Liệp Lộc viên.
Khi Phương Vân đang luyện hóa không gian pháp tắc của ba cường giả Truyền Kỳ cảnh ở trong đô thống điện thì cả tòa đô thống điện rung lên một cái, lập tức cả tòa đại điện biến thành ánh sáng mơ hồ, giống như là độn vào tầng tầng không gian, như gần như xa, không có thanh tức.
Trong đô thống điện của Lương Đạo Thành, Hoắc Trọng Thư và Nhĩ Chu Vinh vẫn chưa đi. Ba người đều có thần thông Cách viên động kiến, đều có thể nhìn xuyên tường ra bên ngoài.
"Lương huynh, lần nhờ có huynh mới có thể hóa giải cừu oán với Quan Quân hầu, tránh qua một kiếp. Nếu như không phải là Lương huynh khuyên nhủ, ở giữa giúp đỡ câu thông, ta và Chu huynh lần này chỉ sợ đều gặp nguy hiểm.
Hoắc Trọng Thư nhìn về phía đệ tứ tư thống điện của Phương Vân, cảm khái nói.
Vết xe đổ của Dương Thúc Tử và Trương Nhĩ còn sờ sờ ra đó, hai người đều là đô thống, Phương Vân chẳng phải là muốn giết thì cứ giết ư. Dương Thúc Tử nếu không phải là nhờ có Anh Võ hầu xuất hiện kịp thời, truyền thánh chỉ của Nhân Hoàng, e rằng hiện tại cũng chỉ có một con đường chết.
"Đúng vậy! Ai mà ngờ được tiển triển của hắn lại nhanh đến vậy. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã vượt qua chúng ta, đạt tới Mệnh Tinh cảnh. Lại còn có Tam Tượng pháp khí. Những thứ này cho dù là đối với chúng ta cũng là cao không thể với tới rồi!"
Nhĩ Chu Vinh cũng gật đầu. Nhớ lại tình cảnh vừa rồi gặp mặt Phương Vân, trong lòng Nhĩ Chu Vinh lại vừa sợ hãi lại vừa thấy may mắn. Với thực lực của y, không ngờ cũng không thể nhìn ra thực lực của Phương Vân nông sâu thế nào. Chỉ từ một điểm này là có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa hai người rồi.
Cái khác không nói, chỉ một kiện Tam Tượng pháp khí là có thể dễ dàng ép họ thành bụi phấn. Đây mới là một trong những nguyên nhân mà hai người dâng trà nhận sai, khiêm ti như vậy.
"Ha ha ha, Nghĩ Chu huynh, Hoặc huynh, kỳ thực Phương đô thống có được thành tựu ngày hôm nay hoàn toàn là điều đương nhiên. Hướng đi của các người là ở trong bàn cờ, khó mà tự thoát ra được. Người ta chỉ cần muốn một cái là có thể được Nhân Hoàng bệ hạ ưu ái, chiếu cố, hai mươi tuổi đã lên tới Quan Quân hầu, đô thống, đãi ngộ cỡ này, cả triều Đại Chu có được mấy người chứ? Ta và các huynh tuy là tam đại cự đầu của thiết kỵ, hổ vệ, ngự long, nhưng các ngươi nghĩ xem, loại đãi ngộ này chúng ta có được không?"
Lương Đạo Thành cười nói.
Ba người im lặng. Những lời này của Lương Đạo Thành, không phải là nói lần đầu tiên. Có điều trước đây hai người đều không để ý. Song lúc này nghe lại thì lại có cảm xúc khác.
"Lương huynh, đa tạ."
Hoắc Trọng Thư nói.
"Ha ha, ta và huynh có cần phải khách khí vậy không? Kỳ thực, nói đi nói lại, ta cũng là có tư tâm. Hiện giờ chính trị thiên hạ rối rắm, đã không thể chịu nổi nội hao nữa rồi. Nội hao trong tư đấu không bằng cùng nhau chống trọi với bên ngoài, giúp đỡ triều đình độ qua lần nguy cơ này. Nhĩ Chu huynh, Hoắc huynh, kỳ thực nhiều năm như vậy, mệnh vận của chúng ta và triều đình đã trói chặt lại với nhau rồi. Không nói những cái khác, chỉ bằng vào chúng ta chinh tiễu nhiều tông phái như vậy. Nếu thật sự để chúng đạt được mục đích, vậy thì thiên hạ này, còn có chỗ nào cho chúng ta dung thân nữa?"
Chinh Tiễu đại quân của triều Đại Chu một mực uy danh hiển hách, trấn áp chư giáo vạn phái, khiến cho giới tông phái không dám càn rỡ.
Ngay cả thu đồ đệ cũng không dám trắng trợn mà thu.
Loại chuyện này, nói ra thì phong quang thật. Nhưng một mặt khác, Chinh Tiễu đại quân càng uy phong thì giới tông phái càng hận họ tới tận xương tủy. Cái khác không nói, những người cấp thấp còn có thể chạy được, nhưng mấy tên cự đầu như họ thì tuyệt đối là chắp cánh cũng khó bay.
Đàn hổ nuốt rồng một khi thành công, tiếp theo chính là ngày diệt vong của những tên đô thống, đại đô thống bọn họ. Những người này lúc trước có lẽ là thân phận bất đồng, nhưng nhiều năm như vậy rồi, trên người họ sớm đã được đóng dấu của triều Đại Chu.
Nhĩ Chu Vinh và Hoắc Trọng Thư cũng không phải là kẻ ngốc, nghe thấy Lương Đạo Thành nói vậy thì đều hiểu ra gì đó, trầm ngâm không nói gì.
Một mực chú ý đệ tứ thống lĩnh điện của Phương Vân không chỉ có Nhĩ Chu Vinh và Hoặc Trọng Thư. Ở hai nơi khác, hai bóng người khí tức bàng bạc cũng lặng lẽ nhìn cảnh này.
"Không ngỡ võ đạo của hắn lại tiến triển nhanh như vậy!"
trên một tòa núi, Long Khiếu Thiên mặc trường bào, chắp tay mà đứng. Ở phía sau hắn, là thống lĩnh Chu Chí Viên của Hổ Vệ quân.
"Thật không ngờ loại nhân vật này cũng có thể đột phá Mệnh Tinh cảnh! Đúng là không còn thiên lý nữa rồi." Chu Chí Viễn sầm mặt, nói.
Lúc này, người có cảm thụ sâu sắc nhất không phải là Long Khiếu Thiên, mà là Chu Chí Viễn hắn. Lúc trước Long Khiếu Thiên mời Phương Vân, hắn cực lực ngăn cản, hơn nữa còn bất chấp tất cả. Nhưng lúc này thì ngược lại, tu vi của Phương Vân đã vượt xa hắn.
"Im miệng!"
Long Khiếu Thiên sắc mặt trầm xuống, tức giận quát: "Hắn hiện giờ đã là đô thống, thực lực càng sâu không thể lường. Nếu như không muốn họa từ miệng mà ra, chịu khổ mà chết thì im đi cho ta!"
Chu Chí Viễn trong lòng run lên, vô thức nhìn về phía đô thống điện của Phương Vân. Ở đằng xa, không có bất kỳ động tĩnh gì. Phương Vân tựa hồ như không chú ý tới hắn, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Có điều, hắn rất nhanh liền hiểu được, không phải là Phương Vân không nghe thấy, mà là rất có thể hắn hiện tại ngay cả giá trị để Phương Vân chú ý cũng không có.
Phương Vân đã trùng phá Mệnh Tinh cảnh, đúng như những gì lúc trước hắn đã nói, hắn hiện tại ở trong mắt Phương Vân thật sự là giống như một con kiến. Đế vương chấp chưởng trung ương thần khí tuyệt đối sẽ không đi so đo với một tên lưu manh, không phải là bởi vì sự khoan dung rộng lượng mà là không đáng.
Trong lòng Chu Chí Viễn trăm ngàn cảm giác đang xen.
Đồng thời vào lúc này, ở một phương hướng khác, cũng có người đang quan sát Phương Vân.
"Đáng chết! Đáng chết! sao lại có loại chuyện này, không ngờ để hắn đạt tới được cảnh giới này."
Trên một sườn núi khác, Mạnh Vô Thương mặt vặn vẹo, trong lòng tức giận không thôi.
"Ta cực khổ tu luyện, vốn còn muốn tìm hắn báo thù, hiện giờ xem ra là vô vọng rồi."
Mạnh Vô Thương trong lòng đang nhỏ máu. Thực lực của Phương Vân đột phá tới Thần Thông cảnh, quả thực là so với lúc trước Phương Vân hủy đi nhục thân của hắn, cướp đoạt huyết nhục tinh khí của hắn thì còn khiến hắn cảm thấy đau khổ hơn.
"Không được, không thể ở lại Liệp Lộc viên được nữa, nơi này đã không bảo vệ được ta nữa rồi, phải mau mau đi thôi.
"Ong!"
Đúng vào lúc này, ở phía trước người Mạnh Vô Thương ba thước, không gian nứt ra. Một đạo quang hoa màu vàng bắn ra. Với tu vi của Mạnh Vô Thường, không ngờ lại không phát giác ra tí nào, cho tới khi trong khe nứt truyền tới khítức dị dạng mới có phản ứng
"Rời khỏi Liệp Lộc viên, may tới gặp ta!"
Một đạo ý thức băng lãnh vang lên trong lòng Mạnh Vô Thương.
Manh Vô Thương run bắn lên, không nói câu nào, lập tức ly khai.
Đúng vào lúc này, Long Khiếu Thiên cũng nhận được chân phù truyền tin tương tự.
"Ngươi về thống lĩnh điện trước đi. Ta có việc, đi trước một chút."
Ánh mắt của Long Khiếu Thiên xoay chuyển, lập tức ly khai.
Ở trong một thâm sơn rộng lớn cách Liệp Lộc viên hơn một ngàn dặm. Một tòa núi xanh đứng sừng sững ở đó. Trong núi tĩnh lặng không một tiếng động.
"Vù!"
Tiếng gió vang lên, hai bóng người cơ hồ đồng thời bắn tới, hạ xuống núi.
Mạnh Vô Thương và Long Khiếu Thiên, hai người một chính một tà, không ngờ lại đồng thời chạm mặt ở cùng một nơi.
Hai người tựa hồ như đã biết trước sự tồn tại của đối phương, nhìn nhau một cái, trong mắt hơi có chút kinh ngạc. Chỉ khẽ gật đầu một cái, lập tức song song quay mặt đi. Rõ ràng, quan hệ của hai người không được tốt.
"Mạnh Vô Thương, Long Khiếu Thiên."
Một giọng nói lạnh lùng của nữ tử vang lên, mang theo uy áp cường liệt, giống như điện xẹt từ sâu trong không gian truyền ra. Lập tức trên đỉnh núi có một quầng sáng màu vạng nhạt, giống như là ánh mắt trời hiện ra trong hư không.
"Nương nương!"
Hai người tâm thần run lên, lập tức quỳ xuống, thần thái cực kỳ cung kính.
Giọng nói của nữ tử ở trong vầng ánh sáng đó như của người sống trong an nhàn sung sướng, cao cao tại thượng, lộ ra một cỗ vị đạo quyền thế cường liệt. Không ngờ lại là giọng nói của hoàng hậu nương nương trong thâm cung của triều Đại Chu: "Long Khiếu Thiên, Mạnh Vô Thương, bản cung bảo các ngươi ở trong Liệp Lộc viên giám thị động hướng của đại quân, có thu hoạch gì không?"
Không ai ngờ rằng, Long Khiếu Thiên và Mạnh Vô Thương, rất ít khi lai vãng với nhau nhưng lại cùng là thám tử mà hoàng hậu nương nương an bài trong Chinh Tiễu đại quân.
Mạnh Vô Thương sắc mặt khẽ biến, quỳ xuống đất, sợ hãi nói: "Nương nương, Phương gia thứ tử đã quay về Liệp Lộc viên. Hắn hiện giờ tu vi bạo trướng, chúng tôi đã rất khó tiếp cận được hắn. Chuyện giám thị e rằng khó mà làm được.
Long Khiếu Thiên hơi trầm ngâm một lát, nhưng vẫn thần sắc ung dung, nói: "Nương nương, tu vi của Phương Vân sợ rằng không như lời đồn. Tu vi của hắn chỉ sợ không chỉ đơn giản là Mệnh Tinh cảnh thôi đâu. Sau khi hắn quay về liền tiến vào đô thống điện của Lương Đạo Thành. Trước khi hắn vào đó, Nhĩ Chu Vinh và Hoắc Trọng Thư đã tiến vào trước. Theo tôi thấy, mâu thuẫn giữa ba cự đầu và Phương Vân nhờ có tác dụng của Lương Đạo Thành mà đã được hòa giải rồi. Ba nhánh quân đội Thiết kỵ quân, Hổ vệ, Ngự long trực e rằng đã rơi hết vào tay hắn. Điều này đối với chúng ta mà nói không phải là tin tức tốt."
"Chuyện của Phương Vân, bản cung đã biết rồi. Hắn không phải đột phát Mệnh Tinh cảnh, mà là Mệnh Hồn cảnh. Hai người các ngươi e rằng là dù vào thời kỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của hắn." Đại Chu hoàng hậu lạnh lùng nói, anh mắt đảo một cái, lại rơi lên người Mạnh Vô Thương: "Mạnh Vô Thương, ngươi đã khiến bản cung vô cùng thất vọng. Lúc trước đối phó với Phương Vân, thay thái tử trừ đi họa hoạn này. Không ngờ ngươi lại thất bại, nhìn tình huống của ngươi lúc này, thấy Phương Vân thực lực đại tăng, e rằng chuẩn bị phải rời khỏi Liệp Lộc viên, trốn cho xa đi!"
Mạnh Vô Thương cả người run bắn lên, huyết sắc trên mặt thoáng chốc mất sạch, biến thành trắng bệch: "Nương nương, Mạnh Vô Thương tuyệt không có ý này. Nương nương đối với tại hạ có ơn tái tạo. Mạnh Vô Thương tuyệt đối không dám khinh suất."
"Hừ, không dám khinh suất là tốt. Đừng quên, ở thượng cổ là ai đã cứu ngươi một mạng. Giúp ngươi độ qua nguy cơ thượng cổ, thuận lợi sống tới hiện tại. Không có bản cung, ngươi sớm đã hóa thành một đống tro tàn rồi." Đại Chu hoàng hậu, cũng chính là cung chủ của thượng cổ Chiến Thần cung lạnh lùng nói.
"Nương nương..." Mạnh Vô Thương trán toát mồ hôi: "Mạnh Vô Thương tuyệt đối không dám quên đại ân của nương nương, nếu không phải là nhờ nương nương, Mạnh Vô Thương đã chết từ mấy vạn năm trước rồi."
"Nương nương, Mạnh Vô Thương chắc không có gan đó đâu. Có điều, Phương Vân đó quả thực là chúng tôi không thể đối phó được. Cho dù là tôi bạo lộ toàn bộ thực lực thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn." Long Khiếu Thiên lúc này không ngờ lại lên tiếng nói đỡ. Ở bên cạnh, Mạnh Vô Thương cảm kích nhìn hắn.
"Chuyện của Phương Vân, không cần cách ngươi đối phó. Tất cả ta tự có an bài. Nơi hạ lạc của Lạc Tinh Thần, các ngươi đã tra được chưa?" Chiến Thần cung chủ nói.
"Hồi bẩm nương nương, Lạc Tinh Thần sau khi bỏ đi, đã không rõ tung tích. Chúng tôi đã phái rất nhiều người đi tìm, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của hắn. Chắc là hắn hiện tại đang trốn trong một không gian bình hành nào đó, bế quan khổ tu." Long Khiếu Thiên nói.
"Ừ!" Giọng nói trong vầng anh sáng vang lên, Chiến Thần cung chủ khẽ gật đầu, nói: "Long Khiếu Thiên, sự chú ý của ngươi hiện tại đặt lên người Phương Vân. Ta cần biết tất cả động tĩnh của hắn ở trong Liệp Lộc viên. Ngươi và hắn trước giờ không có khúc mắc, hắn chắc không đến nỗi đi đối phó ngươi. Còn Mạnh Vô Thương, ngươi tạm thời không cần về nữa."
"Ầm!"
Theo thanh âm, một trang giấy cổ xưa từ trong quầng sáng bay ra, bay tới trước mặt Mạnh Vô Thương: "Đây là một bộ Cửu Khâu võ học, ngươi cầm về tu luyện đi."