Mục lục
[Dịch]Tuyết Tại Thiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nước mắt ư?

Lửa ư?

Thế gian này có gì là sáng tỏ.

Có lẽ từ khi mặt trời xuống núi, những thứ gì có thể chứa đựng ánh sáng đã mất đi. Chỉ có những vì sao nơi cuối trời kia, lẻ loi chiếu sáng.

Ngoài ra còn có ánh tuyết.

Lâm Vãn Tiếu biết rằng khi đống lửa này tàn hết, Long Hỷ Dương sẽ giết chết nàng, vì hắn không thể để nàng được sống.

Long Hỷ Dương cũng đang nghĩ vậy.

Thiếu nữ này thanh lệ như tuyết và cũng mong manh như tuyết, không thể nào có được nàng trong tay. Dù trân trọng nàng đến đâu cũng không thể mang nàng theo bên mình mà rong ruổi nhân gian.

Vì việc hắn vừa làm không thể để người thứ 3 biết được.

Hắn chỉ có thể làm bông tuyết ấy tan ra trong tay mình.
Là do dự hay là đau khổ?

Hắn thèm muốn biết bao được cả đời này ôm ấp trong tay tấm thân mềm mại, lạnh giá vô ngần mà ấm áp vô ngần ấy. Nhưng hắn phải nhanh chóng giết nàng.

Hắn nhìn thẳng vào tấm lưng đang xoay lại đối diện với mình. Đôi bờ vai rung khe khẽ, nàng đang khóc chăng? Hắn sờ tay vào cây đao, nhìn nàng. Bờ vai mềm mại thấp thoáng sau làn vải mỏng, lượn cong như một sường núi, nơi kẻ si tình không tránh khỏi trượt chân. Sao nàng vẫn chưa mang y phục? Long Hỷ Dương nhìn xống áo tan tành trên mặt đất, nhớ lại cảm giác mà nàng vừa cho hắn trải qua, nhất thời cảm thấy mình không thể nào xuống tay.

Hay là đợi nàng mặc y phục đã?

Vẻ đẹp hoàn mỹ ấy, đã thuộc về hắn thì không thể để cho một kẻ thứ hai làm cho ô uế.

Vì nàng là của hắn.

Vào lúc ấy, nàng nhẹ quay người lại, dịu dàng nói. “Thiếp đã là của chàng rồi”.

Tim hắn đập cuồng loạn. Hoá ra nàng không khóc.
“Chàng biết vì sao thiếp bảo chàng phải cứu được Chu Tiểu Thư không?’Ngón tay mềm mại của nàng cầm lấy chiếc dây chuyền đã bị giật đứt.Món trang sức lồng vào chiếc dây chuyền này do một người thợ khéo lảm ra. Nàng mỉm cười nói tiếp: “Chàng làm sao có thể không cứu cô ấy?”

Long Hỷ Dương cảm thấy trong lòng rạo rực, buộc miệng hỏi: “Vì sao ?”

“Chàng chắc hẳn phải biết, lần này Trương Đinh nhị hiệp đưa bọn thiếp vào kinh chẳng qua là để che mắt người đời. Trong kiệu quả thật có đồ vật quý, chính là “Khải Tất Ngũ Hà Bình” và “Ngọc Điệp Bàn Long Bôi”. Long Hỷ Dương nghe vậy, nhướn mày lên chờ nàng nói tiếp “ Chàng biết đấy, Chu bá phụ lần này vào kinh, tất phải mang theo lễ vật cống triều đình. Chu bá phụ sợ kẻ gian nhòm ngó nên đã không mang bảo vật theo bên mình. Bọn Hắc tiên sinh quả thật đoán không sai.

Long Hỷ Dương trong lòng đã bắt đầu rung động bèn hỏi lại:
“Thật à?”

“Tiếc là muộn mất rồi!”

“Sao vậy?”

“Chu Tiểu thư bị bọn gian ác ấy bức hiếp, e rằng sẽ để lộ bí mật này. Bảo vật một khi đã rơi vào tay bọn Hắc tiên sinh thì khó lòng mà lấy lại được”. Nàng đột nhiên mỉm cười khó hiểu: “Nhưng vẫn còn có thể yên tâm”.

Long Hỷ Dương mắt bị người đẹp làm cho mê đắm, tâm bị cơn hiếu kỳ thúc giục, vội vàng kêu lên: “ồ!”

Nàng hơi hé môi cười, hé lộ cả một chút phong tình, đồng thời lại có vẻ gì đó như là trầm mặc, quả quyết, không chịu nói gì thêm.

Long Hỷ Dương không nhịn được bèn hỏi tiếp: “Rơi vào tay bọn cướp ấy mà có thể yên tâm được sao”.

“ Thiếp không nói cho chàng biết đâu”. Nàng có vẻ như vừa e lệ, vừa hờn dỗi, tay nghịch nghịch chiếc chìa khoá bạc.

Vẻ đẹp ấy làm cho tim hắn loạn nhịp.

“Nhưng, thiếp đã là của chàng rồi, cũng nên cho chàng biết mới phải”.

“Đúng rồi” – Long Hỷ Dương nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, ngón tay hắn lần lần qua viền áo, mân mê mấy sợi tóc mềm mại sau gáy nàng

“Có chuyện gì cũng phải nói với ta”.

“ Cái tráp đựng bảo vật ấy nằm ở ngay dưới góc kiệu chỗ thiếp ngồi. Không có cái chìa khoá bạc trên trên dây chuyền của thiếp và của Chu muội muội thì sẽ không mở được nó đâu, và cách mở cũng chỉ có thiếp và Chu muội là biết.”- Nói đến đây nàng cảm thấy những ngón tay của hắn không còn tuân theo khuôn phép nữa, cả hơi thở của hắn cũng đang bị kích động. “Cái tráp ấy do người thợ giỏi nhất thành lạc Dương làm ra, nếu dùng sức mà cậy mạnh, bảo vật bên trong sẽ vỡ nát hết. Bọn chúng đâu có ngu ngốc mà làm vậy!”

Long Hỷ Dương vui mừng kêu lên: “Vậy thì tốt quá rồi!”

Nàng chợt ưu tư, tựa người vào hắn, miết nhẹ tay lên vạt áo hắn “Võ công của bọn chúng lợi hại như vậy, đáng sợ như vậy…”

“Sợ ư?” Long Hỷ Dương đột nhiên siết chặt nàng vào lòng: “Có ta ở đây rồi nàng hà tất phải sợ kẻ nào nữa?”

Hắn không nhận ra môi nàng còn hằn vết răng cắn mạnh.

Thực ra hắn không thể không sợ. “Thất lý hồng” của Hắc tiên sinh người trong võ lâm không ai không ngại phải đối đầu.

Nhưng hắn không từ bỏ được lòng tham.Vì thế hắn bất chấp phong tuyết, đem theo Lâm Vãn Tiếu bí mật trở về thung lũng Lang Nha,thăm dò động tĩnh của Hắc tiên sinh.

Chỉ cần nhân lúc hắn không phòng bị mà đột ngột ra tay, giết chết Hắc tiên sinh rồi, những kẻ còn lại hoàn toàn không đáng ngại.
Hắc tiên sinh có nằm mơ cũng không ngờ Long Hỷ Dương có thể quay trở lại.

Bọn chúng vẫn đang say sưa chè chén cho dù xác của những tên bị giết vẫn nằm ngay đó, có cả xác của Lôi Bàng Bàng.Cám Thế Di thì đang bận dưỡng thương.Tiểu My đã chết.Chỉ còn lại Chu Kim Tú, đến 1 chút hơi sức để khóc cũng không còn, đôi mắt thất thần trống rỗng nhìn về nơi có ánh lửa, áo quần xộc xệch, vô cùng tiều tuỵ đáng thương.

Long Hỷ Dương đã đến sau lưng Hắc tiên sinh, chuẩn bị tung một đòn chí mạng.Lâm Vãn Tiếu bỗng đột ngột kêu lên: “Ở đó!Báu vật nằm ở đó!”

Đám người đang huyên náo bỗng dưng im bặt.

Long Hỷ Dương đột ngột quay người lại , nhưng đã không kịp ngăn Lâm Vãn Tiếu. Hắn biến thành một đạo kiếm quang, bay vút tới. Chỉ thấy Hắc tiên sinh đầu lìa khỏi cổ, văng ra xa vài trượng, rơi trúng vào đống lửa.Từ trong đống lửa phát ra một âm thanh kỳ dị và một thứ mùi tởm lợm.

Thế nhưng trên ngực Long Hỷ Dương vẫn trúng liền 3 bông hoa tuyết.
Hoa tuyết rất nhanh biến thành hoa máu.

Bọn cướp hốt hoảng vơ vội vũ khí, bao vây Long Hỷ Dương.

Long Hỷ Dương cắn răng chịu đau,quay cuồng múa kiếm, oai lực vẫn vô cùng sung mãn, quật ngã 3 tên, những tên còn lại tan tác như bình sa lạc nhạn.

Chỉ còn sót lại một mình Cám Thế Di, đang múa may roi đồng.Roi đồng của hắn quấn vào giá đỡ của căn lều vải,giật mạnh, lều vải đổ ụp xuống.Long Hỷ Dương chỉ muốn vùng dậy chạy đến chỗ cái tráp quý giá.Nhưng Cám Thế Di biết vậy càng ra sức ngăn cản.

Màn trướng đổ ụp lên đầu Long Hỷ Dương.Hắn cố xé rách vải để chui ra, không ngờ một con dao đã kề vào ngay cạnh- Lâm Vãn Tiếu nhằm vào hắn mà đâm thật mạnh.

Máu tươi phun ra, bắn xuống đất, ướt đỏ cả nền tuyết.

Bức trướng bắt đầu bén lửa.

Cám Thế Di ngẩn người ra , hắn không hiểu cô gái kia là thù hay là bạn.Hắn vội ngừng vung roi đồng.Lâm Vãn Tiếu chỉ vào cái tráp nằm ngay cạnh bức trướng đang cháy dở, kêu lên : “Nhanh lên, bảo vật ở trong đó!”

Cám Thế Di nghe thấy vậy, loáng 1 cái đã phi thân đến bên cái tráp nhỏ, tưởng như đã chạm tay vào nó.Nào ngờ, màn trướng rách toạc, Long Hỷ Dương như một hung thần toàn thân đẫm máu nhảy vọt ra, chọc thẳng kiếm vào tim tên ác tặc.

Long Hỷ Dương run rẩy ôm lấy cái tráp. Hắn thở không ra hơi, bủn rủn không còn mang nổi kiếm, buông thõng tay xuống, vội bảo Lâm Vãn Tiếu: “Mau!Mau!Thuốc giải trong vạt áo hắn!”

“Thuốc giải ư?” Lâm vãn Tiếu chạy đến bên cái xác của Hắc tiên sinh tìm kiếm một hồi.Lửa đỏ cháy bùng bùng như sắp thiêu trụi tất cả. Nàng chạy đến, đưa cho hắn 2 cái túi nhỏ, hỏi dồn : “Túi nào là thuốc giải?”
Long Hỷ Dương nhịn đau, gắng gượng nhìn cho kỹ hai túi thuốc.Bỗng hắn cảm thấy cái tráp trong tay mình bật khoá, vội vàng mở ra xem.

Cái gì thế này? Toàn là đồ trang sức và son phấn! Hắn sững người, lạc giọng kêu lên : “Đây là…….”

Chưa dứt lời, Lâm Vãn Tiếu một tay đầy phấn và tuyết, vung cả vào mặt hắn.

Con thú bị thương gào lên điên loạn, hai tay bưng lấy mặt, quay cuồng tìm kiếm. Nhưng kiếm đâu mất rồi!Mọi thứ trước mắt hắn tối sầm lại rồi lập tức sáng lên, chói đến phát sợ. Hơi nóng hừng hực điên cuồng bao trùm lấy hắn.

Lâm Vãn Tiếu quăng cả tấm mạn cháy rực lên đầu hắn.Trước khi hắn kịp thoát ra, nàng đã rút kiếm- thanh kiếm của chính hắn- đâm xuyên qua lớp vải, xuyên qua người hắn.

Tiếng kêu giãy chết cuối cùng bắn vọt ra! Nàng rút kiếm, máu tươi ộc ra như suối, bắn cả lên vạt áo nàng, lênh láng tràn ra trên nền tuyết.
Cả người hắn đã biến thành ngọn đuốc.

Lâm Vãn Tiếu cắn chặt môi, cầm lấy kiếm. Nàng bước đến gần, vuốt lại mái tóc, chỉnh lại y phục cho Chu Kim Tú, dìu nàng đứng dậy, dịu dàng nói: “Tú muội!Ta sẽ đưa muội về với cha!”

Hai tên đạo tặc ở đằng xa,nhìn hai người con gái yếu đuối đứng trên nền tuyết trắng xoá, bên cạnh đống lửa hừng hực ấy, tuyệt không dám động lòng tà tâm.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang