• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì ở ngoài cửa có mấy người đi vào. Một người trong số đó lên tiếng nói oang oang:

- La Mông! Loại thuốc mới của cửa hàng dùng rất tốt. Có còn hay không? Ta cần mười lọ.

Người lên tiếng đúng là kẻ mạo hiểm lấy lọ thuốc miễn phí đầu tiên. Y nói xong liền bước tới trước mặt La Mông sau đó, kéo tay áo lên đổ lộ một vết sẹo.

- Thuốc này dùng rất tốt. So với loại thuốc trước kia của ngươi thì hiệu quả tốt hơn nhiều. Chỉ một chút mà vết thương của ta đã nhanh chóng khép miệng.

- Thật vậy chẳng? Thế thì tốt quá. - La Mông mỉm cười nói.

Dường như tất cả cùng hẹn ước với nhau, cùng trong một ngày, gần như toàn bộ số người nhận dược phẩm đều quay lại để mua. Mà nhưng người chưa sử dụng, qua sự giới thiệu của bạn cũng nhanh chóng biết tới hiệu quả tốt của loại thuốc mới.

- Quả nhiên là dùng tốt hơn so với loại dược phẩm kia. - Đám mạo hiểm sau khi dùng xong đều nói như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, những người mạo hiểm đều tới để mua loại thuốc này.

Cửa hàng dược phẩm của La Mông vắng vẻ đã lâu, sau khi loại thuốc mới được hoan nghênh một lần nữa tỏa ra sức sống.

Loại thuốc mới của La Mông được phần đông kẻ mạo hiểm hoan nghênh. Trong tháng này, thứ thuốc mới đó của La Mông liên tục được bán ra, khiến cho tiền bạc thu vào ùn ùn.

Tiền bạc liên tục chảy vào khiến cho nó chất đống trong không gia của hắn cũng , khiến cho mỗi lần hắn vào quan sát đều phải ngắm nhìn một lúc.

Chẳng qua, hắn cũng không có bị tiền bạc làm cho hoa mắt mà vẫn thực hiện suy nghĩ lúc tước.

Lúc cửa hàng không mở, hắn cũng nghĩ tới vấn đề phân phối lợi nhuận. Theo suy nghĩ của hắn thì lợi nhuận về dược phẩm mỗi tháng sẽ chia hai phần cho Ni Khắc, hai phần cho Pháp Phí, số còn lại sẽ là của hắn.

Dù sao, Ni Khắc là chủ cửa hàng cũng rất cố gắng, phụ trách tất cả mọi việc nên lấy hai phần lợi nhuận là điều tất nhiên.

Còn Pháp Phí mặc dù số lần tới không nhiều nhưng y với La Mông đã từng trải qua cuộc chiến sinh tử. Lúc này cũng là thời điểm Pháp Phí cần tiền cho nên đưa hai phần cho gã cũng là điều hợp lý.

Còn Ni Khắc lúc đầu nghe thấy mình được hai phần lợi nhuần thì ngoài khiếp sợ ra đó là sự mừng rỡ.

Dù sao ở trong trấn Lý Tạp, ngoại trừ quý tộc cũng không có ai giầu có. Một khoản tiền có thể thay đổi vận mệnh của một người, cho nên đôi khi tiền thực sự rất quan trọng.

Ni Khắc cũng không phải là người nói nhiều. Sau khi biết La Mông cho mình hưởng sự đãi ngộ cao như vậy cũng không từ chối, mà chỉ đáp lại bằng sự nhiệt tình hơn gấp trăm lần trong công việc.

Từ sau khi được làm chủ cửa hàng, mỗi tháng y đều có thể mang một chút tiền về nhà. Có thêm được chia hai phần lợi nhuận khiến cho tình cảnh của nhà Ni Khắc lúc này được cải thiện. Phòng ở được sửa chữa và có chút tích góp.

Ni Khắc sử dụng tiền tiêu của mình để mua một số bộ sách dành đọc lúc nhàn nhã. Nói tới đây phải nói thêm một chút là thế giới này hoàn toàn khác với Trái Đất, bất cứ một bộ sách nào cũng đều rất quý.

Tri thức đại diện cho của cải. Một đứa bé nhà nghèo, muốn biết chữ phải trả một cái giá rất cao mà đứa trả nhà quý tộc không thể tưởng tượng.

Giá của một quyển sách tương đương với giá của một con dê. Mà một con dê trong mắt của một gia đình nhà nông bình thường đó là số của cải rất lớn.

Không ai ở trong hoàn cảnh nghèo tới mức chạy ăn từng bữa lại bỏ tiền ra mua một bộ sách. Vì vậy mà phần lớn những đứa trẻ nhà nghèo đều không biết chữ. Mặc dù có thể học được một chút từ người khác nhưng cũng rất thiếu.

Còn La Mông thì ở trong công hội đạo tặc thu được ngoài tiền ra còn có một số bộ sách.

Những thứ sách kia đủ loại, loại nào cũng có. Thậm chí ngay cả thư tịch quý như ma pháp cũng có thể thấy mấy quyển ở công hội đạo tặc. Mặc dù nó chỉ là sách nhập môn nhưng người bình thường lại rất khó mua được.

Hơn nữa, gần đây La Mông từ trong buôn bán thu được một khoản tiền cho nên hắn mua một số bộ sách về luật pháp đơn giản, và số liệu tài vụ cho vào trong cửa hàng.

Trong cửa hàng mọi người đều có thể đọc miễn phí những quyển sách đó.

Lúc trước mặt dù Ni Khắc biết một số chữ nên có thể cố gắng đọc được một số sách về pháp luật. Tuy nhiên do kiến thức thiếu nên rất nhiều chuyện gã không hiểu hết.

Đó là lý do mà trước đây mấy lần gã cãi nhau với quan thuế vụ bị thất bại. Thân là chủ cửa hàng, cũng để cho việc kinh doanh của La Mông thuận lợi, Ni Khắc cảm thấy kiến thức của mình còn yếu rất nhiều. Vì vậy mà khi trong cửa hàng có sách, gã bắt đầu học tập giống như hổ đói. Đồng thời do sách tài chính cũng là thứ mà gã còn yếu nên Ni Khắc cũng bỏ rất nhiều tiền để mua.

Do được phân chia chiến lợi phẩm từ công hội đạo tặc cho nên gần đây cuộc sống của Pháp Phí cũng được cải thiện rất nhiều, khiến cho gã có tiền đi học vũ kỹ. Mà do gã luôn ước mơ trở thành một chiến sĩ mãnh mẽ nên cho dù trong mùa đông, cũng không dừng việc luyện tập.

La Mông thường xuyên vào lúc rảnh tới khu đất trống trong rừng cùng luyện tập với gã. Nhưng ngay cả La Mông cũng phải thừa nhận trong việc luyện tập vũ kỹ, Pháp Phí đúng là khắc khổ hơn hắn.

Hiện giờ đang là tháng hai, thời tiết ấm áp, mùa đông sắp qua hẳn và mùa xuân cũng tới.

Nhưng công phu không phụ lòng người, La Mông trải qua thời gian dài rèn luyện nên vũ kỹ được nâng cao. Những số liệu của sừng Thần Nông đã chỉ ra kiếm thuật và bộ pháp của hắn đã đạt tới cấp ba.

Tất nhiên, nếu chỉ riêng kiếm thuật và bộ pháp cấp ba cũng chưa phải là chiến sĩ cấp ba. Nhưng từ trong luyện tập, hắn cũng bắt đầu dần dần sinh ra cảm giác về chiến sĩ.

Nhưng muốn chính thức đạt được thực lực như chiến sĩ còn phải chờ trạng thái ổn định. Còn thành tích luyện tập của Pháp Phí do sự rèn luyện khắc khổ nên so với La Mông càng rõ rệt hơn.

Thậm chí La Mông còn có một loại ảo giác rằng, thiếu niên trước kia vẫn không có cơ hội tiếp súc với vũ kỹ chính thống thì có lẽ vào mùa xuân này có thể trở thành chiến sĩ cấp hai cũng là chuyện có thể.

- La Mông! Ta đột nhiên phát hiện ra ngươi càng ngày càng anh tuấn. Dãi nắng dầm sương như vậy mà ngươi càng lúc càng trắng đúng là khó hiểu. Chẳng lẽ Đức Lỗ Y nào cũng vậy?

Ngày hôm nay, sau lúc luyện tập vũ kỹ, hai người nhảy xuống cái hồ nhỏ trong rừng để tắm rửa. Nhìn thân thể càng ngày càng rắn chắc của đối phương, Pháp Phí có chút ghen tị.

Vốn, thân thể cao, rắc chắc cũng không có gì nhưng ngoại hình nho nhã và khí chất của La Mông càng ngày càng trở nên phóng khoáng khiến cho Pháp Phí không nhịn được.

La Mông cười ha hả:

- Không phải chứ? Chẳng phải ngươi vẫn tự hào dũng mãnh hay sao? Làm sao lại hâm mộ người khác như vậy? - Vừa nói, La Mông vừa đi lên bờ mặc quần áo.

- Chẳng phải là ngay cả tiểu thư Ngả Lỵ Ny cũng vậy hay sao? Nghe nói tiểu thư cũng thích ngươi, đúng là chuyện hâm mộ. Tới khi nào thì có một cô gái cũng thích ta? - Pháp Phí cố làm ra vẻ khoa trương mà cười ha hả.

- Nghe nói? - La Mông hơi nhíu mày:

- Nghe ai nói?

lúc này, Pháp Phí cũng lên khỏi hồ, cười hì hì nói:

- Rất nhiều người đều nói. Ta nghe một vị chiến sĩ dậy ta nói. Bọn họ nói rằng do tiểu thư Ngả Lỵ Ny thích ngươi nên tương lai rất có khả năng người sẽ trở thành con rể của lĩnh chủ đại nhân. Hiện giờ, bọn họ đều cố gắng tiếp cận với ta là muốn nhờ lấy được tình cảm với con rể của lĩnh chủ đại nhân.

La Mông nhíu mày. Câu chuyện đồn thổi này tại sao tất cả mọi người đều biết?

- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi không thích tiểu thư Ngả Lỵ Ny? - Pháp Phí mặc quần áo tử tế, thấy La Mông vẫn còn ngơ ngác thì cười hì hì mà vỗ vai hắn.

- Bọn họ nói lung tung, ngươi không được tin. - La Mông lẩm bẩm nói.

- Này! Trời vẫn còn sáng, chúng ta trở về làm gì? - Thấy La Mông xoay người đi ra khỏi rừng, Pháp Phí vội vàng đuổi theo. Trên đường đi cả hai không nói chuyện gì với nhau. Tới đầu trấn, một người dân trấn nhìn thấy La Mông liền nở một nụ cười.

- La Mông! Có người tìm ngươi. Trở về nhanh đi. - Nói xong, người đó cười ha hả, nét mặt có chút khác lạ mà đi.

- Có chuyện gì? - La Mông ngạc nhiên nhìn đối phương chạy đi mà rảo bước nhanh hơn.

Cuối cùng, khi về tới cửa hàng thì hắn thấy một số người dân trong trấn đang tò mò đứng ngoài nhìn vào trong. La Mông lập tức có một dự cảm không hay.

"Cửa hàng dược phẩm đã xảy ra chuyện gì?"

Bước nhanh vào trong cửa hàng, hắn thấy có một thiếu nữ đang nói chuyện gì đó với Ni Khắc. Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái nhẹ nhàng xoay người lại.

- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny? - Chẳng riêng La Mông mà ngay cả Pháp Phí đi theo sau cũng ngẩn người. Thiếu nữ xinh xắn đứng trước mặt họ đúng là con gái thứ hai của lĩnh chủ đại nhân, tiểu thư Ngả Lỵ Ny - Mục sư cấp hai.

Nên nhớ rằng, mục sư của nữ thần đất hơn nữa là có nhiệm vụ canh giữ thần điện. Ngả Lỵ Ny là mục sư cấp hai nên khiến cho người đứng trước mặt có cảm giác yên tĩnh. Trừ khi có chuyện lớn nếu không ít khi tiểu thư Ngả Lỵ Ny xuất hiện trong trấn.

- La Mông! Để xem ngươi còn chối đến đâu? - Pháp Phí thầm lẩm bẩm, lườm La Mông một cái rồi nói vài câu với Ngả Lỵ Ny. Sau đó, hắn kéo Ni Khắc qua chỗ khác.

Ở đây chỉ còn lại La Mông và Ngả Lỵ Ny đứng đối diện với nhau.

- La Mông! Không thể ngờ được việc buôn bán của ngươi lại tốt như vậy. Thế mà không mời ta tới thăm. - Ngả Lỵ Ny lên tiếng phá tan sự ngượng ngịu. Nhìn lượng người đông đúc trong cửa hàng, nàng lại nói:

- Thế nào đây? Không mời ta đi xem hay sao?

- Ha ha! - La Mông nở ụ cười ngây ngô, đồng thời trong lòng suy nghĩ nên làm thế nào?

Có điều, La Mông cũng thấy đứng nói chuyện không phù hợp nên hắn mời Ngả Lỵ Ny tới một gian nhà nhỏ trong cửa hàng được dùng làm phòng đọc.

Bên trong gian phòng có một cái bàn và mấy cái ghế. Hai người ngồi xuống đối diện nhau.

Ngả Lỵ Ny nhìn xung quanh, rồi lấy tay lật một quyển ma pháp đặt trên bàn mà tò mò hỏi:

- Không ngờ ở đây các ngươi còn có cả sách ma pháp? Ai xem thứ này?

La Mông nhìn thấy vậy cũng tò mò. Nhưng nghĩ lại thì gần đây chỉ có La Lai Khắc tới đây nên hắn mới nói là y.

Nghe La Mông nói vậy, Ngả Lỵ Ny lắc đầu nói:

- Nếu không có thiên phú ma pháp thì có xem sách cũng không có nhiều tác dụng. Không ngờ ngươi lại bỏ nhiều tiền mua cả sách nhập môn ma pháp quý như vậy.

La Mông cười ha hả. Những quyển sách này hắn có được một cách miễn phí nên đặt ở đây. Đáng tiếc, là chuyện này không thể nói với Ngả Lỵ Ny.

Hai người nói chuyện với nhau một lúc, cuối cùng Ngả Lỵ Ny mới nói mục đích lần này tới đây.

Hóa ra, nàng đúng là tới vì thứ thuốc mới của La Mông. Là một vị mục sư, công việc phối chế dược phẩm nàng cũng muốn học. Mà nàng cũng hứng thú khi nghe thấy thứ dược phẩm mới của La Mông không ngờ lại có hiệu quả tốt hơn so với dược phẩm cũ. Vì vậy mà bị hút tới đây.

La Mông không thể mang bí mật của loại thuốc mới nói cho Ngả Lỵ Ny nhưng hai người đi vào vấn đề phối chế mà thảo luận.

Không chỉ có kẻ Đức Lỗ Y nửa mùa như La Mông lấy được rất nhiều điều bổ ích. Mà một số kiến thức của hắn cũng khiến cho Ngả Lỵ Ny mở rộng tầm mắt.

Hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Trong cửa hàng đối diện với cửa hàng của La Mông tràn ngập một bầu không khí khẩn trương.

- Thế nào? Ta không lừa cô chứ? - Quan thuế vụ cười lạnh.

Đối diện với y là một thiếu nữ mười mấy tuổi đang nhìn chằm chằm sang cửa số đối diện. Ở đó có một thiếu niên đang tươi cười đưa tiễn Ngả Lỵ Ny.

- Không ngờ La Mông lại là một tên đê tiện như vậy. - Thiếu nữ không nhìn nữa mà nói với sự hung dữ.

Quan thuế vụ lại châm thêm một mồi lửa:

- Đúng vậy! Một người đơn thuần như tiểu thư Ngả Lỵ Ny làm sao có thể lường được bộ mặt của hắn. Đáng thương là bây giờ tiểu thư bị lợi dụng mà không biết.

- Ta đã nói rồi. Một Đức Lỗ Y cấp hai như hắn làm sao có thể nghiên cứu được loại thuốc mới. Hóa ra là lừa tiểu thư Ngả Lỵ Ny. Chuyện này đúng là quá hèn hạ lấy phương pháp điều chế của tiền nhân biến thành thành quả của mình. Thật hèn hạ.

- Đúng vậy! Với thực lực của đại sư Kiệt Pháp cũng không thể điều chế được dược phẩm mới. Vậy mà La Mông có thể làm được. Cho dù là ai thì cũng nghĩ rằng đại sư Kiệt Pháp không bằng hắn. Nhưng... Tiểu thư Y Vi Ngọa! Thực ra thiên phú của La Mông đúng là rất cao, không có sự dạy dỗ của đại sư Kiệt Pháp mà còn có thể đạt tới Đức Lỗ Y cấp hai nhanh như vậy. Chậc chậc! Đúng là một thiên tài. Tiểu thư Vi Ngọa! Bây giờ tiểu thư mới chỉ là cấp một đúng không? - Quan thuế vụ vừa cười vừa nói.

Vi Ngọa hầm hừ nói:

- Chỉ là một tên lừa gạt thì có gì giỏi?

- Nhưng chỉ có tiểu thư biết, ta biết còn người khác lại không biết. - Quan thuế vụ chậc chậc nói:

- Ta nghĩ trong tương lai, cửa hàng của La Mông chắc chắn sẽ trở thành một cửa hàng thuốc lớn nhất ở trấn Lý Tạp đấy tiểu thư Vi Ngọa.

Nhìn thấy thiếu nữ thở hổn hển đi quay sang vo mấy viên thuốc, viên quan thuế vụ nở nụ cười thật tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK