Mục lục
[Dịch]Quyền Khuynh Nhất Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Duệ không nói gì, bưng chén trà trước mặt lên im lặng rất lâu, móc ra một điếu thuốc, nghĩ một lát rồi lại bỏ xuống, bởi vì hắn nhớ ra Trần Bân đã bỏ thuốc.

Một lúc sau, Lục Duệ mới bất đắc dĩ nói: "Chú Trần, tình huống của thành phố Thanh Giang chú cũng biết đấy, hiện tại chỉ là nhìn qua thì tốt, nhưng nhà nào cũng có một quyển kinh khó niệm, có một số việc, không phải người ngoài có khả năng cảm nhận được."

Trần Bân gật đầu: "Anh nói vậy cũngđúng, thành phố Thanh Giang các anh quả thực có vấn đề, có điều muốn tôi nói thì vấn đề lớn nhất chính là tư tưởng nội bộ của ban lãnh đạo không thống nhất, mỗi người đều tính toán nhỏ nhặt riêng, từ đó ảnh hưởng đến tiến hành toàn bộ đại cục, tôi nói không sai chứ."

Lục Duệ biến sắc , tuy rằng lời này của Trần Bân không điểm danh phê bình ai, trên thực tế trên thực tế lại là đang nói với Lục Duệ, ban lãnh đạo thị ủy Thanh Giang không đủ đoàn kết, tỉnh lý đã chú ý tới, phải biết rằng bất kể là ở địa phương nào, ban lãnh đạo không đoàn kết đều là một chuyện vô cùng kiêng kị, đừng nhìn mọi người thì phân phe phái, đấu tranh không ngừng, nhưng loại đấu tranh này phải khống chế trong phạm vi nhất định, đây là nhận thức chung của mọi người.

Thấy Lục Duệ không nói gì, Trần Bân không khỏi bật cười: "Anh không cần phải khẩn trương, này nói thế không phải phê bình anh, Hoàng Hiểu Dương và Tả Thiên Nhai cũng không phải là đèn cạn dầu, tôi hiểu tình cảnh của anh, nếu thực sự là là nhường nhịn lùi bước, không chừng chuyện gì cũng không làm được. Mượn chuyện của khu cao tân mà nói, anh làm không tồi, đứng trên đạo lý, điểm này rất tốt."

Lục Duệ thở phào một cái, trầm ngâm rồi nói: "Bí thư Hoàng..."

Trần Bân khoát tay, tự cầm ấm trà rót cho mình một ly, nhìn thoáng qua Lục Duệ vẻ mặt đang tò mò, thản nhiên nói: "Chuyện này tôi không thể nói với anh. Có điều tôi muốn nói là, bất kể người khác làm như thế nào, mình nhất định phải lập thân dĩ chính, đừng giống như Hoàng Hiểu Dương, thân là người đứng đầu một ban lãnh đạo, không ngờ đều thành quan hệ không tốt với mỗi người. Thế là không được. Ngoài ra tôi cũng phải nhắc nhở anh, tỉnh lý chuẩn bị liệt thành phố Thanh Giang vào địa khu được đại lực trợ giúp tiếp theo. Ban lãnh đạo Các anh không đoàn kết là không được, nếu như cứ tiếp tục như vậy, đến lúc đó khẳng định là phải tiến hành điều chỉnh toàn bộ ban lãnh đạo, lời này của tôi không phải là cảnh cáo, chỉ là để anh trong lòng có chuẩn bị. Hiểu chưa?"

Lục Duệ kinh ngạc trong lòng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, mày nhíu chặt lại, mãi không nói gì.

Lời nói của Trần Bân tuy rằng rất trực tiếp, nhưng Lục Duệ lại nghe ra một chút hương vị bất thường, trước tiên không nói Hoàng Hiểu Dương hiện tại rốt cuộc thế nào, chỉ cần là tỉnh ủy chuẩn bị tiến hành sách lược đại khai phá đối với thành phố Thanh Giang đã đủ để cho Lục Duệ kinh hãi không thôi rồi. Đừng nói tới Trần Bân còn vô tình mà như cố ý để lộ một tin tức, đó chính là tỉnh ủy có ý tiến hành điều chỉnh ban lãnh đạo thị ủy Thanh Giang.

Bình thường, dưới tình huống ban lãnh đạo thị ủy Thanh Giang vừa rồi chưa điều chỉnh được bao lâu, là sẽ không tiến hành điều chỉnh ban lãnh đạo nữa, trừ phi xuất hiện tình huống đặc thù nào đó, ví dụ như bí thư thị ủy xảy ra vấn đề?

Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, Lục Duệ lập tức hiểu được vì sao Tả Thiên Nhai ngày hôm qua có biểu hiện quỷ dị như vậy. Chắc hắn cũng nhận được tin tức từ chỗ tỉnh trưởng Ký Thiên Vũ, cho nên mới trên hội nghị đầu tiên là thử mình, sau đó thì tung cành oliu về phía mình, đây là muốn tranh giành ngai vàng bí thư thị ủy.

Lục Duệ cũng không lo lắng cục diện của Thanh Giang mất khống chế, dù sao thế lực ở trong tay mình hiện tại cũng không nhỏ, không để cho Tả Thiên Nhai làm càn được, Lục Duệ chỉ lo lắng. Nếu như thật sự như Trần Bân nói, thành phố Thanh Giang sẽ là trọng điểm khai phá giai đoạn tiếp theo của tỉnh lý, chỉ sợ ở tỉnh lý, cũng phải có một phen đánh cờ kịch liệt. Không chỉ có như vậy. Lục Duệ thậm chí mơ hồ đoán được. Chẳng lẽ bên Hoàn Đông hệ đồng ý hợp tác với mình nhanh như vậy cũng là có chủ ý này?

Quan trọng hơn là, Lục Duệ từ ngữ khí của Trần Bân nhận thấy được, bên kinh thành hệ chỉ sợ là coi trọng Thanh Giang, Ký Thiên Vũ đến tỉnh H lâu như vậy, thủy chung vẫn chưa tiến hành đánh cờ với đại quy mô với bí thư tỉnh ủy Giang Vĩnh Lực, lần này xem ra là đang tính toán ra tay ở thành phố Thanh Giang, Tả Thiên Nhai sở dĩ có biểu hiện như vậy, chắc là do có người ở sau lưng, chẳng lẽ hắn hy vọng mượn cơ hội này để tiến thêm một bước? Cũng hoặc là, hắn có nắm chắc nhân cơ hội điều chỉnh ban lãnh đạo mà trực tiếp phù chính?

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Lục Duệ, hắn phán đoán Tả Thiên Nhai chắc là nghĩ như vậy, mà đối thủ lớn nhất của hắn chỉ sợ chính là mình, nghĩ đến đây, Lục Duệ đã minh bạch ý tứ của Trần Bân.

Tin tức ban lãnh đạo Thị ủy Thanh Giang sẽ động có tin cậy hay không thì trước tiên không nói, nhưng Trần Bân nếu đã ý thức được vấn đề này, thế lực khác chẳng lẽ lại không thấy? Bọn họ đều ở thành phố Thanh Giang có người phát ngôn và lợi ích riêng của mình, dù sao cũng phải cần biểu hiện một chút chứ?

Lục Duệ cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm, chẳng trách trong khoảng thời gian gần đây chính đàn thành phố Thanh Giang xuất hiện dao động lớn như vậy, biểu hiện của rất nhiều người đều rất kỳ quái, mọi người đều giống gà chọi liều mạng muốn biểu hiện, thì ra còn có nguyên nhân ở đây.

" Chú Trần, tình huống của thành phố Thanh Giang phức tạp, chú không chỉ một lần nói với cháu, nếu tỉnh lý có ý tiến hành khai phá Thanh Giang, vậy về vấn đề ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang, nên đặt ở một góc độ có tính chiến lược mà cân nhắc, tuy rằng cháu thân là phó bí thư thị ủy, nhưng cháu cảm thấy, trong chuyện này, tỉnh ủy có phải nên cân nhắc nhiều hơn một chút hay không?" Châm chước hồi lâu, Lục Duệ vẫn cảm thấy nước của thành phố Thanh Giang hiện tại quá sâu, mình không nhìn rõ được nhiều thứ, cũng không hiểu rất nhiều chuyện, lúc này mình vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Trần Bân cau mày, nhìn Lục Duệ thở dài: "Anh đó, sao giống như ông già vậy? Tôi gọi anh tới là để nói anh chuyện này, để anh biết một chuyện, đó chính là thành phố Thanh Giang sắp phát sinh biến hóa, anh thân là phó bí thư thị ủy, phải chuẩn bị ứng biến!"

Lục Duệ sửng sốt, hắn không ngờ Trần Bân lại nói như vậy, điều này phải chăng có nghĩa là, vấn đề của thành phố Thanh Giang đã liên quan tới bàn cờ của tỉnh lý? Hoặc là nói, hiện giờ nội bộ tỉnh ủy trong vấn đề phát triển kinh tế tỉnh H thế nào cũng xuất hiện bất đồng? Cái gọi là mâu thuẫn trong quan trường, đại đa số đều là vì lý niệm chính trị không hợp, đều cho rằng chủ trương và ý tưởng của mình mới là chính xác, cho nên mới cho nên mới sinh ra mâu thuẫn, dù sao đến cáp bậc tỉnh bộ, tranh đấu phe phái giữa lãnh đạo thường thường đều nhường chỗ cho tranh giành phương lược thi hành biện pháp chính trị. Bằng không thì chuyện gì cũng không có. Mọi người tranh cái gì? Vì gì mà tranh, vì lợi nhỏ cùng với một chút quyền lực mà tranh giành thì là biểu hiện sơ cấp, chỉ có ở cơ sở mới xuất hiện.

Tiếp xúc nhiều với lãnh đạo cao cấp, Lục Duệ rất rõ ràng, sau khi đến cấp bậc nhất định, tranh đấu phe phái ngược lại chẳng phải quan trọng, thượng vị giả chân chính là để ý tới lý tưởng chính trị mình đề xướng có được người phía dưới quán triệt thực thi hay không, khát vọng chính trị mình ấp ủ đã lâu có thể được thực hiện hay không, trong quá trình này, cái gọi là quyền lực và lợi ích đã trở thành công cụ để bọn họ thực tiễn mục tiêu của mình.

Sự khác nhau này trên thực tế chính là phân biệt của lãnh đạo cao tầng và quan viên cơ sở. Cấp bậc càng cao, đối với nhìn một số thứ sẽ càng nhạt, nếu thực sự là đến mức nhất định, đối với cái gọi là phe phái ngược lại sẽ không thèm để ý, rất ít người như Lâm Phụng Thiên, không ngờ muốn lợi dụng sự về hưu của mình để mưu lợi cho gia tộc.

Lục Duệ có cảm giác này cũng là nhờ sau khi tới Thanh Giang làm phó bí thư mà cảm nhận được, nhất là thể hội gần đây càng mãnh liệt hơn. Thành phố Thanh Giang Hiện tại, trên tay mình phải nói là quyền lợi nắm trong tay không ít, nhân sự, kinh tế đều có. Nhưng tâm tình bực bội và tình tự xuống thấp của mình cũng không bởi vì những cái này mà thay đổi. Nguyên nhân xét đến cùng chính là trên đại cục mình khó có thể chi phối, mình có thể kinh doanh một số thế lực của mình, nhưng lại không thể thực hiện được lý niệm chính trị của mình ở Thanh Giang, không làm được điều này, trong lòng mình sẽ có lòng muốn tranh đấu.

Bất kể là Tả Thiên Nhai hay là Hoàng Hiểu Dương, trong mắt người trùng sinh như hắn thì đều cảm thấy lý niệm chấp chính của bọn họ có vấn đề, nói cách khác bất kể là ai làm bí thư thị ủy, mình cũng sẽ không thể hợp tác vui vẻ với đối phương, tin rằng tỉnh lý hiểu rõ điểm này, Trần Bân lúc này nói với mình như vậy, mục đích chỉ sợ cũng là muốn trước khi đi gõ mình một chút, để tránh có một ngày khi y đi rồi, mình vạn nhất lại làm ra sai lầm gì.

Mấu chốt nhất là, Lục Duệ nghe ra trong lời nói của Trần Bân tựa hồ còn cất giấu ý khác, chẳng lẽ, thành phố Thanh Giang sắp có biến hóa lớn?

" Chú Trần." Lục Duệ nhìn sắc mặt Trần Bân, nghĩ một lát vẫn thấp giọng hỏi: "Có phải tỉnh lý có gì bất mãn với ban lãnh đạo thị ủy Thanh Giang chúng tôi không?"

Trần Bân mỉm cười: "Không phải bất mãn với ban lãnh đạo Thanh Giang các anh, mà là nhằm vào điều chỉnh ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang tỉnh lý hiện tại có những ý kiến bất đồng."

Dừng một chút, y nói thêm: "Điều chỉnh sắp tới của Tỉnh lý cũng khá lớn, rất nhiều chuyện tôi không nói anh cũng có thể đoán được, hiện ở bên kinh thành đối diện với nhiệm kỳ mới, tỉnh H chúng ta cũng không bình tĩnh được."

Lục Duệ im lặng, hắn tất nhiên biết lời nói của Trần Bân có ý gì, nếu các thế lực của kinh thành đều hướng ánh mắt về phía thành phố Thanh Giang, như vậy toàn bộ tỉnh H tất nhiên cũng sẽ được bọn họ chú ý, Nghiêm Hổ được điều nhiệm tới làm bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh H chính là một tín hiệu, có nghĩa là thành phố Thanh Giang, thậm chí tỉnh H sẽ trở thành sân khấu đánh cờ mới của thế lực khắp nơi, mà ở trong cơn lốc này mình phải bảo hộ bản thân như thế nào cũng là một vấn đề ác liệt.

Mà nếu như dựa theo cách nói này của Trần Bân, Lục Duệ bỗng nhiên phát hiện, tựa hồ Lam gia và Trình gia cũng không phải là đáng tin, tập đoàn Đại Hoa tiến quân tỉnh H rốt cuộc là biết thời biết thế hay là sớm có dự mưu, hay là thực sự như bọn họ nói là coi trọng tiền cảnh phát triển của thành phố Thanh Giang?

Lúc này, Lục Duệ không ngờ dâng lên cảm giác hồ nghi.

Chẳng lẽ mình bị người ta lừa rồi?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lục Duệ không khỏi thay đổi, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK