Vừa có ký ức và trí tuệ một đời bốn mươi năm làm nhân sĩ thành công tại Trái Đất, vừa có một mớ bòng bong kiến thức và ký ức vỡ vụn phân tán của rồng ở thế giới này, Thiên Minh tự thấy đã là đủ để hoành hành ngang dọc, không cần cái gọi là bàn tay vàng phúc lợi xuyên việt gì cả.
Cả với tư duy rồng lẫn tư duy người Địa Cầu của hắn đều nhận định, tư bản lớn nhất của một kẻ thành đạt hướng lên đỉnh cao trong xã hội luôn là trí tuệ và kiến thức.
Hắn đã có đủ hai thứ này, cho nên không cần gì khác.
Hắn không quá coi trọng cái gọi là thiên phú, hay kỹ năng hack nọ kia, bởi kỹ năng, thiên phú chỉ là công cụ, vận dụng nó thế nào mới là yếu tố cốt lõi dẫn tới thành đạt.
Bằng chứng hiển nhiên là bao nhiêu truyện xuyên việt huyền huyễn hắn đọc kiếp trước, nhân vật chính trong truyện nào chả đi tụt quần từng đứa thiên tài, thiên kiêu, bá chủ, siêu cấp quái vật trong thế giới bọn họ xuyên qua?
Điều đó nói rõ một điều tư chất nghịch thiên, hay thiên phú vô địch, hay tích lũy sức mạnh nghìn năm vạn năm triệu năm, thậm chí cổ thần, chủ thần, thần vũ trụ các thứ, cũng chả có tác dụng gì khi đối chọi với cái gọi là nhân vật chính.
Túm lại, tất cả những thứ đó chỉ là rác rưởi, làm nền mà thôi, có não to là đủ.
---
Vậy, kế hoạch của Thiên Minh là gì?
Theo thói quen, hắn định ra cho bản thân ba mục tiêu ngắn hạn, trung hạn và dài hạn.
Mục tiêu dài hạn thì hắn chỉ có đại khái phương hướng, chưa cụ thể.
Lý do hơi xấu hổ một tí, đó là vì tuổi thọ của rồng ở thế giới này quá dài, nếu đã tự tính mình là rồng, nghĩa là hắn còn hàng nghìn tuổi nữa để mà sinh động, nên hắn cảm thấy trước mắt cứ xác định phương hướng đại khái trước rồi tùy tình hình mà tính tiếp, không phải vội.
Đời trước của hắn một đời người chỉ dài bảy, tám mươi năm, trong đo mười hai mươi năm cuối là duy trì sự sống trong tuổi già là chính, nên mục tiêu dài hạn cũng chỉ là vài chục năm, rất dễ quy hoạch.
Còn hiện tại ở thế giới này, quy hoạch một cái mục tiêu dưới trăm năm thật sự là ngại ngùng không dám vỗ ngực bảo đây là dài hạn.
Mục tiêu trung hạn thì Thiên Minh có thể tạm quy hoạch ra được.
Đó là hắn muốn mang lại những dấu ấn cá nhân cho hiện trạng thế giới này.
Nói mĩ miều đại đạo lý là như thế, còn nói dân dã thì là Thiên Minh muốn cải tạo lại hoàn cảnh sinh hoạt một chút, để hắn sống dễ chịu một chút.
Tuy nói linh hồn hắn vừa là người (xuyên việt) vừa là rồng, thể xác thì là Elf, nhưng nhân loại, rồng hay Elf đều có nhu cầu sinh lý bình thường, ăn đồ ngon vẫn thấy ngon (dù khẩu vị có sai lệch), hưởng thụ khoái cảm thân thể vẫn hưởng thụ, và nhu cầu tinh thần, tâm lý cũng không hề thiếu.
Hắn không quá đặt nặng nhu cầu hưởng thụ trên các phương diện, không phải vì hắn không có nhu cầu hưởng thụ, mà là hắn đã sống đủ lâu, trải nghiệm đủ nhiều để không còn loi nhoi như thanh niên mới lớn, cái gì cũng háo hức muốn hưởng thụ, và hấp tấp hưởng thụ.
Thế giới này có ma pháp, vốn dĩ rất nhiều chuyện đều có thể sử dụng ma pháp thay cho khoa học công nghệ kỹ thuật để đạt được ứng dụng vào đời sống tốt đẹp.
Nhưng giống như là quy luật chung của sự canh tranh giữa các cá thể có trí tuệ mà không cùng lợi ích cốt lõi, ma pháp từ đầu tới cuối bị lợi dụng để phục vụ cho mục đích tăng cường sức mạnh vũ lực, chiếm đoạt quyền thống trị lẫn nhau.
Thậm chí, bởi vì sự tiện lợi của ma pháp, cường độ và quy mô chiến tranh ở thế giới này vượt xa lịch sử chiến tranh của nhân loại Trái Đất.
Kể từ khi rồng bắt đầu viết biên niên sử các chủng tộc, thế giới này đã trải qua bốn kỷ nguyên với hai cuộc đại thế chiến.
Văn minh Ork xuất hiện sớm nhất, thoát thai từ Goblin ở đại lục Na, nhanh chóng tận dụng thiên thời để xâm chiếm các đại lục Ni, San trong suốt kỷ thứ hai, trong khi tổ tiên của Elf còn ở trạng thái mông muội, vui vẻ cải tạo và chăm sóc đại lục Ni thành vườn địa đàng, sống vô ưu vô lự, xã hội không giai cấp.
Đến kỷ nguyên thứ ba, Semi-Ork xuất hiện và toàn tộc Ork bắt đầu nội chiến, trong khi vẫn không ngừng xâm lược và nô dịch Elf cũng như chăn nuôi nhân loại như súc vật lấy thịt và làm khổ lực, cuối cùng kết thúc bằng sự xuất hiện của các Puppet và chế tạo Binh đoàn Tử Vong, ngay lập tức dẫn tới đại thế chiến thứ nhất, đồng thời đánh dấu sự kết thúc thời kỳ Ork đàn áp các chủng tộc văn minh khác.
Sau đại thế chiến thứ nhất, với sự thất thế của Ork trước Nekromancer của các Puppet Elf nhân cơ hội này vùng lên phục hưng, phát triển văn minh một cách huy hoàng, lấy lại vị thế của mình tại quê hương đại lục Ni, đồng thời hỗ trợ nhân loại xây dựng văn minh chủng tộc riêng trong kỷ thứ tư.
Đại chiến thế giới lần thứ hai nổ ra là kết quả của vô số mâu thuẫn tích lũy từ lịch sử xâm lược của Ork, đánh dấu vị thế bất khả chiến bại của ma tộc (Undead), độc chiếm đại lục San và đổi tên thành Sandro, đẩy nhân loại thành chủng tộc mất quê, cũng như đóng gói sức ảnh hưởng của Ork trong phạm vi đại lục Na.
Cho đến kỷ nguyên hiện tại là kỷ thứ năm đã diễn ra được hơn ba trăm năm, chiến tranh quy mô lớn tuy đã giảm thiểu nhiều, nhưng xung đột quy mô vừa và nhỏ thì chưa bao giờ ngừng.
Đại lục Na (Narok) vẫn đang là một nồi lẩu thập cẩm, sân khấu của vô số màn đấu đá tranh giành tài nguyên và quyền khống chế giữa các thế lực lớn nhỏ, trong khi đại lục Ni (Elfheim) thì ở trạng thái tương tự thời kỳ phong kiến phân phong lãnh địa ở địa cầu, mặt ngoài có vẻ hòa bình nhưng thực chất cứ mỗi sự kiện chuyển giao quyền lực giữa các thế hệ quản lý đều là một cuộc xung đột quân sự quy mô nhỏ.
Với lịch sử và hiện trạng xã hội như vậy, hoàn cảnh phát triển xã hội nhân loại, kể cả Elf, hẳn nhiên là không đủ để thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt của Thiên Minh.
Cho nên mục tiêu trung hạn của Thiên Minh là xây dựng một mô hình xã hội kiểu mới, với trật tự do hắn thúc đẩy, tập trung xây dựng môi trường phát triển ổn định cho lĩnh vực văn hóa và giải trí, từ đó sản xuất ra được những sản phẩm tinh thần và dịch vụ phục vụ được cho nhu cầu sinh hoạt của bản thân.
Vậy còn mục tiêu ngắn hạn?
Đó là trước mắt xây dựng một đội ngũ lính lác đồ đệ ổn định và có năng lực, để nai lưng ra làm việc cho hắn theo kế hoạch để đạt mục tiêu trung hạn.
Đúng vậy, Thiên Minh không có ý định việc nhân đức không nhường ai, spotlight chiếm trọn sóng, đem bản thân trở thành trung tâm vũ trụ và nai lưng ra tự làm mọi việc lớn nhỏ.
Hắn thích là kẻ đứng sau xúi giục, bày mưu tính kế, sai phái lính lác tay chân làm việc hơn.
Vì vậy Thiên Minh sẵn sàng lên kế hoạch đầu tư và đào tạo kỹ lưỡng bài bản cho mấy tên thanh niên hắn gặp và sau một thời gian cùng sinh hoạt hắn cảm thấy nhân phẩm và tư duy đạt yêu cầu.
Thiên Minh có thể mặt không đổi sắc mà tự tin vỗ ngực khẳng định, đưa cho hắn một nhóm thanh niên có hoài bão, có lý tưởng, có ngộ tính tốt, hắn có thể đào tạo ra một nhóm nhân vật có thể hô phong hoán vũ trong thời đại này.
Nguồn gốc sự tự tin của hắn chính là sự chênh lệch to lớn giữa nền văn minh Địa Cầu mà Thiên Minh có trí nhớ bốn mươi năm, so với các nền văn minh đương đại đang bày ra trước mắt hắn tại Elfheim.
Hắn không rõ ràng lắm ở đại lục Na (Narok) hay đại lục San (Sandro) tình huống cụ thể ra sao, nhưng ít nhất hắn tin tưởng tình hình ở Narok không có gì ghê gớm hơn Elfheim, vì với bản tính loài Ork, nếu bọn chúng có lợi thế văn minh và công nghệ vượt trội hẳn so với Elfheim, đám Elf hẳn là đã bị Ork săn làm nô lệ đem về Narok, mà không phải yên yên ổn ổn sống cuộc song thượng lưu tại đất tổ.
Còn Sandro, sau hai đại thế chiến, vị thế của Quân đoàn Tử Vong đã trở nên gần như là “không thể thắng”, ít nhất tại sân nhà Sandro.
Nhưng… đã là Undead, thì tại sao hắn lại phải dè chừng về mặt văn minh?
Người đã chết có thể phát triển văn minh?
Vớ vẩn.
Bản chất xã hội Undead như một thể loại quần thể sinh vật có phân chia thứ bậc kiểm soát như tổ mối theo nhiều cấp độ, kẻ cấp cao trực tiếp chỉ huy thao túng cấp dưới.
Điều này cũng có nghĩa là tiến bộ về mặt cơ cấu văn minh chỉ có thể được húc đẩy ở tầng thống trị trên cùng.
Mà bản thân Undead là không thể sinh dục, cho nên số lượng kẻ thống trị không thể tăng nhanh, và dẫn tới kết quả tất yếu là văn minh trì trệ.
Đây cũng là lý do vì sao vẫn luôn bất bại trong suốt Đại thế chiến thứ hai, Quân đoàn Tử Vong lại không trở thành mối ám ảnh diệt tộc đối với nhân loại, Elf và Ork ở đại lục Na và đại lục Ni hiện nay: ở Sandro Quân đoàn Tử Vong là bất khả chiến bại, nhưng ngược lại, Undead không có năng lực đi xâm lược đại lục khác.
Nếu làm vậy, sẽ phải có kẻ thống trị tầng cao nhất là Puppet trực tiếp điều khiển đại quân Undead vượt đại dương đánh lên đại lục, và nhiệm vị phòng thủ duy nhất mà các chủng tộc khác cần làm để tiêu diệt toàn bộ đại quân Undead này, là dồn lực tiêu diệt Puppet này.
Puppet vừa bị diệt, hoặc phong ấn, các Nekromancer cấp dưới sẽ mất đi nguồn sức mạnh vô tận, và toàn bộ đại quân Undead dưới trướng sẽ bị tê liệt và trở thành xác chết.
Đương nhiên thực lực của một Puppet cùng đại quân Undead là siêu khủng bố, nhưng đánh ở sân nhà, mục tiêu là duy nhất một cá thể, khuynh tộc lực ra liều chết đánh giết, nhân loại, Elf hay Ork đều có năng lực tiêu diệt được.
Dù sao từ Đại thế chiến thứ nhất tới Đại thế chiến thứ hai, Ork vẫn chủ động dong thủy quân đi Sandro khiêu chiến Undead, không có năng lực diệt Puppet thì Ork lấy tự tin đâu mà tới tận cửa nhà Unead mà đánh mấy nghìn năm?
Ork không ngại khiêu chiến Undead, Elf không sợ Ork xâm lược, Thiên Minh thế là có thể yên tâm lấy văn minh Elfheim làm tiêu chuẩn để thiết kế các chiến lược cải tạo văn hóa xã hội, văn minh của mình, thông qua các thanh niên tiểu đệ có “cơ duyên” làm hầu cận cho hắn mới thu thập về dưới trướng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK