Y vốn nên lưu lại trong cung, hầu giá Ngự Thư Phòng, nhưng ước chừng là chuyện hôm qua phát sinh làm Thừa Đức Đế quá mức xấu hổ, hôm nay lâm triều, Thừa Đức Đế liền hạ chỉ, bảo y đến Hình Bộ.
Tuổi còn trẻ là có thể tiến vào một trong lục bộ, theo lý là chuyện tốt, nhưng Hình Bộ có tốt cũng không tốt như đi theo bên cạnh bệ hạ.
Ước chừng chính là bởi vì như vậy, Tô Mặc Tu hôm nay có chút thất thần.
Thừa tướng đương triều Tô Cố, năm nay đã 60 tuổi.
Thời trẻ ông một lòng đọc sách, mãi cho đến 25 tuổi thi đậu Bảng Nhãn, mới cưới thê tử lúc ấy bất quá mười lăm tuổi.
Ông một lòng nhào vào quan trường, đối với nữ sắc cũng không để bụng, hậu viện trừ thê tử ra cũng chỉ có một thiếp thất, mà con cái ông cũng đa số là thê tử sinh ra.
Thiếp thất chỉ sinh hạ một thứ tử* lớn hơn Tô Mặc Tu ba tuổi, thê tử lại sinh hạ cho ông 3 trai 2 gái.
(*đích tử: con vợ lớn, con của thê tử; thứ tử: con của thiếp thất, vợ lẽ)
Tô Mặc Tu là nhi tử nhỏ nhất của ông, đứa nhỏ này lúc sinh ra bệnh sống dở chết dở, ông cũng liền để bụng nhiều hơn vài phần, sau đó đứa nhỏ này càng dưỡng càng khỏe mạnh, càng ngày càng thông tuệ, ông đối với đứa nhỏ này càng thêm yêu thích.
Mãi cho đến khi Tô Mặc Tu năm tuổi, thê tử ông lại lần nữa có thai, sinh hạ một nữ nhi, hài tử ông thương yêu nhất mới từ Tô Mặc Tu - con lúc tuổi già này biến thành con gái út.
Nhưng ông yêu thương nữ nhi thì yêu thương, sẽ không ký thác kỳ vọng cao, ông đối với Tô Mặc Tu, còn có ba vị huynh trưởng của Tô Mặc Tu lại là ôm kỳ vọng cực lớn.
Hiện giờ, đích trưởng tử và đích thứ tử của ông đều đã làm quan trên triều, dù là tam thứ tử cũng đã thi đậu cử nhân.
Hơn nữa Tô Mặc Tu ưu tú nhất…… hiện giờ ở trên triều đình, ông là người được người ta hâm mộ nhất.
Không có quan viên nào có thể giống như ông vậy, nhi tử mỗi người đều có tiền đồ!
Mà trong bốn nhi tử, muốn nói ông xem trọng nhất, không thể nghi ngờ là Tô Mặc Tu.
Ba nhi tử khác đều không thông tuệ bằng Tô Mặc Tu!
Lúc này thấy Tô Mặc Tu như là có chút không cao hứng, Tô Cố bèn nói: “Tử Nghiên, con cách Ngự Thư Phòng cũng là chuyện tốt, gần vua như gần cọp, càng đừng nói hiện giờ các vị hoàng tử còn có đủ loại tâm tư……”
Tô Mặc Tu tự Tử Nghiên.
Còn về chuyện giữa các hoàng tử với nhau….
Con người thái tử không tồi, nhưng hắn trải qua quá ít, bên người lại có một đám người kéo cẳng, cũng liền có vẻ phổ phổ thông thông.
Này không thể nghi ngờ làm các hoàng tử khác nổi lên tâm tư, tranh đấu gay gắt.
Bệ hạ hẳn là cũng là thấy được, nhưng ước chừng là không muốn thừa nhận, liền chỉ coi như không biết, bọn họ thì sớm đã rõ ràng.
Loại chuyện này, Tô Cố là không muốn trộn lẫn, trời biết hôm qua không thể không trộn lẫn, nghe được một ít lời không nên nghe.
Cả một đêm hôm qua ông đều cứ lo lắng hãi hùng, cũng may bệ hạ không có ý truy cứu.
Mà hôm nay nhi tử mình cách xa Ngự Thư Phòng…… Ông cảm thấy là chuyện tốt.
“Phụ thân, con biết.” Tô Mặc Tu nói.
“Con biết thì tốt, trước đó con ở Ngự Thư Phòng đương trị, không rảnh tham gia hội văn hội thơ linh tinh, sau này có rảnh, thật ra có thể đi xem nhiều một chút, việc hôn nhân của con cũng muốn xem mắt, còn có đệ tử và bạn cũ của ta, con cũng nên nhất nhất bái phỏng……”
Tô Cố làm quan 35 năm, một đường làm được Tể tướng, hiện giờ đã môn sinh khắp thiên hạ, bạn cũ khắp triều đình.
Trước đó Tô Mặc Tu một là tuổi trẻ, hai là bận quá, nên ông không để y nhận thức quá nhiều người, hiện tại lại tính toán mang theo Tô Mặc Tu đi khắp nơi một chút, để Tô Mặc Tu tiếp nhận nhân mạch trên tay ông.
Có những nhân mạch này, sau này Tô Mặc Tu trong quan trường có thể đi càng thêm vững chắc!
Tô Mặc Tu lại nói: “Phụ thân, con còn không nghĩ đến việc thành thân.”
“Con lớn tuổi như vậy rồi, còn không nghĩ chuyện thành thân?” Tô Cố nhíu mày.
Tô Mặc Tu nói: “Phụ thân, con muốn đem tâm tư đặt trên quan trường trước, như cha vậy, muộn một chút mới thành thân.”
Tô Cố chính mình thành thân muộn, mấy nhi tử cũng liền không vội mà làm mai cho chúng.
Ông vẫn luôn cảm thấy, những hài tử này có thể chờ sự nghiệp thành công, lại đi thành gia.
Giống Tô Mặc Tu, trước khi thi đậu Trạng Nguyên, ông chưa bao giờ có tâm tư làm mai, chẳng sợ thi đậu…… Bởi vì Tô Mặc Tu còn chưa cập quan, nên ông cũng không nóng nảy.
Chỉ bảo Tô Mặc Tu xem nhiều học nhiều, đem tâm tư dùng trong quan trường.
Nhưng Tô Mặc Tu hiện giờ đã cập quan, lại vào Hình Bộ, trong một ông xem ra, đã nên thành gia lập nghiệp.
“Tuổi tác con không nhỏ.”
“Phụ thân, chờ con quen thuộc Hình Bộ rồi lại nói.” Tô Mặc Tu nói.
“Cũng đúng,” Tô Cố đáp ứng xuống, lại nghĩ tới cái gì đó, “Tử Nghiên, có một việc cực kỳ quan trọng…… Hiện giờ hoàng tử tranh đấu với nhau càng ngày càng nghiêm trọng, con nhất định không thể nhúng tay.”
“Dạ, phụ thân.” Tô Mặc Tu đáp ứng, đột nhiên nhớ tới vị Ngũ hoàng tử kia.
Tô Cố lại nói: “Chúng ta một lòng đứng ở bên cạnh bệ hạ là được! Những hoàng tử đó, một người cũng không được dính!”
Tô Mặc Tu cũng minh bạch điểm này.
Phụ thân y là quan văn đứng đầu, có thể nói ai có thể được đến ông ủng hộ, cơ hội của người đó trên chuyện tranh vị sẽ tăng lên nhiều.
Nhưng Tô gia bọn họ vốn là đã củng cố, lại không cần đi đoạt tòng long chi công* kia.
(*phò tá hoàng đế đăng cơ)
Tô Mặc Tu lại lần nữa đồng ý, nhịn không được hỏi: “Phụ thân, Ngũ hoàng tử kia……”
Nhắc tới Ngũ hoàng tử, sắc mặt Tô Cố ngưng trọng: “Ngũ hoàng tử, người này sâu không lường được!”
“Phụ thân?”
Tô Cố hỏi: “Chuyện hôm qua con thấy thế nào?”
Tô Mặc Tu nói: “Ngũ hoàng tử bị bệ hạ oan uổng……”
“Con cảm thấy là oan uổng, ta lại cảm thấy chưa chắc! Chẳng sợ thật là oan uổng……” Tô Cố vuốt vuốt chòm râu mình, “Một bước này của hắn lấy lui làm tiến, đi được cực tốt!”
Tô Mặc Tu cả kinh.
Tô Cố nói: “Hôm nay đại triều, ta thấy thái tử cùng với bệ hạ đều không hài lòng Nhị hoàng tử Tam hoàng tử…… Ngũ hoàng tử tất nhiên đã rửa sạch chính mình! Hắn hôm qua làm việc hoàn toàn không giống tác phong trước giờ của hắn, nhìn như điên khùng, kỳ thật là đại trí giả ngu, gợi lên tình phụ tử của bệ hạ, lập thành thế bất bại.”
“Ngũ hoàng tử phát hạ thề độc như vậy……”
“Có vài người cũng không coi lời thề ra gì,” Tô Cố nói, “Từ xưa đến nay, kiêu hùng có mấy ai tin quỷ thần báo ứng?”
Tô Cố nói chuyện thêm vài lời với Tô Mặc Tu.
Cho tới nay, Tô Cố đều có cẩn thận quan sát vài vị hoàng tử, đối với đương kim hoàng hậu cũng có điều hiểu biết.
Ông cảm thấy mặc kệ là Ngũ hoàng tử hay là đương kim hoàng hậu, đều không đơn giản.
Hôm qua Ngũ hoàng tử há mồm là có thể phát thề độc như vậy, càng làm ông cảm thấy người này không dễ sống chung.
Cũng may bọn họ và Ngũ hoàng tử không có quan hệ gì, cũng không cần đi tiếp xúc.
Nói đến sau, Tô Cố đột nhiên nói: “Hôn sự của con vẫn là muốn xem mắt, hôn sự muội muội con cũng thế. Trước đó hoàng hậu từng ám chỉ mẫu thân con, muốn nghênh muội muội con làm Ngũ hoàng tử phi, việc này tuyệt đối không thể được.”
Tô Mặc Tu nhảy dựng trong lòng, trên mặt lại một chút không hiện: “Hoàng hậu muốn Ngũ hoàng tử cưới muội muội?”
“Bằng không ngươi cho rằng Ngũ hoàng tử vẫn luôn không thành thân thật là bởi vì hắn thích nam tử ư?” Tô Cố hỏi lại, “Dù hắn thật sự thích nam tử…… Cũng có thể cưới muội muội con. Nhưng ta không muốn muội muội con tiến vào hố lửa.”
Tô Cố và tiểu nhi tử trường đàm một phen, rồi để tiểu nhi tử rời đi.
Tô Mặc Tu trở lại trong phòng mình, che cái trán lại, chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng.
Hôm qua sau khi nghe Ngũ hoàng tử nói hắn thích nam tử…… Đêm qua, y thế mà lại mơ thấy mình và Ngũ hoàng tử cộng độ xuân tiêu.
Y thật là…… không biết liêm sỉ.
Cũng quá mức đơn thuần.
Hít sâu một hơi, Tô Mặc Tu đứng dậy, đi đến thư phòng phụ thân, tìm luật pháp tới chép lại.
Nếu vào Hình Bộ, y nhất định phải tinh thông luật pháp.
Nghĩ như vậy, Tô Mặc Tu nghiêm túc sao chép lên, một bên chép lại, một bên học thuộc lòng.
Có việc làm, y sẽ không nghĩ đến Ngũ hoàng tử nữa.
Chỉ là, luật pháp này so với tứ thư ngũ kinh khó học hơn rất nhiều, đặc biệt là những cái con số đó…… Ngày này, Tô Mặc Tu vẫn luôn mặc niệm tội gì quất bao nhiêu roi linh tinh, mãi cho đến đêm khuya mới ngủ.
Cố tình buổi tối, y vậy mà lại nằm mơ, trong mơ, Ngũ hoàng tử vô cùng ôn nhu với y, quan ái dị thường, hai người còn……
Buổi sáng dậy, Tô Mặc Tu mới đầu mặt đỏ tai hồng, tim đập gia tốc, một lát sau, gương mặt kia lại dần dần trắng bệch, nhiệt độ trên người cũng bỗng nhiên giáng xuống.
Một trận gió thổi tới, giữa mùa hè, y thế mà lại run lập cập.
Chuyện Tô gia, Ngôn Cảnh Tắc cũng không rõ ràng.
Hắn nằm một ngày trong cung, tiếp nhận Lý thái y kiểm tra toàn phương vị, được Thừa Đức Đế ban cho một đống đồ bổ, đến buổi tối mới ra khỏi cung.
Chờ trở lại phủ đệ của mình rồi, hắn lập tức bảo phòng bếp đưa tới mỹ vị trong trí nhớ nguyên chủ, ăn uống no đủ rồi mới nằm xuống ngủ.
Một giấc này hắn ngủ đến cực ngon, chỉ là sau khi ngủ xong…… Đột nhiên lại hơi nhớ Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu này, với hắn mà nói có chút không giống người thường.
Người không giống người thường như vậy cuộc đời hắn rất ít thấy….. Ngôn Cảnh Tắc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định, chờ Tô Mặc Tu chết rồi, hắn muốn khấu lưu linh hồn của y mang đi.
Nếu đã quyết định muốn mang linh hồn Tô Mặc Tu đi…… có lẽ hắn có thể đi tìm Tô Mặc Tu làm quen một chút?
Đương nhiên, việc này cũng không sốt ruột, hắn còn có gần 80 năm thời gian có thể dùng để làm quen Tô Mặc Tu.
Ngôn Cảnh Tắc ăn một bữa sáng phong phú, lại lần nữa nằm xuống, thuận tiện tu bổ thế giới này.
Tu tu bổ bổ…… Không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy có điểm nhàm chán.
Theo lý không lo ăn uống cuộc sống thoải mái, còn có thể yên ổn tu bổ thế giới, đó là cuộc sống hắn muốn nhất cho tới nay, nhưng hắn đột nhiên không muốn sống như vậy.
Tu bổ thế giới này là mấy năm đủ để xong, hắn lại phải ở chỗ này nghỉ ngơi 80 năm, nếu tu bổ thế giới xong sớm, chẳng phải là không có việc gì để làm ư?
Ngôn Cảnh Tắc ngồi dậy, thay một bộ quần áo, cuối cùng quyết định đi ra ngoài một chút.
Xem ký ức nguyên chủ, bên ngoài cũng có rất nhiều thức ăn ngon.
Ngôn Cảnh Tắc ra cửa, chọn một chỗ tửu lầu ăn cơm.
Mấy tháng trước, kinh thành mới vừa tổ chức qua khoa khảo, hiện giờ, rất nhiều cử nhân không thi đậu đã về quê, nhưng cũng có người lưu lại kinh thành, chờ đợi ba năm sau khảo thí.
Trước khoa khảo, nguyên chủ giấu giếm thân phận trà trộn vào giữa các cử nhân, nhận thức không ít người, hôm nay ở tửu lầu ăn cơm, liền có người quen biết lại đây chào hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn lại, mới phát hiện là một cử nhân lớn lên khác biệt với các văn nhân khác, thân hình cao lớn uy phong lẫm lẫm.
Ờm nguyên chủ thích kiểu như vậy.
Tả hữu không có việc gì để làm, Ngôn Cảnh Tắc liền hàn huyên lên với y, đương nhiên, chủ yếu là đối phương nói, hắn nghe.
Tuy rằng có ký ức nguyên chủ, nhưng giữa nhân loại như thế nào kết giao, hắn cảm thấy mình cũng nên học xem sao.
Hình như còn rất đơn giản.
Hôm nay, Tô Mặc Tu đến Hình Bộ làm nhập chức, bởi vì còn chưa cần đương trị, liền sớm về nhà.
Lúc y đi ngang qua tửu lầu, vừa lúc nhìn thấy một màn này.
Hết chương 99.
- ------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Tui đã khỏi covid hoàn toàn rồi nha, xét nghiệm đã âm tính (つ≧▽≦)つ
Đó là tin vui, còn tin buồn là tiến độ truyện vẫn vậy thôi hà (っ- ‸ – ς)
Ý mà hôm nay 15/09 sinh nhựt tui, hí hí Happy Birthday to me (≧▽≦)