“Giáo sư tổ chức chuyên đề. Bảo muốn đi đến thành phố X để nghiên cứu thủy chất…”
Tiểu Hỉ không nói gì, xoa xoa mũi, tuy thành phố X đúng là thành phố công nghiệp, nhưng cũng không đến mức thích hợp để các giáo sư lập chuyên đề đi nghiên cứu thủy chất? Nhưng nhìn vẻ mặt đáng tin cậy của tiểu chính thái, Tiểu Hỉ đành phải bỏ qua sự nghi ngờ trong lòng để tin lời anh.
“Có điều… cậu xác định, không phải đi theo tôi đấy chứ?” Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Hỉ vẫn là không thể tin, không thể có chuyện trái đất lớn như thế, hai người lại có thể vô tình ngồi cùng một chiếc máy bay được.
Giờ phút này, giọng nói dịu dàng của nữ tiếp viên cắt ngang đối thoại của hai người. Máy bay bat lên. Tiểu Hỉ bị khung cảnh ngoài cửa sổ hấp dẫn, đã quên đôi co vấn đề lúc trước. Tiểu chính thái thì vẫn đang cố tìm lý do thuyết phục cô, nhưng thấy cô như thế, đành mím môi lắc đầu, mở tạp chí ra đọc. Không biết bởi vì sắp đi xa, hay tại người ngồi bên cạnh có chút khác thường, dần dần sắc mặt tiểu chính thái càng lúc càng kiều diễm ướt át, dẫn đến tiếp viên hàng không và rất nhiều hành khách nữ không thể không ngoái đầu nhìn lại.
Người này, già trẻ đều không tha.
Tiểu Hỉ nhìn những đám mây trắng tinh quá lâu có phần nhức mắt, quay đầu lại thì bắt gặp một đám ruồi bọ đang nhìn chằm chằm vào như muốn ăn tươi nuốt sống trứng gà. Được rồi, quả trứng này đúng là rất hấp dẫn. Đường cong khuôn mặt hoàn hảo, da thịt trắng hồng, lông mi thật dài… Tiểu Hỉ không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Không biết là đọc được gì đó thú vị hay phát hiện ra cô đang nhìn lén mình, khóe môi tiểu chính thái khẽ nhấc lên tạo thành một độ cong yêu mị có thể che khuất mọi tầng ánh sáng. Tiểu Hỉ đột nhiên cảm thấy tức giận, con thỏ đáng chết kia, không chăm chỉ học hành trong trường, chạy ra ngoài rêu rao nhan sắc là muốn làm gì đây?
“Sao thế? Muốn đi toilet sao?” Có vẻ như nghe được âm thanh lạ từ Tiểu Hỉ, tiểu chính thái vội quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Hỉ vội bỏ qua một bên, tự trấn định ho khan hai tiếng, cố gắng che dấu sự xấu hổ của mình, sau đó lắc đầu nói “Không có.”
“A, đúng rồi, cô cũng đến thành phố X sao?”
Nói nhảm, lần này có thể giải quyết được rồi.
“Cô đi công tác sao?”
Anh ở công ty hai tháng có thấy tôi từng đi công tác bao giờ sao? Tiểu Hỉ lườm anh một cái, lắc đầu nói “Tôi về nhà.”
“Nhà của cô ở thành phố X à?” biểu hiện của tiểu chính thái lúc này vô cùng hứng thú, đem tạp chí trên tay bỏ xuống một bên.
“Đúng.”
“..” Tiểu chính thái bắt đầu chớp đôi mắt thuần khiết phóng điện vào mỗ Hỉ, tim đập thình thịch, đầu óc có phần thu hép. Không đợi hỏi anh muốn gì, tiểu chính thái giả bộ đáng thương nói “Tiền của cô tôi còn chưa trả được cho cô, lần này mua vé máy bay còn dùng bốn trăm…”
Dựa vào. “Vậy bình thường cậu ăn cái gì?” Tiểu Hỉ ngạc nhiên hỏi.
“Ăn nhờ a.” Tiểu chính thái nói xong, lại tiếp tục bẻ ngón tay “Cái kia, tiểu tiểu Hỉ, tôi có thể nhờ cô giúp một chuyện không.”
“Cậu muốn nhờ gì?”
“Tôi có thể nhờ cô hai ngày được không.”
Tiểu Hỉ 囧 “Cậu đừng nói với tôi, cậu lại muốn mượn tiền tôi nhá.”
“Không mượn, không mượn.” Tiểu Phúc vội vàng hua tay giải thích, khẽ nhìn bốn phía.
Cúi tới nhẹ nhàng nói “Vốn là mẹ tôi có cho tôi tiền, nhưng dạo này mẹ tôi bận quá, cho nên đại khái là… quên. Trước khi lên máy bay tôi đã thử kiểm tra, còn chưa có. Tôi vừa mới nghĩ chắc lần này phải ở đầu đường rồi. Cho nên…”
“Ý của cậu là… đến nhà tôi?” Tiểu Hỉ rất nhanh hiểu được ý của anh, lập tức trừng mắt hung ác nói “Không thể nào.”
