địa Môn, nhưng toàn truyện không có chỗ nào khác nhắc tới Địa Môn cả, lại kết hợp với nội dung bên dưới nên người dịch tạm đoán đây là Sinh Môn.

2.“Đỗ Môn” nghĩa là cửa Đỗ.

Kỳ môn độn giáp là một môn học thuật vô cùng phức tạp, người bình thường rất khó để có thể hiểu được nội dung bên trong. Vào thời cổ đại, nó còn là tên của một cuốn kỳ thư hiếm có, theo truyền thuyết thì là do nhà quân sự trứ danh Qủy Cốc Tử(3) viết ra, bên trong đại khái nói về một số trận pháp và cách hành quân đánh trận.

(3)Qủy Cốc Tử là nhân vật trong lịch sử cổ đại Trung Quốc. Họ tên không rõ ràng, con người ông được người đời sau hư cấu nên mang tính huyền bí. Theo sách Đông Chu liệt quốc, tên ông là Vương Hủ, người đời Tấn Bình Công, Trung Quốc, là bạn thân của Tôn Tử và Mặc Địch. Ông là một nhà tư tưởng, nhà truyền giáo, có rất nhiều học trò theo học, trong số đó có nhiều người trở nên nối tiếng thời Xuân Thu – Chiến Quốc. Bốn học trò nổi tiếng hay được nhắc đến là Tôn Tẫn người nước Tề, Bang Quyên và Trương Nghi người nước Ngụy, Tô Tần người Lạc Dương (kinh đô nhà Chu). Theo các sách sử, ông là người thông thạo pháp thuật, kiến thức ssau rộng. Sau khi về ở ẩn, ông sống trong một hang núi gọi là “Qủy Cốc”, bởi chỗ đó núi cao, rừng rậm, âm khí nặng nề, không phải chỗ cho người ở. Tên “Qủy Cốc Tử” là do ông tự đặt ra cho mình. Người đời thường gọi ông là Qủy Cốc tiên sinh. Ông sống thọ và được coi là ông tổ của các thuật tướng số, bói toán, phong thủy…lt;br clear=”all”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK