Mục lục
Vấn Đạo Hồng Trần (Tiên Tử Thỉnh Tự Trọng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia Lý Thanh Quân nhanh chóng tiếp cận "Đá ngầm".

Cách rất gần, trong lòng vui vẻ, đây không phải là đá ngầm, mà là một ngọn núi nhỏ của một hải đảo.

Thân núi lộ ở trên mặt biển rất nhỏ, ngược lại cũng có một ít cây xanh, là một hoàn cảnh không tệ. Theo bay đến gần còn có thể trông thấy trên đỉnh núi có người dựng nhà gỗ, nhà gỗ đơn sơ, lại phảng phất có cảm giác huyền ảo cùng thiên địa nhất thể.

Mặc dù giống như không có cảm giác linh khí gì, cũng nên là một Tán Tu ẩn cư chi địa?

Lý Thanh Quân nửa là cảnh giác nửa là chờ mong mà bay qua, liền nhìn thấy một tiểu cô nương áo xanh ngồi xổm trên đỉnh núi ngoài nhà, trước mặt nàng có một con cá không biết lúc nào bị sóng hất văng lên, ưỡn bụng trắng giật giật. Tiểu cô nương liền cầm lấy một nhánh cây chọc, chọc một cái cá nhảy một cái, thiếu nữ vô cùng vui vẻ.

"..." Một tiểu cô nương ngồi xổm trên núi đảo hoang, lại không hề cảm giác được nơi đây có bất kỳ khí tức đặc dị nào... Lý Thanh Quân cảm thấy dường như có chút quái lạ, nhất thời không dám tùy tiện động, từ xa xa hô: "Bồng Lai Kiếm Các Lý Thanh Quân, bái phỏng chủ nhân nơi đây."

"Bồng... Lý..." Tiểu cô nương kia con mắt trợn tròn ngẩng đầu, nhìn Lý Thanh Quân, lại rất nhanh nhìn thấy Tần Dịch nàng ôm ngang trên tay, thần sắc đại biến mà đứng dậy, vung bàn chân hướng nhà gỗ chạy: "Sư phụ, sư phụ!"

Nhà gỗ két một tiếng mở ra.

Một nữ tử xiêm y màu vàng nhạt ra khỏi cửa, giống như muốn răn dạy, nhưng giương mắt vừa nhìn, cũng lập tức sắc mặt đại biến.

Lúc này Lý Thanh Quân mới có thể cảm giác được khí tức dồi dào khó lường trên người nữ tử, trong lòng có chút khiếp sợ, thầm nghĩ trong ngọn núi rõ ràng không có linh khí gì này lại có một tu sĩ Huy Dương ẩn cư, thật đúng là không thể tưởng được.

Bất quá loại Tán Tu sống một mình này thường thường nắm giữ rất nhiều bàng môn mới có thể sinh tồn, cũng liền có nghĩa là tỷ lệ nàng có thể cứu chữa Tần Dịch rất lớn đấy. Nghĩ tới đây liền thấp giọng cầu khẩn: "Tiền bối hẳn là thanh tu chi sĩ có đức... Đồng bạn của ta bị thương, tiền bối nếu có thể cứu giúp, Bồng Lai môn hạ nhất định sẽ nhớ kỹ ân đức của tiền bối."

"Ta cứu hắn, Bồng Lai môn hạ cảm kích ân đức của ta?" Nữ tử thần sắc trở nên càng thêm cổ quái, tiếp theo thở dài nói: "Hắn chẳng qua là tiêu hao quá mức, cũng không khó trị. Mang hắn tới đây."

Dứt lời quay người vào cửa.

Tiểu cô nương kia muốn nói gì đó, bị nàng trừng mắt liếc, câm như hến mà không nói chuyện rồi.

Lý Thanh Quân ngẫm lại trên biển này có lẽ cũng không ai dám có ý đồ với Bồng Lai môn hạ nàng, có lẽ sẽ không hại Tần Dịch, liền ôm Tần Dịch vào núi. Ngay tại thời điểm nàng tiến vào, phảng phất có bức màn nào đó kéo ra, quay đầu nhìn xem lại dường như không có phản ứng.

"Có thể là quá mệt mỏi, ta cũng xuất hiện ảo giác?" Lý Thanh Quân thở dài một hơi, ôm Tần Dịch vào nhà gỗ.

Trong phòng hương thơm mơ hồ, ngửi vô cùng thoải mái, khiến cho người ta tâm thần sảng khoái. Trước mặt chính là cửa sổ, sáng sủa sạch sẽ, một góc bàn đặt một lọ hoa tươi không biết tên, giữa bàn là một quyển sách, trang sách đang mở ra, ánh nắng vẩy vào cửa sổ, ngoài cửa sổ sóng biển rì rào, loại khí tức ở ẩn xuất trần kia lập tức liền tràn ra.

Đây là một tiềm tu chi sĩ ở ẩn chân chính, Lý Thanh Quân đưa ra phán đoán.

Trong phòng có bình phong, phía sau bình phong là hai cái giường êm một lớn một nhỏ. Nữ tử áo vàng rất bình tĩnh nói: "Đặt xuống a."

Lý Thanh Quân có chút do dự: "Cái này... Đặt lên giường tơ của tiền bối? Liệu có.. Khinh nhờn tiền bối hay không?"

Áo vàng nữ tử khóe miệng co rút: "Có thể sẽ."

"Vậy..."

"Cứu người quan trọng hơn." Nữ tử áo vàng tiện tay vung lên, Lý Thanh Quân phát hiện mình ôm không được Tần Dịch, đã bị "Cướp đi", đặt ở trên giường.

Vì sao giống như không thích ta ôm hắn, vội vã như vậy... Lý Thanh Quân nhất thời cũng không có suy nghĩ nhiều, nàng lúc này tâm tư toàn bộ ở trên người Tần Dịch: "Tiền bối, hắn như thế nào?"

"Không quá đáng ngại..." Nữ tử áo vàng lấy một viên đan dược đút vào trong miệng Tần Dịch: "Hắn chẳng qua là tiêu hao nghiêm trọng, đây là thuốc cố bản bồi nguyên, tĩnh dưỡng làm chủ. Tốt nhất để cho hắn ngủ ba ngày ba đêm, không nên quấy rầy. Dùng hắn giống như trâu... Ân, dù sao tỉnh lại liền có thể nhảy loạn rồi, đây cũng không phải trọng thương gì."

Lý Thanh Quân thở dài một hơi, vui vẻ nói: "Đa tạ tiền bối."

Đôi mắt đẹp của nữ tử áo vàng rốt cuộc rơi vào trên người Lý Thanh Quân, từ trên xuống dưới mà dò xét, thần sắc có chút nghiền ngẫm.

Lý Thanh Quân cúi đầu nhìn chính mình, lại vô ý thức nhìn ngực của đối phương, đầu lại lần nữa cúi xuống.

Tại sao lại lớn như vậy.

"Bồng Lai Kiếm Các Lý tiên tử, ta biết ngươi." Nữ tử nói: "Ba ngày trước các ngươi ở Phần Thiên Đảo tỷ thí, ta cũng quan sát từ xa, ngươi rất xuất sắc."

"Tiền bối khen nhầm rồi..." Lý Thanh Quân thầm nghĩ thì ra đã qua ba ngày rồi, không biết vì sao tông môn không phái tiền bối Đằng Vân khác vào cửa?

Phảng phất xem hiểu nàng nghĩ cái gì, nữ tử thản nhiên nói: "Cánh cửa kia cũng không lâu lắm liền biến mất, nhân sĩ các tông đều chỉ có thể trở về nơi dừng chân của mình chờ đợi tin tức, quần chúng cũng chỉ có thể tản đi, ta muốn vào đều..."

Nói đến đây, giống như cảm giác nói lỡ, ngậm miệng. Lý Thanh Quân ngược lại không cho là ngang ngược, người muốn đi vào chắc hẳn rất nhiều, cũng không kỳ lạ.

Nữ tử thấy Lý Thanh Quân không nói gì, liền hỏi: "Có thể nói cho ta biết bên trong đến cùng xảy ra chuyện gì không? Có thể khiến cho Tần Dịch độc chiến anh hào thiên hạ này đều tiêu hao thành như vậy, mà ngươi lại dường như không có tổn thương gì?"

Nói đến phía sau, thần sắc đã có chút ác liệt, lệ mang trong mắt như muốn đâm vào trong lòng Lý Thanh Quân.

Lý Thanh Quân thần sắc có chút buồn rầu: "Khổ tu ba năm, vốn cho là mình có thể đuổi kịp bước tiến của hắn, nhưng cuối cùng phát hiện, ta vẫn là quá yếu. Hắn đang liều mạng, ta hầu như không giúp được gì, chỉ có thể đứng nhìn... Tiền bối nói ta rất xuất sắc, thật sự khen nhầm rồi. Không chỉ là tu hành không đủ, cũng bởi vì một lòng bế quan tiềm tu dẫn đến học thức khác theo không kịp, khắp nơi vô lực, ngay cả sau đó muốn vì hắn trị thương đều làm không được, còn phải cầu người."

Nữ tử có chút buồn cười mà nói: "Ngươi tu hành chẳng lẽ chính là vì hắn?"

Lý Thanh Quân chân thành nói: "Vâng."

Nữ tử giật mình, thần sắc dần dần trở nên nhu hòa: "Ba năm, đã không tệ. Ân... Có ngươi hiệp trợ, lại có một Thừa Hoàng ở bên cạnh, ai còn có thể khiến cho hắn tiêu hao thành như vậy?"

Lý Thanh Quân ngạc nhiên: "Tiền bối tại sao lại biết rõ đó là Thừa Hoàng?"

Nữ tử xụ mặt: "Thế gian rất nhiều diệu pháp, không phải ngươi có khả năng biết rõ."

Lý Thanh Quân càng thêm cảm thấy nữ tử này có chút thần bí, chuyện bên trong vẫn là ít nhắc thì tốt hơn. Liền giản yếu nói ra: "Là một ít người của Vu Thần Tông giở trò quỷ, nói rất dài dòng."

"Vu, Thần, Tông!" Thanh âm của nữ tử mang theo lãnh ý khó tả.

Lý Thanh Quân đang cảm thấy kỳ quái, lại thấy nữ tử thần sắc nghiêm túc: "Có người đến."

Lời này nói xong, Lý Thanh Quân mới cảm thấy có người nhanh chóng tiếp cận, đúng là loại khí tức máu tanh thần bí kia của Vu Thần Tông.

"Người của Vu Thần Tông đuổi tới rồi!" Lý Thanh Quân bỗng nhiên đứng lên, có chút áy náy: "Xin lỗi tiền bối, ta không biết sẽ rước người khác tới... Dường như thêm phiền toái cho tiền bối rồi, ta..."

"Tạm thời yên tâm ở lại đây." Nữ tử đè lại Lý Thanh Quân, chậm rãi đi tới trước cửa, yên tĩnh mà nhìn lưu quang ở phía chân trời đang tiếp cận, ánh mắt lạnh như ngưng sương.

... ...

Bên kia Lâm Như Sơn bị Cổ Tâm mang đến phụ cận, khoảng cách như thế đã đủ khiến cho hắn xác thực cảm nhận được vị trí cụ thể của Huyết Lẫm U Tủy rồi. Hai người trực tiếp bay về phía phương vị đảo nhỏ, rất nhanh đã nhìn thấy một ngọn núi nhỏ trên hải đảo.

Thần thức Huy Dương quét qua, vắng lặng, có thể cảm giác được khí tức của Huyết Lẫm U Tủy ở trong nhà gỗ, cũng chỉ có năng lượng cấp Đoán Cốt của Lý Thanh Quân ở bên cạnh, không có người khác.

Lâm Như Sơn cười gằn một tiếng, bay thẳng mà đi.

Cổ Tâm do dự một chút, cũng đi theo.

Hắn là thật sự đố kỵ Tần Dịch, đều sắp đố kỵ đến phát điên rồi, đã sớm ảnh hưởng tới lý trí của hắn.

Hắn cảm thấy Lâm Như Sơn nói không chừng chiếm Huyết Lẫm U Tủy chưa chắc sẽ giết Tần Dịch, có lẽ chính mình còn phải bổ một đao mới được.

Kết quả vừa mới bay vào phạm vi thân núi, Lâm Như Sơn phía trước bỗng nhiên đã mất đi tăm hơi, Cổ Tâm cũng lập tức thần sắc đại biến.

Cái này tình huống như thế nào?

Rõ ràng bên ngoài nhìn xem không có chỗ đặc dị nào, vì sao bay vào trong khu vực thân núi liền giống như tiến vào một thế giới khác, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn biến đổi rồi?

Bốn phía một mảnh hoang vu, tường đá giống như Gobi đứng lặng trước mặt, trong tiếng sóng biển bốn phía lộ ra quỷ dị mà lại đột ngột.

Trên tường đá, mực đậm đen kịt ngân câu thiết họa (cứng cáp mà lại mềm mại), viết một chữ "Sát" cực lớn.

Chẳng qua là ngẩng đầu liếc mắt, chữ Sát kia liền giống như sống lại, hung sát chi khí đập vào mặt, tiếp theo mỗi một nét bút đều hóa thành thiên đao vạn quả, dày đặc chĩa tới.

Cổ Tâm hoảng sợ lui về phía sau, muốn ly khai, lại sao có thể tìm được đường?

Bốn phía rõ ràng là biển, lại bay như thế nào đều không có phản ứng, bất luận hướng phía ngoài bay như thế nào, thân núi đều dường như theo phương hướng của hắn một đường lan tràn, vô cùng vô tận.

Trong không khí mơ hồ truyền đến âm thanh lạnh như băng: "Nếu như đã đến, cũng đừng đi rồi."

"Sưu sưu sưu!" Ngân câu thiết họa đâm xuyên mà đến, Cổ Tâm phát hiện mình căn bản không có cách nào tránh né loại quỹ tích huyền bí vô cùng này, phảng phất bất luận trốn thế nào, bất luận ngăn cản thế nào, chữ kia đều sẽ cắt vào trên thân thể, giống như là bản thân chữ này liền đại biểu nói sao làm vậy.

Chính là sát.

Đây là chênh lệch tuyệt đối của đại cảnh giới, một loại lực lượng tiểu bối Đằng Vân căn bản không thể lý giải.

Huống chi đây còn là tân đạo, rất nhiều tu sĩ đồng cấp đều không lý giải.

Đây chẳng lẽ là... Vạn Đạo Tiên Cung, Cầm Kỳ Thư Họa, Thư Tông bí kỹ?

Không đợi hắn nghĩ minh bạch, vô số đạo mực quang đã cắt tới người, Cổ Tâm phát ra tiếng kêu thảm thiết đứt hơi khản tiếng.

Bất kể trốn thế nào, bất kể ngăn cản thế nào, đều là một đao lại một đao, chuẩn xác mà cắt vào mỗi một mảnh huyết nhục, lặp đi lặp lại, không ngừng không nghỉ. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng biển trời, muốn chết không xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Тruy Hồn
03 Tháng tám, 2019 23:20
Có Lưu Tô hỗ trợ nhưng vẫn trọng thương hấp hối --> song tu trị thương --> đột phá, sáo lộ hơi quen quen :))))))
Nguyễnn Nguyễnn
03 Tháng tám, 2019 23:17
Vậy chuẩn rồi, phục hồi thân thể rồi nhân giống a
eet751
03 Tháng tám, 2019 20:59
Lưu Tô là nguyên sơ cận đạo giả cuối cùng. Dưới mắt yêu quái thì huyết mạch của Tần Dịch thích hợp "lai giống" Lưu Tô từng đi tìm kẻ có huyết mạch tương tự Tần Dịch nhưng méo được =))
khánhhh
03 Tháng tám, 2019 20:57
Lâu lâu mới có một ông dịch truyện nghe có vẻ ổn, mấy truyện khác toàn vừa đọc vừa cố hiểu mệt ***
Hieu Le
03 Tháng tám, 2019 20:14
vâng , lưu lão lại treo khẩu vị
natsukl
02 Tháng tám, 2019 15:48
Đậu má, Lưu đại lão op vl
Nguyễn Trùng Dương
01 Tháng tám, 2019 22:06
Nay 1 chương ah các đạo hữu
Nguyễnn Nguyễnn
01 Tháng tám, 2019 20:27
Thấy tới giờ có mỗi con hồ ly tinh này là ghẹo gan bổng bổng nhiều nhất ;)
Тruy Hồn
01 Tháng tám, 2019 16:48
2 con đó cũng có trong Sơn Hải Kinh, tất cả yêu thú trong truyện hầu như đều lấy từ đấy ra.
gadoctruyen
01 Tháng tám, 2019 16:04
À thấy thừa hoàng rồi @@
gadoctruyen
01 Tháng tám, 2019 16:02
Kỳ dư là con chim 3 đầu 6 đuôi, có thể trừ tà, mang điềm lành. Mà đằng xà với thừa hoàng thì tra ko thấy, chịu, chắc tác giả lấy chổ khác
Тruy Hồn
01 Tháng tám, 2019 15:54
Mặn mặn :v
Тruy Hồn
01 Tháng tám, 2019 15:53
Ai không biết Kỳ Dư là con gì thì cứ gg Kỳ Dư Sơn Hải Kinh nhé. P/S: Cảm ơn bác Khanh đã ủng hộ...
Тruy Hồn
01 Tháng tám, 2019 15:48
Thỉnh thoảng còn đi công tác với đu concert mà :v Thôi ngày cố định 2 chương là được rồi.
eet751
01 Tháng tám, 2019 15:41
Con Xiên vẫn đi làm nhà nước mà, viết văn để kiếm thêm cơm thôi. Hình như làm ở cục thuế thì phải. Có lần thấy hắn kêu phải đi xuống hộ dân để tra thuế, nên ra chương muộn.
eet751
01 Tháng tám, 2019 14:04
Thề, đọc truyện này chỉ thấy khoái mỗi mấy đoạn Bổng bổng nó ghen =))
sai1000
01 Tháng tám, 2019 10:59
Bổng bổng chơi strap-on nhóe.
natsukl
31 Tháng bảy, 2019 23:03
Côn bằng đội mồ sống lại xong bị họ Tần cưỡi :v
ngtrungkhanh
31 Tháng bảy, 2019 22:56
Nữ bộ này công nhận hay, không có bình hoa. Nhưng vẫn có cảm giác tiến độ tăng hải cảm hơi nhanh, chậm lại chút thì hay
Тruy Hồn
31 Tháng bảy, 2019 22:29
Nghi án Bổng Bổng và Côn Bằng chơi les :v
Тruy Hồn
31 Tháng bảy, 2019 20:45
Từ tháng sau 1000 nguyệt phiếu 1 chương nhé, theo lượng nguyệt phiếu tháng này thì tháng sau ít đi khoảng 7, 8 chương :'(
Bạch Có Song
31 Tháng bảy, 2019 17:09
công nhận luôn mỗi người yêu của main đều có tính cách riêng
Đức Lê Thiện
31 Tháng bảy, 2019 16:42
Ngọt :))
lazymiao
29 Tháng bảy, 2019 22:15
quyển này đọc thực sự hợp lý hơn bộ Xuân thu nhiều. Hậu cung nhưng gia vị đậm từ thịt, ngọt trong tủy chứ ko phải mỳ chính pha đường.
Тruy Hồn
29 Tháng bảy, 2019 00:01
Tạm ghi vào list nữ chủ: Tiên tử số 1, tiên tử số 2,...
BÌNH LUẬN FACEBOOK