Phần 1: Những kẻ săn người
Thanh lại thả mình vắt vẻo trên cành cây, thời gian gần đây hắn quá bận bịu đến nỗi quên mất việc thả lỏng bản thân. Hắn rất thích cảm giác này. Sáng sớm không làm gì cả, dành ra vài phút để thả lỏng. Những lúc thả hồn theo những cơn gió khiến hắn cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhàng và thư thái hơn.
Ngậm một cọng cỏ non mới hái ở bên cạnh thác nước, hắn khẽ ngâm nga những giai điệu quen thuộc của bài hát “Everyday I love you” của nhóm nhạc Boyzone ở thập niên đầu của thế kỷ 20. Rất xa xưa nhưng những giai điệu đó không bao giờ cũ. Hắn rất thích bài hát này vì đó là bài hắn đã hát để tặng cho một người bạn gái mà hắn đã rất thích khi hắn còn học lớp 12. Có thể nói đó là mối tình đầu của hắn.
Bất chợt Thanh nhớ tới cái nắm tay đầu tiên của hắn với người con gái ấy. Vào một đêm trăng tròn, khi cả hai đang ngồi cạnh nhau, ngắm dòng sông lấp lánh dưới ánh đèn thành phố. Cảm giác tuyệt vời ấy có lẽ cả cuộc đời này hắn sẽ không bao giờ quên. Đôi khi hắn cảm thấy số phận thật khắc nghiệt. Nó khiến cho những người yêu nhau không đến được với nhau. Hắn yếu đuối, bất lực trước sức mạnh của số phận.
Đang thả hồn theo những hồi ức, một tia nắng xuyên qua những tán cây rọi thẳng vào mặt khiến hắn cảm thấy cụt hứng. Thanh nhảy xuống khỏi tán cây. Giờ đây việc nhảy lên và nhảy xuống tán cây cao gần 3m đối với hắn là chuyện quá đỗi nhẹ nhàng. Chỉ một cái nhún chân là xong. Thanh đôi khi có cảm giác mình trở thành siêu nhân. Nhưng nếu nói chính xác thì hắn là một quái vật hình người.
Đúng lúc này, Thanh nghe thấy ở cách hắn hơn trăm mét về hướng tây, có tiếng la hét của thổ dân. “Có vẻ như họ đang đi săn “ Thanh thầm nghĩ trong lòng. Hắn cũng không muốn chạm mặt với thổ dân khi ở trong rừng. Tính cách của hắn thích làm việc một mình. Trong những game trước đây, trừ khi đi đánh phó bản hắn mới phải tổ đội, còn lại hắn toàn solo luyện cấp một mình. Dù rằng như thế sẽ chậm hơn những người khác, nhưng hắn không đua top, thì nhanh chậm không có ý nghĩa gì cả.
Thanh quyết định núp vào tán cây. Hắn chọn một cây cao có tán lá xum xuê rồi nhảy phốc lên. Chỉ ít phút sau khi hắn giấu kín thân hình thì thổ dân chạy đến. Lúc này Thanh mới biết được, đây không phải là thổ dân đi săn mà họ đang bị một toán thổ dân khác rượt đuổi, chém giết.
Tất cả những người thổ dân trong nhóm bỏ chạy, Thanh đều biết. Đó là những chiến binh của bộ lạc Tử Long. Còn những thổ dân đang rượt đuổi thì hoàn toàn lạ mặt. Trang phục của bọn họ cũng hết sức hầm hố. Đầu và hai vai được đeo những chếc đầu lâu của thú dữ. Trong số đó Thanh thấy được một vài chiếc là đầu lâu của con người. “Bộ tộc ăn thịt người?” Một ý nghĩ xẹt qua đầu óc Thanh.
Các chiến binh của bộ lạc Tử Long không phải hạng người yếu ớt. Ai nấy đều là những chiến binh thực thụ. Đều là những tay thợ săn lành nghề. Thế nhưng nhìn tình hình ở bên dưới Thanh thấy họ đang bỏ chạy với nỗi tuyệt vọng hiện lên trên gương mặt. Mỗi ngày các chiến binh đều đi săn để bảo đảm lương thực của bộ lạc được đầy đủ. Một lần đi săn đều đi gần 100 người. Nhưng hiện tại, số lượng các chiến binh đang bỏ chạy không đến 20 người. Thanh không hiểu số còn lại ở nơi đâu? Đã bị giết chết hay là chạy hướng khác.
Những thổ dân của bộ tộc ăn thịt người hết sức dũng mãnh. Thanh nhìn thấy trong mắt bọn họ chỉ có 2 chữ “khát máu”. Hắn chứng kiến cảnh một chiến binh bộ lạc Tử Long bị vấp ngã, có lẽ do thể lực suy kiệt. Không biết họ đã chạy trong tình trạng thế này trong bao lâu. Nhưng nhìn vẻ mặt của họ thì biết rằng họ không thể cầm cự được bao lâu nữa. Ngay khi đó, một tên thổ dân của bộ tộc ăn thịt người phóng tới nhanh như một con báo. Trên tay của hắn cầm một lưỡi dao bằng xương của động vật. Nó sắc lẹm, vì Thanh thấy được chỉ một cú cắt yết hầu thôi là đầu của người thổ dân đã gần như đứt lìa khỏi cổ. Thao tác của những kẻ ăn thịt người nhanh và chuẩn đến mức đáng sợ.
Ngay sau khi cắt đứt yết hầu, hắn còn đưa lưỡi dao lên và liếm láp máu tươi còn dính trên đó, khuôn mặt hắn tràn đầy khoái cảm.
Thanh không thể nghĩ điều gì được, máu trong người hắn lúc này như sôi trào lên. Giống như con dã thú ngủ yên lâu ngày, hôm nay bị mùi máu tươi thức tỉnh. Từ lúc nhìn thấy người thổ dân bị cắt đứt yết hầu là hắn không thể bình tĩnh được nữa. Người thổ dân đó Thanh biết, hắn tên Sharan. Theo ý nghĩ của thổ dân thì cái tên đó có nghĩa là “dòng sông”. Sharan đã từng cho hắn thịt hun khói ở những ngày đầu chạy nhiệm vụ. Hắn rất vui vẻ và thân thiện, lại thích ca hát. Giờ đây hắn chết rồi, chết ngay trước mắt của Thanh.
Không cần phải suy nghĩ điều gì, trong lòng của Thanh chỉ có một ý nghĩ là giết! Giết hết những kẻ ăn thịt người này. Hắn hét lên một tiếng vang vọng núi rừng, đôi mắt của Thanh tràn đầy tơ máu. Hắn lao xuống khỏi tán cây và phóng về phía những kẻ ăn thịt người.
Khi thanh hét lên, âm thanh của hắn như một tiếng dã thú rít gào, nó vang vọng khắp 4 phương. Tất cả các thổ dân đều giật mình, ngay cả bọn ăn thịt người cũng ngừng lại cảnh giác nhìn xung quanh.
Kẻ ăn thịt người có tất cả là 32 tên. Gần nhất là 10 tên, số còn lại ở phía sau đang lục đục đuổi tới. Với tốc độ 2110 trong phạm vi hơn 20 mét, Thanh như một u linh. Thần kinh của hắn đang ở trong trạng thái tốc độ cao. Trong mắt hắn mọi thứ trở nên hết sức chậm chạp giống như một cuốn phim quay chậm.
Thanh cầm trong tay lưỡi mác của mình, từ lúc hắn giải thể cây mác để đào băng động đến bây giờ hắn vẫn chưa làm lại. Hắn sử dụng lưỡi mác như một con dao găm. Dù rằng lưỡi mác của hắn không sắc bén như vũ khí của bọn ăn thịt người, nhưng với tốc độ và sức mạnh của hắn thì đủ để cắt đứt bất cứ thứ gì cản đường đi của nó. Mục tiêu của Thanh cũng chỉ có một, đó là yết hầu, một trong những nơi dễ tấn công và tiêu diệt nhất của cơ thể người.
Đến khi hắn dừng lại thì đầu của 10 kẻ ăn thịt người đã đứt lìa khỏi cổ. Cơ thể của bọn chúng vẫn giữ nguyên tư thế trước khi chết. Máu bắt đầu phun ra từ những cái cổ trống rỗng. Không gian và thời gian như dừng lại. Khi Thanh phóng về phía những kẻ ăn thịt người còn lại, thì mọi thứ mới hoạt động bình thường. Những kẻ ăn thịt người trở nên hoảng loạn, chúng gào thét, la hét và quay đầu bỏ chạy tứ tán.
Dù là những kẻ ăn thịt người, dù rằng quen với máu tanh và tàn khốc, nhưng những gì Thanh đang làm khiến cho bọn họ hoàn toàn sụp đổ. Chưa tới vài giây đồng hồ hơn 10 kẻ ăn thịt người bị chém đứt đầu. Điều này hoàn toàn vượt quá giới hạn chịu đựng của bọn họ. Đó không phải là việc mà con người bình thường có thể làm, chỉ có ma quỷ, thánh thần mới có khả năng như thế. Bản năng của sinh vật cho bọn họ biết rằng đối mặt với bọn họ là một người hết sức nguy hiểm, chỉ có chạy mới có thể sống sót. Chỉ ít phút trước họ là thợ săn, nhưng ít phút sau họ trở thành con mồi. Con mồi phải có giác ngộ của con mồi.
Thanh nhìn thấy 22 kẻ ăn thịt người quay đầu bỏ chạy một cách dứt khoát đến như thế cũng cảm thấy khó khăn. Hắn cũng không thể phân thân ra đuổi theo một lượt. Không thèm nghĩ nhiều, hắn đuổi theo một hướng có khá nhiều kẻ ăn thịt người bỏ chạy, số còn lại tính sau.
Đến lúc Thanh và những kẻ ăn thịt người biến mất sau những bụi cây thì các chiến binh của bộ lạc Tử Long mới như được hoàn hồn trở lại. Họ mờ mịt nhìn nhau và không hiểu điều gì đang diễn ra. Tốc độ của Thanh quá nhanh, lại thêm trong rừng có những bụi cây che lấp khiến cho tầm nhìn bị hạn chế. Nên những thổ dân này chỉ nghe được một tiếng hét lên dữ dội, sau đó là yên lặng và cuối cùng là tiếng la hét hoảng loạn của những kẻ ăn thịt người. Sau đó mọi thứ chìm vào yên lặng trở lại.
Nghi hoặc nhìn nhau, nhưng bản năng cho họ biết nguy hiểm đã biến mất. Những kẻ ăn thịt người cũng đã chạy đi. Có điều gì đó đã khiến cho bọn chúng sợ hãi. Sau khi tập hợp những người còn sống sót lại với nhau, các thổ dân tiến hành bàn bạc.
- Hơn 100 người chia ra làm 3 hướng bỏ chạy, chúng ta cũng chỉ còn lại có 18 người. Mười hai người đã chết. Chúng ta phải cố gắng thoát khỏi bọn chúng. Tuyệt đối không được chạy trở về bộ lạc trước khi cắt đuôi được bọn săn người này. Nếu bọn chúng mò tới bộ lạc thì lúc đó chẳng còn ai có thể sống sót được. Một thổ dân thốt lên với giọng nói hết sức nghẹn ngào.
Mọi người trầm mặc. Lúc này một thổ dân khác thốt lên.
- Sao tự nhiên bọn chúng lại bỏ chạy thế nhỉ? Có chuyện gì xảy ra sao?
- Ai biết được. Có thể quay lại nhìn xem.
- Chạy thoát được là may lắm rồi, có điên mới quay trở lại.
- Nhưng mà không quay lại thì làm sao biết nguyên nhân vì sao bọn chúng bỏ đi chứ?
- Biết làm gì? Biết rồi có cứu được những người đã chết không? Biết đâu bọn chúng cũng trở lại thì lúc đó góp thêm bao nhiêu mạng người nữa chứ? Chúng ta chỉ còn có 18 người. - Một thổ dân gắt lên.
Lúc này trong số các thổ đân có một người còn khá trẻ, nhưng có vẻ hết sức chín chắn. Hắn đứng ra nói. Mọi người tiếp tục chạy. Cố gắng vừa đi vừa xoá dấu vết. Chạy khoảng 10km nữa rồi hãy tìm cách trở về bộ lạc. Phải thông báo cho bộ lạc đề phòng. Nhóm chúng ta may mắn còn sống sót được 18 người, nhưng các nhóm khác không biết tình tình thế nào? Sống được người nào hay người đó thôi. Phải có sự đề phòng trước. Tôi sẽ trở lại chỗ lúc nãy xem thử nguyên nhân bọn săn người bỏ đi là gì. Nếu thuận lợi thì gặp nhau ở bộ lạc.
Hắn là Noran, người dũng sĩ đã chặn Thanh lại khi hắn muốn bước lên tế đàn, lúc hắn mới đăng nhập vào game lần đầu tiên. Có lẽ vị trí của hắn trong bộ lạc cũng khá cao nên những người còn lại không nói gì thêm. Bọn họ dựa theo kế hoạch đi làm.
Noran men theo những bụi cây quay trở về. Hắn cố gắng che dấu lấy thân hình để tránh bị những kẻ săn người phát hiện. Sau ít phút, Noran về đến chiến trường. Hắn nhìn thấy 10 cỗ thi thể không đầu của bọn săn người thì giật mình. Một câu hỏi nảy ra trong suy nghĩ của hắn.
- Ai đã giết bọn chúng?
Trong lúc Noran đang phân vân, không biết có nên áp sát hơn chút nữa để quan sát được rõ hơn, thì hắn thấy một thổ dân xuất hiện, đôi mắt của thổ dân này đỏ rực như máu. Một tay hắn cầm một lưỡi mác nhuộm đỏ bằng máu tươi.
Người này đi lại chỗ những cái xác của những kẻ ăn thịt người. Hắn bắt đầu lật tung những cái xác như tìm kiếm thứ gì đó. Noran nhìn thấy hắn đang tìm vũ khí của những kẻ ăn thịt người.
Noran đang dự định rút đi thì bỗng nhiên người thổ dân đó quay đầu, nhìn về phía bụi cỏ mà hắn đang ẩn nấp. Noran cảm thấy người mình như bị điện giật. Một cảm giác hết sức nguy hiểm chợt phát sinh. Tóc gáy của hắn dựng đứng. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Hắn đứng yên bất động. Cố gắng để cho cơ thể không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Hắn có cảm giác đang bị thú dữ nhìn chằm chằm. Ý thức nói cho hắn biết đó là một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Chỉ qua vài giây thôi mà Noran cảm thấy lâu thật là lâu. Đến khi hắn gần như không thể chịu đựng nổi, quay người chuẩn bị bỏ chạy thì người thổ dân đó bỗng nhiên cất lên tiếng gọi.
- Là Noran à? Tôi biết anh. Tới đây đi, chúng ta là người cùng bộ lạc.
Nghe trong giọng nói không hề có chút sát khí nào, áp lực vô hình dường như cũng biến mất khiến cho Noran vững tâm hơn. Hắn đi ra khỏi bụi cỏ và hướng về phía người thổ dân ấy, hành động đó của hắn hoàn toàn thực hiện trong vô thức. Hắn tự nhiên có ý nghĩ, tuyệt đổi không nên làm trái ý người kia.
Sau khi đi đến gần, Noran nhận ra người thổ dân đối diện có trang phục và hoa văn giống như những thổ dân của bộ lạc chứ không phải của bọn ăn thịt người thì hết sức yên lòng. Tuy rằng nhìn từ phía sau hắn không biết người thổ dân đó là chiến binh nào, nhưng hoa văn của bộ lạc là không thể bắt chước. Nó tượng trưng cho đồ đằng và tín ngưỡng của từng người thổ dân. Xoá bỏ hoa văn cũng chính là phản bội bộ lạc. Đó là một hành động không bộ lạc nào có thể tha thứ được.
Đến khi người thổ dân đó xoay người lại nhìn hắn thì Noran mới bật thốt lên trong kinh ngạc.
- Ngươi là người trời! Ta biết ngươi, ngày đầu tiên ngươi đã muốn bước lên tế đàn, sau đó 1 tháng ngươi là người đầu tiên được phong danh hiệu chiến binh trong số những người trời đã đến bộ lạc!
- Người trời? Thanh nghe Noran thốt lên như thế cũng cảm thấy hết sức mới lạ. Không ngờ trong mắt thổ dân những người chơi như hắn được gọi là người trời. Có lẽ đó là một cách xưng hô mà hệ thống đã quy định cho bọn họ. Thanh cũng không muốn mất thời gian. Khi hắn đuổi theo những kẻ ăn thịt người, Thanh chỉ giết thêm được 15 tên. Bảy tên còn lại chạy theo hướng khác nên Thanh không đuổi theo kịp. Đừng quên rằng thổ dân là những chuyên gia ẩn núp của rừng già.
Trong lúc hắn không biết phải làm sao để tìm kiếm những kẻ còn lại thì bỗng nhiên phát hiện trong phạm vi cảm giác của hắn có người tồn tại. Lúc đầu hắn tưởng con mồi lọt lưới. Đến khi hắn tập trung thì biết được hoá ra là người quen cũ. Lúc này hắn bỗng nghĩ đến muốn tìm kiếm thổ dân không gì tốt hơn là nhờ thổ dân giúp đỡ. Chính vì thế Thanh mới gọi Noran đến.
Nhìn Noran tỏ vẻ e ngại mình, Thanh cười nói.
- Đừng sợ hãi tôi như thế, tôi cần anh giúp. Bọn chúng có tổng cộng 32 tên, tôi đã giết 25 tên, còn sót lại 7 tên đã bỏ chạy theo hướng nam. Tôi không có cách nào tìm được chúng. Anh có thể lần theo dấu vết của chúng không?
- Anh đã giết bọn chúng? Anh nói rằng anh đã giết 25 tên trong số bọn chúng? Noran kinh hãi mà lắp bắp hỏi lại.
- Đúng vậy! Thanh thản nhiên thừa nhận.
Noran nghe thế không hề tỏ ra vui sướng mà càng trở nên trầm mặc. Thanh thấy thế thì cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Theo lý thì đáng ra Noran phải cảm thấy sung sướng mới đúng chứ? Thanh cũng cảm thấy có chút không rõ, hắn buột miệng hỏi?
- Bọn chúng là những kẻ ăn thịt người! Trên người bọn chúng tôi thấy mấy cái xương sọ người, hơn nữa chính mắt tôi chứng kiến bọn chúng giết Saran. Giết chết bọn chúng thì có làm sao?
- Saran chết rồi sao! Noran thổn thức. Sau đó hắn chầm chậm nói. Bọn chúng thuộc bộ tộc săn người. Anh giết bọn chúng không có gì sai. Chỉ là mang lại tai hoạ cho bộ lạc.
- Tại sao? Thanh ngiêm túc hỏi.
- Bọn chúng là những kẻ điên, khát máu và đặc biệt là vô cùng mang thù. Nếu bị bọn chúng phát hiện, chỉ có một cách là bỏ chạy, không nên phản kháng. Khi một trong những thành viên bị giết chết thì bọn chúng sẽ kéo cả bộ tộc đến để càn quét. Những bộ lạc nhỏ như chúng ta không đủ sức chống lại sức mạnh của bọn chúng. Đến khi đó vị trí của bộ lạc sẽ bại lộ, mọi người sẽ bị giết chết, phụ nữ bị biến thành nô lệ, trẻ em trở thành thức ăn. Tôi phải trở về thông báo cho bộ lạc di chuyển. Khu vực này trở nên không hề an toàn nữa rồi. Nếu chậm trễ bọn chúng kéo tới thì không còn kịp nữa.
- Khoan đã! Thanh thốt lên.
- Người trời các anh có cơ thể bất tử. Bị giết chết thì có thể sống lại. Nhưng chúng tôi thì không thể. Bộ lạc không thể bị huỷ diệt được. Noran tỏ ra hết sức gấp gáp.
- Tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn hỏi anh biết vị trí của bọn chúng không? Vừa nói Thanh vừa chỉ những cái xác.
Noran tỏ ra ngạc nhiên. - Anh hỏi vị trí của bọn chúng để làm gì?
- Giết sạch bọn chúng chứ làm gì? Thanh trả lời một cách dứt khoát.
- Giết sạch bọn chúng? Anh không điên đó chứ? Bộ tộc săn người có đến hơn 500 tên. Trong số đó 300 tên là những chiến binh thuộc loại dũng mãnh nhất. Mạnh như bọn tôi cũng chỉ có thể lấy ba chọi một mới có thể sống sót. Một mình anh thì giết được bao nhiêu tên? Noran tỏ ra nghi ngờ.
Thanh trầm mặc một lúc rồi nói. - Chuyện do tôi gây ra sẽ do tôi giải quyết. Nếu bây giờ không đi tìm bọn chúng, để đến lúc bọn chúng tập hợp lực lượng tìm tới đây thì còn khó giải quyết hơn. Tôi là người trời, không sợ chết. Chỉ cần giết sạch bọn chúng thì bộ lạc an toàn rồi đúng không nào. Tôi có thể giết hết bọn chúng, anh chỉ cần giúp tôi tìm đến vị trí của bọn chúng là được.
Noran suy nghĩ, quả thật trong lòng hắn tràn đầy bắt đắc dĩ. Hắn cũng không muốn phải di cư bộ lạc. Vì dù có chuyển đi thì chắc gì đã an toàn. Nếu bộ tộc săn người đuổi tới thì những dấu vết để lại của cuộc di cư vẫn có thể để bọn chúng lần theo. Số phận cuối cùng vẫn là phải tử chiến mà thôi.
Sau ít phút đắn đo Noran cuối cùng cũng quyết định giúp đỡ Thanh.
- Bộ tộc săn người ở cách đây khá xa, khoảng 100km về hướng tây. Vượt qua vách đá. Không hiểu sao hôm nay lại có một nhóm hơn 100 tên hướng về bên này. Bọn tôi khi đi săn vô tình chạm phải. Biết đánh không lại cho nên mới chia làm 3 hướng rút đi vừa muốn phân tán lực lượng của địch vừa muốn đánh lạc hướng không cho bọn chúng tìm ra vị trí của bộ lạc. Dù sao chỗ này cũng gần bộ lạc quá. Cách có 10km.
- Một trăm tên thì nhất thời không thể gây nguy hiểm cho bộ lạc. Hơn nữa tôi đã giết 25 tên. Như vậy nếu bây giờ chúng ta tấn công bộ lạc của bọn chúng thì lực lượng chiến đấu của bọn chúng cũng bị giảm đáng kể.
- Vậy thì đi thôi, tôi sẽ dẫn đường. Nếu đi nhanh thì khoảng chiều tối là sẽ đến nơi.
- Anh cứ chạy hết tốc lực đi, tôi sẽ theo sát anh. Thanh tự tin nói trước ánh mắt dò hỏi của Noran. Dù biết rằng Thanh giết 25 tên chiến binh của bộ tộc săn người, nhưng không phải tận mắt chứng kiến nên hắn cũng còn chút ngờ vực.
Hai người bắt đầu lao đi trong rừng như những mũi tên. Noran không hổ là dũng sĩ của bộ lạc. Dũng sĩ cao cấp hơn chiến binh một chút. Họ là những người không chỉ có sức mạnh mà còn phải có đủ sự cống hiến cho bộ lạc mới được phong danh hiệu. Tốc độ của Noran rất nhanh, Thanh đem hắn so sánh với bản thân thì Noran phải đạt tốc độ khoảng 700 điểm. Với tốc độ như thế mà trước bọn săn người Noran cũng chỉ có thể bỏ chạy. Có lẽ vấn đề nằm ở chỗ hắn cố kỵ hậu quả nên mới không ra tay. Chứ nếu không hắn solo cũng có thể giết chết một hai tên của bộ tộc săn người chứ chẳng chơi.
Chạy đua đường dài quả là một khảo nghiệm sức lực, trong khi Noran đầu đầy mồ hôi nhễ nhại thì Thanh vẫn thở một cách đều đặn. Mặt của hắn chỉ có chút đỏ ửng chứ không hề vất vả như Noran. Noran tỏ ra khá thông thuộc địa hình. Dưới sự hướng dẫn của hắn Thanh đã nhanh chóng vượt qua vách đá. Nơi đó có một khe hẹp có thể giúp cho việc tạo thế bám để leo lên. Sau đó là một đoạn đường dài xuyên qua khu rừng âm u.
Trên đường đi cả hai không hề gặp phải một con thú dữ nào. Trong trí tưởng tượng của Thanh thì sau khi vượt qua vách đá thú dữ phải xếp thành bầy để săn giết. Ai dè sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Khi hắn hỏi Noran nguyên nhân thì nhận được câu trả lời hết sức đơn giản. Nơi đây là địa phận của bộ lạc săn người. Có con thú dữ nào sống sót mới lạ. Bộ tộc săn người không chỉ săn bắt các bộ lạc nhỏ, bọn chúng cũng săn bắt các loại thú dữ. Càng hung dữ càng tốt. Bọn chúng không ăn thịt chín mà ăn thịt sống, uống máu tươi. Đó là những món khoái khẩu của bọn họ. Đầu người cũng như đầu thú dữ là vật trang trí. Xương cốt trở thành công cụ, vũ khí của bọn họ.
Noran nói rằng, ‘truyền thuyết kể lại, những kẻ ăn thịt người là hậu duệ của ác ma. Từ rất xa xưa, khi trái đất còn chưa có những kẻ ăn thịt người, các bộ lạc sống với nhau hết sức hoà thuận, thiên nhiên ban phát cho con người thừa thải thức ăn. Nhưng một ngày kia, ác ma đến, bọn chúng xuất hiện từ bầu trời. Và từ đó ác mộng bắt đầu xuất hiện. Một số bộ lạc bị ác ma xâm lấn, sau đó bọn chúng biến các bộ lạc này trở thành hậu duệ của chúng. Bọn họ trở nên khát máu, điên cuồng và tiến hành tàn sát các bộ lạc khác. Trước sự diệt vong của loài người, các vị thần xuất hiện. Bọn họ đánh nhau với ác ma. Cuộc chiến ấy thật sự khủng khiếp. Nó khiến cho mặt đất tan vỡ, bầu trời nhuộm đỏ máu tươi. Cuối cùng ác ma cũng thất bại, bọn họ bỏ chạy. Các vị thần cũng biến mất. Bầu trời trở lại màu xanh như trước nhưng mặt đất thì không thể hồi phục. Nhưng các vị thần không tiêu diệt các bộ lạc săn người. Bọn chúng vẫn tồn tại. Chỉ có các bộ lạc cỡ trung mới có thể tiêu diệt bọn chúng. Còn những bộ lạc nhỏ thì vẫn cứ phải trốn chạy trong những cánh rừng...’
Thanh nghe Noran kể mà cảm thấy thật hoang đường. Tuy nhiên hắn cũng chẳng mấy bận tâm, cái thế giới này do máy tính tạo ra, nó muốn biên chuyện xưa thế nào mà chẳng được. Lấy bối cảnh là 2000 năm trước công nguyên nhưng chắc gì tất cả đều giống như vậy. Thiết kế vài truyền thuyết tạo chút mới lạ cũng là chuyện bình thường...
Đến khi trời gần tối, Noran giảm tốc độ lại, hắn báo cho Thanh biết rằng sắp tới bộ lạc của bộ tộc săn người rồi, cần phải cẩn thận kẻo bị phát hiện...
Thanh di chuyển đến bên cạnh của Noran, sau đó hắn ra hiệu cho Noran dừng lại.
- Anh dừng lại ở đây đi, nghỉ ngơi, rồi sau đó quay về bộ lạc. Chuyện còn lại để tôi lo. Tôi sẽ cố gắng để bọn chúng không thể tập trung binh lực tấn công bộ lạc. Anh có thể báo cáo tình tình với già làng để ông ấy quyết định.
Không chờ Noran lên tiếng, Thanh vọt lên với tốc độ nhanh như tên bắn. Hắn tự tin với sức mạnh hiện tại của bản thân thì những kẻ ăn thịt người này chỉ như dê chờ hắn vào làm thịt.
Dù rằng tự tin có thừa nhưng Thanh cũng không đến nỗi ngu ngốc, sính anh hùng mà làm nên những chuyện như đứng ở cửa bộ lạc kêu gào đầu hàng, hay tự sát tạ tội. Thanh như một u linh vờn quanh bộ lạc. Mục tiêu của hắn là những kẻ săn người lạc lõng. Hắn muốn tiêu hao sinh lực địch trước khi đánh đòn quyết định.
Trong phạm vi cảm giác của hắn không có gì có thể che dấu được. Thanh có thể nhận biết sự vật trong phạm vi 61 mét xung quanh bản thân. Thổ dân mà trốn chạy thì hắn còn không biết đường chạy theo. Thế nhưng chơi trò trốn tìm với hắn thì hoàn toàn vô nghĩa.
Thanh nhẹ nhàng không một tiếng động, như những con báo săn mồi, áp sát mục tiêu sau đó bằng một động tác bịt miệng cắt yết hầu đơn giản, gọn nhẹ kết thúc sinh mệnh của kẻ ác. Hắn đã đổi lưỡi mác thay bằng con dao làm bằng xương thú của một trong những kẻ săn người bị hắn giết lúc sáng. Con dao này có độ sắc bén đến kinh ngạc, cắt cổ người cứ như cắt cổ gà, một phát là đứt lìa.
Không chỉ như thế, hắn còn lợi dụng địa hình dụ dỗ một số tốp nhỏ kẻ săn người đi vào rừng. Sau đó tấn công bất ngờ và tiêu diệt gọn trước khi bọn chúng kịp trở về báo động.
Nhưng rồi dần dần những kẻ săn người cũng bắt đầu nhận ra sự khác lạ. Các chiến binh của chúng một đi không trở lại. Những người phụ nữ bắt đầu kêu la, bộ lạc trở nên ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Thanh nhìn thấy từng tốp chiến binh, hơn 10 người tập hợp lại bắt đầu tuần tra càn quét xung quanh. Lúc này trời đã tối đen. Bọn chúng đốt lên những cây đuốc để tìm kiếm. Bộ lạc trở nên sáng choang trong ánh đuốc.
Bộ tộc săn người không có hàng rào, đây cũng là một trong những thuận lợi cho Thanh. Hắn có thể lẻn vào và tiến hành áp sát từng tên một. Hắn không dại dột mà chường mặt ra để đối diện với hơn 100 chiến binh của bộ tộc săn người đang lùng sục ở ngoài kia. Sau khi tiêu diệt được hơn 50 tên rải rác, Thanh biết sự có mặt của mình đã bị thổ dân cảnh giác. Không còn chiến binh nào của bộ lạc đi lại đơn lẻ nữa. Bọn chúng tụ tập thành tốp 10 cùng đi khiến cho Thanh hoàn toàn bế tắc trong chiến thuật. Hắn buộc phải đổi kế hoạch tiêu hao sinh lực địch bằng kế hoạch ám sát các nhân vật chủ chốt. Chỉ cần mất đi già làng và một số nhân vật trọng yếu thì số thổ dân còn lại chỉ là một lũ ô hợp, hắn có thể thanh lý từ từ.
Lợi dụng bóng đêm và bóng của những căn lều, Thanh đã thành công lẻn vào trong túp lều của một kẻ săn người. Hắn quan sát túp lều. Khá đơn giản, những vật dụng cơ bản gần như đầy đủ. Cũng giống như những túp lều của thổ dân bộ lạc Tử Long. Chỉ có một thứ khác biệt duy nhất là ở giữa túp lều không phải là đống lửa mà là một cái bục nho nhỏ xếp thành hình chóp và bên trên đặt một vật trông giống như cái bát. Bên trong bát là máu tươi. Cả căn lều đều nồng mặc mùi máu tươi. Lúc mới đột nhập vào, Thanh cứ tưởng rằng trong này có người mới bị giết, vì mùi máu tươi quá nồng nặc.
