Tác giả: Mục Nguyệt
***
Tiếng nước chảy róc rách qua từng khe đá mang đến một thứ âm thanh rợn người chưa từng có. Màu nước nhiễm phóng xạ đen sì lượn lờ quanh từng con dốc rồi đổ thẳng xuống một con đập nước sâu hoắm, khắp nơi cây cỏ đã bị biến thành những hình thù đáng sợ.
Mùi tử thi tanh tưởi bao trùm lấy không khí tang tóc trong khu đầm lầy, tiếng quạ đen rít lên từng hồi thê lương, như đánh hơi thấy mùi thịt sống chúng lao đến nơi Bạch Ngưng và Markle đang ẩn nấp. Móng vuốt sắc bén lia tới, cái mỏ dài bất thường bổ xuống cánh tay đang giơ lên của Bạch Ngưng. Cô vội rút cung tên tự động do Kris trang bị cho mình ra nhằm đám quạ mà bắn. Mũi tên vọt ra khỏi cung đâm phập vào thân mình của con quạ đen đang lao tới, máu đen văng khắp mặt đất rồi nhanh chóng thấm ướt đám cây cối rậm rạp xung quanh.
Đám cây như uống liều thuốc trường sinh mà nhanh chóng vụt lớn, những dây leo khổng lồ như những bàn tay quỷ trườn trên mặt đất sàn sạt rồi bất ngờ đổ ập tới quấn chặt chân của Bạch Ngưng, cô hét lên một tiếng và rút dao laze cắt tới tấp lên những dây leo đáng sợ ấy, máu đen sền sệt chảy ra từ những vết cắt nhưng chúng nhanh chóng liền lại như ban đầu trong nháy mắt.
“Đừng cắt chúng Bạch Ngưng, em càng quẫy mạnh chúng càng siết chặt cho tới khi chúng hấp thụ toàn bộ máu trên người em mới thôi. Chúng chỉ sợ lửa, nếu em dùng lửa đốt chúng sẽ chết ngay! Còn nữa, đừng hoảng hốt, có tôi ở đây!”
Nhìn thấy “cô gái mình quan tâm” đang quặn mình trong đau đớn, trái tim không có nhịp đập của quý ngài nào đó bỗng thít chặt. Đám thực vật biến dị ở đây tuyệt đối không dám tiến gần anh nhưng không có nghĩa chúng sẽ bỏ qua cho Bạch Ngưng. Anh rất muốn một chiêu diệt sạch chúng nhưng lại lo sợ bản thân mình bại lộ thân phận. Một thiếu chủ giàu có loài người đến zombie loại ba cũng không địch lại mà chỉ một chiêu quét sạch đám thực vật biến dị mà ngay cả zombie thuần chủng cũng khó tiêu diệt được thì không bị nghi ngờ mới lạ. Anh chỉ còn cách dùng lời nói để dạy cho cô gái của mình cách phòng vệ trước đám sinh vật rác rưởi này.
Tiếng nói của Markle khiến Bạch Ngưng bừng tỉnh, cô định để lũ thực vật hút máu này bắt đầu hút máu mình rồi bị độc chết phải buông những tua cuốn tanh tưởi này khỏi người cô nhưng có lẽ cô đã nhầm. Chúng là thực vật biến dị chứ hoàn toàn không phải vampire hay xác sống, chúng không sợ máu của Huyết săn, cô cho chúng hút máu chẳng khác nào nạp mạng cả. Thật hồ đồ!
Bạch Ngưng vội rút súng ra và bắn vào đám cỏ đã khô héo dưới chân. Cỏ khô bén lửa hừng hực bốc cháy, tiếng thét kinh hoàng vọng ra từ đám thực vật do bị bén lửa đánh thẳng vào tai. Mượn sức bật cô cắt đứt dây leo rồi ném chúng vào trong biển lửa. Đám dây leo chỉ vài phút trước còn hung hiểm đòi mạng bây giờ chỉ còn run rẩy trong biển lửa dữ dội.
“Đi thôi Markle!”
Bạch Ngưng và Markle tiến sâu vào trong khu đầm lầy, càng đi sâu vào bên trong sinh vật biến dị càng xuất hiện nhiều, chúng hung hiểm gấp nhiều lần đám thực vật, tốc độ di chuyển nhanh trong chớp mắt, móng vuốt sắc bén.
“Markle, vì sao càng lúc chúng xuất hiện càng nhiều vậy?”
“Vì chúng ta đang tiến dần vào khu vực nhiễm xạ nặng nhất của đầm lầy chết chóc, càng tiến sâu vào căn cứ nghiên cứu cũ lại càng nhiều sinh vật như vậy. Em sợ sao?”
“Anh nghĩ sao? Sợ ư?...đương nhiên là sợ rồi! Sao lũ sinh vật này chỉ nhằm vào tôi mà không tấn công anh vậy?”“Bởi vì tôi đẹp trai, đám sinh vật ở đây kì thị phụ nữ và tôn sùng đàn ông chẳng hạn!”
“Nói thật hay...khốn khiếp thật, thời đại gì rồi mà chúng còn bị sắc đẹp mê hoặc chứ!”
“Bạch Ngưng, em tin thật à? Tôi giỡn đấy!”
“...” biến đi
---
Tiểu kịch trường nhỏ:
Estienne: Bạch Ngưng, nếu em xinh đẹp hơn chút nữa thì tốt rồi, haiz!
Bạch Ngưng: đẹp thì có gì tốt chứ, hồng nhan bạc mệnh!
Estienne: Nếu em đẹp, đám sinh vật biến dị này dám chạm vào em sao? Chúng yêu thích cái đẹp lắm đấy, như tôi đây, chẳng phải chúng đến móng tay tôi cũng chẳng dám động sao?
Bạch Ngưng: lườm...Đó không phải vì anh chính là người giết sạch chúng sao, chẳng qua là chúng vẫn còn bị ám ảnh đấy thôi...
Đám sinh vật biến dị: gật đầu như giã tỏi...nước mắt rưng rưng...
Estienne: thực ra em đang ghen tị đúng không, tôi hiểu mà...cho dù em hơi xấu chút nhưng tôi miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Nào đến đây đi!
Bạch Ngưng: cút