Tên nhóc này, còn đến tận nhà tôi sao? Chuyện đêm hôm trước Tiểu Hỉ không thể không nghi ngờ tên nhóc ngây thơ kia, nếu như đêm đó là ảo giác, vậy sao có thể lấy phần thường và tiền lại là thật… Có điều cũng phải nói lại, một cái hôn đổi năm ngàn đồng, còn có gì nói nữa đây,
Tiểu Hỉ sờ sờ cằm gật đầu, bản thân mua bán cũng không thiệt thòi gì.
Tiểu chính thái ở bên cạnh thấy cô như đang đi vào cõi thần tiên, chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi vẻ đáng thương của mình. Thật là, cô gái này tuyệt đối không phải người tốt. Quả nhiên, lần trước đã vội vã đánh rắn động cỏ, làm cô nàng này cảnh giác rồi.
Ôi, nên làm thế nào mới có thể thuận lợi trà trộn vào nhà cô đây?
Tiểu chính thái im lặng lật báo, tỏ vẻ đang chăm chú xem tin tức, trên thực tế hành động này lại khiến Tiểu Hỉ cân não muốn hộc máu.
Thành phố G cũng không xa thành phố X lắm, một giờ trôi qua rất nhanh. Nhưng một giờ này giữa hai người hầu như là im lặng. Tiểu Hỉ vài lần lén nhìn tiểu chính thái, thấy mặt anh không chút biểu lộ, trong lòng âm thầm hối hận, có phải đã từ chối quá thẳng không? Có phải đã khiến lòng tự trọng của cậu ta bị tổn thương không? Có phải khiến cậu ta trong cơn tức giận sẽ không trả tiền….
Được rồi, điều cuối cùng mới là quan trọng.
Trong khi Tiểu Hỉ vẫn đang suy nghĩ, máy bay đã đến nơi. Hai người hòa trong dòng người, chầm chậm đi về phía trước, đứng ở cửa. Tiểu Hỉ hít một hơi thật sâu không khí quê hương, không khí quê hương luôn khiến người ta cảm thấy say mê yêu thích.
Cảm khái, Tiểu Hỉ lúc này mới nhìn quanh bốn phía, tìm đúng hướng, bước ra ngoài.
Đi qua một bức tường thủy tinh, Tiểu Hỉ tùy tiện liếc mắt một cái, trong nháy mắt thất thần. Đi theo sau là dáng người thanh mảnh thon dài, thoải mái tự nhiên khoác túi nhìn mình. Đáng chết.
Trong mắt ngập tràn tức giận, Tiểu Hỉ quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu chính thái “Này, làm gì mà đi theo tôi.”
“Tôi không có.” Biểu hiện ngượng ngùng của tiểu chính thái gần đây không còn xuất hiện nữa, mà chuyển thành nụ cười yếu ớt ẩn chứa thâm ý.
Mặc dù chỉ là một câu trần thật nhàn nhạt, nhưng Tiểu Hỉ vẫn cảm thấy, những điều đó là đang biểu lộ rõ ràng rằng: tôi chính là muốn đi theo đó, chẳng lẽ muốn gọi cảnh sát đến bắt tôi sao? Cắn răng, giọng Tiểu Hỉ như phát ra từ khoang mũi “Được lắm, từ giờ trở đi, tôi đi bên này, cậu muốn đi đâu tùy cậu, đừng có mà đi theo tôi.”
“Đó, tôi cũng đi bên này.” Tiểu chính thái nghiêm túc nói.
Tiểu Hỉ giận quá hóa cười “Được lắm, vậy cậu đi bên đó đi, mời..”
Dựa theo trình độ mà nói, Tiểu Hỉ tuyệt đối không phải loại người để người khác muốn chà đạp thế nào cũng được, cho nên tiểu chính thái ba lần bốn lượt khiêu khích, đã khiến cho cô khó chịu. Nhường đường đợi tiểu chính thái rời đi, sau đó mình quay lại đường cũ, cũng không phải việc gì quá khó khăn. Dù sao cô cũng là người đã sinh ra ở nơi này.
Tiểu chính thái bị chơi xỏ, hơi chút ngạc nhiên, sau đó trong mắt thoáng hiện lên một chút tán thường. Cúi đầu nhếch mienegh, sau đó ngẩng lên nhìn người cố chấp đợi anh rời đi mà không cho anh một cơ hội sống nào thản nhiên nói “Đến đây.” Tiểu chính thái vươn tay, ngón trỏ ngoắc ngoắc một cái, giống như đang gọi một chon cún con, muốn cô đi đến gần.
