• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đến đây được rồi, em vào nhà đi.
- Jack, em vẫn không tin nổi là lại gặp anh trong tình huống như vậy.
Tôi nhìn bóng hắn đổ dài trên mặt đất do ánh sáng của chiếc đèn đường trước cổng nhà, tay vô thức mân mê mái tóc của mình, dáng vẻ không khác gì vò đầu bứt tai là bao. Yêu nghiệt trông thấy bộ dạng xoắn xuýt của tôi, bất ngờ thốt ra một câu như thêm dầu vào lửa.
- Ừ, anh cũng không thể tin nổi. Có người làm tổn thương trái tim mình mà mình vẫn nhung nhớ khôn nguôi. Đâu có như người ta, có mới nới cũ, miệng bảo khắc cốt ghi tâm mà ngoảnh mặt một cái đã lật mặt không chịu nhận người rồi.
Tôi bị chọc đúng chỗ hiểm, miệng méo xẹo.
- Ai bảo anh lớn lên lại dọa người như vậy, một chút cũng không giống Jack ngày xưa.
Yêu nghiệt bất ngờ cúi người, dựa gần về phía tôi. Khuôn mặt hắn cách tôi chừng 20 cm, tôi như ngửi thấy mùi bạc hạ thanh mát trên người hắn, rất dễ chịu.
- Anh bây giờ thế nào? Jack ngày xưa thế nào? Không phải đều cùng một người ư?
Nói rồi hắn nheo mắt mỉm cười. Tôi bị tư thế của hắn làm cho đứng hình, nhất thời không nói lại được.
Bỗng trên người được khoác một cái áo mỏng, tôi bị kéo ra xa chỗ đứng của yêu nghiệt 1 mét. Chủ nhân của chuỗi hành động kì quặc bất thình lình đó, lúc này đang đứng bên cạnh tôi, vòng tay qua cổ tôi, ôm chặt. Hành động tự tiện của hắn khiến tôi muốn nhảy dựng lên. Trượt xuống chút nữa thôi là tay nhà người chạm vào trái cấm rồi đó có biết không hả?
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, muốn mắng người, lại bất ngờ nhận ra, hắn đã cao lớn như vậy? Từ góc độ của tôi, chỉ thấy chiếc cằm sạch sẽ của hắn và sườn mặt nghiêng thật đẹp, môi hắn hình như đang mím lại. Đây là thói quen của hắn khi bất mãn với thứ gì đó. Tôi nghe thấy tiếng tim đập mạnh, không biết là của mình hay của hắn, sau đó ngơ ngẩn cảm nhận độ rung của lồng ngực.
- Đứng lâu bên ngoài như vậy không thấy lạnh hả?
Lạnh? Tôi ngước nhìn bầu trời cao vời vợi, sao sáng long lanh, lại âm thầm hít thở thật sâu, xác định mùi trong không khí là mùi nồng của bê tông bốc lên do trời nóng, mới nghiến răng nghiến lợi nói.
- Trán anh còn đang rịn mồ hôi đó.
Bỏ ngoài tai thái độ lồi lõm của tôi, Đại Nhân hất hất khuôn mặt đẹp trai của hắn về phía yêu nghiệt.
- Đừng đem quá khứ làm cái cớ trói buộc tình cảm người khác, nếu anh muốn đọ quá khứ với tôi, thì anh cầm chắc thất bại rồi.
- Ồ, tự tin vậy sao?
Yêu nghiệt cũng không hề kiêng nể mà hất khuôn mặt đẹp trai của hắn về phía này. Trong đêm tối có thể chứng kiến hai dung mạo mĩ miều ở cự li gần như vậy, tôi cảm thấy bầu trời sao hôm nay cũng thêm vài phần ý vị phong tình.
Có điều, hai kẻ này cứ lời qua tiếng lại những thứ tôi chả hiểu nổi. Tôi che miệng ngáp một cái. Mấy ngày nay học học thi thi, rồi còn bị người ta vu khống, tôi thực sự thèm ngủ lắm rồi.
Hành động của tôi nhanh chóng lọt vào mắt hai vị đại gia, cuối cùng yêu nghiệt cũng thực sự nói lời tạm biệt.
- Anh về đây, hẹn gặp lại, công chúa hạt mít.
- Tạm biệt.
- Vĩnh biệt!
Tôi trừng mắt nhìn Đại Nhân, thốt ra cái lời kém may mắn gì thế? Không đợi yêu nghiệt rời gót, hắn liền kéo tôi một mạch vào nhà. Tôi giãy dụa, giơ tay lên trên cao, vẫy vẫy thay lời chào.
Vào nhà rồi, lại là một câu chuyện khó nhằn khác. Lời đe dọa của Đại Nhân không phải chỉ để mua vui cho có. Hắn lập tức ép cung bắt tôi tường thuật lại diễn biến sự tình máu chó đen đủi những ngày không có hắn vừa rồi.
Tôi mắt nhắm mắt mở, thao thao bất tuyệt, chỗ nào nên đau khổ thì đau khổ, chỗ nào nên phẫn uất thì phẫn uất, rất nhanh chóng đem vốn liếng văn chương của mình ra triển khai một câu chuyện mạch lạc, lôi cuốn, open ending.
- Nói xong rồi, em đi ngủ nhé?
Đại Nhân trao cho tôi một cái nhìn khó hiểu.
- Em muốn giải quyết chuyện này thế nào?
Tôi ờ ờ cạc cạc:
- Còn giải quyết thế nào nữa? Không phải là xong rồi sao? Em có giải thưởng chống lưng rồi. Hiệu trưởng cũng nói không truy cứu trách nhiệm nữa, kì thi vừa rồi coi như bỏ.
Hắn tức giận đưa tay bóp mặt tôi khiến miệng tôi chu cả ra.
- Em đúng là ngốc hết phần người khác. Em tưởng một cái giải thưởng của em là nhanh chóng phủi sạch mọi chuyện sao? Những ngày tiếp theo em định sống thế nào?
- Em cũng nghĩ đến những thứ đó rồi, nhưng em nói người khác cũng chẳng chịu tin, chứng cứ thì vẫn rành rành ở đó, em có muốn rửa oan cũng vô dụng.
- Không được lén đi gặp riêng tên Trịnh Hữu Bình đó.
- Hả?
- Đây là điều kiện của anh?
Tôi dùng cặp mắt sắp offline để nhìn hắn, thật không hiểu tên này lại muốn làm gì.
- Anh sẽ giúp em giải quyết mọi chuyện.
- Bằng cách nào?
Hắn ra vẻ ghét bỏ bộ dạng khờ khạo của tôi.
- Bằng cách của cao thủ IT, sao, em có ý kiến gì?
Tôi trăm ngàn lần không dám có ý kiến gì, tỉnh ngộ.
- Vậy là anh sẽ hack diễn đàn làm mấy bài viết ngu ngốc kia biến mất?
- Diễn đàn gì?
- Ơ...
Hắn không phải đang nói đến cái diễn đàn bà tám sôi nổi, nơi hàng trăm yêu quái đang hoành hành, muốn đạp chết Tôn Ngộ Không ư?
- Vậy anh hack cái gì?
- Tất nhiên là đoạn ghi hình bị cắt ghép kia rồi, phải lấy lại bản gốc để minh oan chứ.
Tôi lúc này mới sáng bừng chân lí, mặc dù buồn ngủ nhưng cũng không đến mức sập nguồn, gật đầu lia lịa.
- Phải rồi, còn phải tìm ra kẻ cắt ghép đoạn camera và kẻ ném tài liệu vào bàn em nữa.
- Đừng có đánh trống lảng, diễn đàn gì?
Tôi muốn tự đập đầu để trốn tránh trả lời câu hỏi này. Lẽ nào nói với hắn, diễn đàn PK của Tề Thiên Đại Thánh cùng lũ yêu quái thâm độc, và bao kiếp nạn mà Tôn Ngộ Không đã trải qua.
- Có thể không nói không?
Tôi năn nỉ hắn. Chẳng ngờ, hắn liếc mắt ra hiệu tôi nhìn về phía chiếc máy tính để bàn của tôi trong phòng.
- Em không nói cũng được, anh tự có cách để biết.
Tôi thót tim, sợ hắn tra ra những đoạn hội thoại của mình và Sắc Nữ, vội vã đầu thú.
- Diễn đàn của trường dùng cho học sinh tám chuyện, trên đó có lượng đông đảo fan girl của anh, vài lần trước họ từng đăng bài mắng em là chim sẻ muốn làm phượng hoàng, đeo bám anh, bắt cá hai tay, nhân phẩm tệ hại, sau đó có người đăng lên chuyện em gian lận trong phòng thi, còn gửi kèm clip làm bằng chứng, nói chung bây giờ chắc là một mớ hỗn độn rồi.
Đại Nhân bày ra vẻ mặt khó lường khi chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại tiếp nhận được lượng thông tin lớn như thế. Lông mày hắn nhíu lại, đôi môi mím chặt. Bất ngờ, hắn nắm tay tôi kéo về phía hắn. Hắn ngồi trên giường, tôi bị kéo đứng trước mặt hắn, đổi lại là tôi nhìn từ trên cao xuống, nhưng vẫn không sao đối diện nổi ánh mắt sắc sảo của tên này. Tôi khẽ nuốt nước bọt.
- Em thấy chuyện có thể tự ứng phó được, nên không kể cho anh. Dù sao anh cũng phải tham gia thi cử nhiều như vậy, bớt phiền não đi chút nào hay chút đó. Toàn là ganh ghét đố kị của con gái, anh cũng không quản được. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Em như thế nào, anh biết là được, không cần người khác phải thông cảm.
Lời này tôi nói là thật lòng, không hề có ý chân chó. Tuyết Hồng tôi trước nay sống thẳng thật với chính mình, không hổ thẹn với lương tâm là được. Tôi cũng không thể chạy theo từng người một để giải thích. Huống chi định kiến của mọi người về tôi đã trở nên sâu sắc như vậy, chi bằng cứ mặc kệ, người tốt với mình thì mình tốt lại, người ghét mình thì mình bỏ qua. Nghĩ ngợi nhiều quá chỉ khiến bản thân tự chuốc lấy phiền não.
Đại Nhân nhìn tôi thật lâu, ánh mắt hắn có ẩn ý gì đó tôi không đoán được, hắn kéo tôi ngồi xuống, lại kéo đầu tôi dựa vào vai hắn, vỗ nhẹ.
- Lần sau những chuyện như vậy phải nói cho anh biết.
Tôi bất ngờ được sủng ái, trong lòng kinh ngạc.
- Được thôi.
Tiếng nhạc Trịnh ngân nga dưới nhà. Tôi mỉm cười. Bố mẹ tôi lại chuyên mục nghe nhạc đêm khuya rồi. Hai người lúc nào cũng có thể phát cẩu lương được. Tôi tự nghĩ, có phải mình ăn cẩu lương qua ngày mà lớn lên không?
- Xin lỗi em.
Tôi mơ màng đáp.
- Không phải lỗi của anh.
- Là tại anh ở bên em mà không chịu cho em danh phận gì cả.
Hở. Danh phận gì? Mắt tôi sắp không mở nổi nữa. Dựa vào vai hắn thật dễ chịu. Tôi tự giác điều chỉnh dáng cho thoải mái, còn rất tự nhiên vòng tay ôm lấy người hắn, giống như đang ôm gấu ngủ của mình. Hắn vỗ lưng cho tôi, giống như hồi nhỏ mẹ thường hay làm, tôi chìm dần vào trạng thái mơ màng, loáng thoáng nghe thấy hắn nói.
- Thanh mai trúc mã gì chứ, rõ ràng là vợ của ông đây.
Tôi nghe lọt tai bốn chữ thanh mai trúc mã, theo bản năng đáp lại.
- Phải rồi.
Sau đó trực tiếp say giấc nồng, không biết được người nào đó vẫn còn thốt ra một câu nữa.
- Dám động vào người của ông, các người chọn cái chết rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang