• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh niên kia nghe thấy giọng nói của ông mình mới sực tỉnh ngẩng đầu, gương mặt quen thuộc đó nếu Lý Thiên ở đây sẽ phải thốt lên hai chữ "mập mạp". Mập mạp vốn tên Lâm Đại chỉ vì hắn quá mập nên người khác thường thêm chữ trư vào sau, lúc đầu hắn cật lực phản đối nhưng mọi người gọi quen nên vẫn không thay đổi, dần dần hắn cũng tiếp nhận luôn cái tên này, có trách thì chỉ trách mập mạp đường đường là thiếu gia chủ lại không có chút bộ dạng thiếu gia chủ nào.



Mập mạp có vẻ rất sợ ông mình, tay vân vê góc áo hồi lâu mới lấy dũng khí nói:



"Chúng ta nên giúp Triển đệ đi, dù sao Triển đệ với nhà chúng ta cũng có hôn ước, Nguyệt nhi muội ấy"



Gương mặt cười hiền lành của Lâm Chấn Thiên phút chốc cứng đờ, giọng đổi sang giận dữ quát lớn:



"Câm mồm cho ta, ngươi còn dám nhắc tới nó, hai đứa chúng nó dám trái lệnh đã bị ta trục xuất, bọn nó đã không còn là người Lâm gia nữa"



"Nhưng nhưng, cái chết của tam thúc là do Trần Lam, đâu có liên quan gì đến ..."



Thấy mập mạp còn muốn nói, Lâm Chân Thiên lạnh lùng cắt ngang:



"Hừ, nếu không phải vì tên tiểu tử đó thì tam thúc ngươi có chết không".



Mập mạp hiếm khi có dũng khí dám chống đối ông mình, hắn đứng lên hiên ngang nói:



"Muội ấy theo đuổi tình yêu của mình có gì sai, sai là do chúng ta, hôn ước đó không phải do ông với ông nội người ta định ra sao, Trần Lam nắm quyền giết hại chi chính Trần gia, chúng ta vì không muốn liên quan, liền huỷ bỏ hôn ước, với muội ấy vậy có công bằng, không phải ông với ông nội Triển đệ là hảo hữu tri giao sao, nếu là như thế thì cháu thật thất vọng"



"Ngươi ngươi, ta biết, sao ta lại không biết, nhưng trước khi làm một người ông, một người bạn, ta còn là gia chủ Lâm gia"



Lâm Chấn Thiên như bị dũng khí của mập mạp đánh động, cả người như già đi vài phần, trong đầu vô số ký ức tràn về, ngước đầu cố nén lệ rơi, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ. Mập mạp nhìn biểu cảm đau khổ của ông mình, lòng cũng tự trách, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, hắn nhìn quanh các trưởng lão trong phòng nói lớn đầy khí phách:



"Vậy giờ Lâm gia chúng ta đã có cơ hội thay đổi, xoá bỏ tiếng xấu, thấy lợi quên nghĩa, thời điểm thích hợp đã đến. Lâm gia chúng ta đã giữ thế trung lập quá lâu, lúc này nên thử đánh cuộc một lần, mối thù của tam thúc, cái chết của Lục trưởng lão, cùng vô số đệ tử đã bị đám người Trần Lam giết, hôm nay chúng ta sẽ bắt bọn chúng trả lại tất cả".



Cả phòng phút chốc liền chìm vào im lặng, rất lâu sau mới xuất hiện một tiếng vỗ tay vọng từ ngoài vào, cửa phòng dần mở ra xuất hiện một lão già mặc trang phục quản gia bước chân vào phòng cười lớn:



"Thiếu gia cuối cùng cũng trưởng thành rồi, nói hay, nói rất hay, ta xem đám rùa rút đầu các ngươi cứ tiếp tục nhìn Trần Lam lộng hành bao lâu nữa, không chừng tất cả đều biền thành con rùa hết cho xem"



"Cái gì, Lâm Đào, ngươi chỉ là quản gia trong phủ, sao ngươi dám bước vào phòng nghị sự, cút mau"



Tên trưởng lão lúc đầu chủ trương tiếp tục bảo trì trung lập tức giận đứng dậy chỉ vào mặt lão quản gia quát lên. Lão quản gia chỉ cười nhạt nhìn đối phương, bước chân chậm rãi lại gần Lâm Chấn Thiên nói nhỏ gì đó.



Gương mặt Lâm Chấn Thiên càng lúc càng đen, giận dữ đập mạnh tay xuống bàn, thổ linh khí không ngần ngại phóng ra ép mặt bàn vỡ nát đổ sập xuống đất, lão tay run run chỉ vào tên trưởng lão còn đang luôn miệng chỉ trích lão quản gia:



"Lâm Vĩnh, ngươi, ngươi thì ra là ngươi"



Lâm Vĩnh cảm nhận sát khí phát ra từ người Lâm Chấn Thiên, cả người bất giác run rẩy, hắn tuy cũng là luyện tâm nhưng chỉ là luyện tâm tầng ba, làm sao so được với Lâm Chấn Thiên, thấy vẻ mặt đáng sợ của gia chủ, lòng hắn vô cùng hoảng hốt, chẳng lẽ bị lộ, không thể nào. Cố bám víu chút hi vọng mong manh, Lâm Vĩnh vội quỳ xuống đất dập đầu liên tục:



"Oan quá, gia chủ, rõ ràng là có kẻ ngụm máu phun người".



Lâm Chấn Thiên nhìn tên phản nghịch dưới đất, hận không thể lao lên xé xác hắn thành trăm mảnh, nhưng dù sao lão cũng là gia chủ Lâm gia, cố giữ lấy bình tĩnh, tiếp nhận từ tay Lâm Đào quản gia một phong thư ném cho chúng trưởng lão xung quanh. Mọi người ai nấy khó hiểu nhìn nhau, cẩn thận nhặt lên phong thư, vừa xem liền biến sắc hô lớn:



"Thiên Hà Vận, đây không phải là địa điểm Tam gia mất tích sao, điều này".



Lâm Vĩnh mặt xám như tro, biết bản thân đã bị lộ, hắn quyết đoán xoay người, dùng toàn lực đánh một chưởng vào trưởng lão sau lưng mình, trưởng lão kia bị bất ngờ, chỉ kịp nghiêng người né tránh, Lâm Vĩnh nắm thời cơ vọt về hướng cửa. Mắt thấy lối thoát đã ở trước mắt, chỉ cần lao được ra ngoài, thoát khỏi Lâm gia là hắn sẽ sống, toàn bộ cao thủ Lâm gia đã tụ họp ở đây, lao ra được khỏi đây đường sống của hắn sẽ rất lớn.



"Đi đâu, ở lại đi, ngươi còn chưa đền tội đủ đâu"



Bóng người đột ngột xuất hiện che mất tầm mắt của Lâm Vĩnh, chưởng của hắn dễ dàng bị đối phương hoá giải, một cước đem hắn đá lại trung tâm phòng vừa vặn rời ngay dưới chân Lâm Chấn Thiên, đến lúc này Lâm Vĩnh mới khiếp sợ nhìn người vừa ra tay, hai mắt mở to tràn đầy hoảng sợ.



"Làm sao, ngươi chỉ là một tên quản gia, ngươi không phải chỉ là luyện thể sao, làm sao cản được ta, làm sao có thể".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK