• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, tia nắng ban mai dần chiếu xuống mặt đất, một ngày mới lại bắt đầu. Trong vườn hoa của Tú nữ viên, vô số loại danh hoa quý báu đua nhau nở rộ, khoe sắc khoe hương dưới ánh mặt trời lấp lánh.

Trong sương phòng của Nhan Đan, vì hôm qua nàng ta không ăn bữa tối nên hiện tại đói đến ngực dán vào lưng, bụng không ngừng kêu ọc ọc.

Chỉ là bây giờ còn chưa tới lúc ăn sáng, bởi vậy nàng ta đành phải ở trong phòng chờ. Quả thực là đợi một giây tựa như một năm đằng đẵng.

Mà lúc này, ở trong sương phòng khác, Mạt Dư đang ngủ vô cùng ngon giấc. Thậm chí, bên khóe miệng còn chảy ra chất lỏng khả nghi.

Giờ Thìn một khắc(*), đã đến thời điểm ăn cơm sáng. Mạt Dư một mình ăn trong sương phòng. Nói dễ nghe một chút, đây là đãi ngộ đặc thù, nói khó nghe thì chính là, cô bị cách ly. Cho dù thái y đã nói Mạt Dư bị dị ứng đồ ăn, sẽ không lây nhiễm, nhưng ai cũng không dám lơ là, chỉ sợ vạn nhất thái y chuẩn đoán sai.

*Giờ Thìn: Từ 7 giờ đến 9 giờ sáng.

Một khắc: tương đương với 15 phút.

=> Giờ Thìn một khắc: 7h15.

Mạt Dư nhún vai, vừa hay cô cũng không muốn đi ra ngoài ăn. Bữa sáng đang bày trước mặt cô chỉ là một bát cháo thanh đạm, rất đơn giản, nhưng hương vị lại vô cùng kích thích vị giác.

Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu ai lo phận nấy. Những tú nữ đạt được phong vị vui mừng rạo rực đi xem cung điện mới. Những người còn lại, bao gồm các nha hoàn hầu hạ và tú nữ lạc tuyển thì chỉ đơn giản thu thập lại đồ đạc, theo ma ma đi vào nơi ở của cung nữ, chờ được phân nhiệm vụ.

Còn Mạt Dư, khụ, cô trộm đưa một thỏi bạc cho ma ma, mong ma ma thiện tâm suy xét đến việc cô đang sinh bệnh mà tạm thời không an bài nhiệm vụ, để cô ở lại trong Tú nữ viên, kỳ thật cũng là cách ly, cho đến khi khỏi bệnh.

Vì vậy mới xuất hiện tình huống, trong Tú nữ viên trống trải, chỉ có một mình Mạt Dư lẻ loi sinh hoạt.

Cuộc sống ở cổ đại vô cùng nhàm chán, không có phương tiện giải trí hay đồ vật tiêu khiển nào, càng đừng nói đến trò chơi di động. Mạt Dư lại không thể đi ra ngoài đi dạo, vì sợ quấy nhiễu đến vị nương nương nào, sau đó không cẩn thận mà đầu cổ hai nơi.

Cho nên Mạt Dư thực nhàm chán, rất rất nhàm chán. Chỉ có thể quanh quanh trong vườn.

Hôm nay, Mạt Dư mặc một bộ xiêm y màu tím nhạt, đi đến nơi nọ nơi kia trong vườn nhìn một cái.

Bỗng dưng, cô phát hiện phía trước có một con hạc toàn thân trắng như tuyết, đứng trên mặt đất đi tới đi lui. Hai con mắt đen láy của bạch hạc tràn đầy mê mang, ngây ngốc, tựa như là lạc đường. Nhìn thấy Mạt Dư, nó chẳng những không sợ hãi bay đi, mà còn vô tội nhìn cô, vô cùng bình tĩnh.

Mạt Dư nhìn thấy trên chân bạch hạc có quấn một tờ giấy nhỏ. Cô lặng lẽ tiến lên, không tốn sức mà bắt được nó, gỡ tờ giấy ở chân nó xuống.

Trên mặt giấy, chữ viết như rồng bay phượng múa, nước chảy mây trôi: Đây là một con hạc bị lạc đường. Nhìn thấy thỉnh đem nó đưa về Cung hoàng tử.

Tục ngữ nói, thấy chữ như gặp người. Qua những chữ viết bay bổng trên giấy, có thể thấy được, chủ nhân của con hạc này là một người phong lưu, phóng đãng không kiềm chế được.

Cung hoàng tử Mạt Dư cũng biết. Những hoàng tử chưa cưới vợ, chưa có sắc phong đều ở tại nơi đó.

Dựa theo quốc quy của Lưu Li quốc, trừ phi là sắc phong thành Thái Tử, nếu không một khi các hoàng tử thành thân, nghênh thú chính phi hoặc là trắc phi, đều phải rời khỏi hoàng cung. Đồng thời, hoàng đế cũng sẽ tiến hành sắc phong, ban cho phủ đệ.

Hoàng đế hiện tại của Lưu Li quốc vẫn chưa sắc phong Thái Tử, mà hoàng tử chưa thành thân, còn ở tại Cung hoàng tử cũng còn rất nhiều.

Cụ thể có những ai, Mạt Dư cũng không biết. Cô chỉ biết đại khái chút tình huống này.

Xuất phát từ sự nhàm chán, Mạt Dư nhìn tờ giấy này, hắc hắc cười, sau đó về sương phòng cầm lấy giấy bút, viết xuống: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ(*), từ một con bạch hạc dẫn đến sự gặp gỡ hôm nay. Điều này thyết minh chúng ta chính là có duyên phận. Ta hiện tại vô cùng nhàm chán, nếu ngươi nhìn thấy tờ giấy này, nếu ngươi cũng nhàm chán giống như ta và nếu ngươi có thời gian, hãy viết hồi âm cho ta, xem bạch hạc liệu có thể bay về bên người ta hay không.

*Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ: Câu đầy đủ là: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Ý nghĩa: Nếu giữa hai người có duyên, có phận, có tình với nhau thì xa cách nghìn dặm vẫn thương, vẫn gặp được nhau. Nếu như không duyên, không nợ cho dù giáp mặt nhau cũng chẳng thể tâm đầu ý hợp, ở lại bên nhau.

Viết xong, Mạt Dư cột tờ giấy vào chân bạch hạc. Sau đó, cô gọi một tiểu thái giám tới, để hắn đưa nó về Cung hoàng tử.

“Ôi~ Lại là con bạch hạc chuyên lạc đường này.” Tiểu thái giám cảm thán.

Trong cung không ai không biết, bạch hạc này là sủng vật của Thất hoàng tử Mộ Dung Mặc Ngọc. Ăn uống, ngủ nghỉ, tất cả đãi ngộ so với toàn bộ cung nữ, thái giám còn tốt hơn nhiều. Quả thực là tâm can bảo bối của Thất hoàng tử.

Có điều, con bạch hạc này có một khuyết điểm, chính là rất ngốc nghếch, mơ hồ, thường xuyên lạc đường trong hoàng cung, bay loạn khắp nơi.

Riêng việc đưa nó trở về, tiểu thái giám này cũng đã đưa tới hai lần. Hiện tại chính là lần thứ ba. Đối với việc Mạt Dư sai sử hắn, hắn vẫn rất vui lòng. Dù sao sau khi đưa bạch hạc về, Thất hoàng tử sẽ thưởng vô cùng phong phú. Hôm nay, mấy lượng bạc chắc chắn là không chạy thoát được khỏi tay hắn.

……

Cung hoàng tử, đây cũng chỉ là một cách gọi.

Trên thực tế, bên trong có tới vài cái cung điện, mỗi cái đều hết sức xa hoa, lộng lẫy.

Tiểu thái giám nhẹ nhàng ôm bạch hạc, đi vào Tiêu Dao Điện của Thất hoàng tử, đem bạch hạc giao cho quản sự công công, sau đó cầm năm lượng bạc được thưởng, hưng phấn rời đi.

Quản sự công công ôm bạch hạc, lúc này mới phát hiện cả hai bên chân bạch hạc đều buộc giấy viết. Hắn âm trầm nhíu nhíu lông mày.

Thân là hạ nhân, hắn không dám tự tiện mở tờ giấy ra xem. Nói khó nghe, đây là hành động vượt quyền, nghiêm trọng hơn, chính là tru di cửu tộc. Hắn chỉ có thể đem tình huống của bạch hạc bẩm báo lại với Thất hoàng tử. Chỉ là lúc này, Thất hoàng tử cũng không có ở trong điện, đã sớm có việc ra ngoài.

Vì vậy, quản sự công công mới buồn bực đến nhíu mày. Hắn muốn thả bạch hạc đi, nhưng lại sợ nó bay loạn. Vạn nhất đây là giấy tờ đặc biệt quan trọng, để nó rơi vào tay kẻ khác thì phải làm sao bây giờ?

Chính lúc hắn ta đang vô cùng rối rắm, Tứ hoàng tử Mộ Dung Mặc Liên tới.

Hắn mặc một thân y phục màu đen, góc áo choàng thêu đóa quân tử lan*. Trên mặt hắn là tươi cười dịu dàng, như đắm mình trong gió xuân, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ.

“Nô tài tham kiến Tứ hoàng tử điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Nhìn thấy Mộ Dung Mặc Liên, quản sự công công liền ôm bạch hạc cúi đầu quỳ xuống.

Mộ Dung Mặc Liên khẽ cười xua tay: “Công công không cần đa lễ. Bổn điện hạ chỉ tới tìm Thất đệ chơi cờ, uống chén trà mà thôi.”

Quản sự công công cũng cười. Tuy rằng Tứ hoàng tử cùng Thất hoàng tử không cùng một mẹ sinh ra, nhưng tình cảm giữa hai người khá tốt, thường xuyên uống trà chơi cờ, luận bàn, nói chuyện phiếm với nhau.

Có điều, thật đúng là không khéo: “Bẩm Tứ điện hạ, Thất hoàng tử có việc nên đã ra ngoài từ sớm, không có ở trong điện.”

“Ra vậy.” Mộ Dung Mặc Liên có chút thất vọng. Hắn thích tính cách phóng đãng không kiềm chế của vị Thất đệ này. Ở cùng hắn ta, Mộ Dung Mặc Liên luôn cảm thấy tự do tự tại, tâm tình buồn bực đều giảm xuống rất nhanh.

Hắn đang định xoay người rời đi, quản sự công công lại gọi hắn.

“Đúng rồi Tứ điện hạ. Vừa mới có một tiểu thái giám đưa Tiểu Bạch* trở về. Chỉ là nô tài thấy ở chân của Tiểu Bạch có thêm một tờ giấy khác. Nhưng lúc này Thất điện hạ lại không có ở đây, nô tài sợ bên trong là nội dung quan trọng gì, không biết có thể thỉnh Tứ điện hạ hỗ trợ nhìn một chút?”

*Tên của bạch hạc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK