Lập tức cúp điện thoại, Takuto phóng thẳng tới nơi ông lão Sakamoto nói với cậu và đó là đồn cảnh sát….
- Sakamoto sensei sao ngài lại bị cảnh sát giữ lại thế
- Chúng ta đi đến chỗ nào khác nói chuyện đi
Thở dốc trong mệt mỏi cùng lo lắng Takuto và ông lão ghé vào một tiệm nước và chọn chỗ ngồi riêng tư để không ai có thể nghe lén được cả
- Thật đúng là…. Ta không thể ngờ rằng đã bấy nhiêu năm mà những ân oán của dòng họ Houjo vẫn còn đè nặng lên gia đình của Hisana ư
Sau khi nghe được ông lão giải thích thì Takuto biết được rằng, Tojira Sakamoto đã lên đây từ sang và phát hiện rằng tiệm của Akari Houjo đã bị tàn phá như một cơn lũ quét qua. Hoàn toàn không giống như trộm cướp mà là sự trút giận phẫn nộ, thậm chí trên tường của tiệm còn có những vết sơn tạo thành chữ “PHẢN BỘI TẠP CHỦNG.” sỉ nhục cực kì nặng nề.
Và trên hết nữa là ở hiện trường có để lại mảnh giấy ghi chữ “Hỗn…” bị vò nhăn nhúm, đây là một vụ bắt cóc “Hỗn… Thuần.” mà Takuto đã từng đọc trên mạng.
Là một vụ án đã xảy ra nhiều lần nên cảnh sát không thể bỏ qua bất cứ manh nỗi gì, cho nên khi phát hiện ông lão Sakamoto là người muốn tìm Akari Houjo thì lập tức được mời vể điều tra. Và phải mất khá lâu nhờ người ở chỗ bán đảo Izu xác nhận thì ông lão mới được thả và biết sự việc nghiêm trọng nên ngay lập tức gọi cho Takuto.
Lúc đầu cậu không quan tâm đến vụ bắt cóc Hỗn Thuần nhưng khi thấy Akari Houjo cũng bị lôi vào cuộc như thế này thì các thông tin trong đầu Takuto bắt đầu được gắn kết.
“Akari Houjo được đưa ra nước ngoài. Đứa nhóc shota lai tây phương có sợi dây chuyền giống hệt như Hisana Houjo tặng cho Shinji chứng tỏ họ có liên quan đến nhau. Hỗn, Tạp Chủng ở đây hẳn ám chỉ hẳn là con lai giữ Nhật Bản và Tây Phương, có nghĩa là trong vụ bắt cóc Hỗn Thuần nạn nhân nhận được chữ Thuần hẳn là những người có huyết mạch thuần chất Nhật Bản. Còn những người nhận được chữ Hỗn hẳn là có sự lai với Tây Phương. Và đối phương cực kì căm ghét sự pha trộn hỗn tạp này nên các tờ giấy có chữ hỗn mới bị vò nát như thế. Và điều thắc mắc là tại sao đối phương lại bắt cóc cả những người thuần huyết. Và tại sao lại là hỗn huyết với thuần huyết.”
Tổng hợp lại tất cả những chi tiết trên Takuto lập tức quay ra hỏi ông lão
- Sakamoto sensei, dòng họ Houjo có nơi nào như đền thờ hay những nơi liên quan đến vấn đề tâm linh hay không
Đến nước này rồi thì Takuto sẽ không ngần ngại mà hỏi thẳng, kỹ năng làm mochi tối cao của dòng họ Houjo “Mochi Tế Thần.” như vậy hẳn bọn họ có bí mật cực lớn liên quan đến thần linh rồi. Chưa kể theo truyền thống của Nhật Bản thì từ ngàn xưa Mochi vốn đã là thực phẩm mang tính tâm linh thờ cúng rồi.
Và không để Takuto chờ lâu, Tojira Sakamoto lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng sau đó trả lời ngay lập tức.
- Ngôi làng cổ vùng Tohouku chỗ mà ta đang ở, có một căn hầm bị khóa chặt và có thể bên trong đó chính là ngôi đền thờ cổ của dòng họ Houjo, thế nhưng đã rất lâu rồi không ai có thể mở được lối vào cả.
Tohouku ư, vậy hẳn là chỗ mà lần trước Takuto gọi điện thoại tới và được chỉ đến Izu, bỗng dưng như nghĩ đến việc gì đó cậu vội vã quay sang ông lão rồi lên tiếng cực kỳ lo lắng
- Sakamoto sensei, ngài thử gọi cho người nhà ở Tohouku thử xem, rất có thể bọn họ đang gặp rắc rối đó.
Ông lão kinh ngạc và bắt đầu trở nên lo lắng lấy điện thoại ra gọi cho người nhà và y như rằng điện thoại di động không nhấc máy, điện thoại nhà thì cũng bị cắt đứt liên lạc.
- Mizuhara kun, cậu biết chuyện này là sao không.
- Hẳn là chuyện liên quan đến báu vật nhà Houjo đó. Trước khi Hisana Houjo chết bà ấy đã trăn trối với Akari Houjo đúng không hẳn khi đó bà ấy đã dặn con bé về báu vật đó rồi. Người đã nhiều lần xả thân để bảo vệ báu vật khi nhà Houjo còn tại, hẳn phải biết báu vật đó là cái gì chứ…
Khi nghe được những lời Takuto nói, ông lão như ngẫm nghĩ về cái gì đó và sau đó đột nhiên như tỉnh ngộ
- Sợi dây chuyền kỉ vật của Shinji mà Akari đeo vào sau khi Hisana qua đời, con bé nói với ta rằng làm như vậy để nhắc nhở bản thân về lời hứa của mình.
Takuto gật đầu, thật ra cậu cũng đã đưa ra phán đoán về sợi dây chuyền sau khi thấy thằng nhóc shota khi mua bánh với Suzuno rồi, chẳng qua cậu không nghĩ rằng nó bị bọn kia dò ra một cách nhanh chóng như vậy.
“Khoan đã…. Không phải hết sức trùng hợp hay sao…”
Một luồn giả thiết chạy qua não Takuto khiến cậu bắt đầu nghiến răng nghiến lợi căm tức sự bất cẩn của bản thân mình.
- Sakamoto sensei, đây là lỗi của cháu, thế nên cháu chắc chắn sẽ cứu được gia đình của Akari Houjo.
- Mizuhara kun… Cậu nói gì vậy. Ta không hiểu lắm
Với một biểu cảm không lấy gì là vui vẻ và đầy cảm giác tự trách, Takuto bắt đầu giải thích sự bất cẩn của mình.
- Sakamoto sensei… Ngài thử nghĩ xem, tại sao chỉ sau mấy ngày cháu nói cho biết về địa chỉ chính xác nhà của Akari Houjo thì cô ấy đã bị bắt cóc, cháu thì không tin trùng hợp đâu, và trước đó đã có một đám người bị ngài từ chối đón tiếp, không biết mục đích của họ là gì.
- Khi còn ở Tokouku, ta nhìn khuôn mặt của người đó qua camera an ninh thì đã không muốn tiếp chuyện rồi, cái loại người thấp hèn đó, giống hệt như tên con trai trưởng vậy. Và đối phương cứ liên tục làm phiền nên ta phải chạy tới Izu đó chứ thế mà bọn chúng vẫn tìm ra. Với lại chuyện nhà Houjo từ lâu ta đã không nói với ai cả, là một người của cái gia đình tổng quản phản bội đó, ta thật không muốn nhắc lại vết nhơ của dòng họ. Mãi đến khi cậu đến thì ta mới nói đó thôi.
Nghe được điều đó Takuto bắt đầu tổng hợp lại mọi chuyện, xem ra mọi thứ đúng như cậu suy đoán.
Hẳn Tojira Sakamoto cũng giống cậu cảm thấy tên đó không phải mặt hàng gì tốt nên đã từ chối tiếp xúc không nói với nhau một lời. Chẳng qua là do đã chứng kiến cái quá khứ của Shinji nên Takuto vẫn có thể đưa ra nhận xét như thế mặc dù là có chút "Phán sách qua bìa" thật.
Có vẻ vì thế nên Tojira Sakamoto không biết có người nhắm vào bảo vật nhà Houjo. Takuto tự trách bản thân mình không cảnh giác với bọn chúng. Dù sao thì tên đó rất giống tên đốn mạt ngược đãi Hisana Houjo suốt mấy năm trời không thương tiếc mà.
Và bên cạnh đó nếu bọn chúng biết Sakamoto sensei sẽ không nói chuyện về nhà Houjo cho bất cứ ai thì bọn chúng hẳn sẽ mua chuộc người hầu thậm chí gắn máy nghe lén. Thời điểm cậu xuất hiện và việc Tojira Sakamoto đuổi hết người nhà đi để nói chuyện riêng với cậu quả thật là tình huống "lạy ông tôi ở bụi này..."
Thế nên việc Takuto nói về địa chỉ liên lạc của Akari Houjo thì chỉ mấy ngày sau cô ấy bị bắt cóc hẳn không có gì là khó hiểu cả. Và đối với giải thích của Takuto, Tojira Sakamoto chỉ khẽ lắc đầu.
- Cậu cũng đừng trách bản thân như thế, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng mà, vậy bây giờ cháu tính sau xuống Tohouku à.
Takuto gật đầu nhưng vẫn còn một vấn đề quan trọng cần hỏi cho kĩ càng.
- Sakamoto sensei, đến nước này rồi thì ngài có thể nói cho cháu biết về Mochi Tế Thần là gì không.
Thở dài có vẻ bất đắc dĩ, ông lão Sakamoto bắt đầu trả lời cho câu hỏi của Takuto.
- Như cháu biết, mochi dòng họ Houjo luôn chỉ có 2 người làm tất cả các công đoạn, và Mochi Tế Thần cũng vậy. Mochi sử dụng trong dịp tế lễ dâng kính thần linh nhằm cầu an và thịnh vượng cho gia tộc. Và trong đó báu vật nhà Houjo là tồn tại không thể thiếu
Takuto gật đầu, cái này Shinji Houjo đã nói cho cậu biết rồi. Còn về phần báu vật thì cậu cũng đoán ra.
- Vậy nên, Mochi Tế Thần được làm bởi 2 người, thế nên thứ liên quan trực tiếp tới việc đó là báu vật nhà Houjo cũng tồn tại 2 cái với khả năng khác nhau.
Tai Takuto như nổ sấm, đây quả là thông tin cực kì quan trọng, một báu vật do Akari Houjo mang ra nước ngoài, sợi dây chuyền. Rất có khả năng kẻ bắt cóc hẳn là người sở hữu báu vật còn lại. Vậy thì hắn muốn làm gì đây, rất có khả năng là Mochi Tế Thần. Nhưng rốt cuộc cái thứ được gọi là Mochi Tế Thần đó là như thế nào.
Takuto hướng về ông lão đưa ra thắc mắc nhưng thông tin cậu nhận được là, cho dù ngày xưa thì sau khi mọi người chứng kiến gia chủ làm bánh thì không ai biết chuyện gì xảy ra tiếp đó cả, bởi vì chỉ có gia chủ mới được bước vào sâu bên trong đền thờ để hoàn thành nghi lễ mà thôi.
Cảm thấy được thông tin đã bế tắc, Takuto cuối cùng cũng đứng dậy.
- Sakamoto sensei, chúng ta đi thôi, xuống Tohouku.
Ông lão gật đầu và cả hai cùng lên xe hơi và phi tới mục tiêu của bọn họ
“Shinji Houjo… Nghe thấy rồi chứ, em gái ngươi bị người ta chôm mất rồi kìa, làm sao giờ ta…”
“Phải hỏi nữa sao… Phá Ảo Tưởng, Hủy Dung Nhan, Siêu Cấp Tươi Tỉnh Trở Lại Quyền. Lên đường thôi nào. Takuto Mizuhara….”
“Bọn này không xứng…. Thế nhưng để thể hiện phẩm chất một vai chính lâu lâu mới được trải nghiệm thì ta cũng dùng nó một chút vậy.”
……
Phóng xe băng băng xuống Tohouku với tốc độ cao nhất, Takuto cũng phải công nhận rằng ông lão Sakamoto này trên phương diện nào đó cũng là cực phẩm không thua gì ông cậu cả 80 tuổi mà lạng rẽ xe như là đua đường phố vậy.
Và thêm một điều nữa là, ngôi làng này của ông lão tạo cho cậu một cảm giác cổ rất chân thực, không giống như những nơi du lịch được quảng cáo trên báo đài. Được bao bọc bởi ba phía là những ngọn núi cao sừng sững, bên còn lại là giáp biển, ngôi làng gần như là bị cách biệt khỏi cuộc sống đô thị xa hoa vậy. Thảo nào ông cậu nói rằng dù có địa chỉ cũng sẽ không thể tìm ra được mà khi đến nơi phải gọi điện cho người ra đón. Nhưng cũng phải công nhận một điều rằng, mặc dù đang khá là khẩn trương, nhưng cảnh tượng bờ biển nơi hoang sơ này lại có vẻ đẹp khiến Takuto ngơ ngác đắm chìm vào đó mặc dù bây giờ đã tối trời. Takuto có vẻ không để ý về điều này nhưng thị lực của cậu bây giờ đã tốt hơn trước kha khá.
- Mặc dù phải đi thêm 1 quãng nữa nhưng không còn cách nào khác phải vào ở cổng phía đông thôi, bây giờ chỉ còn cổng đó là mở thôi
- Cổng phía đông?
Ông lão gật đầu, và theo như giải thích thì vì đây là một ngôi làng rất cổ rồi nên sự cách biệt của nó so với thế giới bên ngoài là khá cao, ngôi làng có 4 cổng theo 4 hướng và cổng phía đông là cổng gần biển nhất và phải đi thêm khoảng 30 phút nữa mới tới. Tuy cứu người như cứu hỏa nhưng Takuto biết không thể làm ẩu được.
Và bây giờ Takuto đã đặt chân vào trong ngôi làng cổ, đập vào mắt Takuto là những khu vực riêng lẻ được ngăn cách với nhau bằng những rãnh dẫn nước xuyên suốt ngôi làng, ở mỗi phần đất có khoảng 2-3 ngôi nhà kiểu truyền thống và đặc biệt hơn nhìn nãy giờ Takuto không thấy bất cứ ngôi nhà nào có tầng lầu cả. Và có vẻ như đây đúng là một ngôi làng cổ nên bây giờ chung quanh đã khá là vắng lặng và yên bình, không ai biết rằng ẩn dấu trong sự yên ắng này là một tội ác trầm trọng đang diễn ra ngay tại lúc này.
Thế nhưng may cho phe của Takuto rằng, với vị trí già làng nhà ông lão Sakamoto có thể nói là ở trung tâm ngôi làng, chỉ cần chạy thẳng khoảng 10 phút và sau đó quẹo trái thêm 5 phút nữa là tới nơi.
Đứng trước ngôi nhà đầy vẻ cổ kính nhưng Takuto không có thời gian hâm mộ, cậu đã quá sức nôn nóng rồi.
- Sakamoto sensei, nơi ngôi đền cổ ngầm đó ở đâu vậy
- Đằng sau nhà ta, nhưng sao cậu biết chắc rằng chúng sẽ ở đó, đáng lẽ ta phải vô nhà chính xem mọi người có bị sao không đấy chứ.
Đó là một hành động có lý nhưng Takuto lắc đầu, cậu đưa ra một khẳng định chắc chắn. Đối phương là hung thủ trong vụ bắt cóc hàng loạt Hỗn Thuần, vậy nên mục tiêu đưa bọn họ đến chắc chắn là tế đàn dưới lòng đất đó. Mà trước khi làm những nghi thức cúng tế như vậy việc để cơ thể dính máu me là việc tối kị.
- Bác đừng lo, nếu họ không có ở dưới ngôi đền thờ cổ của họ Houjo thì hẳn sẽ không sao cả, có thể bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. chúng ta nên tới ngôi đền thờ cổ đó thì hơn
Nghe phân tích của Takuto, ông lão có chút phân vân nhưng rồi cũng tán thành rằng Takuto nói khá là có lý và sau đó dẫn cậu đến chỗ căn phòng đằng sau.
Bước vào ngôi nhà, Takuto khẽ quay đầu ra đằng sau nơi cánh cửa mình mới đi qua, Takuto cảm thấy không gian bên ngoài dường như hơi rung nhẹ nhưng rất nhanh trở lại bình thường khiến cậu nghĩ đó là ảo giác vì căng thẳng.
Nhìn xung quanh căn phòng này khiến Takuto cảm thấy rất kì lạ, một căn phòng lớn hình bát giác gần như là hoàn hảo và ở giữa nó nhìn xuống đất là một tấm thép lớn hình tròn gần 3/4 căn phòng, ngoại tiếp một hình bát giác nữa. và hiện tại có khá nhiều vết chân trên đó
Nhìn vào hiện trường ông lão Sakamoto thầm chặc lưỡi
- Dưới tấm thép bát giác đó là thang đi xuống, đã lâu lắm rồi, chắc phải hơn chục năm mà không ai mở được cả, thế nhưng xem những vết chân đó thì hẳn đối phương đã xuống được và khá đông đấy.
- Cho dù đông thì chúng ta vẫn phải xuống thôi, bọn chúng hẳn vận chuyển những người bọn chúng bắt cóc xuống đó, tuy không biết mục đích gì nhưng chắc không phải là tốt.
- Có thể là vậy nhưng làm sao chúng ta xuống được đây, cánh cửa này không phải bằng sức có thể mở ra được đâu, không có chỗ bám để tụ lực.
Takuto quỳ một chân xuống sàn, chạm nhẹ vào tấm kim loại cứng rắn kia.
"Đối với loại trường hợp này thì có vài giả thiết được nêu ra, một là người có huyết mạch chỉ định mới có thể mở cửa, thế nhưng mình lại chẳng thấy vết máu nào. Và loại thứ 2 là có thể hiện hữu một cơ quan bí mật nào đó, thế nhưng thông thường những lối đi cần dùng tới cơ quan phải được ngụy trang che mắt chứ đâu có để lộ tới mấy chục năm như vậy. Và cuối cùng..... Là cái này đây...."
Vận sức vào tay, ấn mạnh lên tấm kim loại, nhưng đó không phải là tất cả, Takuto cũng truyền thêm vào đó sức mạnh bí ẩn có được khi chiến với con quỷ thần, đối với khả năng này Takuto vẫn quan tâm đến việc luyện tập sử dụng nó.
*Cạch......* Cả căn phòng rung chuyển và tấm thép bắt đầu tách ra lộ dưới nó là những bậc thang dẫn xuống cái không gian đen tối như mực khiến người ta tự hỏi liệu nó có đưa chúng ta xuống địa ngục hay không.
- Bác có xuống với cháu không, hay là bác lại vì tội lỗi của tiền nhân mà không dám xuống đấy nhé.
Nãy giờ quan sát thái độ của ông lão Sakamoto cho nên Takuto cũng biết được dẫn mình đến đây đã là cực hạn rồi. Và đối diện với câu hỏi của cậu, ông lão thở dài
- Cậu nói đúng, ta không thể xuống đó được, nếu vậy ta sẽ kiểm tra bên trong nhà và gọi mọi người xung quanh để xuống đó trợ giúp
- Không cần đâu bác, một mình cháu đủ rồi, bác cũng đừng nên nói cho ai biết hết nha
Takuto ngay lập tức từ chối, đùa, vụ này liên quan siêu nhiên rồi, càng ít người biết càng tốt, Takuto không thích cuộc sống mình bị đảo lộn vì những thứ đó.
- Nếu cậu muốn vậy thì cần thận nhé
Takuto gật đầu, tay nắm chặt viên linh kết tinh vũ khí mạnh nhất đnag ở trong túi áo và rồi bước xuống cầu thang.