Dù rằng lúc sáng hắn giết khá nhiều người, Nhưng gần như lúc đó hắn không có dính chút máu nào. Trong cuộc truy đuổi hắn cũng chỉ lấm lem bùn đất, hơn nữa mùi của rừng xanh át đi mùi máu trên các thi thể. Cho nên bây giờ Thanh cảm thấy rất khó chịu. Cố gắng nén cảm giác nhộn nhạo do mùi máu mang lại. Thanh tập trung để cảm nhận sự phân bố hoạt động của những kẻ săn người ở bên ngoài.
Có lẽ do hắn giết nhiều quá nên cả bộ tộc săn người đều trở nên khủng hoảng. Hơn 100 chiến binh chia là 10 tốp tuần tra ráo riết. Sau khi không tìm được gì, bọn họ quyết định chia ra 8 hướng tiến vào khu rừng. Còn lại 2 tốp ở lại tuần tra bộ lạc. Dường như trong tiềm thức của bọn họ, trước giờ chỉ có bọn họ mới đi tấn công bộ lạc khác, chứ chưa từng có bộ lạc nào dám tấn công bọn chúng. Thế nên những kẻ săn người này không hề ý thức được rằng kẻ thù đang ở trong bộ lạc.
Cũng nhờ vậy nên áp lực của Thanh tự nhiên nhẹ đi rất nhiều. Hắn túm lấy vài bộ xương còn lại trong lều và khoác lên cổ. Thanh muốn nguỵ trang một chút để tránh bị phát hiện. Dù sao trang phục của thổ dân là gần như giống nhau, chỉ có trang sức và hoa văn là khác biệt. Nhưng nhờ đêm tối yểm hộ, hoa văn trên người lúc mờ lúc tỏ, khó bề phân biệt. Chỉ có trang sức là cực kỳ bắt mắt. Thanh vốn dĩ không thích mấy thứ này nên chẳng đeo cái nào. Bây giờ trong trường hợp đặc biệt nên đành ‘ngộ biến tùng quyền’ thôi. Tên thổ dân chủ của cái lều này chắc cũng là một chiến binh thiện chiến. Nhìn đống đồ trang sức của hắn cũng phần nào có thể đoán được thành tích của hắn trong bộ tộc săn người này.
Thanh nhân lúc xung quanh vắng thổ dân nhất hắn lẻn ra khỏi lều và hướng về phía căn lều lớn nhất giữa bộ lạc. Hắn đoán chắc rằng đó là lều của già làng. Nó được trang trí khác hẳn với những căn lều còn lại. Điều mà Thanh cảm thấy ngạc nhiên nhất là bộ tộc này không có tế đàn. Thông thường bộ lạc nào cũng phải có một cái tế đàn. Đó là tượng trưng cho đồ đằng và tín ngưỡng của bọn họ.
Trước căn lều lớn đó có 2 chiến binh thổ dân đang canh gác. Bọn chúng đưa mắt quét xung quanh như những cái rađa. Thanh vừa đi tới vừa ước lượng sức chiến đấu của 2 tên này, đồng thời suy tính phương pháp tiêu diệt 2 tên này một cách nhanh nhất. Hắn dự tính sau khi tiêu diệt xong già làng hắn sẽ rút lui vào rừng và tiến hành tiêu diệt từng tốp tuần tra. Một trăm tên chiến binh tụ tập lại một chỗ thì hắn còn e ngại chứ đơn lẻ 10 tên một tốp thì chỉ vừa đủ để hắn thái rau.
Khi Thanh tiến đến gần căn lều trong phạm vi 5 mét thì một trong 2 tên canh gác cất tiếng nói.
- Dừng lại, đến đây có chuyện gì ?
Ở khoảng cách này nếu ra tay có chút không đảm bảo, cho nên Thanh đánh liều trả lời đồng thời vẫn không dừng bước.
- Có tin tức của kẻ đột nhập. Tôi đến để báo cáo với già làng.
- Đứng lại! Chưa có lệnh của già làng tuyệt đối không được đến gần. Bước thêm bước nữa ... ách ách! Rầm ! Thanh không chờ cho hắn nói thêm lời nào nữa. Trong ánh mắt của cả 2 tên canh cửa chỉ có thể thấy một cái bóng nhoáng lên và sau đó là cổ họng của cả hai đã đứt lìa. Trong khi nói Thanh đã bước thêm 3 bước, đến lúc đó chỉ cần 0,5s thôi hắn cũng có thể dứt điểm 2 tên kia rồi. Khi 2 cái xác vẫn còn đứng như trời trồng, thì Thanh đã đột nhập vào căn lều lớn. Bên ngoài mọi thứ vẫn bình thường, bóng tối, tiếng huyên náo của những người nữ thổ dân và tiếng quát mắng của các chiến sĩ tuần tra dường như đang yểm hộ cho hành động của hắn.
Đến khi 2 tên canh cửa ngã xấp xuống thì trước mặt Thanh đang ngồi một tên thổ dân to lớn. Hắn không phải là già làng của bộ tộc này. Nhìn thấy hắn, Thanh cũng rất ngạc nhiên. Trong khi Thanh chưa kịp nói gì thì hắn đã mở miệng.
- Chào ngươi, kẻ đột nhập ! Một giọng nói trầm thấp và tràn đầy bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với không khí khẩn trương ở bên ngoài. Thanh không đáp lại mà từ tốn quan sát tên thổ dân này. Hắn đang ngồi đó, tư thế xếp bằng một chân. Hai tay của hắn đang mân mê một con dao bằng xương, có vẻ như cùng một loại với vũ khí của Thanh mới chiếm được hồi sáng, nhưng to hơn một chút. Đôi mắt hắn đỏ rực như máu. Mái tóc đen xoã xuống ngang vai và rối tung.
Thanh có chút căng thẳng, dưới con mắt của hắn người thổ dân trước mặt là một cái người máu. Với công dụng của linh khí khiến cho con mắt của hắn có thể phân biệt được đồ vật bình thường với những thứ có chứa linh khí. Người thổ dân trước mặt có một cơ thể tràn đầy linh khí, chỉ là loại linh khí này thuần một màu đỏ tươi như máu. Nồng độ linh khí trong cơ thể của hắn khá cao, có thể nói là gấp đôi con gấu mà Thanh đã giết.
Thanh tự nhủ trong lòng - ‘Trận chiến này gian khổ hơn mình nghĩ rồi ‘. Hắn cũng chẳng muốn nhiều lời, thời gian đối với hắn vô cùng quý giá, nếu kéo dài phía bên ngoài phát hiện hai cái xác chết của hai tên hộ vệ thì lúc đó tình hình sẽ càng tồi tệ hơn. Phải tốc chiến tốc thắng. Thanh lẳng lặng đổi tư thế cầm dao của mình rồi bất chợt lao về phía kẻ địch.
Trong trạng thái chiến đấu, thần kinh của Thanh sẽ hoạt động với tốc độ cao, mọi thứ trong mắt hắn sẽ trở nên hết sức chậm chạp. Thế nên hắn rất dễ tấn công vào điểm yếu của kẻ địch trước khi bọn chúng kịp suy nghĩ để đón đỡ. Hết sức tự tin Thanh tung ra một cú chém vào thẳng mi tâm của tên thổ dân trước mặt. Trong suy nghĩ của Thanh với tốc độ ra đòn của hắn tên thổ dân sẽ bị xuyên não mà chết.
- Cạch! Một sức mạnh không kém sức mạnh của bản thân khiến cho cú đâm của hắn bị chặn lại. Cơ thể Thanh bị xung lực phản lại khiến cho hắn đứng sững trước mặt tên thổ dân. Cánh tay của hắn cảm nhận được một sự đau đớn khiến chút xíu nữa thôi là Thanh đã buông tay cầm dao ra.
Nở một nụ cười chế giễu, tên thổ dân dùng một tốc độ nhanh không kém gì Thanh, xoay người và tung ra một cú đá như trời giáng vào bụng của hắn. Lúc này Thanh hoàn toàn lãnh trọn cú đá. Kết quả là hắn bay vèo về phía cửa, phá tan lớp da thú và rớt hẳn ra ngoài sân.
Cũng may là do có thể lực cường hãn, cú đá của tên thổ dân cũng chỉ khiến cho Thanh cảm thấy đau đớn chứ không gây ra trạng thái bất thường gì. Nhìn thoáng qua thuộc tính của bản thân thì Thanh thấy lượng máu của hắn đã rút đi 1/5 sau cú đá. Thanh thầm nghĩ trong lòng.
- Mẹ kiếp, quá chủ quan rồi. Một cú đá mất tiêu 1/5 lượng máu, không cẩn thận là treo chứ chẳng chơi. Đúng là sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực. Quá sơ xuất.
Lấy lại bình tĩnh, Thanh biết kẻ địch rất lợi hại. Lúc này cũng chẳng còn cố kỵ gì nữa, có bao nhiêu át chủ bài đều phải lấy hết ra mới có thể hi vọng bảo toàn mạng sống. Bởi vì xung quanh hắn bắt đầu có các chiến binh của bộ tộc săn người bao vây lại đây. Động tĩnh lớn như vậy mà không có ai biết mới là lạ.
Thanh chẳng kịp suy nghĩ nhiều, Người thổ dân kia cũng không cho hắn thời gian đó. Ngay sau khi Thanh vừa mới lung lay đứng lên hắn đã từ trong lều lao ra như tên bắn. Con dao bằng xương được hắn cầm ngang tay chuẩn bị cho một cú đâm từ bên phải. Thanh chỉ kịp tung người nhảy lên cao để né tránh cú đâm đồng thời đó cũng là một cú nhảy tới để hoán đổi vị trí giữa hắn với kẻ địch. Con dao của tên thổ dân chỉ sượt qua cách gót chân của hắn chưa đến 1cm.
Ngay khi vọt lên trên, Thanh cũng không quên tặng cho tên thủ lĩnh một cước vào sau gáy. Tuy nhiên hắn nghiêng người né được, và thay vào đó là bả vai. Cú đạp này khiến cho tên thổ dân bị mất thăng bằng và ngã dúi về phía trước. Coi như Thanh đáp trả cú đạp của hắn.
Khi Thanh ổn định được thân hình và chuẩn bị tấn công thì tên thổ dân cũng đã hoàn toàn đứng dậy và trừng trừng nhìn hắn. Những kẻ săn người khác thì đứng thành vòng bao vây xung quanh nhưng không có một tên nào tiến lên can dự vào cuộc chiến. Điều này cũng khiến cho Thanh cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Mãnh hổ nan địch quần hồ, Thanh sợ nhất là bị quần chiến. Tình thế mà không hợp là hắn quay đầu bỏ chạy ngay, dại gì mà đứng đó chịu chết.
Thanh không dám phân tâm, đối thủ của hắn cũng là một kẻ tu luyện khá lợi hại. Thanh còn quá non nớt, hắn chỉ ỷ vào tu vi của bản thân cao hơn kẻ địch, chứ kinh nghiệm chiến đấu của hắn còn quá sơ sài. Cũng may nhờ vào tác dụng của linh khí giúp cho tốc độ xử lý của thần kinh hắn tăng cao. Khiến cho cơ thể có thể ứng biến trước những tình huống nguy hiểm. Tuy nhiên đây cũng là cơ hội tốt để rèn luyện, chỉ có từ trong sinh tử bước ra mới có thể trở thành cường giả. Là người chơi hắn không hề sợ chết, chỉ có đôi chút luyến tiếc điểm số thôi. Nhưng cơ hội này không phải lúc nào cũng có.
Bỏ qua hết những lo lắng, Thanh hoàn toàn đầu nhập vào trân chiến này. Hắn nhanh chóng vận dụng linh khí lên đôi tay và đôi chân. Nãy giờ hắn chỉ mới sử dụng sức mạnh cơ bắp chứ chưa hề vận dụng linh khí trong chiến đấu. Thanh cảm thấy sức mạnh cơ thể đang tăng lên mau chóng. Dường như cũng cảm nhận được điều đó, tên thổ dân không dám chần chờ. Hắn gầm lên một tiếng thật to sau đó phóng về phía Thanh. Con dao được hắn sử dụng như một thanh đao chém thẳng từ trên xuống. Tốc độ của hắn nhanh đến nỗi những người khác chỉ kịp thấy một tàn ảnh kéo dài.
Không chờ hắn áp sát, Thanh cũng như một mũi tên lao thẳng về phía tên thủ lĩnh. Hắn bây giờ đang dùng toàn lực, không hề có chút chủ quan nào. Tốc độ cũng được đẩy lên cao nhất. Cả hai như những u linh quấn lấy nhau. Từng tiếng vang do vũ khí va chạm khiến cho lỗ tai của những thổ dân đứng ngoài trở nên đau đớn. Hai con dao này không biết làm bằng xương của con thú nào mà đặc biệt cứng rắn. Cầm nó cứ như cầm vũ khí bằng sắt, nhưng lại hết sức nhẹ nhàng, giúp cho có thể biến đổi thế công một cách hết sức linh hoạt.
Bụi mù tung lên khắp nơi. Ngay cả những kẻ săn người đang bao vây xung quanh cũng cảm thấy run sợ. Trong lòng bọn chúng người thổ dân trong căn lều đó là thần chứ không phải người. Sức mạnh của hắn không một chiến binh nào có thể chống lại. Làm trái ý hắn chỉ có một con đường chết. Thế nhưng giờ đây một tên thổ dân lạ mặt đang chiến đấu với Thần của bọn chúng, hơn nữa đánh cho bất phân thắng bại. Cuộc chiến này không phải đẳng cấp mà bọn họ có thể can dự được.
Sau gần 10 phút, cả hai mới tách nhau ra. Trên người Thanh thấm đẫm mồ hôi và máu. Hắn đã bị vài nhát dao vào vai, bắp đùi và bụng. Tuy nhiên đều là những vết thương nhẹ, chỉ khiến hắn mất máu chứ không nguy hiểm đến tính mạng. Các vết thương cũng đang được linh khí chữa trị nên máu đã ngừng chảy. Tuy thế sinh mệnh của hắn cũng chỉ còn lại non nửa. Tên thổ dân thì thê thảm hơn Thanh một ít. Trên mặt hắn để lại một đường rạch sâu khiến máu chảy thành dòng xuống má. Ngực của hắn cũng bị Thanh vạch cho vài đường ngang dọc. Máu cũng đang tuôn ra. Chân tay cũng có vài đường vạch. Nhưng dường như linh khí của hắn không có tác dụng cầm máu nên máu vẫn đang tuôn ra thành dòng.
Tuy thế nhưng khuôn mặt của hắn vẫn đang cười một cách điên cuồng. Đôi mắt càng thêm đỏ rực. Gió bụi làm tung bay mái tóc của hắn lên khiến cho hắn trông càng thêm khủng bố. Thanh không hề sợ hãi chút nào, càng chiến đấu hắn càng cảm thấy động tác trở nên nhuần nhuyễn. Sâu trong tâm trí hắn cũng có một chút hưng phấn và điên cuồng, khiến cho hắn cảm thấy hết sức sảng khoái. Những vết thương dường như không hề đau đớn mà càng khiến cho hắn thêm hưng phấn hơn. Đôi mắt của Thanh cũng tràn đầy những tơ máu. Nếu không phải đôi con ngươi vẫn còn đen kịt giữ lại một chút lý trí thì có lẽ nó cũng đã trở thành một cặp ‘huyết nhãn’.
Lúc này Thanh chủ động lao vào kẻ địch. Sử dụng một cú chém tạt ngang để tấn công từ bên trái. Tên thổ dân bình tĩnh dưa dao lên đỡ, đồng thời không quên tung thêm một cú đá chặn đường. Tuy vậy lần này Thanh không trúng chiêu mà hắn nhanh chóng lỏng tay cầm dao để cho đòn tấn công chếch đi, biến chặt thành đấm. Dùng ngay cán dao đấm thẳng vào mặt của tên thổ dân. Trong khi chân của tên thổ dân còn chưa kịp tung lên hết trớn thì nắm đấm của Thanh đã tới gò má của hắn.
- Bốp! Hai con mắt của tên thổ dân nổ đom đóm. Đầu óc hắn choáng váng trong vài giây. Tuy nhiên bao nhiêu đó cũng đủ cho Thanh hành động. Thuận theo thế của cú đấm, Thanh đảo một vòng bán nguyệt tuyệt đẹp và đâm thẳng lưỡi dao của mình vào lồng ngực đang mở rộng mà không hề có gì phòng hộ của tên thổ dân.
- Phập. Một tiếng động nhỏ nhưng vang vọng khắp toàn sân. Tất cả các thổ dân của bộ tộc săn người dường như nghe được tiếng lưỡi dao đó cắm phập vào lồng ngực của mình, khiến cho bọn họ không thể nào thở nổi. Đồng thời với tiếng lưỡi dao găm vào cơ thể cũng là âm thanh gào thét điên cuồng của tên thổ dân thủ lĩnh.
Thanh còn xoáy thêm một vòng giảo nát trái tim của hắn thì âm thanh đó mới im bặt.
Trong khi Thanh thở hắt hơi ra, thì các thổ dân của bộ tộc săn người bắt đầu gào thét và bỏ chạy. Là những kẻ chứng kiến cuộc chiến đấu của hai người, bọn họ hoàn toàn sợ hãi. Đó là cuộc chiến của thần chứ không phải người thường.
Thanh cũng không còn sức mà truy đuổi, Linh khí của hắn tiêu hao cũng gần hết, tinh thần thì xuống đến mức thấp nhất rồi, chiến đấu trong trạng thái căng thẳng hơn nửa tiếng khiến hắn mệt lả đi. Thanh lướt nhanh vào rừng, trên đường đi hắn thuận tay giết thêm vài tên săn người đang bỏ chạy. Sau đó Thanh kiếm một tán cây kín đáo và ẩn mình vào đó. Hắn cần nghỉ ngơi để có thể hồi phục trạng thái. Lúc này bộ tộc săn người đã không còn gì đáng sợ. Kẻ mạnh nhất đã bị hắn giết chết. Số còn lại hoàn toàn không thể gây nên sóng gió gì. Có thể từ từ thanh lý sau.
Đêm nay là một đêm ngon giấc, sau khi out game thì Thanh vùi đầu vào ngủ, cảm giác mệt mỏi hoàn toàn chiếm cứ tinh thần của hắn. Chưa bao giờ hắn chơi game mà cảm thấy mệt mỏi như lúc này. Tuy thế hắn vẫn cảm thấy hết sức thư sướng. Trong lúc hắn ngủ một cảm giác thoải mái chạy dọc khắp cơ thể. Thanh nở một nụ cười thoả mãn và chìm vào giấc mơ.
Dậy đi nào ông tướng! Xuống phụ mẹ dọn hàng.
Giọng nói của mẹ nhẹ nhàng bên tai Thanh.
- Ưh ưh... Dạ con xuống liền. Ô ô ô... Thanh trả lời trong trạng thái ngái ngủ.
- Chơi game cho lắm vào rồi ngủ như chết. Đừng có ham quá mà ốm đấy con à. Thôi, rửa mặt đi rồi xuống phụ mẹ một tay, 5h15 rồi. Sau đó mẹ của Thanh khép cửa phòng rồi đi xuống lầu.
Thanh ngồi dậy trên chiếc giường ấm êm của hắn. Ký ức của cuộc chiến tối hôm qua vẫn còn hiện rõ trong đầu hắn. Lắc lắc cái cổ cho máu được lưu thông, giúp cho hắn tỉnh táo hơn chút đỉnh. Sau khi rửa mặt, đánh răng, hắn xuống phụ mẹ dọn hàng.
Ngày hôm nay Thanh cảm thấy mọi thứ dường như có vẻ là lạ. Hắn cũng chẳng biết chúng khác ở điểm nào. Nhưng hắn cảm thấy có chút khác thường. Sau khi dọn hàng xong vẫn là bài tập buổi sáng. Khi bước vào nhà, Thanh thấy mẹ đang đứng ở cửa và nhìn hắn cười. Thanh có chút ngạc nhiên.
- Mẹ cười gì con thế?
- Nhìn mày cười chút không được sao? Mẹ Thanh vui vẻ đáp lại.
- Không sao! Chỉ là có chút kỳ kỳ. Bộ mặt con rửa chưa sạch à? Thanh nhún nhún vai, rồi đi vào nhà. Tiếng mẹ Thanh vang lên từ phía cửa
- Cha bố anh! Đồ ăn sáng mẹ mua rồi đó. Ăn đi! rồi hãy làm gì thì làm.
- Dạ! con nghe rồi.
Sau khi ngốn nghiến hết đĩa bánh hỏi thịt heo, kèm theo một tô cháo lòng. Thanh đăng nhập vào game. Nhân vật của hắn vẫn bình yên giữa tán cây. Các vết thương đã hoàn toàn biến mất, trạng thái tinh thần tràn đầy trở lại, chỉ có linh khí thì chẳng tăng lên được chút nào, còn trạng thái cơ thể chỉ còn 1/3. Tuy rằng một phần ba thôi nhưng đó cũng là con số hơn 20 ngàn điểm. Nhân vật của hắn có thể ung dung thêm vài ngày mà không cần phải ăn uống gì.
Thanh không vội vã rời khỏi tán cây mà ngồi đó, trầm ngâm và suy ngẫm về cuộc chiến tối hôm qua. Cuộc chiến sinh tử đó mang lại cho hắn nhiều kinh nghiệm quý giá. Sau khi đúc kết, hắn rút ra được là phản xạ chiến đấu của hắn quá chậm. Có được tốc độ vượt trội, sức mạnh vượt trội nhưng rút cuộc chỉ có thể thắng hiểm. Điều này nhắc nhở hắn cần phải luyện tập các kỹ năng chiến đấu nhiều hơn.
Game này không có hệ thống skill. Toàn bộ các đòn đánh đều dựa theo ý nghĩ và khả năng phản ứng của nhân vật để thực hành. Chỉ có luyện cho các tuyệt chiêu trở thành phản xạ thì lúc đó mới có thể "tuỳ tâm sở dục". Sau khi thông suốt, Thanh cảm thấy người trở nên thư thái hơn. Hắn tung mình nhảy xuống khỏi tàn cây và hướng về phía bộ tộc săn người đi tới.
Khi tiếp cận bộ lạc, trước mắt Thanh một một khung cảnh hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Một cảnh hoang tàn đổ nát. Những túp lều được dỡ vội còn để lại mỗi cái khung xiêu vẹo. Các tấm da thú đã được mang đi. Khói lửa vẫn còn cháy leo lét ở vài nơi. Trên đất đầy những dấu vết của việc chạy vội. Có lẽ sau khi Thanh rời khỏi, các thổ dân của bộ tộc săn người đã quay trở lại và thu dọn lều trại và rút đi trong đêm.
Nhìn thấy khung cảnh như vậy Thanh thở phào một cái. Hắn biết không cần phải giết sạch bọn chúng. Một bộ lạc khi đã bỏ đi như vậy chứng tỏ họ đã sợ hãi. Nguy cơ của bộ lạc Tử Long cũng đã được giải trừ.
Đang định xoay người rời đi thì Thanh nhận ra túp lều lớn nhất giữa bộ lạc, nơi ở của thủ lĩnh những kẻ săn người vẫn không bị dọn đi. Nó còn nguyên như lúc hắn xâm nhập. Chỉ là một khoảng da thú đã bị xé rách vì chính cơ thể của hắn lúc bị đạp văng ra. Thanh cảm thấy kỳ lạ, hắn lẩm bẩm.
- Vì sao những kẻ thổ dân này không thu dọn túp lều này?
Thực ra trong quan niệm của thổ dân, Thần là không thể xâm phạm. Khi một bộ lạc di chuyển, tế đàn là thứ mà họ sẽ giữ nguyên. Không hề tháo dỡ. Trong lòng những kẻ săn người cái lều này như một tế đàn, trong suy nghĩ của họ thủ lĩnh của bọn chúng là thần chứ không phải người.
Khi bước vào bên trong túp lều, Thanh thấy được một cái tế đàn thu nhỏ, nó cũng được xếp bằng đá và có hình chóp. Nhưng cái tế đàn này được chế tạo như một cái hũ. Trong nó chứa đầy máu tươi. Dù không có lửa đốt nhưng những máu tươi này vẫn cứ sôi lên sùng sục. Thanh hoàn toàn bị những thứ kỳ lạ này hấp dẫn. Trong lòng hắn hàng loạt các câu hỏi hiện ra.
Lắc đầu để xua tan những ý nghĩ kì lạ, lung tung, Thanh tập trung tìm kiếm xem thử trong căn lều này có gì đáng giá không. Chẳng có lý nào đại chiến một trận gần chết mà chẳng thu hoạch được gì. Làm ăn lỗ vốn như thế sau này chắc chắn hắn sẽ không làm.
Lục lọi một hồi Thanh chẳng thu hoạch được gì ngoài mấy cái đầu lâu xương sọ. Của thú dữ cũng có mà của người cũng có. Hắn vốn dĩ không ưa những thứ như thế này nên cũng chẳng thèm quan tâm. Cuối cùng, cũng chỉ còn mỗi cái tế đàn nhỏ với câu hỏi làm sao máu có thể sôi lên như vậy.
Thanh là người chơi, chẳng phải thổ dân, cho nên hắn chẳng tin vào thần thánh gì. Dùng con dao của mình hắn bắt đầu phá dỡ tế đàn. Trong cảm nhận của Thanh, máu trong tế đàn này không phải máu bình thường, nó chứa đựng một loại năng lượng cao giống như linh khí nhưng không phải linh khí. Đây là loại năng lượng mà tối hôm qua tên thủ lĩnh đã dùng để chống lại Thanh. Phương pháp này có vẻ cũng là một cách để tu luyện, tuy nhiên dường như trong máu có chất gì đó khiến cho con người ta trở nên khát máu và tàn bạo, đánh mất đi lý trí. Tu luyện như thế có cường đại lên nữa cũng chỉ trở thành cỗ máy chiến tranh chứ chẳng thể thành thần tiên được.
Khi Thanh phá tan tế đàn thì hắn nhặt được một viên tinh thể màu đỏ rực, nó phát ra một nhiệt lượng kha khá khiến cho Thanh cảm thấy tay mình bị phỏng. Thì ra máu sôi lên là do viên đá này. Khi viên tinh thể bị Thanh vứt ra ngoài do quá nóng, nó trở nên tối lại, màu đỏ tươi cũng dần dần trở nên đục ngầu và sậm lại. Viên tinh thể nhanh chóng trở thành một viên đá màu đỏ. Thanh ngạc nhiên tới gần và chạm vào viên đá. Nó không còn nóng như lúc nãy nữa.
Ngay khi Thanh chạm tay vào viên tinh thể hắn nghe được âm thanh của hệ thống.
- Phát hiện Viêm huyết tinh thể. Có muốn thu nhập long châu hay không? (Có/Không).
Tất nhiên là Thanh chọn "Có". Viên tinh thể ngay lập tức biến mất trong mắt hắn. Lúc này Thanh mới sực nhớ là mình còn có một món "thần khí". Và dường như nó không chịu sự khống chế của bản thân. Chỉ khi nào gặp được thứ gì đó đặc biệt nó mới xuất hiện. Thanh suy đoán có lẽ do hắn chưa làm chủ được Long châu nên nó mới thông qua hệ thống nhắc nhở những lúc Thanh gặp thứ gì đó đáng giá. Còn một khi hắn đã làm chủ được Long châu thì hắn muốn thu cái gì cũng được mà không cần hệ thống nhắc nhở. Chắc lúc đó cũng có thể lấy những thứ đã thu vào Long châu ra.
Lúc này Thanh chợt tỉnh ra, nói như thế không phải hắn đã có một cái không gian chứa đồ sao? Bây giờ tất cả điều phiền não nhất của người chơi là không có ba lô và không gian trữ vật. Nhiều người chơi đã lên diễn đàn than trời trách đất, khiếu nại, kêu ca với nhà sản xuất game về việc này nhưng chỉ nhận được đúng một câu trả lời là: "Game mô phỏng thế giới thực, nên muốn ba lô, muốn không gian giới chỉ người chơi tự tìm kiếm." Một câu trả lời thật bá đạo.
Lúc này, Thanh không thèm để ý đến điều gì khác. Hắn bị cái ý nghĩ về không gian chứa vật của Long châu hấp dẫn. Long châu đã hoà vào cơ thể của hắn. Như thế Long châu đã nhận hắn là chủ. Vậy vấn đề là ở chỗ nào? Tại sao hắn không thể kết nối với Long châu để mở ra không gian của nó được?
Một ý tưởng loé lên, đúng vậy! Kết nối! Hắn không biết cách kết nối. Từ lúc Long châu chìm vào mi tâm của hắn, Thanh chưa tìm cách để thử kết nối với nó. Có chăng chỉ là vài lời kêu gọi và mặc niệm tên của nó. Cách đó không sử dụng được, hắn cần phải thử một con đường khác.
Thanh hoàn toàn tập trung vào vấn đề này. Ý nghĩ của hắn vờn quanh vị trí mi tâm để cố gắng cảm nhận được sự tồn tại của Long châu. Đúng lúc này, một luồng linh khí nhẹ nhàng theo suy nghĩ của hắn chảy đến mi tâm. Ngay lập tức Thanh cảm thấy một chút mê muội, sau khi tỉnh táo trở lại hắn thấy mình đang đứng trong một không gian khác, đó chính là không gian trước đây hắn đã từng thấy. Không gian của Long châu.
Trong không gian chỉ có một mảnh đất rộng khoảng chừng một sân bóng chuyền. Bốn phía xung quanh là những luồng khí thể màu xám chuyển động hỗn độn không ngừng. Chúng được cách ly với không gian bằng một bức tường vô hình. Thanh muốn thử xuyên qua vách tường đó mà không được. Chúng hết sức chắc chắn. Giữa mảnh đất là một cái hồ nhỏ. Bên trong hồ Thanh nhận ra được băng linh khí ở dạng lỏng. Hắn hết sức vui mừng. Thanh đang lo không biết làm sao bổ sung linh khí, vì hắn chỉ có thể hấp thu băng linh khí mà thôi.
Cây Băng linh hoa đang mọc ở giữa hồ. Trông nó tràn đầy sức sống. Viên Viêm huyết tinh thể thì nằm lăn lóc trên mặt đất ở cạnh bờ hồ. Nó vẫn ở dạng viên đá. Thanh cầm lên quan sát tỷ mỉ, sau một hồi không rút ra được kết luận gì hắn đành thả nó xuống đất trở lại. Một vấn đề đặt ra cho hắn vào lúc này đó là vào được rồi nhưng làm sao đi ra?
Hắn kêu gào, vừng ơi mở ra! hạt dẻ ơi mở ra! Long châu ơi mở ra!... Nhưng hoàn toàn vô vọng. Long châu không hề đáp lại hắn. Ở trong ngày Thanh không hề cảm nhận được cơ thể của hắn. Giờ đây hắn đang ở dạng ý thức, và bị nhốt trong này. Trong lúc chán nản, hắn lẩm bẩm một câu.
- Ta muốn ra ngoài!
Bỗng nhiên hắn cảm thấy mê muội rồi mọi thứ trở lại bình thường. Hắn đã được đưa ra bên ngoài...