Qua đó làm quỷ gì. Tiểu Hỉ nghiến răng, lần trước đã bị cậu ta chiếm tiện nghi, mới mơ hồ cảm thấy có gì đó, nhưng một mực không tìm ra chứng cứ nên Tiểu Hỉ đành éo mình không nghĩ đến vấn đề này thêm nữa. Hiện tại được lắm, người này bắt đầu bộc lộ bộ mặt thật, tự thay đổi bản thân thì không nói, đằng này còn dám gọi cô như gọi con vật. Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn. {Hana: Có thể nhịn được chuyện này thì còn chuyện gì không nhịn được đây.}
“Đi chết đi. Đi mà lừa mấy cô nàng ngốc đi, chị đây không chơi cùng em.” Tiểu Hỉ phun ra một tiếng, xoay người nhanh chóng rời đi.
Thế nhưng còn chưa đi được hai bước, cánh tay đã bị người nào đó túm lại, dùng lực rất lớn kéo cô đi về một phía khác. Tiểu Hỉ kinh ngạc kêu lên, vừa đi vừa làm loạn nên không cẩn thận ngã vào một vòng ôm rộng lớn. Tiếng hét chói tai hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, nhưng vừa nhìn thấy một đôi nam thanh nữ tú, lại trong tư thế mập mờ, mọi người đều nở nụ cười hiểu biết, vội vã rời đi.
Tiểu Hỉ còn chưa kịp điều chỉnh lại tư thế của mình, chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, một mùi nam tính phủ phía sau lưng cô, mang theo sự hấp dẫn vô cùng. Chỉ tiếc, làm người trong cuộc nên không thể cảm thấy quá vui sướng được.
“Sao, lại yêu thương nhung nhớ à?” Lời nói vui vẻ mang theo sự trêu chọc.
Tiểu Hỉ giậ, Tiểu Hỉ sống trên đời hai mươi lắm năm chưa từng bị ai sỉ nhục như thế. Nghĩ một chút, Tiểu Hỉ dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh đứng vững, chậm rãi xoay người lại, duỗi tay ra, in trên da thịt trắng nõn của anh một vết. Sau đó, nụ cười quỷ dị sáng bừng như hoa, bắn ra một loại ánh sáng đầy hấp dẫn.
Vạn Phúc bị hình ảnh này làm cho hoa mắt, đang muốn tóm được cái tay bướng bỉnh của cô, nhân tiện cải thiện quan hệ hai người, trên chân đột nhiên trên chân truyền đến cảm giác đau nhức, đáng chết. Cô rõ ràng dùng giày cao gót giẫm lên chân anh.
Một chiêu này đánh ra, Tiểu Hỉ nhân cơ hội tóm lấy tay của anh, muốn lên gối – cũng may Vạn Phúc nhanh tay lẹ mắt đưa tay chặn lại chân cô, tránh được đòn “đoạn tử tuyệt tôn” của cô. Trong lòng Vạn Phúc không ngừng hít thở, khẽ nuốt nước miếng, yết hầu lộ rõ, không biết do tức giận hay do sợ mà yết hầu lộ ra rõ ràng.
“Tiểu Hỉ, lần sau không được làm như thế, cái này có thể liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của cô a.” Vạn Phúc một tay tóm lấy eo nhỏ của cô, một tay vẫn giữ chân cô, tư thế của hai người càng lúc càng mập mờ hơn.
Sau khi tập kích thất bại, Tiểu Hỉ âm thầm nhếch miệng “Thả tôi ra.”
“Cô thật sự muốn tôi buông ra?” Vạn Phúc nhíu mày nói.
Quanh người là hơi thở mạnh mẽ của Vạn Phúc, đã không còn là tiểu chính thái nhu nhược non nớt mà mang theo một loại hấp dẫn trí mạng. Tiểu Hỉ nhìn ánh mắt anh ta có chút lạnh lùng, trái tim đột nhiên cảm thấy nhói đau. Đau đớn từ tim dần lan ra, lan dần theo mạch máu, đến từng chỗ từng chỗ trong cơ thể. Như đang muốn khắc cốt ghi tâm, như muốn ăn sâu vào xương tủy, Tiểu Hỉ chỉ có thể buông tay đang để trên người anh, che chắn trước ngực mình.
“Sao thế?” Vạn Phúc phát hiện được sự khác thường của Tiểu Hỉ, bối rối thả chân cô ra, đưa tay muốn xem cô đang xảy ra chuyện gì.
Tiểu Hỉ oán hận ngẩng đầu lên, cô cũng muốn biết rốt cuộc mình bị sao. Tiểu chính thái chết tiệt, đều tại cậu cả. Đem mọi tội lỗi đổ lên đầu tiểu chính thái, đầu Tiểu Hỉ lại nóng lên, xông lên há miệng cắn lên cánh tay anh.
“Á…” Vạn Phúc kêu lên một tiếng đau đớn. Đôi mắt nhìn sâu vào cô gái đang chăm chú cắn lên tay mình, đôi mắt càng thâm sâu hơn.