Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hà Dĩ Kiệt chợt đứng bật dậy, xoay người bước nhanh chạy ra ngoài. Anh lên xe, lái xe thật nhanh, tất cả lửa giận lúc này giống như ngọn núi lửa bắt đầu hoạt động, cứ thế phun trào ra ngoài liên miên không ngừng.
Đỗ Phương Phương, tôi thực sự không nghĩ tới, chuyện cho tới bây giờ, cô lại vẫn còn ghen ghét Nặc Nặc đến như vậy, cô đã nghĩ muốn giết chết mẹ của nó, bây giờ cô lại còn muốn giết chết luôn cả con gái của tôi. Đỗ Phương Phương, Hà Dĩ Kiệt tôi đây, nếu như lần này không tự tay giết chết cô, tôi sẽ không mang họ Hà nữa!